Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 2 - Chương 15



Tại Trần Châu Thái sư làm khó khâm sai.

Trên công đường thẩm Hầu gia gặp trở ngại.

Sớm tháng Sáu gió mát hây hây đánh thức con người, mặt trời trải những tia nắng ban mai mềm mại xuyên qua những đám mây lững lờ trôi như tơ liễu buông mành, chiếu lên những giọt sương long lanh như những viên ngọc trai màu lục đọng trên lá.

“Oa…”

Kim Kiền ngửa mặt lên trời ngáp một cái, mặt tràn ngập vẻ khổ sở đi về phía cửa chính của nha môn.

Chậc chậc, cái đám người cuồng công việc của Khai Phong phủ này, thật đúng là vì nước hiến dâng không cần tiền, không cần mạng, lại còn không cần cả lương tăng ca nữa… Hôm qua quần quật cả ngày trời, hôm nay trời còn chưa sáng đã phái cái đứa cu li số khổ như tôi đây đi dán cáo thị khắp thành, thông báo sắp thăng đường thẩm án…

Các bạn nói xem mới sáng sớm ngày ra thế này thẩm án cái gì chứ… Cái lão Công Tôn Trúc Tử càng lúc càng quá đáng, cứ nhất định phải sai mình đến trước cửa nha môn mời chúng bách tính vào phủ nha nghe thẩm án… Có nhầm không đấy?! Gà trống còn chưa thức dậy, đào đâu ra bách tính bây giờ? Cứ theo ý mình, tốt nhất là nên về ngủ thêm mấy canh giờ nữa, đến lúc ấy thăng đường, may ra mới được vài người đến xem náo nhiệt.

Nhưng chờ đến khi Kim Kiền lắc la lắc lư đi đến cửa chính phủ nha, vừa ngước mắt lên nhìn một cái liền không khỏi ngẩn người.

Gặp ma rồi, cái đám cổ nhân này không cần ngủ hay sao hả?

Chỉ thấy trước cửa chính của phủ nha Trần Châu, vòng trong vòng ngoài, gần trăm bách tính đang vây quanh xúm đen xúm đỏ, ai nấy đều nghển cổ, kiễng chân muốn nhìn vào trong phủ nha, miệng không ngừng bàn tán:

“Này này, huynh nói xem chuyện gì xảy ra vậy? Sao hôm qua mới nói rằng Bao Thanh Thiên đã chết, hôm nay thế nào lại có một Bao đại nhân từ đâu chui ra đi dán cáo thị nói sắp thăng đường thẩm án?”

“Nghe nói Công Tôn tiên sinh bên cạnh Bao đại nhân là một kỳ nhân, không chừng còn có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, cứu Bao đại nhân sống lại ấy chứ.“

”Tôi đã nói từ trước rồi, Bao đại nhân chính là Văn Khúc tinh hạ phàm, sao có thể chết tùy tiện như vậy chứ?!”

“Aizz… huynh nói xem hôm nay Bao đại nhân thăng đường, rốt cuộc là thẩm vấn người nào vậy?”

“Ai mà biết chứ?”

“Đừng ồn nữa, chẳng phải chúng ta đều ở đây xem hay sao?”

Một hai người thầm thì có lẽ sẽ không thể nghe thấy, nhưng tiếng rì rầm bàn tán của hơn trăm người, tập trung một chỗ, lại hệt như tiếng trống tiếng chiêng, ầm ĩ điếc cả lỗ tai.

Ngoài cửa mười mấy quan sai nha dịch xếp thành một hàng, tay nắm chặt chuôi đao, ngăn chúng bách tính lại bên ngoài cửa chính. Đừng thấy các nha dịch này lúc bình thường làm mưa làm gió, uy phong bức người, nhưng nay đối diện với số lượng lớn bách tính tụ tập đông như vậy, cũng không tránh khỏi có chút khiếp đảm, ai nấy đều như lâm đại địch, thần sắc căng thẳng, luống cuống kêu lên: “Phủ nha là nơi trọng yếu không thể lưu lại! Giải tán, giải tán!”.

Chúng bách tính cũng không dám xông vào, chỉ tụ tập trước bậc thềm cửa chính phủ nha, không ngừng phỏng đoán bàn tán, cũng không chịu giải tán.

Mười mấy sai dịch hô lên vài tiếng nhưng chẳng có tí xíu tác dụng nào, đang lúc đau đầu thì trông thấy Kim Kiền đang đi đến, cứ như chết đuối vớ được cọc, không khỏi cao giọng kêu lên: “Được rồi, được rồi, quan sai của phủ Khai Phong đến rồi”.

Các bách tính nghe vậy liền lên tinh thần, người nào người nấy tròn mắt nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một tiểu sai dịch thân hình mảnh dẻ vừa ngáp dài vừa lề mề đi ra cửa, khuôn mặt nhăn nhó liếc nhìn mọi người một cái, thanh thanh cất tiếng: “Khụ khụ, chư vị, Bao đại nhân đã nói, bất luận là người nào, chỉ cần muốn nghe thẩm án, đều có thể tiến vào nha môn dự nghe”.

Chúng bách tính nghe vậy, nhất thời tĩnh lặng, sắc mặt ai cũng mang theo vẻ kinh ngạc, mấy sai dịch trấn giữ trước cửa khuôn mặt lại càng sửng sốt, mấy trăm đôi mắt đều thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tiểu sai dịch gầy gò đứng trước cửa.

Kim Kiền bị mọi người nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, không khỏi có chút khó hiểu, thầm nghĩ: Hừ, chẳng qua là cho mọi người tiến vào nha môn làm thính giả, sao biểu hiện của mấy người này lại cứ như nhìn thấy siêu nhân quần lót vậy?

Chỉ thấy một nha dịch bước vội đến cạnh Kim Kiền, thấp giọng nói: “Vị huynh đệ này, mời bách tính vào phủ nha dự nghe, chuyện này… có vẻ không hợp quy củ”.

“Hả?”, Kim Kiền bên cạnh kinh ngạc.

