Mấy chữ này vừa vang lên, ai nấy đều rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng côn trùng trong núi râm ran.
Viên Tinh là người phản ứng nhanh nhất, trước đó cô ấy cũng đã chứng kiến cảnh trên xe bus cho nên đã lường trước được điều này, chỉ là không ngờ nó sẽ diễn ra trong trường hợp như hiện tại. Cô ấy nhìn những người khác, phát hiện ai ai cũng có phản ứng rất đặc sắc.
Tả Khâu nảy sinh chút cảm giác mừng thầm trong sự ngỡ ngàng, Mao Tô Hòa nhìn có vẻ không bất ngờ hơn Viên Tinh là bao, chỉ cúi đầu nhìn mặt đất. Diệp Tiềm Bạch vô cảm, đưa tay ra như muốn tìm thuốc lá, nhưng điều nực cười là cậu lại vớ vào hư không.
Đương sự Vưu Tuyết Trân còn ngây ngốc hơn vừa nãy.
Viên Tinh không nhìn nổi nữa, chủ động phá tan bầu không khí kỳ quặc này, nói ra tiếng lòng của mọi người: “Anh Mạnh này, anh đang… tỏ tình sao?”
Mạnh Sĩ Long vừa nói chữ “tôi”, Diệp Tiềm Bạch đã tìm được một điếu thuốc lá. Cậu nghịch điếu thuốc, cười phá thành tiếng: “Này cũng được coi là tỏ tình? Chỉ là trò chơi thôi mà, còn có màn tỏ tình qua loa vậy sao?”
“Vậy tỏ tình thế nào mới không qua loa?” Mạnh Sĩ Long nghiêm túc hỏi cậu: “Cậu nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cậu nói thử xem.”
Điếu thuốc trong tay Diệp Tiềm Bạch bị cậu kẹp thành hai nửa. Bầu không khí ảo diệu vừa rồi đã đi theo một hướng ảo diệu khác.
Cuối cùng Vưu Tuyết Trân đã chiêm nghiệm xong câu nói ban nãy, cô cố tỏ ra thoải mái, xua tay: “Chắc là kiểu thích giữa bạn bè với nhau thôi đúng không?”
Cho dù Mạnh Sĩ Long đã nói câu đó nhưng Vưu Tuyết Trân vẫn không dám tin anh đang tỏ tình với cô. Điều này không liên quan gì tới việc qua loa như Diệp Tiềm Bạch nói, nó chỉ đơn giản là cô không có khiếu trong việc được yêu.
Cho dù anh lưu ảnh xấu xí của cô trong máy, không nỡ xóa đi, cho dù anh mượn danh nghĩa của bà để tặng cô táo, cho dù cô có thể cảm nhận được sự đặc biệt của anh dành cho cô… nhưng cô vẫn không dám quy tất cả những điều trên thành chữ thích. Chưa nói tới chuyện Mạnh Sĩ Long là người rất tốt, anh còn có thể dịu dàng, ấm áp với cả người xa lạ.
Cô cảm thấy mỗi người sinh ra đều có từ trường của riêng mình, có được nhiều người yêu, thích hay không cũng là một loại năng khiếu. Ví dụ đơn giản nhất chính là nghề diễn viên, có những người bỗng dưng được mọi người yêu quý, trái lại cũng có những người chẳng làm gì cũng bị ghét.
Cô không khao khát làm diễn viên, chỉ muốn làm người được yêu thương trong cuộc đời này. Nhưng từ lúc chọn cán bộ lớp năm học tiểu học, cô đã nhận ra dường như mình thuộc kiểu diễn viên thứ hai. Cô luôn luôn là người nhận được ít phiếu bầu nhất.
Về sau cô nghĩ, nếu trở thành con gái của ai đó cũng cần để bố mẹ bỏ phiếu, chưa chắc cô đã đầu thai được tới nơi này.
Vưu Tuyết Trân không thể nào quên lần nhận hàng giúp bố mẹ, cô tò mò mở hộp ra xem, bên trong là kim cài ngực vàng trắng YXZ. Thảo nào họ bảo cô nhận hộ, thì ra là muốn cho cô bất ngờ.
Cô vui không tả nổi, tưởng rằng đây là quà bố mẹ mua cho mình. Tối đó cô đã lấy hết tiền tích góp trong lợn đất và thẻ ra, cũng muốn mua một món quà tặng cho họ.
