Đèn Neon Thời Tiết

Chương 3



Diệp Tiềm Bạch đưa hai người tới nơi tổ chức tiệc, đó là một bãi đất trống nằm sâu trong khu vui chơi, thảo nào lâu thế cậu mới ra đón họ.

Khác với sự vắng vẻ trên chặng đường tới đây, nơi này đã được người ta tỉ mỉ trang trí. Thậm chí câu lạc bộ còn thuê hai máy phát điện, trên cây treo đầy đèn nhấp nháy đủ màu sắc, khiến nơi này sáng như ban ngày.

Vưu Tuyết Trân tới đây còn suýt tưởng mình đã xuyên vào thánh kinh. Tất cả mọi người đều mặc chỉn chu, thậm chí còn có đủ 12 con ác quỷ. Cô nghe thấy có người gọi chủ tịch câu lạc bộ là Lucifer, y như đang đóng kịch.

Chỉ có thể nói, không hổ là câu lạc bộ kịch nói.

“Hai người là người tới cuối đấy.” Lucifer hào hứng xoa tay: “Cuối cùng cũng tới đủ rồi, chúng ta nhập vai thôi.”

Viên Tinh tò mò: “Nhập vai gì?”

“Đi tìm báu vật.” Chàng trai đắc ý trước kế hoạch mình nghĩ ra: “Tôi đã giấu kẹo Giáng Sinh tại nhiều nơi trong khu vui chơi này. Tôi tốt bụng nhắc nhở nhé, chỗ càng đáng sợ càng nhiều kẹo. Thời gian tìm kiếm là một tiếng, không được ghép đội, sau khi hết giờ, mọi người tập trung ở đây, xếp hạng theo số kẹo mỗi người tìm được. Tôi đã chuẩn bị phần quà cực khủng cho top 3 rồi nè.”

Có người lên tiếng: “Đừng nói là ảnh chữ ký của cậu nhé.”

“Ấy, sao cậu biết?”

“Thôi đi trời.”

“Xí, mấy người không biết thường thức gì hết, không nói đùa với mấy người nữa. Món quà cho người đứng đầu trị giá 3000 tệ.”

“Ái chà, thật hay đùa thế?”

“Đừng có là cái kiểu 3000 niềm vui, 3000 mạnh khỏe, 3000 hạnh phúc là được.”

Chủ tịch câu lạc bộ ngượng ngùng xoa mũi: “Thôi được rồi, bị mấy thằng nhóc các cậu đoán ra rồi. Mặc dù người đứng đầu không có quà, nhưng người đứng cuối sẽ bị phạt, người đó phải gọi đồ ăn khuya tối nay cho mọi người, mời mọi người một bữa.”

Ai nấy đều cạn lời.

“Không phải chứ, chỗ xa xôi hẻo lánh này đặt kiểu gì.”

“Tìm quán nào giao toàn thành phố ấy, chẳng qua tiền ship đắt hơn thôi. Dù sao cũng là người đứng cuối, chi nhiều là phải rồi.”

Chuyện đã nói tới nước này, Vưu Tuyết Trân chỉ đành nghe theo. Có tốn tiền hay không không quan trọng, quan trọng là cô không thích đứng cuối.

Vưu Tuyết Trân xoa tay thì nghe thấy chủ tịch câu lạc bộ nói thêm: “Trò này còn có một quy tắc nữa, đó chính là lúc tìm kẹo sẽ có ác ma tới quấy nhiễu.” Chàng trai chỉ vào 12 con ác ma, bao gồm cả mình trong đó: “Chúng tôi sẽ bắt các cậu, nếu bị bọn tôi bắt, chúng tôi sẽ thu mỗi người một viên kẹo coi như để trả giá. Vậy nên nhìn thấy chúng tôi thì trốn cho kỹ vào, hoặc chạy thật nhanh đi.”

Quy tắc này đã khiến trò chơi kích thích hơn.

“À phải rồi, trong lúc tìm báu vật còn có phần quà nhỏ nữa, mọi người cố gắng tìm ra nhé.”

Sau khi tiếng còi vang lên, trò chơi chính thức bắt đầu, mọi người lập tức chạy ra tứ phía, Vưu Tuyết Trân chậm một nhịp.

Mặc dù quy tắc nói rõ không được ghép đội, nhưng cô nghĩ ít nhiều gì Diệp Tiềm Bạch cũng sẽ hỏi mình một câu có muốn đi tìm cùng không, kết quả quay đầu lại nhìn đã không thấy cậu đâu.