Sai dịch kia lại nói: “Nha môn là nơi trọng yếu, đâu phải ai cũng có thể vào được? Cho dù là dự nghe, nhưng cũng chỉ cho phép hương thân, những người có công danh hoặc là những nhân vật có uy tín và danh tiếng trong thành, đâu đến phiên đám thảo dân quê mùa đó đi vào. Hơn nữa, để cho những bách tính bình dân đó vào nha môn… nếu xảy ra sơ suất gì, ai trong chúng ta cũng không gánh vác nổi đâu”.

Kim Kiền chớp chớp mắt, lúc này mới hiểu ra, thầm nghĩ: Chuyện vào trong tòa án dự nghe ở cổ đại này mà cũng chia thành năm bảy loại? Ai cha, sớm biết mình đã đặt ngay cái bàn bán vé ở cửa chính rồi, ít nhiều gì cũng có thể kiếm chút đỉnh thu nhập. Chậc chậc, cái lão Công Tôn Trúc Tử cũng không nói rõ ràng, khi không lãng phí mất một cơ hội kiếm tiền ngang xương.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi có chút tiếc hận, khe khẽ lắc đầu, thầm thở đài.

Nha dịch đó lại cho rằng Kim Kiền cũng không yên tâm, vộì nói: “Tôi nói này vị tiểu huynh đệ, cậu mau trở về bẩm báo với Bao đại nhân một tiếng, quy củ của nha môn không thể phá vỡ”.

Kim Kiền nghe vậy, ngẩng lên nhìn nha dịch nọ, không khỏi có chút tức cười, thầm nghĩ: Đùa à, lời mà Công Tôn Trúc Tử giao phó, có trời mới biết trong đó có bao nhiêu ý tứ, đến mình còn tự vấn không thể lĩnh hội được sự tinh túy trong đó, nào dám tự tiện bóp méo chứ? Lại nói thà rằng đắc tội với lão Bao mặt đen một trăm lần, chứ không thể đắc tội với lão Công Tôn lòng dạ đen tối một lần, nếu không nhất định là không chịu nổi mà khăn gói ra đi, chuyện cơm áo nửa đời sau làm sao lo nổi đây.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền thẳng lưng, khoanh tay cao giọng nói: “Mệnh lệnh của đại nhân như vậy, tất có thâm ý trong đó, lũ thuộc hạ chúng ta chỉ cần tuân lệnh là được, không nên nói những lời dư thừa hay hỏi lại”.

Viên sai dịch nọ nghe vậy, nhất thời không biết nói gì cho đúng, chỉ đành gật đầu, lùi sang một bên.

Kim Kiền nhướng mày, đang định cao giọng cho chúng bách tính vào nha mônnghe thấy một âm thanh trầm thấp già nua truyền từ bên ngoài đám người vào:

“Hừ, thâm ý? Chỉ sợ chẳng phải lòng dạ tốt đẹp gì.”

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc.

Tim Kim Kiền nhảy lên một cái, vội vàng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói.

Nhìn kỹ, mới phát hiện trên đường lớn bên ngoài đám đông, một cỗ xe ngựa sơn đen dừng lại. Xe thắng ba ngựa, mình ngựa đen bóng, bánh xe cao ba thước có dư, rèm cửa bằng gấm đen sì, trên mặt gấm có thêu hoa văn khói mây phú quý, mới nhìn qua sẽ không thấy, nhưng nếu nhìn kỹ lại phát hiện chiếc xe này chi phí tạo thành vô cùng xa xỉ.

Sau xe ngựa có mười mấy thanh niên vận trang phục người hầu, mặc dù chỉ mặc áo xanh đội mũ, nhưng dáng hình khôi ngô, không giống những người hầu kẻ hạ thông thường. Một người trong số đó đi đến trước, vén rèm cửa lên, đỡ người trong xe xuống.

Chỉ thấy người này, thân vận áo màu nâu lá cọ, ống tay rộng, thắt lưng đeo đai ngọc màu xanh cánh trả, chân đi giày thêu hoa văn mây cuộn bằng gấm đen, lưỡng quyền hơi đỏ, hai lọn tóc mai trắng phau bên thái dương rủ xuống, hơi hơi phát sáng, mày rối bạc phơ, dài đến tóc mai, đôi mắt hình tam giác ngược, khóe mắt xếch cao, dưới cằm là chòm râu bạc dài hai thước, phất phơ rủ trước ngực.

Người nọ thong thả bước đi, không nhanh không chậm xuyên qua đám đông, theo sau là mười mấy người hầu, một thân thường phục nhưng khí thế bất phàm, khiến cho gần trăm bách tính bất giác cũng phải lui lại nhường đường.

Người nọ đi lên bậc thềm của phủ nha, dùng khóe mắt liếc Kim Kiền một cái, nói: “Vừa rồi ngươi đã nói, bất luận là ai, chỉ cần muốn nghe thẩm án, đều có thể vào nha môn?”.

Kim Kiền ngước mắt lên đánh giá người này, gật gật đầu, thầm lẩm bẩm:

Nghĩ hiện giờ trong đất Trần Châu này, An Lạc hầu bị bắt, tri phủ bị cầm tù, trong phạm vi trăm dặm này lão Bao là to nhất. Nhưng nom người trước mắt kia, cũng không biết là nhân vật nào từ đâu chui ra, ấy vậy mà khí thế còn cao hơn cả lão Bao. Chậc chậc, cái này phải gọi là cắn hạt dưa cắn ra bọ, loại người nào cũng có cả.

Người kia thấy Kim Kiền gật đầu, lại cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Hay cho tên Bao Hắc Tử ngươi, dám ngang nhiên đối đãi như vậy với hoàng thân, hừ, hôm nay lão phu nhất định sẽ đấu với ngươi một trận!”.

Dứt lời, hừ lạnh một tiếng rồi phất ống tay áo, rảo bước đi vào trong phủ nha.

Kim Kiền nghe vậy liền giật mình, hổi lâu sau mới hoàn hồn, cũng vội bước theo sau, hấp tấp chạy vào công đường.

Chúng bách tính bên ngoài cửa nha môn, vừa thấy vị đại nhân già kia nghênh ngang đi vào trong phủ nha, lại không còn ai ngăn cản, liền lớn gan lên không ít. Vài người to gan, cũng đi theo vào, có người đi đầu rồi thì những bách tính xung quanh khác cũng rầm rập đi vào phủ nha.

