Vưu Tuyết Trân chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời sáng chói tới vậy.
Gió biển vẫn liên tục rít gào, cô co người trong chiếc chăn chật chội, không biết mặt trời đang ngoi lên từ mặt biển hay đang chen vào giữa cô và Diệp Tiềm Bạch nữa.
Nhưng người khiến cô hoảng loạn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Dường như họ chỉ đang như lúc học cấp hai, cùng nhau ngồi trên chuyến xe bus sớm nhất, đuổi theo ánh ban mai, chạy ra biển ngắm mặt trời mọc, khi cô lạnh tới mức run cầm cập, cậu cởi áo khoác ra khoác lên người cô. Chẳng qua lần này áo khoác đã biến thành chăn, đối với cậu nó vẫn không có gì thay đổi.
Cậu tập trung ngắm mặt trời mọc, khoảnh khắc mặt trời ngoi hẳn lên trên, vươn mình trên nền trời trong xanh, cậu ung dung lấy điện thoại ra chụp cảnh biển.
***
Sau khi quay về, Vưu Tuyết Trân tiếp tục ru rú trong ký túc. Nhất là khi Viên Tinh không ở đây, không ai kéo cô ra ngoài hòa nhập với cộng đồng. Cô thoải mái nằm trong ký túc, hoặc tới nhà ăn, thư viện, thú vui duy nhất là nghe kênh Âm thanh không dây cứ hai tuần lại phát một lần.
Cô nằm trên giường lướt điện thoại, đăng nhập vào trang web của đài, tìm kênh sẽ phát tối nay, kết quả lại vô tình phát hiện một bài thông báo.
“Gửi tới quý thính giả luôn theo dõi Âm thanh không dây, chúng tôi vô cùng tiếc nuối khi phải thông báo tới bạn một tin vô cùng quan trọng. Vì một loạt các vấn đề khác nhau, chúng tôi chỉ có thể đưa ra quyết định đau lòng tới vậy, đài không dây sẽ không tiếp tục phát…”
Lòng Vưu Tuyết Trân nặng trĩu.
Đây có lẽ là ngày huyên náo nhất trên trang web, rất nhiều người bày tỏ sự nghi hoặc, kinh ngạc, tôn trọng, nuối tiếc bên dưới bài đăng… Vưu Tuyết Trân cũng không kiềm được để lại một bình luận, mong họ đừng ngừng phát sóng kênh này.
Cô không quá bàng hoàng, thật ra khi đài liên tục trì hoãn việc phát sóng cô đã có dự cảm chẳng lành. Nhưng khi ngày này thật sự tới, dường như cô lại rơi vào sự hoang mang khi biết ngày tháng còn lại của ông nội không còn nhiều.
Không biết cũng không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một phần quan trọng nhất trong cuộc đời mình bị rút ra.
Thông báo này khiến cô ủ rũ trên giường mấy ngày. Khi Viên Tinh kết thúc chuyến công tác, quay trở lại ký túc, nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Vưu Tuyết Trân, cô ấy không khỏi giật nảy mình.
Cô ấy kéo Vưu Tuyết Trân ra cổng sau ăn đêm, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy là vì chuyện kênh mình thích ngừng phát sóng, Viên Tinh cạn lời: “Có gì đâu chứ, cậu cứ coi như đang đu idol mà idol dính scandal không tha thứ nổi đi, tìm một người khác ok hơn để đu.”
“Chuyện này khác chứ…”
Cô biết Viên Tinh đang an ủi cô, nhưng đối với cô ấy, đây chỉ là chuyện nhỏ, còn đối với Vưu Tuyết Trân, nó là liên kết đầu tiên của cô với thế giới từ nhỏ tới giờ, cũng là liên kết giữa cô và người ông quá cố.
Vưu Tuyết Trân không muốn giải thích nhiều, cũng không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ, do vậy cô bèn chuyển chủ đề, hỏi cô ấy lần này đi công tác thế nào.