Cô vừa đếm tiền xong, mẹ cũng vừa tan làm về tới nhà. Bà gõ cửa phòng cô, hỏi: “Con để hàng ở đâu?”
Cô nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn chỉ vào chiếc hộp nhỏ đặt trên đỉnh tủ.
“Ấy, con để đó làm gì, mẹ bảo con nhận hàng hộ chứ không bảo con cất nó vào phòng mình.” Bà lấy trâm trong hộp của cô ra: “Con không nói với em gái chuyện nhận hàng này chứ?”
Cô sững sờ, cảm giác như bị ai đó tát thẳng vào mặt, mũi, sống mũi chợt cay xè.
Em gái cô tên Vưu Hinh Trúc, tên viết tắt sẽ là YXZ, Vưu Tuyết Trân không hề nhận ra điều này từ trước đó.
Từ đó về sau, cô đã hình thành một thói quen, không bao giờ tự mình đa tình. Một lần xấu hổ như vậy trong đời là quá đủ rồi.
Lần này, dự cảm của cô không hề đi lệch hướng. Cô thấy Mạnh Sĩ Long ngập ngừng giây lát, không phủ nhận lời cô nói, anh chỉ nhìn cô, cuối cùng khẽ ừ một tiếng.
Nhìn đi, quả nhiên là vậy.
Cô đắc ý trước sự sáng suốt của mình, nhoẻn miệng cười, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, hài lòng vì tất cả vẫn trong phạm vi nhận thức của cô. Vậy nên cô không cần phải đau đầu suy nghĩ, nếu đáp án không như cô nghĩ, cô nên làm thế nào.
Nếu tình cảm đó là thật, cô sẽ thấy sợ hãi hơn.
Từ trước tới nay cô đã quen với vở kịch đơn độc của mình, nếu có người thật sự ngồi dưới sân khấu, cô sẽ lập tức chạy ra sau cánh gà.
Cuối cùng họ đi xuống núi thế nào Vưu Tuyết Trân cũng không nhớ rõ. Đêm đó cô mơ thấy mình vẫn ở trên núi Thái Bình, vẫn là khung cảnh ấy, điểm khác biệt duy nhất là Mạnh Sĩ Long nhìn cô, lắc đầu nói không phải như cô nghĩ.
Vưu Tuyết Trân đầm đìa mồ hôi, bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Trời vẫn chưa sáng, ngoài cửa sổ là sắc xanh lam đậm trước bình minh, đèn ở biển quảng cáo vẫn lấp lánh, ánh sáng lóe lên từ xe taxi thi thoảng lướt qua, tiếng động cơ len lỏi qua khung cửa sổ hé mở, ùa vào trong phòng.
Cô ngồi trên giường ngây ngốc một lúc lâu, không biết tại sao mình lại mơ thấy chuyện khác xa so với thực tế như vậy. Nhưng sau khi biết đây chỉ là mơ, cô còn có chút gì đó gọi là thất vọng, lâng lâng.
Trằn trọc mãi không ngủ được, Vưu Tuyết Trân vén chăn ra, định xuống cửa hàng tiện lợi xuống tầng mua chút đồ giết thời gian.
Khi đi tới phòng khách lại thấy có người đứng ngoài ban công, quay lưng về phía cửa, hơi dựa vào lan can. Một tay người đó cầm điếu thuốc, ánh lửa lập lòe trong đêm tối.
Vưu Tuyết Trân nhìn góc nghiêng đã nhận ra là Diệp Tiềm Bạch.
Cô gõ cửa ban công: “Cậu vẫn chưa ngủ hay dậy sớm thế?”
Cậu quay đầu nhìn cô, dập tắt điếu thuốc: “Dậy đi vệ sinh tiện thể hút điếu thuốc, cậu dậy làm gì?”
“À… Tôi hơi đói, muốn xuống tầng mua ít đồ.”
“Tôi đi với cậu.”
Vưu Tuyết Trân ờ một tiếng, cúi đầu nhìn một đống đầu thuốc lá dưới sàn… Đây nào phải dậy đi vệ sinh rồi hút một điếu?
Cô nhíu mày, thầm nghĩ hình như Diệp Tiềm Bạch nghiện thuốc hơn trước đây rồi.
