Đèn Neon Thời Tiết

Chương 15: Gương mặt của thế kỷ trước



Dịch: Lá Nhỏ

Vưu Tuyết Trân tiễn Mạnh Sĩ Long xuống tầng, anh leo lên xe moto, quay đầu nói tạm biệt cô.

“Phải rồi, nếu hôm nay không ăn bánh luôn thì mang về bỏ vào tủ lạnh nhé, có thể để hai ngày.”

“Bánh gì?”

“Quà tôi tặng cô.” Anh cứ thế nói ra quà sinh nhật mình tặng cô.

Thông thường, mọi người tặng quà đều sẽ giữ bí mật, dù sao niềm vui quan trọng nhất khi tặng quà là niềm vui khi bóc quà. Nhưng người bạn này lại không đi theo quy trình đó.

Vưu Tuyết Trân dở khóc dở cười: “Yên tâm, chúng tôi có nhiều người mà, chắc chắn ăn hết được.”

Mạnh Sĩ Long lại nói: “Đừng chia cho người khác, đây là bánh cho cô.”

Vưu Tuyết Trân sững sờ: “Hả?”

“Tôi nghe Viên Tinh nói rồi, cô và bạn thuở nhỏ sinh cùng ngày, tôi đoán chắc các cô đã đặt một chiếc bánh to.” Dường như anh đang lặp lại nguyên vẹn quá trình suy nghĩ nên tặng gì cho cô lúc đó: “Vậy nên tôi muốn làm một chiếc bánh riêng tặng cô.”

Vưu Tuyết Trân càng kinh ngạc hơn: “Là bánh anh làm sao? Giỏi vậy.”

Nghe tới bánh kem cô sẽ nghĩ ngay tới bánh mua, dù sao bây giờ mọi người chọn quà cũng rất ít khi tự làm gì đó tặng đối phương.

Mạnh Sĩ Long ngại ngùng trước giọng điệu làm quá lên của cô, anh hắng giọng: “Tôi ít khi làm lắm, thật ra trình độ cũng bình thường thôi.”

“Không sao không sao.” Mắt Vưu Tuyết Trân sáng rực dưới trời đêm: “Tôi sẽ một mình ăn hết nó.”

Anh nhìn vào mắt cô, sững lại mấy giây, sau đó nói không ngon thì không cần gượng ép, rồi khởi động xe rời đi.

Vưu Tuyết Trân háo hức, chỉ muốn xem bánh anh làm. Cô chạy lên sân thượng, quay về chỗ, âm thầm mở túi quà anh tặng ra.

Bên trong là chiếc hộp trắng hình vuông, còn thắt một sợi dây màu bạc. Cô rút dây ra, hé mở nắp hộp, sau khi vén từng lớp từng lớp gói, bên trong hiện lên một chiếc bánh kem vị xoài sữa dừa.

Nhìn hình dáng của bánh, cô phát hiện Mạnh Sĩ Long thật sự khiêm tốn. Chiếc bánh này hoàn toàn có thể đặt trong tủ kính của tiệm bánh hoặc ngang hàng với hình mẫu về bánh kem trên mạng. Thiệp sinh nhật cũng là thiệp tự biết, từng nét chữ đều vô cùng nắn nót, trông rất dễ thương.

Điều khiến cô bất ngờ hơn là, bánh vừa hay là vị cô thích. Kỳ lạ, cô từng nói với anh mình thích bánh xoài sao? Sao mình không nhớ nhỉ?

Bánh cũng khá nhỏ, chỉ đủ cho một người ăn, không thừa thêm chút nào, trông có vẻ người làm cũng nhỏ nhen. Nhưng khi bản thân được loại bỏ ra khỏi ranh giới nhỏ nhen ấy, sự nhỏ nhen này lại trở thành thiên vị.

Trong hộp còn có một cây nến màu xanh lam, bên dưới là một mẩu giấy viết: Ăn thêm một chiếc bánh, thổi thêm một ngọn nến sẽ có thêm một ước nguyện.

Đó là những chữ phồn thể vô cùng bay bổng, hút mắt.

Chúng dần cử động, biến thành những chú mèo con, dùng bàn chân mềm mại của mình cọ vào trái tim cô.

Thì ra thứ anh tặng không chỉ là một chiếc bánh, mà còn là một ước nguyện, vậy nên anh mới không cho cô chia cho người khác.