Cậu chạy đi như bay, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

Được lắm, đúng là liều mạng để chơi, không quan tâm mình có sợ bóng tối không.

Vưu Tuyết Trân hít sâu một hơi, sau đó đi về phía cổng chính. Cô nắm chặt tay lại, bắt đầu chạy về phía đó.

Cô đi theo mọi người, chạy tới chỗ vắng vẻ, trong lòng thầm nghĩ nên đi đâu tìm kẹo. Dựa vào những chỉ dẫn của chủ tịch câu lạc bộ, nơi càng đáng sợ sẽ càng giấu nhiều kẹo, vậy chắc chắn là nhà ma hoặc thuyền hải tặc, cũng có thể là máy nhảy lầu.

Có đánh chết cô cũng không vào nhà ma, thuyền hải tặc hoặc máy nhảy lầu đi, xem mình có thể tìm được tới cái nào.

Nghĩ vậy, cô càng chạy nhanh hơn, đồng thời cũng cảnh giác nhìn xung quanh. Sau khi chạy được hơn trăm mét, cuối cùng cô đã tìm thấy chỗ giấu đầu tiên, khu xe đụng. Lúc này bên trong còn có mấy chiếc xe bỏ hoang, chắc trong xe có giấu kẹo.

Cô chạy thẳng tới chỗ chiếc xe gần mình nhất, bắt đầu tìm kẹo, kết quả đã tìm thấy một thứ.

May mắn quá.

Vưu Tuyết Trân hào hứng lấy đồ ra, vừa nhìn đã sợ tới mức hồn bay tứ phía.

Một con búp bê quỷ dị đang nhe răng ra cười dưới ánh đèn pin. Đúng là may mắn, may tới nỗi suýt về “chầu các cụ”.

Trái tim của Vưu Tuyết Trân còn chưa đập bình thường lại, điện thoại đã “tinh” một tiếng rõ to, khiến cô lại hồn bay phách lạc.

Người gửi tin nhắn là Diệp Tiềm Bạch.

Avatar: “Tìm thấy kẹo chưa?”

Vưu Tuyết Trân lấy lại bình tĩnh, gõ mấy chữ: “Đương nhiên là rồi.”

Avatar: “Vậy chụp tôi xem nào.”

Trân Trí Bang: *Ảnh*

Vưu Tuyết Trân bật cười, chụp cận cảnh mặt búp bê gửi cho cậu.

Diệp Tiềm Bạch gửi một lúc năm icon Ultraman. Tiếp đó cậu cũng gửi một bức ảnh, Vưu Tuyết Trân còn tưởng cậu phản kích, sẽ gửi lại ảnh kinh dị, cho nên cô vội híp mắt lại, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi mới hé một mắt ra nhìn màn hình.

Trong ảnh là lòng bàn tay cậu, bên trên có hai viên kẹo màu cam.

Avatar: “Tôi lấy ơn báo oán, tốt bụng chia cho cậu một viên đấy.”

Trân Trí Bang: *Emoji nghi ngờ* “Nói đi, điều kiện là gì?”

Avatar: “Ngày mai mời tôi ăn, phải nhiều hơn tất cả mọi người đấy, icon hoa hồng.”

Trân Trí Bang: “Cậu ác lắm.”

Cậu thích chí gửi icon đắc ý đeo kính đen, sau đó chia sẻ vị trí của mình cho cô. Cô tìm tới theo định vị cậu gửi, cũng chia sẻ vị trí của mình, hai chấm xanh trên màn hình dần tới gần nhau hơn.

Khi ký hiệu vị trí của họ hòa làm một trên bản đồ, cô vẫn chưa nhìn thấy Diệp Tiềm Bạch đâu.

Nơi này là khu chơi tàu hỏa, đường ray đã rỉ hết, đôi chỗ còn bị gỡ ra, nhưng tàu hỏa thì vẫn còn, đầu tàu đã biến mất, chỉ còn lại mấy toa tàu chơi vơi trên đường ray.

“Này ưm…” Cô vừa lên tiếng đã bị người ta bịt miệng, kéo vào toa tàu.

Người kéo cô thì thầm: “Suỵt, tôi nhìn thấy có ác ma gần đây.”

Là Diệp Tiềm Bạch.

Cơ thể căng cứng của cô thả lỏng ngay lập tức, cô gật đầu. Cậu buông tay ra, lén thò đầu ra ngoài quan sát.