Lại nói về Kim Kiền đi theo sau lão nhân đó, nhưng cả người lại thấy bất an, không kìm được đánh giá bóng lưng lão nhân này, thầm suy nghĩ:

Chậc chậc, người này dám ngang nhiên mở miệng gọi lão Bao là “Bao Hắc Tử”, ắt hẳn là đến chẳng có ý tốt gì rồi. Vả lại cứ cảm thấy người này quen quen, đặc biệt là tiếng cười lạnh đó, thế nào mà nghe chói tai lại quen thuộc vậy.” Nói đi cũng phải nói lại, nếu xét về nhân vật mình gặp gần đây nhất có sở thích cười lạnh, tính đi tính lại thì hình như chỉ có con cua kia…

Á!

Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền bỗng nhiên trợn to.

Oh my God! Người này phô trương như ăn mặc như thế, khẩu khí như thế, cười lạnh như thế… Chẳng lẽ là con cua già nọ “lên sàn”?!

“Bàng thái sư?!”

Một tiếng kêu sửng sốt từ cách đó không xa truyền lại, lập tức chứng minh suy đoán xui xẻo vừa rồi của Kim Kiền.

Kim Kiền ngước mắt lên nhìn, thì ra trong lúc bất tri bất giác hai người đã đi đến công đường của phủ nha, Vương Triều, Mã Hán vừa vặn đứng ngay ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lão nhân phía trước Kim Kiền, bốn con mắt đều như muốn rơi ra ngoài.

“Bàng – thái – sư?!”

Xoẹt một cái ánh mắt Kim Kiền bắn thẳng vào người phía trước, nhất thời da mặt co rúm lại, hai mắt rưng rưng ánh lệ phát ra tứ phía, hối hận tới mức ruột xanh cả lại, lòng điên cuồng kêu lên:

Ối trời cao đất dày ơi, Bàng thái sư, đệ nhất đại tham quan của Bắc Tống, gia sản phải gấp mấy chục lần lão Bao, giàu nứt đố đổ vách, lại cứ như thế nghênh ngang đi vào phủ nha nghe thẩm án, thế mà mình… mình… mình lại không bắt chẹt lấy một văn tiền nào… Trời ạ, mình đường đường một người hiện đại, sao lại phạm sai lầm ngớ ngẩn cấp thấp đến như vậy…

Kim Kiền bên này sắc mặt không tốt, Vương Triều, Mã Hán bên kia sắc mặt càng khó coi đến cùng cực.

Chỉ thấy Vương Triều tiến lên một bước, ôm quyền nói với Bàng thái sư: “Thái sư…”.

“Hừ!”, Bàng Cát hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Còn không đi mời Bao đại nhân ra gặp lão phu?”.

Vương Triều khựng lại, ôm quyền thi lễ, vội vã lui xuống.

Mã Hán bên cạnh cũng ôm quyền nói: “Thái sư, xin dݩ bước đến hậu đường”.

“Không cần!”, Bàng thái sư phất ống tay áo, lập tức đi thẳng vào công đường, khoanh tay đứng đó, đám gia nhấn phía sau chia thành hai hàng, đứng thẳng tắp trên công đường, dáng vẻ ngạo mạn hung hăng càn rỡ cứ như đang ở phủ đệ nhà mình vậy.

Đảo mắt một vòng, Bàng Cát cười lạnh, nói: “Lão phu ở nơi này kính cẩn chờ đợi Bao đại nhân!”.

Mã Hán sắc mặt sa sầm, lui sang một bên, im lặng không nói.

Kim Kiền ôm lấy hai tay, đang cố sức ngụp lặn trong bầu không khí căng thẳng, cũng không phát ra tiếng nào.

Hơn trăm bách tính đi theo sau vào, vừa thấy tình huống này cũng sợ hãi không dám nói gì.

Nhất thời, trong ngoài công đường, im lặng như tờ, không khí có chút u ám.

Lát sau, chợt nghe thấy những tiếng bước chân từ xa tiến lại, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ, Vương Triều và một số nha dịch rảo bước vào công đường phủ nha.

Bao đại nhân bước lên mấy bước, ôm quyền nói: “Thái sư, Bao Chửng có lễ”.

Mọi người phía sau cũng nhất loạt hành lễ.

Bàng thái sư cười lạnh một tiếng nói: “Bao đại nhân hà tất phải khách khí vậy? Lão phu không nhận nổi đâu!”.

Bao đại nhân thân hình thoáng khựng lại: “Thái sư vì sao lại nói những lời này?”.

“Vì sao lại nói những lời này?!”, Bàng Cát trừng mắt, cao giọng quát: “Bao đại nhân, lão phu hỏi ngài, hôm nay ngài thăng đường thẩm vấn, là thẩm vấn người nào?”.

Câu hỏi này khí thế phi thường, rất có mùi của kẻ ác hay cáo trạng trước.

Kim Kiền một bên liếc thấy cũng không khỏi thầm đổ mồ hôi lạnh thay lão Bao, lòng thầm nghĩ:

Chậc chậc, cái lão cua già này ít nhiều gì cũng coi như một hoàng thân, trong triều đình cũng được xem như nhân vật có máu mặt, sau này cơ hội qua lại cùng lão sợ là không ít đâu, hôm nay nếu đem con cua con kia làm thịt những ngày tháng về sau nhất định sẽ không êm xuôi… Mặc dù trong lịch sử đều nói rằng con cua con sẽ chết dưới trảm đao của lão Bao, nhưng nếu suy xét đến tình hình hiện tại, aizz… Lão Bao à, án ngày hôm nay ngài phải cân nhắc kỹ càng đó, vì tương lai lưu lại một đường lui mới là hành động sáng suốt đấy.

Bao đại nhân hơi nheo mắt, không nhanh không chậm đáp: “Bị thẩm vấn hôm nay chính là An Lạc hầu Bàng Dục, kẻ giấu giếm tình hình hạn hán không báo lên trên, hại chết vô số nạn dân; trấn thủ một phương ở châu phủ, lại không làm chủ cho bách tính địa phương, ngược lại còn xem muôn dân như cá thịt, trong mắt không có kỷ cương phép nước, tự ý dựng Nhuyễn Hồng đường, cưỡng đoạt dân nữ!”.

