Thân hình cao lớn phía trước, dáng thẳng như thân
tùng, vạt áo thuần một sắc lam phiêu phất như múa, từng sợi từng
sợi tóc đen bay bay theo gió, cảnh sắc đắm say, giai nhân tựa hoa như
thế tất khiến cho tâm hồn con người ta cũng trở nên thư thái khoáng đạt
hơn, đáng tiếc là cảnh chẳng gặp thời.
Kim Kiền giật mình, run rẩy cả người, lùi lại về
sau vài bước, đưa mắt nhìn hai người đang kẹp chặt lấy con tin chỉ
cách có hơn một trượng trước mặt.
Hai huynh đệ kia nghe xong nhất thời mặt mày hoang mang
biến sắc.
Ngô đệ toàn thân run rẩy không ngừng, chân mềm nhũn
thiếu chút nữa ngã bệt xuống đất.
Ngô Đại Lực cũng bị dọa không nhẹ, chiếc rìu trong
tay suýt thì rơi xuống, thân hình lảo đảo mấy cái liền, sau đó mới
đáp: “Ngươi… ngươi nói láo, chúng ta chưa từng làm loại chuyện đó!”.
“Chưa từng làm?”, Triển Chiêu nắm chặt thanh Cự
Khuyết, cao giọng nói: “Kim Kiền, đem ô bồn cho bọn chúng thấy!”.
Kim Kiền nghe xong vội tiến lên hai bước, vừa mới
định mở bọc vải ra, có điều khi ngẩng đầu lên nhìn trời, lại thấy
lúc này mặc dù đã là hoàng hôn nhưng ánh dương vẫn chưa tắt hẳn. Suy
nghĩ rất nhanh liền đưa bọc vải lên cao, thấp giọng nói: “Lưu ô bồn,
kẻ sát hại ngươi đang ở trước mặt, ngươi có điều gì còn không mau
nói ra?”.
Ô bồn rung mạnh, thân bồn phát ra những tiếng u u,
giọng Lưu Thế Xương truyền ra tử bên trong: “Hai huynh đệ các ngươi giết
hại ta rất đau đớn! Rất đau đớn!”.
Những lời này vừa nói ra, huynh đệ Ngô thị kinh hãi
thất sắc. Chỉ thấy bịch một tiếng, Ngô đệ ngồi phịch xuống đất,
sắc mặt tái xanh, hai tay chống trên đất, hai chân quơ quào loạn lên,
vừa lê về phía sau vừa hét lớn: “Là… là hắn… ma… ma… ma!!!”.
Ngô Đại Lực cũng mặt cắt không còn giọt máu, đôi
mắt vốn hình tam giác giờ đây trợn trừng lên thành tam giác đều, ngũ
quan cùng tứ chi đều run rẩy không ngừng, miệng lẩm bẩm: “Không, không
thể nào, không thể có ma! Điều này không thể xảy ra!”.
Chỉ thấy hắn hoảng sợ quá độ, lưỡi rìu trong tay
mặc dù vẫn kề sát cổ họng Trịnh Tiểu Liễu nhưng đã có phần lơi
lỏng. Kim Kiền thấy thế không khỏi mừng thầm, vội liếc mắt sang
Triển Chiêu ngay bên cạnh, thầm nghĩ: Tiểu Miêu, dấu hiệu tốt, lát
nữa thế nào cũng có cơ hội để ngài cứu người.
Nhưng Triển Chiêu lại nghiêm sắc mặt, mím môi không
nói lời nào, đôi mắt sáng như sao chầm chậm hướng về phía Kim Kiền.
Kim Kiền sững sờ, nghĩ bụng: Tiểu Miêu ngài không
chăm chú nhìn hai tên hung thủ phía đối diện tìm cơ hội mà cứu
người, cứ trừng mắt im lặng nhòm tôi làm cái gì? Cho tôi xin, tôi chỉ
là đồ bán tiên giả mạo, không biết thuật đọc tâm, lại càng không
cùng huyết thống với con giun đũa trong cái bụng mèo của ngài, làm
sao mà có thể hiểu được suy nghĩ Tiểu Miêu ngài chứ?
Kim Kiền bên này đang khổ sở suy đoán tâm lý của
động vật họ nhà mèo, Trịnh Tiểu Liễu bên kia tư duy cũng không nhàn
rỗi.
Trịnh Tiểu Liễu vốn chỉ là một tạp dịch chuyên làm
tạp vụ, chưa từng gặp những trường hợp như thế này, vừa rồi chạy
theo hai người Kim, Triển tới đây, đột nhiên bị hai huynh đệ kẹp bắt
từ sau lưng, bởi hoảng sợ tột độ nên quên mất phải phản kháng. Sau đó
nhìn thấy Triển Chiêu đứng trước mặt liền hoàn hồn, lúc này Trịnh
Tiểu Liễu cảm thấy xấu hổ vô cùng, lòng thầm nghĩ: Mình giờ đang
bị hung thủ bắt giữ, làm vướng chân Triển đại nhân, sau này còn mặt
mũi nào mà làm sai dịch ở Khai Phong phủ nữa… Không được, nói thế
nào thì mình cũng là sai dịch của Khai Phong phủ, không thể làm mất
thể diện của Khai Phong phủ được.
Ngô Đại Lực thấy mình thất thủ, cũng không quan tâm
đến đệ đệ còn đang cứng đờ trên đất, liền quay người bỏ chạy bạt
mạng, nhưng chưa lao đi được hai thước đã thấy tà áo thuần một sắc
lam bay phất phơi trước mặt. Mắt hắn hoa lên, cơ thể không biết bị vật
gì điểm hai cái, đến khi định thần lại toàn thân đã cứng ngắc, không
cử động được.