Bốn giờ hai mươi ba phút sáng, hai người rón rén rời khỏi chung cư, lang thang trên đường phố. Dư âm đêm Giáng Sinh vẫn còn đó, các cửa hàng đã đóng cửa trên phố vẫn trưng đèn, những quả cầu tuyết bằng pha lê chiếu sáng phố phường đắm mình trong bóng tối. Cửa hàng tiện lợi nằm phía đối diện đường, khi đợi đèn đỏ, Diệp Tiềm Bạch chợt ngồi xổm xuống, làm Vưu Tuyết Trân giật nảy mình.
“Cậu không khó chịu à?” Cậu ngẩng đầu nhìn cô, đưa tay kéo áo cô.
Cúc áo khoác của cô chỉ đóng có mấy cúc, mấy cúc bên dưới cứ kệ như vậy, Diệp Tiềm Bạch ngồi xổm xuống bên đường, đóng lại những cúc bị bỏ quên.
Đèn đã chuyển sang xanh, nhưng Vưu Tuyết Trân không hề nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm mái tóc đen của cậu.
Cậu đóng xong thì đứng dậy, bóng cậu lập tức bao trùm lên người cô: “Bây giờ còn chưa tới 20 độ, không mặc đàng hoàng vào, lỡ cúm thì sao? Ngày nào cũng chảy nước mũi tèm lem.”
“Người vừa nãy hút nhiều thuốc như vậy, không biết yêu thương bản thân lại có tư cách nói tôi?” Vưu Tuyết Trân hoàn hồn, kéo áo, chỉ vào đèn giao thông đã chuyển màu: “Sắp đèn đỏ rồi, nhanh lên!” Sau đó cô vội chạy về phía trước.
Diệp Tiềm Bạch vẫn chưa hiểu gì, cô đã chạy đi xa. Khoảnh khắc đèn giao thông chuyển sang đỏ, chân cậu vừa hay chạm tới đường kẻ trắng.
Vưu Tuyết Trân quay đầu, nhìn thấy Diệp Tiềm Bạch bực bội khi bị đèn đỏ chặn lại, cô bật cười thành tiếng, chỉ cửa hàng tiện lợi phía sau: “Tôi vào trước nhé.”
“Này!” Thấy cô không đợi mình mà quay người đi thật, Diệp Tiềm Bạch híp mắt. Một chiếc xe lướt qua, bóng cô đã biến mất trong tầm mắt cậu.
Đèn vẫn chưa chuyển xanh, bước chân cậu đã vượt qua vạch kẻ đường, chạy về phía trước.
Vưu Tuyết Trân đang đi về phía cửa cửa hàng tiện lợi thì chợt nghe thấy tiếng bíp còi sau lưng. Đùng, cô vô thức quay đầu lại, lòng bàn tay lạnh toát.
Diệp Tiềm Bạch đang xuyên qua con đường đầy xe cộ, một chiếc xe đi nhanh không kịp dừng lại, quẹt ngay phía trước người cậu.
Xe đã lao đi nhanh, chỉ còn lại tiếng cảnh báo kinh hoàng.
Diệp Tiềm Bạch không quan tâm, tiếp tục xuyên qua làn đường. Cậu còn chưa chạy tới trước mặt cô, Vưu Tuyết Trân đã chửi cho một trận: “Mẹ kiếp, Diệp Tiềm Bạch, cậu điên à? Đang yên đang lành đi vượt đèn đỏ làm gì!”
Cậu mím chặt môi, bước nhanh về phía cô, giơ tay nắm lấy tay cô, buột miệng: “Vưu Tuyết Trân, cậu đừng tiếp tục qua lại với người đó nữa.”
Một câu nói không đầu không đuôi khiến Vưu Tuyết Trân hoang mang: “Người đó? Cậu nói ai cơ?”
“Còn ai vào đây nữa?” Cậu gắt gỏng: “Tên họ Mạnh ấy.”
“Sao tự dưng lại nói tới vấn đề này, cậu thật sự có cái nhìn phiến diện về anh ấy lớn lắm đấy, nhưng đây không phải vấn đề của anh ấy.”
“Ý cậu là vấn đề của tôi?”
“Không phải sao?” Vưu Tuyết Trân thở dài: “Mao Tô Hòa không thể thích cậu cũng không phải do Mạnh Sĩ Long gây ra, cậu không cần chướng tai gai mắt người ta thế.”