Viên Tinh bắt đầu nói liến thoắng, mặc dù đa số chuyện cô ấy đều đã kể trên Wechat. Khi Vưu Tuyết Trân đang thất thần, cô ấy chợt nhắc tới Hồng Kông, lập tức kéo cô quay trở lại mặt đất.
“Cậu định tới Hồng Kông đón Giáng Sinh?”
Viên Tinh hào hứng: “Nhóm nhạc tớ thích sẽ tổ chức concert Giáng Sinh ở Hồng Kông, vốn dĩ tớ không mua được vé, kết quả lần này đi công tác, ông chủ đã tặng tớ một tấm vé! Thế là tớ đặt vé máy bay ngay và luôn!”
Nói xong, Viên Tinh bồi thêm câu nữa khiến cô càng thêm bất ngờ: “Tới lúc đó nhờ Mạnh Sĩ Long đưa tớ đi chơi là tuyệt cú mèo.”
“Mạnh Sĩ Long?” Vưu Tuyết Trân hoang mang: “Sao anh ấy lại đưa cậu đi chơi?”
“À, Giáng Sinh anh ấy sẽ về Hồng Kông, hình như là về đón sinh nhật với người nhà.”
Vưu Tuyết Trân cắn ống hút, lúc này mới nhớ ra đôi chút. Hình như có lần khi họ tới đỉnh núi ngắm cảnh đêm, quả thật anh đã nhắc tới chuyện Giáng Sinh là sinh nhật bà nội anh. Nhưng anh không nói với cô chuyện anh sẽ về Hồng Kông.
“Sao cậu biết rõ thế?”
Họ hay nhắn tin riêng vậy sao?
Khi trong đầu này ra suy nghĩ này, Vưu Tuyết Trân cứ thế buột miệng thốt ra.
Viên Tinh không nhận ra thật ra câu hỏi này hơi giống như đang tra hỏi, cứ thế trả lời: “Thì tớ muốn hỏi anh ấy lộ trình này kia, kết quả anh ấy nói anh ấy cũng sẽ về Hồng Kông. Trùng hợp thật đấy.”
“Còn có chuyện trùng hợp hơn đấy.” Vưu Tuyết Trân do dự: “Giáng Sinh này tớ cũng tới Hồng Kông chơi.”
Viên Tinh trợn tròn mắt: “Hả? Một mình cậu á?”
“… Còn có Diệp Tiềm Bạch.”
“A, cậu ta á, lại không đón Giáng Sinh với em gái nào cơ à?”
“Lần này là vì chưa tìm được ai để đón cùng thôi, nếu không sao lại tìm tớ chứ.” Vưu Tuyết Trân cười nói một cách thản nhiên: “Nói cho cậu nghe bí mật này, cậu ta đang theo đuổi một người nhưng chưa thành công.”
Viên Tinh bàng hoàng, sau đó vui như mở cờ trong bụng: “Còn có người mà cậu ta không theo đuổi được cơ á!”
Vưu Tuyết Trân cũng thích thú: “Người ta không thích kiểu người như cậu ta.”
“Hả? Nghe có vẻ là cô ấy có người mình thích rồi?”
Vưu Tuyết Trân nghĩ tới cảnh Mao Tô Hòa đứng cạnh Mạnh Sĩ Long khi ngắm mặt trời mọc, nụ cười trên khóe miệng bất giác nhạt dần, cô lắc đầu: “Không biết, tớ đoán thôi.”
Từ khi đi chơi về, cô và Mao Tô Hòa không nói chuyện nhiều. Cô nhận ra mình có phần không muốn nói với Mao Tô Hòa chuyện về Mạnh Sĩ Long, có lẽ vì đêm hai người lén chạy ra ngoài ấy. Mọi chuyện qua đi, khi nghĩ lại cô chợt thấy bản thân như đang “phản bội” Mao Tô Hòa, vì vậy khó tránh khỏi việc chột dạ.
