Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 84: Có hơi muốn cho nó vào nồi.



Khương Thần quyết định cho Phương Cảnh Hành một cơ hội, để anh chọn bài hát.

Phương Cảnh Hành bèn chọn mấy bài tình ca dễ nghe, bấm phát nhạc rồi tiếp tục đi theo cậu tìm manh mối dưới địa cung.

Có lẽ là để phù hợp với phong cách tổng thể của địa cung, các khung cảnh ở đây không có quá nhiều trang trí. Hoặc là một hành lang đặt lẻ tẻ vài cánh cửa, hoặc là một chuỗi phòng cho người chơi đi xuyên qua từng cái.

Không còn cảm giác kinh dị ban đầu, Khương Thần lại bật chế độ cục súc.

Cứ gặp con rối hay bất cứ thứ gì là cậu đều sẽ thử đánh chúng nó một chút, ngay cả mấy bộ xương khô đạo cụ dùng để dọa người cũng không tha.

Nhưng dù gì bọn họ cũng đi hết gần mười màn khác nhau, mỗi màn đều có một đống thứ linh tinh, cậu không thể nhớ hết tất cả được.

Thế là lúc đi ngang qua một căn phòng, cậu lại bị con rối treo ngược trong đó dọa cho giật nảy, mặt không cảm xúc đối diện với nó ba giây, sau đó thò tay lôi nó xuống tẩn cho một trận.

Phương Cảnh Hành buồn cười, đứng cạnh xem một hồi thì ngẩng lên nhìn cái lỗ trên trần nhà — Khi con rối bị lôi xuống thì miệng lỗ cũng không tự động đóng lại mà tiếp tục mở cái miệng đen ngòm.

Khương Thần đạp con rối mấy cái, ngẩng đầu lên nhìn theo: "Lên xem thử không?"

Phương Cảnh Hành biết rõ còn cố hỏi: "Anh trèo lên xem hay em?"

Khương Thần đáp: "Cậu lên đi."

Lỡ trên đó có thứ gì thì cậu cũng không muốn nhìn.

Nói rồi Khương Thần ngồi xuống làm bệ đỡ cho đối phương.

Bởi vì trong phòng không có thứ gì xê dịch được, con rối lại không ngồi được, để trèo lên thì chỉ có thể làm như vậy.

Phương Cảnh Hành cúi đầu nhìn cậu: "Em không nỡ."

Khương Thần: "... Bớt xàm đi."

Phương Cảnh Hành bèn giẫm lên vai cậu leo lên trần nhà, nhìn quanh một lượt rồi nói không có gì hết.

Khương Thần tạm thời không trả lời, bởi vì con rối sẽ tự động tấn công người chơi, mặc dù lượng sát thương muốn rớt nước mắt, nhưng nó vẫn kiên trì đánh cậu. Khương Thần lại đang ngồi xổm nên đập vào mắt là cái thẻ bài nhỏ đang đung đưa ngang hông nó, cậu thử kéo một cái, kéo được.

Phương Cảnh Hành nhảy xuống đất, nhìn thấy đồ trong tay cậu thì nhướng mày: "Ở trên người con rối à?"

Khương Thần "ừ" một tiếng, đứng dậy đưa cho anh: "Cũng có chữ viết."

Phương Cảnh Hành cầm lấy quan sát.

Thẻ bài này nhỏ hơn hai cái mà bọn họ có, trên đó không viết "Nghịch Phong" mà là hai chữ "Thần Dụ".

Anh đoán chắc lại là tên một tổ chức săn tiền thưởng khác, thử tìm trên mạng, lần này thành công tìm ra một đống tư liệu. Phương Cảnh Hành nhanh chóng lướt qua một lần rồi tổng kết: "Hình như là một cái hoạt động Du Mộng từng tổ chức trước kia."

Khương Thần: "Hửm?"

Phương Cảnh Hành thấy con rối vẫn còn đang đánh bọn họ, bèn kéo Khương Thần ra khỏi phòng rồi mới giải thích rõ hơn.

Tám năm trước, Du Mộng có tổ chức một hoạt động liên quan đến săn tiền thưởng.

Cách chơi rất đơn giản, chỉ cần nhận nhiệm vụ đặc biệt từ NPC, sau khi hoàn thành sẽ nhận được tín vật và mảnh ghép của bản đồ, chừng nào góp đủ một tấm bản đồ thì có thể dùng tín vật mở ra trận truyền tống tới thôn Thần Dụ.