Trò chơi vẫn đang tiếp tục, cô đặt bánh kem vào khu hành lang, chạy về chỗ đàn em hút thuốc mượn bật lửa. Sau đó cô lại lén rời đi, quay lại hành lang, ngồi bệt xuống, nâng bánh lên, cắm cây nến xanh lam kia vào, cuối cùng là châm lửa.

Hành động lặng lẽ không khiến ai chú ý, đèn trong hành lang chợt vụt tắt sau khi sáng quá lâu. Trước mắt chỉ còn ngọn nến bập bùng trong đêm tối, bóng lửa thật dài nhảy nhót trên gương mặt Vưu Tuyết Trân. Một mảnh sắc vàng mờ mờ ảo ảo, tựa như màu của bầu trời vào hoàng hôn, dễ khiến người ta say đắm.

Tới lúc nhắm mắt ước nguyện rồi, cô nhớ lại dòng chữ trên mẩu giấy, không biết nên ước gì, chỉ đành ngây ngốc nhìn chằm chằm ngọn nến.

Mọi năm, cô và Diệp Tiềm Bạch cùng cắt một chiếc bánh, cùng nhắm mắt, nhưng thật ra cô sẽ lén nhắm chậm hơn cậu chút, nhìn cậu nhân lúc cậu nhắm mắt. Lúc đó cô sẽ ước một ngày nào đó người này sẽ thích mình. Đây đã trở thành thói quen của cô.

Vì vậy ước nguyện bất ngờ tới này khiến cô không biết phải làm sao.

Trước khi ngọn nến vụt tắt, một suy nghĩ ma xui quỷ khiến chợt hiện lên trong tâm trí. Nếu đã vậy thì ước một ước nguyện trái ngược hoàn toàn với điều mình muốn đi, xem ông trời sẽ ưu tiên ước nguyện nào hơn trong hai ước nguyện.

Cô nhắm mắt lại, thầm ước: “Hy vọng một ngày nào đó mình sẽ không thích người này nữa.”

Vừa ước xong, hành lang chợt tách một tiếng, đèn cũng bừng sáng, dường như ông trời thật sự đã nghe thấy ước nguyện của cô.

Trên thực tế là điện thoại của cô đổ chương.

Người gọi là Diệp Tiềm Bạch, cô ấn nghe, cậu hỏi: “Cậu đi đâu rồi?”

“Tôi, tôi đi vệ sinh.” Cô nói dối: “Các cậu chơi xong rồi à?”

“Ừ, bánh sắp tới rồi, mau quay lại đi.”

“Ờ được, tôi quay lại ngay.”

Xem ra không kịp ăn hết chiếc bánh kem này rồi, cô vội vàng nếm thử một miếng rồi đặt bánh về chỗ cũ, vờ như không có chuyện gì, quay lại sân thượng.

Mặc dù chỉ là một miếng thoáng qua nhưng hương vị vô cùng ấn tượng. Ban đầu mới ăn sẽ không thấy có cảm giác gì, nhưng sau khi ăn hết một miếng, khoang miệng ngào ngạt vị xoài và sữa dừa, giống như khi cắn hết một thanh socola lớn.

Thật sự quá thần kỳ.

Cắt bánh, hát chúc mừng sinh nhật xong, buổi tiệc bắt đầu tới hồi kết. Người uống rượu, người hát karaoke, người kêu gào khóc lóc, cũng có người lục đục ra về, nhóm người còn lại hùa vào chơi xúc xắc. Mọi người chuyển từ bàn dài sang bàn tròn, khi đổi chỗ, Mao Tô Hòa lại ngồi xuống cạnh Diệp Tiềm Bạch.

Nhưng không phải cô ấy chủ động yêu cầu ngồi vậy, mà là tại đây chỉ có hai người này không thể uống rượu. Mao Tô Hòa nói mình dị ứng với cồn, Diệp Tiềm Bạch nói trước đó có uống kháng sinh nhóm cephalosporin, không được uống rượu. Thế là họ được chuyển tới ngồi cạnh nhau, trước mặt là hai ly nước.

Ván này Diệp Tiềm Bạch thua, cậu nhàn nhã cầm cốc nước lên uống cạn trong tiếng reo hò của mọi người.

Mọi người hô to: “Cậu như vậy là không được nha, phải phạt chống đẩy thêm 10 cái nữa.”

Diệp Tiềm Bạch cười: “Cậu có chắc 10 cái là hình phạt không?”

“Ấy ấy, lại ra vẻ rồi đấy, vậy cậu chống đẩy 100 cái đi.”

“100 thì khỏi, một tay 10 cái được chứ?”

“Cho cậu làm màu đấy.”

