Ba người Triển Chiêu từ biệt Lưu thị và Bách Nhi,
dựa theo lời nói của cậu bé gấp gáp tìm đến phố Nam trong trấn,
quả nhiên không lâu sau, họ tìm thấy một tiệm bán vải, treo biển đề
“Hàng vải Thiên Chức”
“Triển đại nhân, xem ra đây là cửa hàng đó”, Trịnh
Tiểu Liễu quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói với Triển Chiêu.
Kim Kiền đứng ngay cạnh nên nghe được rất rõ ràng,
lòng không khỏi cười thầm: Chữ viết trên bảng hiệu kia so với cái
sọt còn to hơn, Tiểu Miêu cũng không mù chữ, còn cần tên nhóc nhà anh
đứng đó mà thuyết minh với giải thích sao?
Triển Chiêu lại chẳng thấy phiền gì, chỉ gật đầu,
dẫn theo hai người Kim, Trịnh tiến vào cửa hàng, nhìn ngắm xung quanh
một lượt rồi hỏi tiểu nhị trong quầy: ”Vị tiểu ca này, tiệm của
cậu có bán lụa Vân Cẩm không?”.
Tiểu nhị vốn trông ba người quần áo giản dị, khuôn
mặt lại mang theo bụi đường, cho rằng chẳng phải người có tiền gì
nên không chú ý mấy, nom thấy ba người vào tiệm cũng không chào mời.
Nhưng lát sau lại nghe thấy người thanh niên áo lam mở miệng hỏi về
lụa Vân Cẩm, không khỏi có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn rồi khoát
tay trả lời: “Lụa Vân Cẩm cái gì? Không có”.
Tuy ngữ khí của tiểu nhị tỏ vẻ rất coi thường nhưng
Triển Chiêu cũng không chấp nhặt, lại hỏi: “Vị tiểu ca này, chưởng
quầy nhà cậu không có trong cửa hàng sao?”.
Người vừa hỏi chính là nam tử áo nâu thấp hơn phía
bên phải, vẻ mặt hắn ta có thể nói lúc này là quái dị: Hai mắt
long lên, nữa khuôn mặt bên trái thì có vẻ bình tĩnh, còn nữa khuôn
mắt bên phải hình như hơi co rúm lại.
Kim Kiền bỗng sinh nghi, ôm ô bồn lui lại hai bước, đi
đến bên cạnh Triển Chiêu rồi mới đáp: “Ô bồn này là của tôi, có vấn
đề gì không? ”.
Kim Kiền còn chưa đáp lời thì Triển Chiêu đã tiến
lên một bước, trầm giọng đáp: “Lẽ nào trước đây hai vị đã từng thấy
cái ô bồn này rồi?”.
Bị Triển Chiêu hỏi câu này, nam tử thấp hơn kia không
khỏi rụt cổ lùi ra sau, mắt hướng về phía người áo xanh bên cạnh,
lắp bắp nói: “Đại ca, cái… cái ô bồn…” .
Dứt lời, hắn xoay thân kéo nam tử áo nâu định rời
đi, nhưng vừa mới quay người, chưa bước được bước nào, đã thấy một
cái bóng màu lam đột nhiên lướt đến trước mặt. Triển Chiêu đứng
thẳng tắp như thân tùng, đưa một tay lên chặn đường đi của hai người
bọn chúng.
Chúng sợ hãi nhảy dựng lên, ngước mắt nhìn, chỉ
thấy khuôn mặt chàng thanh niên này vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt như đáy
hồ sâu thẳm, đang lạnh lùng trừng mắt nhìn chúng, không khỏi cảm thấy
kinh hoàng, lại chẳng thốt nổi nên lời.
Nhưng Triển Chiêu qua một lúc lâu lại chẳng thấy nói
gì, hai mắt quét qua hai huynh đệ chúng mấy phen, rồi hướng về phía
Kim Kiền đang ôm ô bồn đứng trước cửa hàng vải.
Trước hành động và lời nói của hai huynh đệ này Kim
Kiền cũng sinh nghi trong lòng, lại thấy Triển Chiêu chặn đường đi của
chúng, sau đó nhìn sang phía mình, liền hiểu rõ, vội thấp giọng hỏi
ô bồn trong tay mình: “Lưu ô bồn, ngươi có biết hai kẻ này không?”.
Nhưng ô bồn lúc này lại câm như hến, chẳng phát ra
chút âm thanh nào.
Kim Kiền cuống lên, lại cao giọng hơn vài phần: “Lưu ô
bồn, ta hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy không?”.
Ô bồn vẫn im lặng như cũ.
Kim Kiền ngước lên nhìn Triển Chiêu, thấy sắc mặt
Triển Chiêu sầm xuống, đôi môi mím chặt, bất giác cảm thấy gió lạnh
vi vu thổi sau lưng, vội vàng đặt ô bồn xuống đất, ra sức gõ, vừa gõ
vừa nói: “Cái đồ ô bồn chết tiệt này, bình thường không cho ngươi
nói thì ngươi cứ lèo lèo y hệt mấy bà tám, giờ bảo ngươi làm chứng
thì ngươi lại ra vẻ lạnh lùng, ngay cả rắm cũng không dám đánh! Ngươi
còn tiếp tục giả câm giả điếc, ta sẽ ném ngươi nào hố phân, cho ngươi
biến thành bồn cầu.