“Xí, cậu kín miệng gớm, không cả nói cho tớ biết nữa.” Viên Tinh không tin lời Vưu Tuyết Trân vừa nói, nhưng thấy cô không nói cô ấy cũng không ép: “Thế cậu đặt khách sạn chưa? Hai chúng ta có thể ngủ chung một phòng đấy.”
“Oke.”
Mặc dù hơi tiếc vì chuyến du lịch hai người với Diệp Tiềm Bạch không thể thành hiện thực, nhưng cô càng không thể để Viên Tinh lẻ loi được.
Ăn xong bữa khuya, trên đường quay về ký túc, cô lập tức nói cho Diệp Tiềm Bạch nghe chuyện Viên Tinh cũng sẽ đi Hồng Kông, tiện thể có thể nhờ Mạnh Sĩ Long đưa họ đi thăm thú.
Khi cô về tới ký túc, Diệp Tiềm Bạch trả lời tin nhắn bằng icon mỉm cười.
Avatar: “Được, càng đông càng vui.”
Avatar: “Nếu đã vậy chi bằng đông thêm chút nữa nhỉ.”
Vưu Tuyết Trân vẫn chưa hiểu cậu đang nói gì, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy nhóm chat Tây Thiên thỉnh kinh nhảy lên đầu. Diệp Tiềm Bạch hỏi hai người còn lại trong nhóm có muốn tới Hồng Kông đón Giáng Sinh không.
Theo Vưu Tuyết Trân, cậu chỉ đang muốn mời Mao Tô Hòa đi cùng, suy cho cùng vẫn để cậu bắt được cơ hội.
Hai người kia đều đồng ý, cuối cùng chuyến du lịch Giáng Sinh hai người biến thành sáu người, bao gồm cô, Diệp Tiềm Bạch, Mao Tô Hòa, Tả Khâu và cả Mạnh Sĩ Long.
Vưu Tuyết Trân lại không thấy quá tiếc nuối, chỉ cần có thể tới Hồng Kông, đi với hình thức nào không phải điều quan trọng nhất. Cô thêm Viên Tinh vào nhóm Tây Thiên thỉnh kinh, tận dụng triệt để nhóm này, đổi tên nhóm thành Tây Thiên thỉnh Giáng Sinh.
Mọi người quyết định bay vào ngày 23, lịch trình của Mạnh Sĩ Long khác với họ, do vậy anh hẹn sẽ tới tìm họ vào tối đêm Bình An.
Viên Tinh gặp Mao Tô Hòa ở sân bay, sự tò mò chưa được Vưu Tuyết Trân giải đáp khi đó lập tức trỗi dậy, khi xếp hàng vào cửa an ninh, cô ấy huých cánh tay Vưu Tuyết Trân, nói: “Đàn em này có phải là người mà ấy ấy chưa theo đuổi được không?”
Vưu Tuyết Trân đáp ậm ờ cho có.
“Vậy thì kỳ quá.” Ánh mắt Viên Tinh đảo qua đảo lại giữa ba người đang xếp hàng phía trước: “Tớ càng tò mò hơn này, kiểu người cô ấy thích là gì? Lẽ nào là Tả Khâu? Trông cũng đẹp trai đấy.”
Lúc này đang tới lượt Tả Khâu kiểm tra, cậu ấy cởi mũ xanh ra, một sợi tóc trên đỉnh đầu đột nhiên dựng đứng lên.
“…” Viên Tinh rút lại lời nói ban nãy: “Thôi được rồi, tớ biết là không phải.”
Vưu Tuyết Trân bật cười, thầm nghĩ, nếu để Viên Tinh biết người kia là ai, cô ấy sẽ phản ứng thế nào? Sẽ bất ngờ hay là cho rằng hai người họ rất xứng đôi?
***
Chập tối, máy bay hạ cánh tại Hồng Kông, khi rời khỏi sân bay, trời đã tối đen.