Vốn dĩ tàu hỏa ở đây dành cho trẻ em ngồi, giờ hai người lớn như họ chui vào cũng khá chật chội. Nhất là khi Diệp Tiềm Bạch còn cao một mét tám bảy, tay dài chân dài, hầu như chiếm trọn không gian trong xe, cô bị dồn vào khe nhỏ xíu.

Cánh tay, vai, đầu gối của hai người chạm vào nhau. Đó đều là những bộ phận có khớp xương rõ rệt, cứng ngắc, nhưng vừa chạm vào cậu, chúng đều chợt trở nên mềm nhũn.

Trong toa tàu ngập tràn mùi hương, là mùi nước hoa cậu hay dùng, thoang thoảng mùi thuốc lá và hoa hồng.

Lúc chỉ nghe tên cô đã thấy chắc nó sẽ rất khó ngửi, bởi vì cô không thích mùi thuốc. Nhưng khi thật sự ngửi thấy mùi nó trên người cậu, cô mới nhận ra đó không phải mùi hương khó chịu lúc châm lửa, mà là mùi trước khi lửa bốc cháy, mùi hương tỏa ra từ đống rơm rạ đang cuồn cuộn khói.

Đó là mùi hương dụ dỗ bạn hãy châm lửa chính mình.

“Hình như chưa phát hiện ra chúng ta.” Cậu quay đầu lại.

Hay rồi, giờ biến thành mũi chạm mũi.

Khoảnh khắc này, thuốc lá như thật sự bùng cháy, bầu không khí ngập tràn mùi nguy hiểm.

Cô nắm chặt tay mình, hơi thở như ngừng lại.

“Cho cậu kẹo này.” Cậu làm như không có gì, vẫn chỉ tập trung vào việc gian lận.

Vưu Tuyết Trân cảm thấy cậu đang tìm kẹo đưa cho mình, cô vội đưa tay ra nhưng lại bị cậu ngó lơ.

Cậu nghiêng người, nhét kẹo vào túi váy của cô. Vành tai cô bị tóc cậu trêu đùa.

“Khụ, khụ.” Cô không nhịn được, ho tới đỏ bừng mặt.

“Ái chà, phát hiện ra rồi nhé.” Tiếng ho đã làm ác ma vốn định rời đi lập tức quay lại, mở cửa từng toa tàu một, cuối cùng mở tới chỗ họ.

Một cô gái cầm roi đen, mặc áo da đứng ngoài cửa, cười nói với họ bằng tông giọng như đang đóng kịch: “Chào buổi tối hai vị, tôi là ác ma tình dục, Asmodai.”

Một tiếng sau, mọi người quay về điểm xuất phát, bắt đầu tính số kẹo.

Vưu Tuyết Trân nhìn người đứng phía trước lần lượt lấy bảy, tám viên kẹo ra, còn cô chỉ có một viên, trong lòng vô cùng chột dạ.

Đây không phải là viên Diệp Tiềm Bạch cho cô. Sau khi bị ác ma phát hiện, kẹo của hai người đều bị thu hết. Vì vậy họ lại bắt đầu đấu võ mồm, tranh cãi xem ai là người dụ ác ma tới, lỗi là của ai. Diệp Tiềm Bạch trách cô ho phát ra tiếng, cô trách cậu đột nhiên áp sát tới làm tóc chạm vào cô, khiến cô ngứa. Sau đó hai người hừ một tiếng, kết thúc cuộc chiến, quay đầu đi về hai phía khác nhau.

Nếu có ai đi qua nghe được cuộc đối thoại này, chắc chắn sẽ nghĩ mình vừa đi vào nhà trẻ chứ không phải khu vui chơi.

Trong khoảng thời gian còn lại, cô tự tìm được một viên kẹo, cũng chính là viên kẹo trong túi váy cô lúc này.

Diệp Tiềm Bạch lặng lẽ đổi chỗ tới ngay sau cô, khoe mẽ: “Tôi lại tìm được hai viên rồi, cậu thì sao?”

Cô ngập ngừng, lườm cậu: “Tôi gấp đôi cậu.”

Mặc dù là lời nói dối sắp bị vạch trần, nhưng có thể nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Diệp Tiềm Bạch là đủ rồi.

Vưu Tuyết Trân vừa vui được mấy giây, chủ tịch câu lạc bộ đã đi tới trước mặt cô, hỏi: “Nói số kẹo cậu tìm được nào.”

Nụ cười trên gương mặt cô cứng đờ.

Cô buồn bã lấy viên kẹo duy nhất ra. Lần này tới lượt Diệp Tiềm Bạch khoái chí, cười tới nỗi miệng ngoác tới mang tai.