Bối cảnh thiết lập của thôn Thần Dụ là chốn bồng lai tiên cảnh.

Không ai biết nó ở đâu, cũng không ai biết nó có tồn tại thật không, nhưng trên đại lục có rất nhiều lời đồn về nó. Nghe nói trong thôn có một cái hồ tên là Bạch Hồ, trong hồ có người cá.

Khương Thần lập tức tò mò.

Thường thì yêu tộc là do sinh vật và các loài chim trên lục địa hóa thành, nhưng không có ngư tộc, không ngờ trước kia lại từng có NPC loại này.

Cậu hỏi: "Sau đó thì sao? Ăn thịt người cá sẽ được trường sinh bất lão à?"

Phương Cảnh Hành cười nói: "Đương nhiên là không rồi."

Anh giải thích tiếp: "Chính giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một gốc cây sinh trưởng, quả của nó là vô giá. Nhiệm vụ cuối cùng của hoạt động ấy là đi vào thôn Thần Dụ mang trái cây ra giao cho NPC, thành công thì sẽ nhận được điểm tích lũy và trang phục săn tiền thưởng bản giới hạn."

Khương Thần đã hiểu: "Tức là người của Nghịch Phong nhận nhiệm vụ này."

Phương Cảnh Hành nói: "Cũng chưa chắc."

Khương Thần nhìn anh.

Phương Cảnh Hành nói: "Người cá cũng là sinh vật hiếm có."

Ngôi làng trong truyền thuyết đó có hai thứ khiến người ta thèm muốn, một là trái cây, cái thứ hai là người cá.

Chỉ là bắt người cá sẽ bị nguyền rủa, với cả đó cũng là chuyện tàn nhẫn không có tính người, thế nên hoạt động chỉ yêu cầu người chơi hái quả. Mà tổ chức Nghịch Phong lại là NPC trong game, lỡ bọn họ có biện pháp giải nguyền rủa thì tất nhiên không phải lo về vấn đề đó.

Tư liệu có nói cả hai nhiệm vụ đều thuộc về cấp bậc truyền thuyết, không có con đường đặc thù thì sẽ không nhận được.

Lần trước làm hoạt động NPC giao nhiệm vụ là người quản lý tối cao của nhà săn tiền thưởng, theo như hắn nói thì tường nhiệm vụ có hai loại là công khai và bí mật, có vài nhiệm vụ đặc biệt chỉ có thể nhận trong bí mật. Có lẽ là vì thế nên NPC quản lý mà bọn họ tìm tới hoàn toàn không biết gì về chuyện này, còn tưởng là người của Nghịch Phong chỉ nhận nhiệm vụ bình thường rồi tới núi Mai Cốt.

Mà một thứ khác đáng để tâm là cửa vào thôn Thần Dụ có một trận pháp ma thuật rất mạnh mẽ, nó sẽ ném người ta đến một vị trí ngẫu nhiên trong đại lục, mà sau khi bị đá ra thì mọi người cũng sẽ nhanh chóng quên mọi chuyện về thôn Thần Dụ. Đây cũng là lí do vì sao nó luôn chỉ là truyền thuyết.

Đồng thời chuyện này cũng có thể giải thích vì sao thẻ bài của người đứng đầu tổ chức và chủ nhân con chó lại cách xa nhau như vậy.

Khương Thần nói: "Vậy tức là bọn họ đã không còn ở trong thôn nữa rồi?"

Phương Cảnh Hành nói: "Có khả năng."

Trước mắt họ đã biết được hai người, một là người đứng đầu tổ chức bị ném tới trên núi Mai Cốt, thẻ bài rơi trong hồ nước trên núi. Người còn lại là chủ nhân con chó, bị ném tới sườn núi gần nhà đôi vợ chồng kia, nhưng người đã mất tích, chỉ để lại một con chó bị thương và thẻ bài bằng sắt.

Sau đó con chó được người vợ cứu về, còn người chồng tình cờ nhặt được còn mặt dây chuyền bằng xương, thế là cốt truyện được vén màn.

Vấn đề hiện giờ là, bọn họ đã ra ngoài rồi, vậy người đâu?

Phương Cảnh Hành nhìn lên thanh nhiệm vụ.

Sau khi bắt đầu cốt truyện, bọn họ nhận được vài nhiệm vụ.

Cái đầu tiên là tìm kiếm chủ nhân thẻ bài.