Dứt lời, đôi mày nhíu lại, hai mắt như có điện bắn thẳng vào Bàng Cát.

“…!!!”

Bàng thái sư nhất thời hai mắt như muốn lọt khỏi tròng, gân xanh trên thái dương hằn lên, ngực nhấp nhô phập phồng dữ dội, đôi môi run rẩy mấp máy hồi lâu nhưng nửa chữ cũng không thốt ra nổi.

Kim Kiền bỗng như thấy trước mắt tối đen lại, thầm nhủ: Thôi xong, nghe ý tứ của lão Bao thì xem ra ân oán giữa Khai Phong phủ và phủ Thái sư đã kết, những ngày tháng sau này khó sống đây…

“Thái sư, Bao Chửng phải thăng đường thẩm án, không biết Thái sư…”, Bao đại nhân hơi khom người, ôm quyền tiếp tục nói, nhưng mới nói được một nửa thì đã bị Bàng thái sư cắt ngang.

“Bao đại nhân, chẳng phải ngài đã nói, bất luận là kẻ nào chỉ cần muốn nghe thẩm án đều có thể vào, không đúng sao? Hôm nay lão phu chỗ nào cũng không đi, nhất định phải nghe ngài thẩm vấn quốc cữu đương triều ra sao ngay tại công đường này!”.

“Nếu đã như thế…”, Bao đại nhân ngước lên, cao giọng nói: “Người đâu, dọn chỗ”.

Hai nha dịch lập tức khiêng đến một chiếc ghế thái sư đặt bên hông công đường, Bàng thái sư sầm mặt ngồi xuống, mười mấy gia đinh sắp thành hai hàng đứng phía sau.

Bao đại nhân nhìn Bàng thái sư một cái rồi quay người bước lên đài cao trên công đường, ngồi xuống sau bàn xử án; tam ban nha dịch tay cầm sát uy bổng, chạy những bước nhỏ dồn tới, đứng thành hai hàng chỉnh tề hai bên công đường; bốn vị Hiệu úy uy nghiêm đứng lặng, sư gia Công Tôn tiên sinh cũng ngồi vào bàn, còn Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ thì đứng hộ vệ thì đứng hộ vệ cạnh bàn khâm sai.

Chúng bách tính vào nghe thẩm án bên ngoài công đường cũng nghiêm trang đứng ở cửa, xếp kín công đường đến một giọt nước cũng không lọt.

Công đường của Trần Châu phủ này vốn không thể so với Khai Phong phủ về độ lớn, nay lại chứa đông đảo chúng nha dịch của Khai Phong phủ, thêm cả đám tay chân của Bàng thái sư đến góp vui, loáng cái trên công đường bỗng trở nên chật chội vô cùng.

Kim Kiền đảo mắt nhìn một cái, không thấy chỗ mình đứng đâu, do dự một lát, lại cảm thấy đứng bên cạnh Tiểu Miêu có vẻ an toàn, thế là mon men mon men đi đến sau lưng Triển Chiêu, dùng khuỷu tay huých huých cánh tay Triển Chiêu, nhỏ giọng nói: “Triển đại nhân, chỗ này chật quá, ngài xích ra một chút, cho thuộc hạ đứng nhờ”.

Mấy lời này tuy nói nhỏ, nhưng cũng khiến cho những người xung quanh nghe thấy rất rõ ràng.

Mọi người trên dưới công đường đều kinh ngạc, bốn vị Hiệu úy trợn tròn tám con mắt, ngay cả Bàng thái sư đang ngồi bên hông công đường cũng không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Kim Kiền.

Triển Chiêu khẽ nhíu đôi mày lưỡi mác liếc xuống nhìn Kim Kiền.

Lúc này Kim Kiền mới cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ đảo một vòng, nhất thời thầm hô lên không hay rồi:

Oh my God! Sao mình lại quên mất, Tiểu Miêu đường đường là quan tứ phẩm, đứng bên mé trước bàn xử án của Bao đại nhân là lẽ thường, nhưng mình một tiểu sai dịch quèn không cấp bậc, sao lại có thể đứng ở vị trí tôn quý như thế?! Ôi ôi, nhất định là gần đây lao lực quá độ, ngủ không đủ giấc, dẫn đến thiếu máu não nên mới phạm phải sai lầm ngớ ngẩn thế này!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội vàng sửa miệng, nặn ra một nụ cười tươi nói: “Khụ khụ, Triển đại nhân, thuộc hạ thấy… thấy bàn xử án của đại nhân có dính chút bụi bẩn, nên mới lên đây lau giúp đại nhân, lau xong sẽ đi, thất lễ thất lễ…”.

Nói rồi, Kim Kiền hấp tấp dùng ống tay áo chà chà lau lau bàn xử án của Bao đại nhân những hai lần dáng vẻ vô cùng xun xoe, sau đó xoay người đang định chuồn êm ra khỏi công đường thì chẳng ngờ Bàng thái sư đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

“Thuộc hạ của Khai Phong phủ ngay cả lễ nghi trên công đường cũng không thông hiểu. Bao đại nhân, ngài thân là phủ doãn Khai Phong, lại quản giáo thuộc hạ của mình sơ sài như vậy; sao có thể đảm đương chức vụ khâm sai? Làm sao có thể thẩm vấn quốc cữu đương triều được đây?!”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân Khai Phong phủ đều biến sắc.

Kim Kiền lại càng thót tim, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì xé toạc ống tay áo của vị Tứ phẩm hộ vệ bên cạnh.

Không cần ngẩng đầu lên, Kim Kiền cũng có thể cảm thấy thân thể vị Tứ phẩm đới đao hộ vệ kia cương cứng lại, tựa như điềm báo bão sắp nổi.

Mẹ của con ơi!!! Cái lão cua này muốn hại chết mình hay sao? Chí ít cũng để cho tôi bước ra ngoài cửa rồi hãy lèo nhèo phàn nàn chứ, bây giờ tôi đứng gần Tiểu Miêu như vậy, nếu Tiểu Miêu mà nổi xung lên thì đến cả chạy thục mạng cũng chả kịp nữa!

Lại lén liếc nhìn sắc mặt của “Ngự Miêu” đại nhân, hình như đã đổi sang xanh mét.