“Ấy, cứng miệng làm gì không biết. Cậu nói thật tôi còn chia cho cậu một viên.”

“Hơ, đừng có chơi trò bịp bợm đó. Cậu cho tôi thì cậu đội sổ rồi, ma nó mới tin.”

“Xời, lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử hả.”

“Thế sao? Vậy lát nữa tôi mà đứng cuối thì cậu trả tiền đồ ăn gọi ngoài nhé?”

“Trăng tối nay đẹp quá.”

“…”

Kết quả sau cùng, quả nhiên cô là người xếp cuối. Cô chỉ đành mở app đặt đồ ăn lên, tìm một quán đồ nướng giao toàn thành phố, bao mọi người bữa khuya đêm nay.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

Trong lúc đợi đồ ăn tới, chủ tịch câu lạc bộ lại nghĩ ra một trò chơi mới: “Trick or treat.”

“Vừa nãy mọi người chạy mệt rồi, bây giờ chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi, chơi trò này đi. Lấy chai rượu quay một vòng, người bị quay trúng phải chọn một người khác giới để hỏi trick or treat. Nếu người đó đồng ý cho cậu kẹo thì coi như cậu thắng, nếu không cho kẹo thì cậu phải uống rượu.”

“Vậy thôi á hả?”

“Thêm cái gì kích thích đi chủ tịch!”

“Mọi người đừng vội, tôi còn chưa nói hết.” Chàng trai cười: “Không phải cứ thế đưa kẹo đâu, phải ngậm trong miệng, sau đó truyền cho đối phương.”

“Mẹ kiếp, cái này được đấy.”

“Ha ha ha, đúng là biết chơi quá.”

“Chơi thôi chơi thôi.”

Vưu Tuyết Trân nghe tới quy tắc cuối liền nhíu mày, nếu chai rượu quay vào cô thì sao? Cô phải chọn ai đây?

Cô liếc mắt, sau đó kịp thời cúi đầu xuống trước khi bị Diệp Tiềm Bạch phát giác.

Mọi người ngồi thành vòng tròn, chai rượu ở chính giữa bắt đầu quay, cuối cùng dừng lại trước mặt một cậu bạn.

“Quá đơn giản, chắc chắn tôi chọn bạn gái tôi rồi.”

Nhưng bạn gái cậu ấy lại không phối hợp, kiêu ngạo lắc đầu: “Em không cho.”

“Ấy…” Mọi người cười trêu đùa, cậu bạn bất lực, nói, thôi được rồi, vậy anh uống. Kết quả cậu bạn vừa cầm chai rượu lên, cô gái đã giơ tay cướp lấy chai rượu, hôn lên môi cậu ấy.

“Oa…” Bầu không khí nóng hơn bao giờ hết, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt.

Trò chơi chỉ náo nhiệt được lúc đầu, mấy người bị quay trúng về sau đều bị từ chối hết. Trong đó có cậu bạn nhìn trúng Vưu Tuyết Trân, muốn đứng dậy đi tới chỗ cô xin kẹo.

Cô không chút do dự nói: “Xin lỗi nhé.”

“Cậu mà cứ như này là còn độc thân dài đấy.” Viên Tinh ngồi bên xích tới, thì thầm vào tai cô: “Lúc này phải đồng ý chứ. Cơ hội tốt như vậy mà, cậu bạn kia còn khá đẹp trai nữa.”

Vưu Tuyết Trân sờ viên kẹo trong túi, thấp giọng nói: “Tóm lại là không cho.”

“Được rồi, tùy cậu thôi.” Viên Tinh thở dài.

Khi chơi tới cuối, Vưu Tuyết Trân hơi mất tập trung, mãi cho tới khi liếc thấy hướng chỉ của chai rượu, cô lập tức tỉnh táo.

Chai rượu quay một hồi, dường như sắp dừng lại chỗ họ. Đầu tiên chai rượu quay qua chỗ Viên Tinh, sau đó lại chậm rãi chỉ về phía cô.

Khi chai sắp dừng lại, một ngọn gió đêm lướt qua, chai rượu lại quay thêm, cuối cùng dừng ở trước mặt Diệp Tiềm Bạch ngồi cạnh cô.

Đúng là còn khiến người ta ngạt thở hơn cả lúc dừng trước mặt cô.

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Diệp Tiềm Bạch, cậu trở thành tiêu điểm của đám đông.