Cái thứ hai là đi tìm Phách Lỵ — Bọn họ đến thành Cổ Thụ nhưng đã bỏ qua việc này, thay vào đó đi tìm NPC quản lý nhà săn tiền thưởng. Về sau họ tới núi Mai Cốt, giữa chừng cứu chữa cho chó, rồi tìm được thẻ bài của người đứng đầu tổ chức trong hồ trên núi, nhận được nhiệm vụ đến thành Phỉ Thúy, tiếp đó là thăm dò địa cung.

Tất cả nhiệm vụ về sau đã hoàn thành, chỉ còn lại hai cái ban đầu.

Nếu như Cô Vấn và Phi Tinh Trọng Mộc đi theo trình tự bình thường thì dù có tìm được Phách Lỵ cũng vô dụng.

Vì nếu Phách Lỵ cũng ở trong đội làm nhiệm vụ, đám Cô Vấn lượn một vòng sẽ tra được Phách Lỵ đã đi theo người đứng đầu làm nhiệm vụ, đến đó thì phải đi tìm NPC quản lý; còn nếu bọn họ thành công tìm được Phách Lỵ, từ chỗ nàng ta cũng chỉ biết được chủ nhân của con chó đã đi làm nhiệm vụ.

Anh ngẫm nghĩ một hồi, bổ sung: "Còn một trường hợp nữa là bọn họ xảy ra chuyện gì đó ở trong thôn nên phải trở lại, thế nên con chó vừa mới xuống đây đã chạy mất."

Tóm lại dù có là trường hợp nào thì giờ bọn họ cũng chỉ còn một con đường là đến thôn Thần Dụ xem.

Hai người xác định được mục tiêu, bắt đầu tìm bản đồ.

Một lát sau, bản đồ thì không tìm được, nhưng Khương Thần lại móc ra được một thứ từ trên người con rối, đó là sợi dây truyền, trên mặt dây chuyền cũng khắc hai chữ "Thần Dụ".

Phương Cảnh Hành sáng tỏ: "Có lẽ mảnh ghép bản đồ không dễ tìm ở đây nên đổi thành các loại tín vật."

Khương Thần gật đầu, cất dây chuyền đi.

Phương Cảnh Hành đi tìm đồ cùng cậu, anh theo thói quen suy luận trên góc độ của người bình thường.

Cốt truyện ẩn tuy rất phiền phức, nhưng nói chung là vẫn có thể qua, nếu như người chơi không phát hiện ra đống tín vật ở ải này thì sao mà hoàn thành được?

Anh bèn hỏi một câu.

[Thế giới] Ám Minh: Đánh lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ai thấy người của Nghịch Phong tới à?

[Thế giới] Triều Từ: Không thấy, sắp 3 tiếng rồi.

[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: Ê có khi nào người ta đến đây rồi nhưng mãi không thấy bọn mình nên đi luôn không?

[Thế giới] Cửa này đều là bạn ta: .... Chắc không thảm đến vậy chứ?

[Thế giới] Bạch Long Cốt: Tôi đến ải tiếp theo rồi [phiền muộn]

[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: !!! Làm kiểu gì vậy?

[Thế giới] Bạch Long Cốt: Gặp được người của Nghịch Phong, họ nói đã tìm bọn tôi nửa ngày [phiền muộn]

[Thế giới] Hạnh Thiên Thành: ...

[Thế giới] Mộc Gia Tỏa: À.

[Thế giới] Liễu Hòa Trạch: À.

[Thế giới] Ám Minh: Đã hiểu.

Hóa ra nếu đánh như bình thường thì chỉ cần tốn một thời gian nhất định là sẽ được NPC đến dẫn ra ngoài.

Phương Cảnh Hành nhìn cái tiếng "à" kia của Mộc Gia Tỏa và Liễu Hòa Trạch, đoán là chắc bọn họ cũng đã phát hiện ra tín vật.

Anh đóng lại khung chat, tiếp tục cùng Khương Thần lục soát khắp người con rối.

Sau khi tìm được đủ năm tín vật, họ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái cầu thang đi xuống dưới.

Bên trong cầu thang rất sạch sẽ, tạm thời không thấy manh mối gì.

Để tránh có chuyện, Phương Cảnh Hành lại nắm tay Khương Thần, để bản thân đi trước.

Hai người đi hơn trăm bước thì tới một gian phòng dưới mặt đất, thấy ngay chính giữa là một trận truyền tống, bèn đi vào.