Cậu đặt cốc xuống, cởi áo khoác ném sang một bên, vừa xắn ống tay áo vừa đi tới chỗ rộng rãi, chống một tay xuống đất, nhẹ nhàng hoàn thành thử thách.

Mọi người đều ngắm nhìn màn làm màu của Diệp Tiềm Bạch, chỉ có Vưu Tuyết Trân là không nhìn cậu. Ánh mắt cô dừng lại trên miệng ly nước cậu vừa đặt xuống.

Có lẽ ngoại trừ cô ra, không ai để ý thấy Diệp Tiềm Bạch đã cầm nhầm ly. Ly bên trái mới là ly của cậu, còn ly bên phải, tức là ly cậu cầm nhầm chính là ly nước Mao Tô Hòa vừa uống.

Tất cả đều do dáng vẻ cầm ly của cậu quá đỗi tự nhiên, có lẽ ngay chính cậu cũng không nhận ra mình cầm nhầm.

Nhưng không sao cả, Vưu Tuyết Trân bình tĩnh mở một lon bia, bọt lập tức trào ra tay.

Sau một hồi chơi bời vật vã, ai nấy đều say khướt, cũng may biệt thự rộng, đủ chỗ cho mọi người ngủ. Cô cũng uống tới choáng váng, tìm một phòng còn trống để nghỉ ngơi. Cô còn không có cả sức để tẩy trang, chuyện duy nhất cô vẫn cố gắng làm là bỏ chiếc bánh kem vị xoài sữa dừa đang ăn dở vào tủ lạnh.

Chưa ngủ được mấy tiếng cô đã mơ màng cảm thấy người lạnh toát. Cô vội bò dậy, mò mẫm đi ra ngoài, loạng choạng hồi lâu mới tìm được nhà vệ sinh, cuối cùng nôn thốc nôn tháo mọi thứ.

Ánh sáng mờ ảo hắt vào cửa sổ nhà vệ sinh, căn biệt thự vô cùng tĩnh lặng, mặt trời vẫn còn chưa lên hẳn. Vưu Tuyết Trân ấn xả nước, sau đó lau sạch vết nôn bên khóe miệng, xối nước lên mặt rồi đi ra ngoài. Lúc này cô mới nhận ra có một người đứng ngoài cửa.

Khi nhìn rõ người tới là Mao Tô Hòa, Vưu Tuyết Trân liền nhường đường cho cô ấy: “Sorry, chị dùng nhà vệ sinh hơi lâu.”

“Không sao đâu ạ, em không dùng tới nhà vệ sinh.” Mao Tô Hòa không đi vào trong mà quan tâm nhìn cô: “Em có gọi bữa sáng rồi, giờ phải xuống lấy thì nghe thấy tiếng nôn của chị trong nhà vệ sinh, chị không sao chứ?”

Sự quan tâm của cô ấy khiến Vưu Tuyết Trân bất ngờ, cô đờ đẫn lắc đầu, nói: “Không sao, không sao, tửu lượng chị kém thôi.”

“Sau khi nôn xong chị nên ăn chút gì đó, nếu không sẽ khó chịu lắm. Vừa hay em đặt cháo, em chia cho chị một ít nhé?”

Cô ấy vẫn rất nhiệt tình, giọng điệu dịu dàng, khiến người ta khó lòng từ chối.

Vưu Tuyết Trân mím đôi môi chua chát, không từ chối ý tốt của cô ấy thêm. Cô đi theo cô ấy tới bàn ăn ở tầng một. Khi xuống tầng, cô ấy nhắc tới trò Ma sói tối qua: “Thật ra tối qua em muốn xin lỗi chị một tiếng, nhưng nhiều người quá nên không tìm được cơ hội.”

“Hả?”

“Em thật sự không giỏi chơi trò này, ván đầu tiên hôm qua em chỉ làm theo lời mọi người thôi, không ngờ lại khiến chị có trải nghiệm không vui.”

Vưu Tuyết Trân sững sờ, sau đó cười xua tay: “Có gì đâu, trò chơi thôi mà.”

Mao Tô Hòa thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy ra cổng lấy cháo, thuần thục vào nhà bếp tìm bát đũa dùng một lần, sau đó chia cho Vưu Tuyết Trân một bát cháo thị trứng gà.

Vưu Tuyết Trân không qua xem bát cháo cô ấy đẩy tới, mà ngây ngốc nhìn mặt Mao Tô Hòa, tới nỗi cô ấy cũng thấy kỳ lạ.