Vưu Tuyết Trân cũng nhìn cậu, vẻ mặt thản nhiên, bàn tay đút trong túi lại nắm chặt viên kẹo kia.

Thật ra cô chừa lại nó để dành cho cậu, thế nên cô mới không đồng ý với cậu bạn kia, mặc dù cô đoán cậu sẽ không cần đến nó.

Quả nhiên, Diệp Tiềm Bạch nhìn mọi người một vòng, duy nhất có cô là không nhìn, cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại trên người người đối diện: “Asmodai, trick or treat?”

“Tôi á?” Cô gái bị cậu chỉ vào không khỏi kinh ngạc.

Diệp Tiềm Bạch nháy mắt với cô gái: “Đương nhiên là cậu, tôi không thích bị từ chối. Cậu thu của tôi một viên kẹo, vậy nên bây giờ tôi phải đòi lại.”

Cô gái kéo dài giọng: “Giọng điệu hống hách thế, để tôi nghĩ đã.”

Diệp Tiềm Bạch mỉm cười nhìn cô gái, ánh mắt hai người va thẳng vào nhau.

Vưu Tuyết Trân buông kẹo ra, rút tay khỏi túi áo, sờ điện thoại đột nhiên rung lên. Là số lạ gọi tới, màn hình điện thoại phản chiếu lòng bàn tay hằn rõ dấu ngón tay vì vừa nãy nắm chặt quá: “Alo.”

“Chào quý khách, đồ ăn quý khách đặt tới rồi, tôi đang ở cổng, có chuyện…”

Cô thô bạo cắt lời đối phương: “Tôi biết rồi, giờ tôi ra ngay.”

Cô tắt điện thoại, không làm ảnh hưởng tới mọi người, lặng lẽ đứng dậy rời đi, đúng hơn là trốn đi.

Trước khi đi, cô loáng thoáng nghe thấy cô gái kia nói: “Tôi nghĩ xong rồi, thôi trả kẹo cho cậu vậy.”

Tiếp đó là tiếng cười ngặt nghẽo, cho dù cách một đoạn xa vẫn có thể nghe thấy rõ.

Mười hai giờ đêm, trăng cao vời vợi, cổng khu vui chơi vừa nãy còn tăm tối mịt mù, giờ đã lấp lánh ánh sáng. Vưu Tuyết Trân lập tức nhìn thấy anh chàng giao đồ ăn, còn có chiếc moto màu đen bên cạnh.

Có người đi moto để giao đồ ăn thật sao?

Anh không mặc đồ ship hàng, thay vào đó là chiếc áo cộc màu trắng, để lộ cánh tay rắn chắc, hai vết thương bắt mắt như hai con côn trùng hút máu đang bò lên trên.

Giày thể thao màu trắng hiện rõ vết bùn đất và va quệt, vì anh đang đội mũ bảo hiểm nên không nhìn rõ mặt anh có bị thương không, nhưng tấm kính che phía trước toàn vết xước.

Vưu Tuyết Trân ngơ ngác, ngập ngừng nói: “Sao, sao lại như vậy?”

Đối phương cởi mũ bảo hiểm ra, mái tóc bị đè suốt chặng đường lập tức dựng lên như cỏ dại, che đi một phần gương mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một gương mặt cực kỳ trẻ.

Anh nghi hoặc nhìn Vưu Tuyết Trân: “Cô là anh Bưu?”

“Đúng đúng đúng, tôi là anh Bưu.” Vưu Tuyết Trân lấy ảnh một người đàn ông cơ bắp tự sướng trước gương làm ảnh đại diện tài khoản đặt đồ ăn, còn lấy tên là Mau giao đồ cho anh Bưu nhanh.

Thấy cô xác nhận, anh mới đưa đồ cho cô: “Hôm nay hơi quá tải, không có người nhận đơn. Tôi có lên app hỏi cô có muốn hủy đơn không, nhưng cô không trả lời, thế là tôi nhận giao đơn luôn.”

Anh nói khá nhanh, hơn nữa tiếng phổ thông còn không chuẩn lắm, khiến Vưu Tuyết Trân không hiểu gì.

“Tin nhắn?” Cô vội lấy điện thoại ra xem, quả nhiên trên app có một tin nhắn chưa đọc từ cửa hàng.

“Xin lỗi nhé, tôi không để ý.”

“Không sao.” Anh lấy ba túi lớn treo trên moto xuống: “Xin lỗi cô. Trên đường đi tôi gặp tai nạn, bị rơi một ít đồ, nhưng cũng may chỉ có một ít, tôi phải đền cô bao nhiêu?”

