Đèn Lồng Hoa Lệ

Chương 21: Diêm vương địa chí



Nhảy vào đồng hồ Sinh Tử có đường dẫn đến Địa phủ. U Tịch đứng đối diện Hồi Ngạn quan, cô hít lấy một hơi gió rồi bước xuống Bỉ Ngạn trì. Hoa bỉ ngạn mọc dưới nước cảm nhận được bước chân cô, lập tức gồng mình thẳng đứng. U Tịch giẫm trên hoa bỉ ngạn bỏng manh qua bên kia bờ.

Quan giữ cửa cầm đèn lồng, nhìn thấy U Tịch lập tức khom người đưa cho cô một cái. U Tịch nhận lấy đèn lồng, sau đó một đường đi xuống Địa phủ. Cầu Vĩnh Tử nối dài từ Hồi Ngạn quan đến Quỷ Môn quan, nó là một cây cầu cũ kĩ được xây bằng xương của tội phạm. Hai bên cầu không phải là sông, mà mà một dòng sông cô hồn dã quỷ. Nghe nói, đó là chủ nhân của những bộ xương làm thành cầu.

U Tịch soi đèn, chậm rãi bước đi. Trên cầu có từng đợt Âm Sai soi đèn lồng đưa âm hồn đi xuống, thi thoảng có vài tiểu quỷ chạy dọc cầu bán những món đồ kì lạ, có đứa còn đứng bày sạp xem bói nữa. Một tiểu quỷ có khuôn mặt trắng bệch, môi đỏ chót dán từ tai bên này sang tận tai bên kia đem một sạp hàng tới trước mặt U Tịch.

Nó vang vang cái giọng khó nghe dù không hề động đậy cái miệng: “Hồn chủ, mua đồ không? Đồ của tiểu nhân đảm bảo ngài sẽ không tìm được ở bất cứ nơi nào đâu.”

U Tịch nhìn quầy hàng, có các loại mặt nạ bằng da người, kèn làm bằng ngón tay người, đủ các thể loại. Cô chú ý tới chiếc mặt nạ được vẽ rất xinh đẹp, sau đó cầm lên ướm vào mặt rồi hỏi: “Cái này giá thế nào?”

“Hồn chủ thật là có mắt nhìn đồ, đây là mặt nạ được tiểu nhân vẽ theo mấy vị thần tiên trên Thiên giới đó, rất là tốn công. Bởi vậy ngài hãy trả cho tiểu nhân ít Tử Ly hoả đi. Không nhiều đâu, một tí xíu thôi.”

U Tịch lập tức ném trở xuống, không vui nhìn tiểu quỷ nói: “Dám mơ tưởng Tử Ly hoả của bổn toạ, ngươi dùng nổi không?”

Nếu như là kẻ khác hẳn đã bị con tiểu quỷ này giở mánh khoé thủ đoạn của nó ra rồi. Đằng này là U Tịch tính khí hỏng bét nên nó ráng nhịn, chỉ khúm núm mà nói: “Hồn chủ, mặt nạ này thật sự rất đắc, ngài không thể châm chước sao?”

U Tịch quả thật có chút tiếc cái mặt nạ kia, không ngờ con tiểu quỷ này lại có thuật đọc tâm. Nó đọc được U Tịch nên mới dám ngả cái giá kia. U Tịch cầm lên nhìn ngó một hồi, sau đó lại nhìn tiểu quỷ nói: “Ta nhìn ngươi giống như tình duyên lận đận có phải không? Để ta cho ngươi thứ này, ngươi đem hắn ta trói lại, sau đó nhốt vào cưỡng hiếp hắn. Yên tâm, dây này rất chắc chắn, hắn không chạy khỏi được đâu.”

U Tịch sờ vào tay phải muốn rút Xích Nghiệp tơ nhưng cô đã bỏ đồng hồ Sinh Tử ở trên rồi. Sờ lên đầu, tóc cô không buộc. U Tịch sợ vòng quanh rồi cuối cùng gỡ hoa tai xuống. Hoa tai màu đỏ hình dáng rất đẹp, nhưng sau khi tháo xuống nó đã giãn ra thành một sợi dây. Tiểu quỷ trợn mắt kinh ngạc một hồi, sau đó mừng rỡ nhận lấy.