Cậu ha một tiếng: “Chuyện này liên quan gì tới Mao Tô Hòa?”
Vưu Tuyết Trân sững sờ. Vậy lý do là gì? Sự chiếm hữu của bạn bè sao?
Cô mệt mỏi nói: “Đừng trẻ con vậy nữa, tôi không thể chỉ có một mình cậu là bạn được.”
Cậu nắm chặt tay cô hơn, tới nỗi làm cô nhói đau.
Vưu Tuyết Trân thấy cậu không nói gì thì nói thêm: “Hơn nữa Mạnh Sĩ Long thật sự là người rất tốt, là người đáng để làm bạn.”
“Người tốt? Người tốt sẽ tùy tiện nói thích người khác sao?”
Vưu Tuyết Trân lẩm bẩm: “Nếu nói tới tùy tiện, dễ dãi, anh ấy sao tùy tiện bằng cậu được…”
Cậu trợn tròn mắt, khó tin: “Cậu lấy tôi ra so sánh với anh ta rồi hạ thấp tôi?”
Giọng Vưu Tuyết Trân càng nhỏ hơn: “Lời tôi nói đều là sự thật.”
Tay cô chợt nhẹ bỗng. Diệp Tiềm Bạch buông tay, biểu cảm trên mặt cũng thoải mái hơn nhiều, cảm xúc kỳ lạ ban nãy cũng biến mất, chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
“Được, anh ta là người tốt, tôi là kẻ đểu cáng, lời tôi nói đều là thứ không đáng tin, cậu đi kết giao với người bạn tốt hơn của cậu đi!”
Cậu quay người rời đi, Vưu Tuyết Trân đứng tại chỗ, gọi cậu: “Này, cậu không mua đồ à?”
Cậu mặc kệ cô, dùng bóng lưng để đáp trả: Mua con khỉ.
Vưu Tuyết Trân tự kiểm điểm lại bản thân, nhưng nghĩ mãi vẫn thấy mình không làm gì sai, không cần phải bận tâm tới sự nhỏ mọn của cậu, thích đi thì đi.
Cô dạo vài vòng trong cửa hàng tiện lợi, chọn ít đồ ăn vặt rồi rời đi. Khi ra khỏi cửa hàng, ánh mắt cô chợt dừng lại phía đối diện đường. Cậu vẫn đứng bên kia đường, tay đút túi quần, ung dung đợi cô.
Cô đi tới trước mặt rồi mà cậu vẫn bất động. Cô mím môi, đi qua người cậu, cậu mới rảo bước, đi cách cô khoảng cách nhất định.
Hai người im lặng, kẻ trước người sau như vậy quay về chung cư.
Hôm sau là ngày cuối cùng họ ở Hồng Kông, Mạnh Sĩ Long còn đi sớm hơn họ, trong hôm đó anh phải bay về Tây Vinh. Ai cũng tạm biệt Mạnh Sĩ Long trong nhóm.
Sau khi Vưu Tuyết Trân nhắn câu gặp lại ở Tây Vinh, cô phát hiện thành viên nhóm đã ít đi một người. Diệp Tiềm Bạch đã rời khỏi nhóm.
Khi đó họ đang đi dạo phố, Vưu Tuyết Trân vờ như chưa phát hiện ra. Cô thấy hành động này rất ấu trĩ nên cứ mặc cậu hờn dỗi như đứa trẻ. Nhưng khi nhìn thấy khu tượng của phố Tinh Quang, cô lại nghĩ tới cảnh tối qua cậu vẫn đứng đợi cô, cuối cùng chỉ đành bất lực huých cánh tay cậu, ra hiệu cho cậu nhìn tượng phía trước, bởi vì đó là tượng ngôi sao phim võ thuật mà Diệp Tiềm Bạch thích. Cô từng nói về khát khao tới Hồng Kông cho cậu nghe vô số lần, cậu cũng xem rất nhiều phim Hồng Kông, trong đó thể loại cậu thích nhất là phim võ thuật của Thiệu Thị.
Lúc này cậu vẫn giận dỗi, quay lưng đi, cố tình không nhìn.
Cô nhún vai, tiếp tục đi về phía trước. Chẳng mấy chốc Tả Khâu đã phát hiện nhóm chat thiếu một người, cậu chàng lẩm bẩm: “Anh, sao anh lại out nhóm?”