Hừ hừ… Dù có chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng…

Nghĩ đến đây, Kim Kiền hít sâu một hơi, quay phắt người lại, nhìn thẳng vào Bàng thái sư, lanh lảnh nói: “Lời này của Thái sư sai rồi! Thuộc hạ tuy mới vào Khai Phong phủ chưa được mấy tháng, nhưng cũng biết lễ nghi trên công đường là như thế nào. Huống hồ thuộc hạ nguyên thuộc Tạo ban, giữ gìn công đường ngăn nắp sạch sẽ là trách nhiệm của Tạo ban, nay thấy bàn xử án của đại nhân dính bẩn, liền bước lên lau dọn, sửa sang lại, chính là để bảo vệ đường uy! Chắc hẳn Thái sư hằng ngày ở trong phủ thái sư hưởng cuộc sống nhung lụa, không biết đến những lễ nghi trên công đường như thế này cũng là chuyện thường tình. Thuộc hạ lúc trước chưa thể giải thích rõ cho thái sư hiểu thực là sơ suất của thuộc hạ, nay xin nhận tội với Thái sư!”.

Dứt lời Kim Kiền khom ngưòi ôm quyền, cung kính nhận lỗi với Bàng thái sư.

Kim Kiền nói một chặp những lời này, không những đường hoàng thoát tội, mà còn một lời hai nghĩa, rõ ràng xin nhận tội với Bàng thái sư nhưng kỳ thực lại ngầm ám chỉ Thái sư vô tri, khiến chúng nhân Khai Phong phủ sắc mặt vui vẻ hẳn lên; trái lại Bàng thái sư, trợn trừng mắt tức giận, khóe miệng giật giật không gừng, hồi lâu sau mới âm trầm nói: “Bao đại nhân… quả nhiên… rất biết cách quản giáo thuộc hạ!”.

Bao đại nhân ngồi sau bàn xử án, khe khẽ gật đầu đáp: “Thái sư quá khen”.

Bàng thái sư căm giận nhìn Bao đại nhân một cái, lại đưa mắt quét sang Kim Kiền, hai mắt như rắn độc rình mồi, nhất thời khiến cho Kim Kiền toàn thân run rẩy, một dự cảm không lành cơ hồ như rất quen thuộc lóe lên trong đầu. Cũng may là chỉ một thoáng, Bàng thái sư đã thu ánh mắt lại nghiêm nghị không nói.

Kim Kiền lúc này mới thầm thở phào một hơi, nghĩ bụng: Chậc chậc, xem ra sau này cơ hội đổi công tác đến phủ Thái sư đại phú đại quý trăm phần trăm đã mất rồi… Thôi bỏ đi, ở Khai Phong phủ ít nhiều gì cũng có thể đủ ăn đủ mặc, mình phải thực tế một chút, thành thực an phận mà làm sai dịch đi.

Haizz nói đến thực tế, dù gì hiện giờ trên công đường mình cũng không có chỗ đứng, chi bằng đi ra ngoài tắm nắng rồi tranh thủ ngủ bù một giấc thì thực tế hơn.

Nghĩ vậy, Kim Kiền liền quay người thi lễ, nói: “Thuộc hạ cáo lui”.

Nói rồi, Kim Kiền liền nhấc chân đi ra phía cửa.

“Kim bổ khoái.”

Âm thanh sang sảng vang lên phía sau gọi Kim Kiền lại.

Hả?

Kim Kiền quay người, ngơ ngác nhìn vị hộ vệ áo đỏ gọi mình lại.

Nhưng thấy Triển Chiêu thân thẳng như cây tùng, đôi con ngươi sáng lấp lánh, nghiêm sắc mặt nói: “Kim bổ khoái không ngại thì có thể đứng sau Triển mỗ, nếu trên công đường lại có vật gì không sạch, cũng tiện lau dọn”.

Cái gì?

“… Thuộc hạ… tuân lệnh…”

Kìm Kiền không hiểu mô tê gì cả, ngơ ngơ ngác ngác đi ra sau lưng Triển Chiêu đứng, vừa vặn bỏ qua tia sáng lóe lên trong mắt Bàng thái sư.

Lúc này, cuối cùng mọi người trên công đường ai đã vào vị trí người nấy.

Bao đại nhân đảo mắt một vòng, khẽ gật đầu, giơ kinh đường mộc vỗ một cái, cao giọng nói: “Thăng đường!”.

“Uy vũ…”

Đường uy chấn động, tam ban uy nghiêm, Thanh Thiên tọa giữa, minh kính cao huyền[1], đúng là: Đường uy hiển lộ chính khí, gương sáng soi tỏ Thanh Thiên.

[1] Đây là tấm hoành phi treo giữa công đường, có nghĩa: Gương sáng treo cao.

Bao đại nhân ngồi giữa công đường, cao giọng hạ lệnh:

“Người đâu, đưa An Lạc hầu Bàng Dục lên.”

“Đưa An Lạc hầu Bàng Dục lên…”, tiềng truyền lệnh vang đi.

Không lâu sau thì thấy có hai nha dịch dẫn An Lạc hầu lên công đường.

An Lạc hầu vẫn mặc bộ y phục hôm qua, áo gấm là lượt, chỉ có sắc mặt mang vẻ mỏi mệt, hai mắt đỏ ké, búi tóc hơi rối, từ trán cho đến cằm, một vệt tím bầm án ngữ trên mặt, hết sức rõ ràng.

Bàng thái sư thấy con trai mình, nhất thời biến sắc, nhổm nửa người khỏi ghế đôi lông mày trắng nhíu chặt lại, cho đến khi nhìn rõ vết bầm trên mặt Bàng Dục liền nổi trận lôi đình, quay đầu quát Bao đại nhân: “Con trai ta là quốc cữu đương triều, kẻ nào to gan dám đả thương An Lạc hầu tới mức đó?!”.

“Cha!” Bàng Dục thấy Bàng thái sư, nét mệt mỏi bạc nhược liền bị quét sạch, đôi mắt phượng khôi phục vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói: “Là con mèo nuôi trong Khai Phong phủ không có mắt, làm con bị thương”.