Vừa đặt chân ra bên ngoài họ đã cảm thấy gió ở đây rất đỗi dịu dàng.
Lúc này, chiếc áo khoác dày cộp trên người bỗng trở nên dư thừa, Vưu Tuyết Trân chỉ muốn tới khách sạn thay quần áo. Trong lúc đợi xe, cô kéo vali sang một góc, chuẩn bị lấy áo dệt kim ra mặc.
Cô vừa lấy áo dệt kim ra, Diệp Tiềm Bạch đã đi tới chắn trước mặt cô.
Tầm mắt cô bị lưng cậu chặn mất, cô nghi hoặc: “Cậu làm gì thế?”
“Làm phòng thay đồ cho cậu.”
“Điên à… Cởi áo khoác thôi mà.”
Vưu Tuyết Trân cạn lời. Thi thoảng cậu sẽ thần kinh như thế, cô thẳng thừng ném áo khoác vừa cởi ra lên vai cậu. Diệp Tiềm Bạch thấy bả vai trùng xuống, khi quay đầu lại thấy cô đang mặc áo thì ngồi xuống gấp áo của cô lại, sau đó cất vào vali.
Giáng Sinh, các khách sạn đều cháy phòng, giờ họ còn có thêm ba người nữa, việc đặt phòng càng trở nên khó khăn hơn. Cuối cùng họ đã chọn một căn chung cư ở Thung lũng Hạnh Phúc*, căn chung cư vừa hay có năm phòng, còn có một ban công nhỏ.
*Tên ngoại ô ở Hồng Kông.
Năm người chia thành hai nhóm gọi xe, hiển nhiên Vưu Tuyết Trân và Viên Tinh đi một xe. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là khi đóng cửa, Diệp Tiềm Bạch cũng chui vào ghế lái phụ của xe họ.
Wechat Vưu Tuyết Trân báo có tin nhắn, Viên Tinh chỉ người ngồi trên ghế lái phụ, lặng lẽ nhắn mấy bốn chữ: “Lạt mềm buộc chặt.”
Vưu Tuyết Trân hoang mang.
Xe bắt đầu lăn bánh, trong lòng Vưu Tuyết Trân vẫn lâng lâng, tựa như còn chưa tiếp đất, vẫn đang lơ lửng trên chín tầng mây, ngắm nhìn thành phố này từ trên cao.
Taxi dừng lại ở ngã tư khi đèn đỏ vụt sáng, gần ngã tư có một quán đồ ăn vô cùng đông khách, biển hiệu viết bằng chữ phồn thể ghi Bò viên Wing Kee Pee.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Vưu Tuyết Trân lập tức nghĩ ngay tới bộ phim Thực thần, sau đó lại nghĩ tới người có avatar là ảnh trong Thực thần, mặc dù Mạnh Sĩ Long đã đổi avatar. Cô mới phát hiện ra chuyện này vào một ngày trước khi bay tới Hồng Kông, mọi người trong nhóm bàn chuyện ăn chơi gì ở đất cảng, Mạnh Sĩ Long im hơi lặng tiếng trong nhóm đột nhiên nhắn tin riêng cho cô, gửi cho cô một loạt những nhà hàng anh thấy ngon.
Lúc này cô mới nhận ra anh đã đổi avatar, ảnh hiện tại là bức ảnh không quá đẹp mà cô chụp.
Vưu Tuyết Trân không hỏi tại sao anh lại lấy bức ảnh này, là vì thật sự cảm thấy cô chụp đẹp sao? Cô cũng không hỏi tại sao anh chỉ gửi danh sách nhà hàng cho riêng cô mà không gửi trong nhóm.
Trong khoảnh khắc cô ngây ngốc, đèn đã chuyển xanh, xe chậm rãi đi về phía trước. Vưu Tuyết Trân vội mở camera lên, duỗi tay ra sau chụp lại quán đồ ăn kia.