Diệp Tiềm Bạch nói một cách thản nhiên: “Chuyến du lịch sắp kết thúc thì out thôi.”
Viên Tinh đứng bên cạnh thấy tình hình như liền biết ngay cậu và Vưu Tuyết Trân lại cãi nhau. Nhưng cô ấy không ngờ cuối cùng ngọn lửa của trận chiến còn lan tới cả chỗ mình. Trên chuyến bay về Tây Vinh, hai người kia lại trùng hợp ngồi cạnh nhau, Vưu Tuyết Trân không nhiều lời, đổi vé của mình với cô ấy. Cô ấy không đùn đẩy được, run rẩy ngồi xuống cạnh Diệp Tiềm Bạch, đối phương nở nụ cười dịu dàng tới nỗi khiến cô sởn gai ốc.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Vưu Tuyết Trân ngồi vào chỗ của Viên Tinh, hoàn hảo tránh xa được Diệp Tiềm Bạch.
Tả Khâu và Mao Tô Hòa cũng bị tách ra, Vưu Tuyết Trân ngồi cạnh người lạ, thế là máy bay vừa cất cánh cô đã đeo bịt mắt lên ngủ, tới khi phát đồ ăn mới ngồi thẳng dậy.
Cô mở hộp giấy bạc đựng đồ ăn ra, còn chưa ăn được mấy miếng, máy bay đã bắt đầu chao đảo. Tiếp viên hàng không đang chia đồ ăn vội đẩy xe về chỗ cũ, đồng thời loa phát thanh cũng vang lên, thông báo thời tiết đang chuyển xấu, hành khách trên chuyến bay lập tức thắt chặt dây an toàn.
Gặp thời tiết xấu là chuyện thường thấy khi đi máy bay, Vưu Tuyết Trân không quá bận tâm, tiếp tục ăn uống. Kết quả máy bay chợt bay lên cao đột ngột, suýt chút khiến cô phun hết cơm trong miệng ra.
Ông chú ngồi bên sợ hãi lẩm bẩm: “Mẹ ơi, lần đầu tiên thấy máy bay rung lắc như thế…”
Lời ông chú nói khiến Vưu Tuyết Trân cũng sợ hãi theo, không rõ là do tâm lý hay tác động từ bên ngoài, cô bỗng thấy buồn nôn không nhịn nổi. Cô vội cài dây an toàn vào, trông ngóng máy bay nhanh chóng hạ cánh, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì.
Một phút qua đi, rồi ba phút, năm phút trôi qua… máy bay vẫn chao đảo, đồ ăn rơi liểng xiểng dưới đất, làm bẩn cả ống quần cô. Nhưng cô không còn sức lực quan tâm tới ống quần có sạch hay không, chỉ liên tục hít sâu, người như có cảm giác sắp không thở nổi. Tiếng loa phát thanh bên tai không còn chân thật, câu nói nhắc nhở lặp đi lặp lại, an ủi mọi người đừng hoảng loạn.
Sao có thể không hoảng loạn được!
Không chỉ có cô sợ hãi, ông chú bên cạnh cô còn khóc tới nơi, chân run bần bật.
Khoang máy bay vô cùng hỗn loạn, cô nghiêng đầu nhìn Diệp Tiềm Bạch. Cậu quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy cô, sau đó lại lập tức quay đầu đi, dường như vẫn còn đang hờn dỗi.
Cô cạn lợi nhìn ra chỗ khác, kết quả khóe mắt lại thấy cậu đột nhiên cởi dây an toàn ra, đứng dậy.
Chị tiếp viên hét lên, yêu cầu cậu quay về chỗ ngồi, cậu ra dấu ok rồi rảo bước tới chỗ cô, nhét cho cô một vỉ thuốc chống say máy bay.
“Sẽ không sao đâu, cậu uống thuốc xong thì đeo bịt mắt vào ngủ tiếp, ngủ dậy là về tới nhà rồi.” Nói xong câu này cậu mới lảo đảo quay về chỗ ngồi.
Vưu Tuyết Trân nắm chặt vỉ thuốc trong tay, viên thuốc nhỏ tựa như hạt cát nhưng lại khiến trái tim cô nghiêng ngả theo máy bay, cảm giác buồn nôn cũng dần tan biến.