“Triển Chiêu!!!” Bàng thái sư vỗ ghế đứng phắt dậy chỉ thẳng vào vị Tứ phẩm áo đỏ trước công đường mắng: “Ngươi chỉ là một tên Tứ phẩm hộ vệ con con, vậy mà dám đả thương quốc cữu đương triều, đúng là chán sống rồi!!!”.

Triển Chiêu nhìn thẳng vào Bàng thái sư, thần sắc không đổi, cũng không nói lời nào.

Kim Kiền đứng sau lưng Triển Chiêu, lại bị ảnh hường bởi nộ khí của Bàng thái sư, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: Vị trí bên cạnh Tiểu Miêu phong thủy không tốt, lần sau nên đổi chỗ khác thì an toàn hơn.

Chợt nghe Bao đại nhân trên công đường cao giọng nói: “Thái sư, xin hãy bình tĩnh, chớ có nóng nảy!”.

“Bình tĩnh chớ có nóng nảy? Bao đại nhân, nếu như là người thân của ngài bị kẻ khác làm bị thương thành bộ dạng thế này, lão phu thật muốn xem xem Bao đại nhân sẽ giữ bình tĩnh chớ có nóng nảy thế nào đây?”

“Thái sư, đây là công đường, xin Thái sư hãy tự trọng.”

“Hừ, Bao đại nhân, nay quốc cữu đương triều bị thuộc hạ của Khai Phong phủ đả thương đến mức này, lão phu nhất định sẽ tấu lên Thánh thượng, tố cáo Khai Phong phủ tội coi khinh hoàng thân.”

Dứt lời, Bàng thái sư phất ống tay áo, đi thẳng đến bên cạnh An Lạc hầu, nắm lấy cánh tay Bàng Dục nói: “Người đâu, chuẩn bị xe hồi phủ Hầu gia”.

Nhưng vừa mới đi được một bước thì nha dịch bốn xung quanh đều xông tới sát uy bổng nắm trong tay, không cho rời đi dù nửa bước.

Đám gia đinh phía sau Bàng thái sư cũng xông đến trong nháy mắt, vây các nha dịch ở giữa.

Bàng thái sư hừ lạnh một tiếng quát: “Lão phu chính là Thái sư đương triều, kẻ nào dám ngăn cản?”.

Lời còn chưa dứt thì thấy một bóng áo đỏ đạp không mà tới, kình phong quét qua, nháy mắt một thanh kiếm với vỏ đen tuyền giơ ngang tầm mắt của Bàng thái sư.

Thân thẳng như thân tùng, áo đỏ ngạo nghễ, mắt nghiêm mày nhíu, vạt áo múa lượn nổi bật kiếm thế to lớn, đúng là: Một kiếm trong tay, vạn người khó qua.

Đám gia đinh của Bàng gia bất giác lui lại nửa bước.

“Triển Chiêu!!!”, Bàng thái sư nghiến răng nghiến lợi quát.

Kim Kiền đứng một bên thấy vậy, lòng thầm kêu lên:

Ôi trời, lại đánh nhau nữa à?! Bèn khom người xuống, định chuồn êm, nhưng vừa mới cúi xuống được nửa tấc liền nghe Bao đại nhân sau lưng trầm giọng nói: “Bàng thái sư”.

Bao đại nhân chầm chậm đứng lên, đôi mắt sắc bén, bắn ra những tia nhìn nghiêm khắc, mở miệng nói: “Mời Thái sư về chỗ”.

“Bao đại nhân!”, Bàng thái sư quay người tức tối nhìn, quát: “Ngài dám ngăn cản ta?”.

Bao đại nhân đứng sau bàn xử án, thân vững tựa núi, cao giọng nói: “Hiện giờ bản phủ chính là khâm sai phụng chỉ xuất tuần, đến nơi nào như thánh giá đích thân tới, lẽ nào Bàng thái sư muốn mạo phạm thánh giá?”.

Bàng thái sư dựng đôi mày trắng, nói: “Bao đại nhân, ngài chớ có lấy thân phận khâm sai ra ép người, lão phu đường đường là thái sư, còn phải sợ ngài sao?.

Bao đại nhân mắt trừng lên, hai tay ôm quyền, hướng về phía trước nói: “Lẽ nào Thái sư muốn bản phủ thỉnh đem Thượng Phương bảo kiếm mới chịu dừng lại?!”.

“Ngài…”, Bàng thái sư nhất thời nghẹn họng, đứng giữa công đường thở phì phò.

“Cha”, An Lạc hầu Bàng Dục một bên đột nhiên mở miệng nói: “Cha không cần lo lắng, Bao Hắc Tử không có chút chứng cứ nào, vốn không thể làm gì được con, hôm nay con sẽ tiếp đến cùng!”.

Bàng thái sư quay đầu, cau mày nói: “Nhưng…”.

“Cha, cha không cần lo lắng!”, khóc miệng Bàng Dục nhếch lên thành một nụ cười lạnh, vết bầm tím ngay giữa khuôn mặt liền như rắn dộc uốn éo, tiếp tục nói, “Người an lâm trở về ngồi xuống đi, tự mình con cũng có thể giải quyết”.

Bàng thái sư lúc này mới gật gật đầu, quay người lại đi đến thái sư kỷ ngồi xuống, đám gia đinh phía sau cũng đứng về chỗ cũ.

Chúng nhân Khai Phong phủ cũng lần lượt trở lại vị trí của mình.

Kim Kiền thấy Triển Chiêu đã quay về mới thở phào nhẹ nhõm, vội lui lại sau mấy bước.

Bao đại nhân chầm chậm ngồi xuống, đôi mắt thâm trầm nhìn An Lạc hầu Bàng Dục trên công đường, đột nhiên vỗ mạnh kinh đường mộc, cao giọng quát: “Bàng Dục, ngươi trấn giữ Trần Châu phủ, lại giấu giếm tình hình hạn hán ở Trần Châu không báo, hại chết vô số bách tính, tội ác ngập trời, còn không nhận tội?!”.