Cô mở giao diện tin nhắn của mình và Mạnh Sĩ Long ra, gửi cho anh bức ảnh này.
Trân Trí Bang: Ảnh
Trân Trí Bang: “Có giống quán trong Thực thần không?”
Rất lâu sau đó, khi họ ăn tối xong, quay về chung cư, Vưu Tuyết Trân mới nhận được tin nhắn trả lời của anh: “Giống lắm, nhưng tôi chưa ăn quán này bao giờ.”
Trân Trí Bang: “Ha ha ha, tôi có hỏi anh quán này có ngon hay không đâu.”
Trân Trí Bang: “Chỉ là đột nhiên thấy nó nên gửi cho anh xem thôi.”
Một lúc sau, Vưu Tuyết Trân nhận được tin nhắn của Mạnh Sĩ Long, là một bức ảnh. Đó là cổng trường học của cô, góc bên trái lộ ra gương chiếu hậu xe moto của anh.
Long: “Đi qua đây chợt nhớ tới cô.”
Long: “Nên cũng gửi cho cô.”
Nhớ.
Khi đọc đến chữ này, Vưu Tuyết Trân chợt hẫng một nhịp, cô nhận ra thì ra câu nói “đột nhiên nhìn thấy nó nên gửi cho anh xem” có thể đúc kết lại bằng một từ, nhớ.
“Liên tưởng” chưa chắc sẽ khiến người ta nghĩ tới nghĩa này, nhưng “nhớ” thì có.
Trái tim cô lập tức co thắt lại, vội nhét điện thoại vào túi áo, dường như như vậy có thể nhét chữ kia lại vào trong não bộ.
Khắp các ngóc ngách trên phố phường đều tràn ngập hơi thở Giáng Sinh. Mọi người đang đi về phía quảng trường Lam Ham, chọn quà trao đổi vào đêm Bình An ngày mai. Để giữ bí mật, mọi người đi tới cổng chính khu thương mại thì tách nhau đi mua quà của riêng mình, nửa tiếng sau họ sẽ tập trung lại một chỗ.
Không biết ai sẽ bốc phải quà của mình, cuối cùng cũng có thể là bản thân lại bốc trúng quà của chính mình, vậy nên chi bằng mua thứ mình muốn mua.
Vưu Tuyết Trân không quá do dự, cô lao thẳng tới kệ đồ trang điểm, chọn một bảng phấn mắt phiên bản Giáng Sinh giới hạn. Quá trình chọn và mua quà chưa tới mười phút, trong khoảng thời gian còn lại, cô bắt đầu đi dạo quanh khu thương mại. Khi đi qua một cửa hàng, thấy đồ nào đó trong tủ kính, cô lại không nhịn được mà dừng bước.
Sau khi suy nghĩ mấy giây, cô đã quyết định mua món đồ đó.
Thấy thời gian đã trôi qua một nửa, Vưu Tuyết Trân xách theo hai túi đồ, chuẩn bị đi ra cổng chính thì thấy một người đi ra từ quầy đồ trang điểm.
Diệp Tiềm Bạch cũng nhìn thấy cô, cậu lập tức vẫy tay nhiệt tình.
Xem ra quà Giáng Sinh cậu mua là đồ trang điểm. Vưu Tuyết Trân lặng lẽ quan sát, không giống đồ mua cho bản thân, chắc chắn cậu muốn tặng nó cho con gái.
Còn có thể là ai được nữa? Đáp án dễ đoán y như phép toán 1+1=2.
Cô không cả giơ tay lên, ung dung đi xuống cầu thang.
Cậu liếc nhìn túi cô cầm như đang muốn xem trộm bên trong có gì. Cô vội giấu túi ra sau, xua tay đầy cảnh giác: “Không được nhìn trộm.”
“Ai nói tôi đang nhìn trộm?”
“Cậu đang nhìn trộm.”