Cô ấy sờ khóe mắt: “Lẽ nào em có gỉ mắt sao?”

Vưu Tuyết Trân hoàn hồn, lắc đầu, vội nịnh nọt: “Gỉ mắt của người đẹp thì sao gọi là gỉ mắt được, đó gọi là hạt ngọc.”

Cô ấy cũng nhìn chằm chằm cô: “Vậy bây giờ mắt chị cũng có một vài hạt ngọc.”

Vưu Tuyết Trân ngại ngùng không thôi.

Nhiệt tình, ấm áp, lại còn có khiếu hài hước, Vưu Tuyết Trân không tìm ra được khuyết điểm nào của cô ấy.

Diệp Tiềm Bạch rung động trước người như vậy, cô chỉ có thể mừng thay cho cậu.

Mao Tô Hòa chậm rãi xúc từng thìa cháo, Vưu Tuyết Trân cúi đầu ăn vội ăn vàng, chẳng mấy chốc đã hết bát.

Mao Tô Hòa chỉ vào bát của mình: “Chị có muốn ăn thêm không?”

Vưu Tuyết Trân lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn em nhé, chị ăn no rồi. Bát cháo bao nhiêu tiền, chị chuyển cho em một nửa.”

“Gì vậy trời, có mấy đồng thôi mà, em mời chị.” Nhưng Mao Tô Hòa vẫn chuyển mã QR tới trước mặt cô cho cô quét: “Nhưng chúng ta có thể kết bạn Wechat không?”

Vưu Tuyết Trân sờ túi áo: “Chết, chị vẫn để điện thoại trong phòng, em có thể tìm nick chị trong nhóm, lát chị về phòng sẽ đồng ý.”

“Vâng.”

Vưu Tuyết Trân đoán cô ấy chủ động muốn kết bạn Wechat với mình thế phần lớn là vì liên quan tới Diệp Tiềm Bạch. Cô không biết tối qua hai người họ có gì với nhau không, bởi lẽ cô đã uống quá nhiều, ký ức cũng trở nên mơ hồ. Nhưng có lẽ cô ấy cũng có hảo cảm với Diệp Tiềm Bạch, nếu không sẽ không chủ động muốn kết bạn Wechat.

Có rất nhiều cô gái mập mờ với Diệp Tiềm Bạch đều xin kết bạn Wechat với cô, sau khi họ biết cô là bạn thuở nhỏ của Diệp Tiềm Bạch, họ sẽ muốn biết thêm về lịch sử tình trường hoặc thăm dò thái độ của cậu qua cô, từ đó nắm chắc chiến lược, tăng cảm giác an toàn cho mối quan hệ này.

Mao Tô Hòa lướt điện thoại, mở avatar Maruko trong nhóm ra, xác nhận với cô: “Đây là nick chị sao?”

“Ừ.”

“Em kết bạn rồi đấy.” Cô ấy ấn vào nút kết bạn, khi quay về giao diện thành viên trong nhóm, tay lại tiếp tục lướt xuống dưới, mãi cho tới gần cuối mới vờ như vô tình hỏi: “Trân Trân, người bạn hôm qua đến lúc rồi về của chị ấy, anh ấy không ở trong nhóm sao?”

Vưu Tuyết Trân tưởng cô ấy chỉ hỏi bâng quơ, nên trả lời cũng rất qua loa: “Em nói Mạnh Sĩ Long hả? Anh ấy không.”

“Anh ấy tên Mạnh Sĩ Long sao…” Khi đọc tên anh, giọng Mao Tô chậm đi hẳn, dường như cái tên ấy quẩn quanh miệng cô hồi lâu rồi mới được thốt ra. Cô ấy cảm khái: “Nghe giống như tên của thế kỷ trước ấy, rất hợp với anh ấy.”

“Rất hợp với anh ấy?”

“Chị không thấy mặt anh ấy rất giống gương mặt của thế kỷ trước sao? Cảm giác như luôn mang trên mình bộ lọc ý nhị nào đó vậy.”

Vưu Tuyết Trân nghe thấy câu này, quả bom trong lồng ngực đột nhiên kêu lên không ngừng nghỉ.

Gương mặt của thế kỷ trước. Đánh giá trừu tượng này khiến cô nghe ra điều gì đó rất kỳ lạ. Cảm giác này nhanh chóng được chứng thực.

Mao Tô Hòa ngập ngừng giây lát, dường như lấy hết dũng khí rồi mới thử thăm dò cô: “Trân Trân, chị có tiện cho em xin Wechat của anh ấy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.