Triển Chiêu điểm mũi chân, đáp xuống không một tiếng
động, khẽ xoay cổ tay một cái, Cự Khuyết tra vào vỏ, đôi mày lưỡi
mác nhướng lên, nói: “Ngô Đại Lực, còn không theo chúng ta về Khai
Phong phủ chờ Bao đại nhân xử lý”.
Ngô Đại Lực trợn trừng hai mắt, nhưng nửa lời cũng
không phát ra được, dù động đậy một chút cũng không được.
Nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại thấy vẻ mặt Kim Kiền vô
cùng lo lắng, bất giác lòng Triển Chiêu cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng
lên tiếng an ủi: “Vừa rồi chiếc rìu kia sượt qua, chẳng qua chỉ là
vết thương ngoài da, Kim Kiền không cần lo lắng”.
“Rìu?”, Kim Kiền nghe xong, vội vàng lấy lưỡi rìu
hung khí từ trong bọc ra, kiểm tra tỉ mỉ. Trên lưỡi rìu này, sắc đen
tràn ngập, thoang thoảng tỏa ra mùi hôi thối.
“Ngô Đại Lực, sau khi dùng cây rìu này giết người, vết
máu trên lưỡi rìu ngươi có rửa sạch đi không?”, Kim Kiền đột ngột quay
người ra sau quát lên với huynh đệ Ngô thị.
Chợt nghe Ngô đệ đáp: “Đại ca nói máu trên lưỡi rìu
có thể trừ tà, cho nên chưa từng rửa. Lần này ra ngoài cũng là đại
ca nói nhất định phải mang theo rìu này, cho nên…”.
“Câm miệng!”, Kim Kiền lại quát lên một tiếng, khiến
cho Ngô đệ cứng lưỡi im bặt.
Kim Kiền túm lấy cánh tay Triển Chiêu, ngón tay đặt
lên cổ tay, cẩn thận chuẩn mạch, hai mắt lại dính chặt lấy vết
thương trên mu bàn tay Triển Chiêu đánh giá một cách kỹ lưỡng.
Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu thấy hành vi của Kim
Kiền như vậy, không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng nom đôi lông
mày của Kim Kiền nhíu chặt, thần sắc vô cùng nghiêm túc, một thứ
khí thế kỳ lạ bao trùm toàn thân Kim Kiền hai người nhất thời không
cách nào mở miệng đặt câu hỏi.
Mặt hồ phẳng lặng, lau sậy xào xạc nên thơ bên hồ,
mặt trời đã lặng, ráng chiều đã tắt, trăng lên sáng vằng vặc, một
làn gió mát lành rẽ mây thổi tới cũng chẳng làm xao động cảnh sắc
hai bên hồ.
Mặt trời khuất sau đỉnh núi, trăng bạc đầu tháng
treo cao, bên hồ có hai cái bóng cuộn tròn, chăm chú nhìn thật kỹ
mới thấy đó là hai thiếu niên đang ngồi bó gối cạnh nhau.
“Kim Kiền…”.
“Hử?”.
“Triển đại nhân xuống hồ được bao lâu rồi?”
“… Không biết”
“Hình như là rất lâu rồi…”
“… Ừ.”
“Độc trên người Triển đại nhân hẳn đã được giải hết
rồi chứ?”
“… Chắc cũng hết rồi.”
“Vậy Triển đại nhân sao vẫn chưa lên bờ?”
“…”
“Kim Kiền…”.
“…”
“Kim Kiền…”.
“Gọi cái quỷ ấy!”, đột nhiên Kim Kiền đứng phắt dậy
hét lên: “Có gì phải lo lắng nào? Triển đại nhân võ công tuyệt đỉnh,
khinh công vô song, sau khi giải độc sẽ khôi phục thần trí, tự nhiên tự
biết bơi vào bờ… ôi…”.
Trịnh Tiểu Liễu nghe thấy vế đầu tiên của Kim Kiền
trong lòng đã an tâm vài phần, nhưng nghe thấy Kim Kiền bỗng nhiên như
bị mèo tha mất lưỡi, nửa câu sau ngắc ngữ không có âm thanh nào phát
ra, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn.
Kim Kiền chậm rãi quay sang, hai mắt trống rỗng nhìn
Trịnh Tiểu Liễu, khóe miệng giật giật, mấp máy môi: “Hình như mèo
không biết bơi…”.
“Hả?”, Trịnh Tiểu Liễu sững sờ.
“Oh my god!”, đột nhiên Kim Kiền hét lên một tiếng,
vừa chạy tới bên hồ vừa la lên: “Triển… Triển đại nhân không biết bơi,
lâu… lâu như vậy mà vẫn chưa lên bờ, sợ rằng…”.
Chỉ thấy Kim Kiền không biết lôi từ đâu ra ba ngọn cỏ
xanh, vê lại thành hình nén nhang, cắm xuống trước mặt, chắp hai tay
lại, quỳ lạy không ngừng, mà Trịnh Tiểu Liễu cũng trong tư thế y
chang, chỉ là trước mặt thiếu đi ba nén hương cỏ xanh.
“Triển mỗ còn chưa chết, hai vị không cần lạy nữa!”,
Triển Chiêu bất đắc dĩ nói.
Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu nhất thời đứng hình,
ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.