Cuộc đối thoại vô tri cứ lặp đi lặp lại như vậy. Khi hai người tiếp tục đi xuống dưới thì thấy Mao Tô Hòa đã mua quà xong.
Vưu Tuyết Trân đang định gọi cô ấy, nhưng cô ấy đã nhanh hơn một bước, bước xuống cầu thang, tiếp đó có một người quen theo sau cô ấy.
Cậu chàng xách hai túi đồ, Mao Tô Hòa không phải cầm gì, hiển nhiên túi đồ của cô ấy nằm trong tay người kia.
Mặc dù hai tay cậu ấy đều đang vướng đồ, nhưng vẫn muốn bỏ một tay ra gõ nhẹ lên đỉnh đầu Mao Tô Hòa như cậu học sinh tiểu học giật bím tóc của cô bạn ngồi phía trước. Khi Mao Tô Hòa quay đầu lại nhìn, cậu lại nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ như không liên quan gì tới tôi.
Thế là Mao Tô Hòa tức giận đánh vào cánh tay cậu một cái.
Cầu thang đi xuống song song với nhau, lúc quay người lại, Vưu Tuyết Trân lờ mờ thấy gương mặt nghi hoặc của Mao Tô Hòa.
Cô nhìn sang chỗ khác, sự kinh ngạc trong lòng cũng tan biến. Cô không quá kinh ngạc trước cảnh tượng này, điều khiến cô bất ngờ là nam chính của cảnh đó lại chính là Tả Khâu.
Cô tưởng Mao Tô Hòa vẫn còn đắm chìm trong tình yêu sét đánh với Mạnh Sĩ Long, nhưng nếu nghĩ kỹ lại mới thấy, quả thật sau khi bắt cặp với Tả Khâu khi chơi mật thất, Mao Tô Hòa dần không nhắc tới Mạnh Sĩ Long nữa, ít nhất lúc nhắn tin trên Wechat là vậy, ngược lại cô ấy đã thân với Tả Khâu hơn nhiều.
Nhưng trước khi nhìn thấy cảnh này, Vưu Tuyết Trân còn mặc định đó là sự thân quen giữa bạn bè. Nhưng bây giờ, nhìn cảnh hai người họ ở riêng, đánh giá từ góc độ của người ngoài cuôc, dường như cô đã cảm nhận được sự mập mờ trên mức tình bạn giữa hai người này.
Vưu Tuyết Trân vô thức nhìn Diệp Tiềm Bạch. Đương nhiên cậu cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, mặt vô cảm: “Hai người này sao thế, không phải cô ấy…”
Thấy Vưu Tuyết Trân nhìn mình, mặt cậu chợt hiện rõ vẻ tức giận, trừng mắt nhìn cô: “Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì đấy.”
Cô cố tình trả lời bằng giọng điệu hèn hạ: “Ánh mắt thương thay cho cậu bạn bị nẫng tay trên.”
Mặt cậu tối sầm lại, học theo dáng vẻ của Tả Khâu, gõ đầu cô một cái. Nhưng vì lực đánh không phải kiểu trêu chọc như Tả Khâu nên Vưu Tuyết Trân rất đau. Cô ôm đầu, quay người lại lườm cậu một cái, bầu không khí giữa hai người như tình địch gặp nhau.
Diệp Tiềm Bạch thanh minh: “Gì mà bị nẫng tay trên? Tôi vốn không hề theo đuổi nhé.”
Cô gật đầu: “Vâng vâng vâng.”
Rủ cả người ta tới Hồng Kông rồi mà còn nói không theo đuổi. Bỏ đi, giữ lại chút tự tôn cho cậu ta vậy. Cô chừa lại đường lui cho cậu, gật đầu cho có lệ, dù sao bây giờ người này đã đau đớn lắm rồi, bởi lẽ cô thấy cậu nhìn bóng hai người đang dần biến mất kia, lông mày chợt nhíu chặt lại.