Một giây sau, trước mắt chợt bừng sáng.

Họ thấy được núi xanh nước biếc, thấy một con đường nhỏ quanh co dẫn về phía trước, hẳn là đường vào thôn.

Khương Thần không nhịn được hỏi: "Cậu có thấy phong cách hơi quá khác biệt không?"

Phương Cảnh Hành "vâng" một tiếng.

Có nhiều, rất nhiều cách khác để gom đủ năm tín vật, nhưng hết lần này tới lần khác Du Mộng lại làm một cái nhà ma, luôn cảm giác không phù hợp cho lắm.

Anh nói: "Có lẽ thật sự là để cho các cặp đôi gia tăng tình cảm?"

Khương Thần liếc anh một cái: "Thế lỡ là chó FA tạm thời tổ đội làm cái này thì sao?"

Phương Cảnh Hành cười nói: "Tạo hint?"

Khương Thần không muốn nói nữa, nhấc chân đi về phía trước, chuẩn bị đi xem người cá.

Phương Cảnh Hành giả vờ như quên mất, vẫn nắm tay cậu, thấy Khương Thần không phản kháng thì lại càng vui vẻ, đi vào thôn Thần Dụ trong truyền thuyết.

Hai người nhanh chóng gặp được NPC đầu tiên, vừa định đối thoại thì thấy đối phương hét lớn một tiếng: "Các ngươi là ai?"

Phương Cảnh Hành tự động nói tiếp: "Bọn ta bị lạc đường, đến đây tìm chó."

NPC nói: "Hóa ra là cùng một bọn với con chó, có ai không!"

Hai người thấy không ổn, lập tức co giò chạy.

Tiếc là trong làng có đầy NPC, bọn họ nhanh chóng bị bao vây, sau đó bị trói lại, ném vào trong một căn nhà gỗ nhỏ.

Hai người thử cởi dây thừng cho nhau, phát hiện không được.

Đảo mắt nhìn quanh cũng không thấy có gì sắc nhọn, thanh nhiệm vụ vẫn im lìm không có động tĩnh, tình huống rơi vào cục diện bế tắc.

Phương Cảnh Hành không có tay để nắm, không vui lắm.

Khương Thần không được xem người cá, lại càng không vui.

Phương Cảnh Hành nghiêng người về phía cậu, bắt đầu phân tích: "Có khi nào phải đợi người tới cứu không?"

Khương Thần nói: "NPC của Nghịch Phong?"

Phương Cảnh Hành nói: "Có lẽ là còn có chó n..."

Chưa nói hết đã nghe thấy một loạt tiếng sột soạt từ vách tường sau lưng.

Anh còn chưa kịp quay đầu lại bức tường đã rầm rầm vỡ tan, con chó từ đâu chạy tới chui vào.

Phương Cảnh Hành bị nó bất ngờ húc cho một cú, cả người ngã về phía trước, đè lên người Khương Thần.

Hai người mặt dán mặt, gần như không một kẽ hở. Phản ứng đầu tiên của Phương Cảnh Hành là sững sờ, sau đó mới nhận ra môi bọn họ đang dán vào nhau.

Khương Thần nín một hơi, lẳng lặng nhìn anh.

Để tránh phát bị triển theo hướng 18+, bản thực tế ảo không được lập trình xúc giác cho môi, thế nên bọn họ chẳng cảm thấy được gì.

Trong chốc lát, Phương Cảnh Hành cũng không nói được là mình có tiếc nuối không, rất tự nhiên ngồi dậy: "Làm em giật cả mình."

Khương Thần cũng hoàn hồn, nhìn con chó vọt tới chỗ Phương Cảnh Hành, từng chút cắn đứt dây thừng.

Cậu nghĩ con chó này vẫn hữu dụng, thế là đợi nó tới cởi trói cho mình. Ai ngờ mới cắn được một nửa lại thấy nó nhìn ra ngoài, sau đó cắn cổ áo Phương Cảnh Hành kéo qua cái lỗ trên vách tường, tha người đi mất.

Khương Thần: "..."

Phương Cảnh Hành: "..."

Một giây sau, cửa phòng "rầm" một tiếng mở ra.

NPC nghe thấy động tĩnh chạy tới, nhìn thấy cái tường bị thủng một lỗ thì rất tức giận nhìn về phía người sống duy nhất ở đây.

Khương Thần: "..."

Có hơi muốn cho nó vào nồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.