“Bao đại nhân!”, Bàng Dục chắp tay một cái nói: “Bao đại nhân vì sao lại nói ra những lời này? Bản hầu đội ơn Thánh thượng tứ phong An Lạc hầu, vốn chỉ là cái danh, căn bản chẳng có chút thực quyền nào, chuyện hạn hán ở Trần Châu này, khi nào đến phiên bản hầu quản? Cho dù là có bách tính bình dân chết vì nạn hạn hán đi chăng nữa, Bao đại nhân phải chất vấn tri phủ Trần Châu mới đúng, vì sao lại hỏi bản hầu?”.

Những lời này vừa thốt ra, cả công đường đều im lìm.

Kim Kiền đứng sau Triển Chiêu, thầm tặc lưỡi:

Chậc chậc, con cua con này quả nhiên tráo trở giảo hoạt, một phong hiệu “An Lạc hầu” cũng có thể trở thành cớ để thoát tội. Đáng tiếc, cái tên tri phủ cá trê kia đã sớm nhận tội, còn đồng ý làm nhân chứng, con cua con ngươi chờ bị tố cáo đi.

Quả nhiên, bỗng nghe Bao đại nhân cao giọng nói: “Người đâu, giải tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình lên”.

“Giải tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình lên…”

Lát sau, có hai nha dịch giải một gã phạm nhân tới.

Người này tóc tai tán loạn, mặc áo tù nhân, cằm nhọn, ba chòm râu dài rủ xuống trước ngực, đó chính là tri phủ Trần Châu Lý Thanh Bình.

Lên tới công đường Lý Thanh Bình lập tức quỳ rạp trên đất, mặt hướng lên trên hô to: “Phạm, phạm quan Lý Thanh Bình khấu kiến Bao đại nhân!”.

Bao đại nhân nheo nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Lý Thanh Bình, bản phủ hỏi ngươi, ngươi thân là tri phủ Trần Châu, Vì sao lại giấu giếm tình hình hạn hán ở Trần Châu không báo lên trên, dẫn đến vô số bách tính chết đói nơi đầu đường, vô số nạn dân phải lưu lạc lang thang?!”.

“Phạm… phạm phạm phạm quan… quan.., Lý Thanh Bình run như giẽ, miệng mấp máy hồi lâu cũng không thốt lên nổi một câu hoàn chỉnh.

An Lạc hầu Bàng Dục ở một bên lại mở miệng nói trước: “Lý Thanh Bình, ngươi ngẩng đầu lên nhìn xem còn ai nữa đang ngồi trên công đường?”.

Lý Thanh Bình lúc này mới ngẩng lên, vừa thấy Bàng thái sư ngồi bên hông công đường lập tức biến sắc, mồ hôi to như hạt đỗ chảy đầy đầu.

“An Lạc hầu gia, bản phủ còn chưa cho ngươi trả lời!”, Bao đại nhân nghiêm mặt, trầm giọng quát.

“Bao đại nhân”, Bàng Dục cười lạnh nói, “Bản hầu chỉ nhớ Lý đại nhân và gia phụ quen biết nhau từ trước, cha mẹ của Lý đại nhân và gia phụ cũng là bạn thế giao, bởi vậy mới muốn nhắc nhở Lý đại nhân trước khi chết nhìn cố nhân một chút mà thôi”.

“Bàng Dục!”, Bao đại nhân đột nhiên giận dữ quát lên, “Nếu ngươi còn nhiều lời thì đừng trách bản phủ trị ngươi tội náo loạn công đường!”.

Bàng Dục nhướng mày cười lạnh, không nói tiếp nữa.

Kim Kiền đứng phía trước nên nhìn thấy rất rõ, mặc dù Bao đại nhân quát An Lạc hầu không được nói, nhưng lại chậm mất nửa bước. Từ khi Bàng Dục nhắc nhở người nhà Lý Thanh Bình và Bàng thái sư có quan hệ, sắc mặt Lý Thanh Bình liền biến đổi dữ dội, lúc này đã như tờ giấy rồi.

Quay đầu nhìn Bao đại nhân, chỉ thấy sắc mặt Bao đại nhân sầm xuống, đôi mày nhíu chặt lại thành một đường. Lại nhìn sang Công Tôn tiên sinh bên mé kia, sắc diện cũng không tốt. Về phần Triển Chiêu, không cần ngẩng đầu nhưng thấy người bên cạnh nắm chặt Cự Khuyết, chặt đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, liền biết sắc mặt vị Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ khó coi đến cỡ nào.

Kim Kiền thầm thở dài một tiếng, nghĩ: Aizz, chuyện nhà Lý Thanh Bình và con cua con kia có quan hệ chưa chắc là sự thật, nhưng người nhà Lý Thanh Bình bị con cua con đem ra làm chiêu bài uy hiếp, việc đó thì chắc đến tám phần. Quả nhiên con cua con này quá gian xảo, phiền phức to rồi đây…

Về phần Lý Thanh Bình tri phủ Trần Châu, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi to như hạt đỗ túa ra, ba chòm râu cũng theo da mặt không ngừng rung rung, nửa chữ cũng không thốt lên nổi.

Bao đại nhân vỗ mạnh kinh đường mộc, cao giọng quát: “Lý Thanh Bình, bản phủ hỏi, tại sao không trả lời?”.

Lý Thanh Bình lúc này mới hoàn hồn, vội dập đầu xuống đất, run rẩy đáp: “Bẩm… bẩm đại nhân, đại hạn ở Trần Châu, phạm quan không… không báo lên triều đình kịp thời là do phạm quan không làm tròn bổn phận, phạm quan xin nhận tội, tất thảy xin đại nhân xử trí…!”.

Những lời này vừa thốt ra, trên công đường đột nhiên lặng như tờ.

Lát sau mới nghe Bàng thái sư cười phá lên: “Khứa khứa, Bao đại nhân, tri phủ Trần Châu đã nhận tội trước vương pháp, ngài còn chưa dùng đến trảm đao của Khai Phong phủ sao?”.

Bao đại nhân im lặng một chút, mới nhìn Bàng thái sư một cái, rồi nhìn sang Lý Thanh Bình hỏi: “Lý Thanh Bình, ngươi thân là tri phủ, Trần Châu đại hạn, chuyện lớn như thế, cớ sao lại không báo lên kịp thời?”.

“Việc này, việc này…”, Lý Thanh Bình quỳ rạp trên đất, toàn thân run rẩy không ngừng, nhưng vẫn một mực đáp: “Phạm quan nhận tội, tất thảy xin đại nhân xử trí!”.