Để tránh trường hợp nôn thật, cô vẫn uống viên thuốc đó, sau đó nghĩ lại câu nói vừa rồi của cậu, cuối cùng đeo bịt mắt lên ngủ một giấc. Sau cùng, máy bay dần ổn định, hạ cánh an toàn tại Tây Vinh.
Khi đợi hành lý, cô lẽo đẽo tới cạnh Diệp Tiềm Bạch, ậm ờ nói lời cảm ơn. Cậu hừ lạnh một tiếng, không tỏ thái độ, vẫn bày ra dáng vẻ hờ hững như trước.
Sau khi về Tây Vinh, đợi chờ họ là kỳ thi thử. Vưu Tuyết Trân lao đầu vào ôn tập, cuộc chiến tranh lạnh với Diệp Tiềm Bạch vẫn tiếp tục kéo dài.
Thi xong mấy môn chính, cô mệt mỏi nằm trên giường trong ký túc. Viên Tinh ra ngoài hẹn gặp bạn mạng, cô không có gì để làm, mở đi mở lại nhật ký trò chuyện với Diệp Tiềm Bạch.
Thường vào lúc này cậu sẽ nhắn tin hỏi cô định ngày mấy thì về quê, nhưng bây giờ cậu lại bặt âm vô tín.
Cô tiếp tục lướt xuống bên dưới, còn có một avatar rất lâu rồi không có động tĩnh gì, đó chính là Mạnh Sĩ Long với avatar tương tự như Diệp Tiềm Bạch.
Mặc dù trước đó trong nhóm cô có nói gặp lại ở Tây Vinh, nhưng cô không hề chủ động hẹn gặp Mạnh Sĩ Long.
Cho dù anh đã giải thích câu nói mình nói vào đêm trên đỉnh núi Thái Bình không phải lời tỏ tình, nhưng giờ nghĩ lại cô vẫn thấy một sự mập mờ khó nói nào đó, nó khiến cô không thể vô tư trò chuyện với anh như trước.
Dường như Mạnh Sĩ Long cũng rất bận, anh hầu như không tìm cô. Lần họ nói chuyện gần nhất là một tuần trước, anh gửi cho cô một bức ảnh, giống như đang bảo cô tiếp tục kiểm tra khả năng chụp ảnh của anh.
Thế nhưng đối tượng anh chụp không phải người mà là một chiếc cốc in hình Miffy.
Cô nhớ mình chỉ dùng đồ in hình Miffy khi còn học tiểu học, đó là một chú thỏ ngây ngô, còn ảnh anh gửi là cốc Miffy có hình mũi lợn, trông ngố vô cùng.
Anh còn nhắn thêm mấy chữ: Thỏ và lợn chung một lồng.
Vưu Tuyết Trân cười tới suýt chút ngã xuống đất. Mặc dù cô không biết buồn cười chỗ nào nhưng vẫn cười ngắt nghẻo ba phút đồng hồ, tới nỗi bây giờ xem lại nhật ký trò chuyện, khóe môi vẫn còn cong lên, mọi cảm xúc khó chịu vừa rỗi đều tan biến hết.
Cô nhìn phần tin nhắn của mình với anh, bỗng dưng rất muốn chủ động gửi tin nhắn cho anh, hỏi bây giờ anh đang làm gì.
Nhưng sau khi nghĩ một hồi, câu hỏi của mình quá tẻ nhạt so với câu chuyện thỏ lợn chung một lồng của anh. Cô nghĩ, vẫn nên đợi tới khi tìm ra chuyện thú vị rồi gửi cho anh sẽ tốt hơn.
Vưu Tuyết Trân không xem Wechat nữa, vô thức đăng nhập vào web vô tuyến điện, nhìn thấy bài thông báo cập nhật rất lâu trước đó khiến cô nhớ lại đài này đã không còn hoạt động nữa.
Giờ phải làm gì đây? Cô trèo xuống giường, mở máy thu thanh lên, chỉnh kênh bắt sóng trong vô vọng hồi lâu. Khi cô đã quen với tiếng rè rè, tiếng người truyền ra từ trong máy khiến Vưu Tuyết Trân giật nảy mình.
Dường như cô đã vô tình kết nối với sóng đài của người lạ nào đó.