Ban đầu vốn muốn dùng chút ma thuật của nó để ngả giá bán đồ cho U Tịch. Nhưng cuối cùng phát hiện U Tịch có thể nhìn thấy mệnh ma quỷ, vì vậy nó lập tức mừng rỡ. Mừng vì hôm nay không bị U Tịch thiêu chết…

U Tịch cầm mặt nạ đeo lên mặt rồi đi tiếp, một lúc sau, cô gặp một tên quỷ thầy bói khác ngán đường. Tên quỷ lần này không có đầu, cái đầu của nó đặt ở cái sạp bói. Tay chặn U Tịch một nơi mà cái miệng oang oang một nơi nói: “Cô gái, ta đã bói cho cô một quẻ rồi. Hạng vận của cô vô cùng đen đủi, nên mua thêm bùa của ta để tránh hạng. Nếu không, tai ương thật sự sẽ ập tới, cẩn thận bị kẻ trên lợi dụng.”

U Tịch tháo mặt nạ xuống, tên quỷ thầy bói lập tức bỏ sạp, không kịp chạy mà xách theo cái đầu nhảy thẳng xuống sông cô hồn.

“U Tịch hồn chủ, không ngờ cô lại có sở thích này!”

Vừa tránh được đám quỷ thì lại nghe một giọng nói trầm ấm vang lên, đây là giọng nói hiếm thấy ở Địa phủ này. U Tịch nhìn xung quanh, một cái bóng đen từ phía xa bay tới đáp xuống trước mặt cô. Cái bóng mặt bộ quần áo dài màu đen, còn khoác thêm một chiếc áo bào, áo bào có nón che kín đầu.

Một mùi hương có chút quen thuộc, khi cái bóng đó tháo mũ áo bào ra khiến U Tịch giật mình. Cô nắm chặt mặt nạ trong tay, thốt lên trong miệng ba chữ “Lê Thiên Chí?”

Khuôn mặt này…giống với Lê Thiên Chí như tạc. Anh ta có một khí tức vô cùng mạnh, là loại giữ đen và trắng pha lẫn vào nhau. Rõ ràng là người có địa vị ở Địa phủ, nhưng trên người lại mang theo quầng hào quang màu trắng.

“Cho hỏi, ngài là vị nào. Sao bổn toạ chưa từng gặp qua?”

U Tịch vừa cẩn thận dò xét vừa hỏi, kẻ kia bật cười một tiếng rồi trả lời: “Thập điện Diêm La!”

U Tịch hơi chấn động, cô dùng đôi mắt sâu của mình cố moi thêm gì đó từ kẻ đối diện. Thập điện Diêm La, cô đã gặp qua chín người, chỉ có người có địa vị cao nhất là cô chưa gặp. Kẻ này…khí tức trên người hắn đảo lộn trắng đen, khiến người ta càng muốn tìm hiểu càng trở nên mờ mịt.

“Diêm vương Địa Chí?”

U Tịch cuối cùng cũng khó khăn nói ra bốn chữ. Nếu như kẻ khác, hẳn đã sớm bị khí tức trên người kẻ kia làm cho điên dại rồi. Nhưng U Tịch chỉ cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì trên người cô có Tử Ly hoả. Kẻ đối diện vỗ tay ba cái rồi nói: “Thông minh thật!”

U Tịch không có chút biểu cảm nào, cô hỏi tiếp: “Nghe nói đại điện chủ bế quan mấy trăm năm nay, sao đột nhiên lại xuất quan, chẳng lẽ có đại sự gì sắp xảy ra?”

“Tại sao lại nói như vậy, U Tịch hồn chủ đã biết điều gì mà thập điện Diêm La không biết ư?”

“Không dám! Chỉ là thần nghi ngờ dưới này để xổng lên một thứ gì đó, giống như ác linh. Thứ đó mười lăm năm trước thần đã giao đấu một lần, lần này gặp lại nó đã mạnh hơn rất nhiều. Có điều, những người ở dưới đây làm việc rất không thoả đáng. Chuyện ấy thần đã báo cáo để họ điều tra, nhưng mãi không có kết quả.”

“Công việc của cô rất vất vả sao? Hay là đi theo bổn vương, làm vợ của bổn vương?”

U Tịch đột nhiên trợn to mắt, miệng không nói ra được câu nào, hoàn toàn á khẩu. Diêm vương Địa Chí vung tay một cái, hoa Bỉ Ngạn từ đâu bay tới, kết thành một vòng trái tim. Hắn nở một nụ cười ma mị, đối diện với U Tịch nói: “Cô rất hợp với bóng tối và cái lạnh của nơi này. Vậy nên đừng về Dương gian nữa, làm vợ bổn vương, bổn vương sẽ dùng cả Địa phủ này để làm sính lễ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.