Kim Kiền thấy vậy, nhất thời tim lạnh đi một nửa, thầm nghĩ: Tiêu rồi, Lý Thanh Bình đã ăn quả quyết tâm nên lòng dạ cứng rắn như thép, mới nhất định làm con dê thí mạng, vở kịch này không xướng tiếp được nữa rồi.

Bao đại nhân ngồi giữa công đường, cau mày không nói lát sau mới cao giọng: “Người đâu, giải Lý Thanh Bình tri phủ Trần Châu về đại lao, canh giữ cẩn thận”.

Hai sai dịch liến bước lên giải Lý Thanh Bình đi.

An Lạc hầu Bàng Dục đứng giữa công đường, cười nhạt một tràng, mở miệng nói: “Bao đại nhân, hiện giờ có thể để bản hầu hồi phủ rồi chứ?”.

Chát! Kinh đường mộc vang lên, đôi mày của Bao đại nhân rung lên, ánh mắt sắc bén như có điện, cao giọng quát; “An Lạc hầu Bàng Dục! Ngươi ở Trần Châu, làm hại thôn xóm, coi muôn dân như cá thịt; tự ý dựng Nhuyễn Hồng đường, giam cầm nữ tử con nhà lành, thỏa sức vui thú; giấu giếm tình hình hạn hán không báo, khi quân phạm thượng, dẫn tới đâu đâu cũng có thảm cảnh tiếng than dậy trời, thảm thiết khôn cùng; tội tội thành hàng, chồng chồng chất chất, trời người cùng căm phẫn, ngươi chớ có cho rằng bản phủ không làm gì được ngươi, nên nhớ có cái gọi là ‘lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt’, bản phủ nhất định sẽ bắt ngươi nhận tội trước vương pháp!”.

An Lạc hầu cười nhạt một tiếng, ôm quyền nói: “Bao đại nhân, những việc ngài nói, có chứng cứ không?”.

Bao đại nhân trừng mắt đáp: “Bản phủ nhất định sẽ điều tra ra chứng cứ, khiến ngươi tâm phục khâu phục!”.

“Bản hầu xin đợi!”

Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc: “Người đâu, đưa An Lạc hầu về sương phòng, bãi đường!”.

“Bao đại nhân!”, Bàng thái sư đứng lên, cao giọng, “An Lạc hầu còn chưa định tội, cớ sao không thể về phủ Hầu gia?!”.

“Bàng thái sư, An Lạc hầu tuy chưa bị định tội, nhưng vẫn thuộc hàng nghi phạm, tất nhiên không thể hồi phủ!”

“Bao Hắc Tử…”, Bàng thái sư giận dữ thở phì phì đến rung cả râu, định tiến lên tranh cãi.

Bàng Dục trên công đường lại thong thả mở miệng nói: “Cha, nếu Bao đại nhân đã mời con làm khách trong phủ nha, con liền ở lại đây mấy ngày nào có xá gì”.

Dứt lời còn cười lạnh một tràng rồi mới theo nha dịch rời khỏi công đường.

Bàng thái sư thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, hừ lạnh một tiếng, mang gia đinh nghênh ngang bỏ đi.

Chúng bách tính ngoài cửa công đường thấy vậy, nhất thời than thở không thôi, từ từ tản đi, chỉ còn lại chúng nhân Khai Phong phủ đứng trên công đường.

Bao đại nhân đứng sau bàn xử án, chau mày trầm ngâm, không nói một lời.

Công Tôn tiên sinh thấy thế liền bước lên vài bước, giọng nói: “Đại nhân, theo ý của học trò, nếu muốn trị tội Lạc hầu, e là phải bàn bạc kỹ lưỡng mới được”.

Bao đại nhân khe khẽ gật đầu, quay lại nói với mấy người bên cạnh: “Theo bản phủ đến phòng khách, sau đó bàn bạc tiếp”.

Bốn đại Hiệu úy, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu nhất nhất chắp tay thi lễ đáp ứng, rồi theo Bao đại nhân đi ra hậu đường.

Kim Kiền thấy đội hình như vậy, nhất thời sáng tỏ, thầm nghĩ: Chậc chậc, lại là hội nghị của các nhân vật thành tinh trong Khai Phong phủ, nom có vẻ chẳng hay ho gì đâu. Ai chà, mệt nhọc mấy ngày trời, eo nhức, lưng đau, bây giờ bãi đường kết thúc công việc rồi, mình vẫn nên tìm chỗ nào ngủ một giấc, bồi bổ lại tình thần, đó mới là nhiệm vụ hàng đầu.

Nghĩ vậy, Kim Kiền liền khẽ khàng xoay người, định đi về phía cửa lớn.

Nhưng vừa mới đi được hai bước thì bỗng nghe một âm thanh sang sảng vang lên phía sau lưng: “Kim bổ khoái, phòng khách nên đi hướng này”.

Hả…

Da mặt Kim Kiền co rúm lại, cả người cứng ngắc từ từ quay lại, nhìn bóng dáng áo đỏ thẳng như cán bút, bất đắc dĩ nói: “Triển đại nhân, hình như thuộc hạ không…”.

“Kim bổ khoái”, Công Tôn tiên sinh cũng quay người nói với Kim Kiền: “Thời gian cấp bách, chớ nên lề mề”.

“… Thuộc hạ tuân lệnh.”

Kim Kiền y như quả cà héo, cúi đầu ủ rũ đi theo mấy người họ, lệt xệt đi về phía hậu đường, vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng:

Hừ hừ, hôm nay rời giường quên không xem Hoàng lịch[2] , mình dám lấy sự tôn nghiêm của người hiện đại ra mà cược trên Hoàng lịch hôm nay nhất định sẽ viết là:

Hợp: Mọi việc đều không hợp

Kỵ: Động vật họ Mèo

[2] Hoàng lịch: Tương truyền là do Hoàng Đế, tức Hiên Viên Hoàng Đế vị vua thủy tổ của Hoa Hạ, sáng tạo nên, trong đó ghi lịch canh tác thời vụ của nông dân, Hoàng lịch là cơ sở để tạo nên Nông lịch của Trung Quốc sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.