Có lẽ đối phương là người mới gia nhập vào làng vô tuyến điện nên mất rất nhiều thời gian để chào hỏi người ở đầu bên kia, cách thức chào hỏi cũng không chuyên nghiệp lắm: “Đây là Bravo Hotel Four Echo Nine Lima, QTH* của tôi là thành phố Tây Vinh, có ai copy được không?”
*Vị trí của đài.
Vưu Tuyết Trân vốn không định trả lời, nhưng nghe thấy QTH ở Tây Vinh cô lại thấy mình và đối phương cũng coi như có duyên. Hơn nữa cô cứ cảm thấy giọng nói này hơi quen.
Vưu Tuyết Trân nghi ngờ đáp: “Đây là Bravo Hotel Four Tango Seven Whiskey, QTH của tôi cũng là Tây Vinh, tín hiệu 50, có thể copy không?”
Tiếng rè rè vang lên, tín hiệu của đối phương rất kém, mãi sau mới nghe rõ hơn được: “Xin chào tín hiệu 50.”
“Xin chào…”
Vưu Tuyết Trân càng nghe càng có dự cảm kỳ lạ nhưng rất chắc chắn nào đó. Cô nghe đài vô tuyến điện bao nhiêu năm như vậy, cũng đã nhạy cảm hơn nhiều với giọng nói của những người xung quanh.
Cô khó tin thăm dò: “Thỏ lợn chung một lồng?”
Đầu bên kia truyền tới tiếng nói kinh ngạc của đối phương: “Vưu Tuyết Trân?”
Vưu Tuyết Trân vội vàng tắt máy thu thanh, gọi thẳng cho Mạnh Sĩ Long để xác nhận. Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, cô hỏi ngay vào chủ đề chính: “Chuyện gì thế? Thật sự là anh sao?”
“Ừm, tôi vừa lấy được chứng chỉ.” Anh cười: “Lâu lắm rồi không ngồi học bài rồi luyện đề như lúc đi học, tôi không giỏi luyện đề lắm, còn tưởng không thi đỗ cơ.”
Vưu Tuyết Trân chớp mắt, ánh đèn trắng trong ký túc khiến đầu óc cô quay cuồng. Cô bò lên giường, đặt điện thoại sang một bên.
“Sao anh không nói tiếng nào đã đi thi rồi thế, trước đây anh cũng đâu nói mình hứng thú với vô tuyến điện…”
“Thật ra lần đầu tiên nghe cô nói tới cái này tôi đã thích rồi, nhưng thật sự tiếp xúc với nó là dạo gần đây.”
“Thế thì anh giỏi thật đấy, thi được cả chứng chỉ trong thời gian ngắn như thế… Đừng nói hôm nay là lần đầu tiên anh thử bắt sóng của người khác nhé?”
“Đúng vậy.” Anh khẽ cười, vui vẻ nói: “Sau đó tôi đã bắt được sóng của cô.”
Cô lẩm bẩm mấy chữ này, lồng ngực chợt tê dại. Dường như trái tim bị Chúa đánh dấu thành hồng tâm trên tấm bia, dẫn dắt người nào đó bắn mũi tên vào đó.
Anh vẫn còn đang kéo cung tên: “Nếu về sau cô còn phiền muộn gì về mảng này mà muốn tìm ai đó bàn bạc có thể tìm tôi. Bây giờ tôi đã hiểu về vô tuyến điện rồi, có thể cho cô ý kiến chuyên môn hơn.”
Vưu Tuyết Trân lắp bắp: “Lẽ nào vì lần nói chuyện đó của chúng ta sao?”
Cô thầm nghĩ lời đề nghị này của anh như tên lửa bắn lên trời cao, khiến bao người ngỡ ngàng. Anh khiêm tốn nói anh không hiểu biết nhiều, nhưng thực chất như này đã quá đỉnh.
Ai có thể ngờ được anh thật sự đi tìm hiểu vô tuyến điện là gì, thậm chí còn thi được chứng chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn.
Cô nghĩ lại câu nói vụng về lúc mới bắt sóng của anh, sau khi hít sâu một hơi, Vưu Tuyết Trân kéo chăn trùm kín đầu, khẽ nói: “Vậy bây giờ anh biết để tạo một kênh vô tuyến điện rắc rối thế nào rồi chứ.”
“Ừm, một mình làm rất rắc rối.” Anh kiên định đáp: “Vậy thì hai người cùng làm, cô và tôi.”