Nhưng gõ mỏi cả tay, ô bồn vẫn câm như hến.
Kim Kiền cũng không còn cách nào khác, đành thất
thần nhìn sang Trịnh Tiểu Liễu bên cạnh, hy vọng cậu ta có thể đưa ra
chủ ý nào đó, nhưng Trịnh Tiểu Liễu cũng hoang mang y như vậy, không
biết phải làm sao.
Chợt nghe tên đại ca trong hai huynh đệ kia nói: “Vị
huynh đài này, vì sao lại chặn đường đi của chúng tôi?”.
Triển Chiêu nghe xong, trừng mắt nhìn hai tên hồi lâu
rồi mới từ từ hạ tay xuống, nghiêng người tránh sang một bên để cho
chúng rời đi.
Đến khi chúng đã đi xa, Trịnh Tiểu Liễu và Kim Kiền
vội chạy đến bên cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái,
thấp giọng hỏi: “Vì sao lại như vậy?”.
Kim Kiền thầm kêu lên đầy bất đắc dĩ, nghĩ bụng:
Tiểu Miêu, ngài cho tôi là bán tiên chuyển thế à? Ai mà biết được ô
bồn này hôm nay phát điên cái gì chứ, đột nhiên im bặt, chẳng lẽ vừa
rơi xuống đất đã hỏng rồi ư… Khoan khoan, ô bồn này đang yên đang lành
sao lại rơi xuống đất? Còn lăn ra khỏi túi nữa, lẽ nào hắn không biết
mình không thể tiếp xúc với ánh mặt trời… Á! .
Kim Kiền căng thẳng, nhất thời mồ hôi lạnh túa ra
đầy lưng, vẻ mặt buồn như đang khóc tang, ngẩng đầu lên nhìn Triển
Chiêu: “Triển đại nhân, ô bồn gặp ánh mặt trời, tám phần lá hồn phi
phách tán rồi…”.
Tiểu nhị run run chìa một ngón tay chỉ về phái cuối
đường: “Ở cuối con phố này, trong một tứ hợp viện lớn, trước cửa
có một cây bách”.
Triển Chiêu nghe xong lập tức xoay mình chạy về phía
cuối phố, Kim Kiền thấy thế liền vận khinh công, theo sát ngay sau. Hai
người tựa như mũi tên lao ra khỏi cung, vèo cái đã không thấy bóng
dáng đâu, chỉ khổ cho Trịnh Tiểu Liễu ở phía sau, lòng nóng như lửa
đốt nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng bụi đường cuộn khởi mà chạy
theo.
Rất nhanh sau đó, hai người Triển, Kim đã tới được
nơi trú ngụ của huynh đệ họ Ngô. Triển Chiêu dừng lại trước cửa, quan
sát xung quanh sau đó nhún người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống sân. Kim
Kiền cũng nhảy vào theo.
Chỉ thấy sân viện rất lớn, ba gian nhà ngói, gian
nhà chính quay mặt về hướng nam, hai gian bên cạnh là đông và tây sương
phòng. Thân hình Triển Chiêu nhanh như gió, lướt đi khắp sân và mấy căn
phòng tìm kiếm, Kim Kiền phi theo không kịp, chỉ đành kiểm tra tiền
viện và hậu viện, chưa tới một khắc sau, cả sân viện cùng mấy gian
nhà đều đã kiểm tra xong, nhưng hai người không thu được gì cả.
“Triển đại nhân…”, Kim Kiền cõng ô bồn trên lưng thấy
Triển Chiêu đứng ngay đơ trong sân, lòng không khỏi có chút khó hiểu.
Triển Chiêu nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên quay
người đi về phía cửa, vừa đi vừa ra lệnh cho Kim Kiền: “Xem ra hai tên
đó đã chạy trốn, nhưng thời gian ngắn như thế chắc chắn chưa đi được
xa, chúng ta tức tốc đuổi theo nhất định có thể tóm được chúng”.
Kim Kiền nghe xong tinh thần nhất thời phấn chấn, hối
hả theo sau Triển Chiêu. Nhưng vừa mới mở cửa viện, Triển Chiêu đột
nhiên khựng lại, đứng im bất động.
Kim Kiền nối gót theo sau, thiếu chút nữa thì đập
mũi vào người đi trước, may mà dừng ngay tức thì mới tránh khỏi tai
nạn.
Vừa định mở miệng phàn nàn, đột nhiên Kim Kiền cảm
thấy không khí xung quanh có phần không ổn, còn bóng lưng Triển Chiêu
phía trước như cứng lại, tay nắm chặt thanh Cự Khuyết, cả người mơ
hồ lộ ra sát khí.