***
Hai người đi tới cổng chính thì ba người còn lại cũng mua đồ xong. Viên Tinh thấy mặt hai người tối sầm, lập tức hiểu ra họ lại cãi cọ một trận. cô ấy vỗ vai Vưu Tuyết Trân, xích tới hỏi cô mua gì. Vưu Tuyết Trân che túi: “Bí mật, hihi, xem tới lúc đó cậu có thể bốc trúng quà của tớ không!”
Cuối cùng mọi người ghé vào nhà hàng trong trung tâm thương mại ăn tối rồi quay về khách sạn. Cả ngày đi đi lại lại, ai nấy đều thấm mệt, Vưu Tuyết Trân vẫn hào hứng tới mức không ngủ được. Cô chạy ra ban công, ngắm nhìn dòng xe cộ nườm nượp bên dưới, nhưng vẫn không có cảm giác chân thực, tựa như vẫn lâng lâng trong cơn mơ.
Có phải khi được đặt chân tới mảnh đất mình khao khát đã lâu sẽ có cảm giác không chân thực không?
Cửa ban công phía sau vang lên tiếng động khẽ khàng, Vưu Tuyết Trân quay đầu lại nhìn, là Mao Tô Hòa.
Cô ấy mở cửa ban công ra, chỉ xuống tầng: “Em định xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua ít đồ, chị có cần em mua gì hộ không?”
Vưu Tuyết Trân xem đồng hồ: “Muộn vậy rồi một mình em đi sao? Chị đi cùng em nhé!”
“Không cần đâu.” Mao Tô Hòa dừng lại giây lát, ngại ngại ngùng nói: “Tả Khâu nói cậu ấy đi cùng em.”
Cảnh tượng nhìn thấy ở trung tâm thương mại chợt ùa về, Vưu Tuyết Trân do dự mấy giây rồi kéo Mao Tô Hòa ra ban công, đóng cửa lại, nghiêm túc nói: “Bây giờ em và Tả Khâu là…”
Vưu Tuyết Trân gãi đầu, muốn nói lại thôi, thấy mình hỏi như vậy không ổn lắm.
Nhưng Mao Tô Hòa có thể hiểu ý cô, cô ấy mỉm cười, lắc đầu: “Bây giờ vẫn chỉ là bạn bè thôi.”
“Ồ… Vậy…”
Vậy em còn thích Mạnh Sĩ Long không?
Cô nghĩ, cô để tâm tới điều này cũng đâu có gì kỳ quặc nhỉ? dù sao trước đó cô cũng làm người mai mối mà, nếu Mao Tô Hòa đổi ý, cô gán ghép tiếp cũng không tốt lắm.
Mao Tô Hòa quay lưng về phía cô, dựa vào lan can, giọng điệu chợt nhuốm u sầu: “Em cũng không biết, nhưng em thấy có lẽ anh ấy sẽ không thích em.”
“Cũng chưa chắc đâu nhỉ?”
“Thật ra hôm ngắm mặt trời mọc ở ngoài biển, bọn em không nói gì cả. Em muốn xem ảnh anh ấy chụp, xem xong thì anh ấy nói sẽ gửi ảnh cho em, kết quả vừa gửi xong, anh ấy đã xóa mấy bức đó ngay trước mặt em. Khoảnh khắc ấy em biết anh ấy không hề thích mình.”
“Có thể anh ấy cảm thấy mình chụp mấy bức đó không đẹp lắm nên mới không giữ lại?”
Dù sao cô cũng từng xem mấy tấm đó, cũng chẳng nhất thiết phải giữ lại.
Mao Tô Hòa lắc đầu, giọng càng ngày càng nhỏ đi: “Nếu em không xem tới hai bức ảnh trước đó nữa, em còn có thể thuyết phục mình như vậy.”
“Hai bức trước đó? Bức gì…”
Mao Tô Hòa chưa trả lời ngay mà quay đầu lại, sau đó mới nói cô nghe đáp án.