Vưu Tuyết Trân kinh ngạc, thầm nghĩ lẽ nào là do tên của mình gây nên sao? Vì giao nhanh chút mà khiến người ta ngã luôn.

“Trời ơi, thế anh mau tới bệnh viện đi chứ.” Vưu Tuyết Trân vội xua tay, ra hiệu anh không cần đền, sau đó định nhận lấy túi trong tay anh.

Anh bất động, nhìn cánh tay mảnh mai của “anh Bưu”: “Để tôi cầm vào trong cho.”

“Không cần đâu, anh mau tới bệnh viện đi.”

“Tôi không sao.” Anh không rút tay ra được, chỉ đành hất cằm bảo cô dẫn đường.

Cô không đấu lại được anh, cuối cùng vẫn nhún nhường: “Vậy anh để tôi xách cùng đi.”

Anh lặp lại: “Tôi cầm được, cô dẫn đường là được rồi.” Giọng điệu còn có sự cố chấp rõ rệt.

Thế là cuối cùng cô vẫn không xách gì, người đó xách tất cả đồ ăn đi vào trong. Trên con đường tăm tối, chỉ có tiếng bước chân và bóng hai người.

Ánh trăng tỏa sáng nơi nơi, bóng lưng người đó kéo dài dưới nền đất, phủ lên cả bóng cô.

Cuối cùng hai người đã tới chỗ sâu nhất của khu vui chơi, Viên Tinh nhìn thấy cô đầu tiên, cô ấy hét lên: “Tớ còn đang bảo vừa nãy cậu đi đâu, ra ngoài nhận đồ sao không gọi tớ?”

“Mọi người chơi đang vui mà, nhận đồ ăn thì có gì to tát đâu.”

Những người cũng nhìn cô, mồm năm miệng mười.

“Đói quá đói quá.”

“Cảm ơn ông chủ nhé.”

“Ông chủ tốt bụng quá.”

Diệp Tiềm Bạch cũng đi tới, lúc này cậu ngậm kẹo trong miệng, má bên phải phồng lên: “Có nhớ đặt cá viên chiên cho tôi không đấy?”

Cô liếc nhìn viên kẹo phồng lên đó, trái tim vẫn quặn thắt lại, sau đó vờ như không có chuyện gì, chỉ vào túi: “Tự đi mà lấy.”

Từ nãy tới giờ, người xách túi luôn đứng phía xa, thấy Vưu Tuyết Trân chỉ mình, anh mới xách túi đi tới.

Dưới ánh đèn, vết thương trên cánh tay anh càng rõ hơn, da xước một mảng lớn, máu đông lại thành màu đen đậm.

Chủ tịch cậu lạc bộ chạy tới nhận lấy túi, liếc qua vết thương rồi huýt sáo: “Hóa trang vết máu trên tay anh giống thật thật đấy.”

Người khác cười: “Bọn anh giao đồ mà biết tạo bầu không khí ghê.”

Đối diện với sự trêu chọc đột ngột của mấy người này, anh không nói gì, đặt đồ xuống rồi bỏ đi, trước khi đi anh có gật đầu nói với Vưu Tuyết Trân: “Hôm nay xin lỗi cô, mong cô đừng đánh giá kém.”

Vưu Tuyết Trân nhìn anh quay người rời đi, bóng lưng mặc áo trắng dính đầy bụi bặm.

Lúc đi vào, cô đi trước dẫn đường nên không phát hiện thật ra anh phải đi khập khiễng, chắc do bị tai nạn.

Cô nghe thấy hết tiếng cười đùa của đám người ban nãy, mấy lời đó không vui chút nào. Có lẽ họ thật sự không nhìn ra đó là máu, có lẽ họ nhìn ra nhưng cố tình nói vậy, đơn giản là vì thấy vui.

Đối với người bị tai nạn xe nhưng không màng tới bản thân, chỉ sợ khách hàng đánh giá kém, đêm Giáng Sinh vui vẻ của họ chỉ là một đêm phải thức thâu đêm.

Trùng hợp thay, đối với cô, đây cũng là đêm thao thức.

“Anh gì ơi…” Vưu Tuyết Trân gọi anh lại, lấy viên kẹo màu cam duy nhất trong túi ra đưa cho anh.

Anh quay đầu, không nhìn rõ đó là gì nhưng vẫn vô thức nhận nó.

Cô vẫy tay: “Mặc dù đã qua 12 giờ rồi, nhưng vẫn chúc anh Giáng Sinh vui vẻ nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.