Mọi người vội vàng theo Bao đại nhân đến phòng khách trong hậu
đường. Bao đại nhân ngồi giữa phòng, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu đứng hai
bên, tứ đại Hiệu úy thì hộ vệ ở bốn phía, Kim Kiền là người cuối cùng bước vào
phòng, vừa bước vào cửa đã thấy thế trận hiện tại vô cùng bức người, liền vội
vàng đứng ngay vào góc cửa, cúi đầu cụp mắt, nhất quyết đem mình biến thành đồ
trang trí trong phòng.
Bao đại nhân ngồi an ổn giữa phòng, nhíu chặt đôi mày, nhìn
một vòng, cuối cùng đưa mắt nhìn Công Tôn tiên sinh, nói: “Công Tôn tiên sinh,
theo ý tiên sinh, án của An Lạc hầu nên xử trí thế nào?”.
“Đại nhân”, Công Tôn tiên sinh khẽ thi lễ đáp, “Lý Thanh
Bình, tri phủ Trần Châu lúc lên công đường liền đổi lời khai, rõ ràng là chịu sự
áp chế của An Lạc hầu cùng Bàng thái sư hiện giờ nếu muốn để y lên công đường
làm chứng, vạch rõ tội trạng của An Lạc hầu Bàng Dục e rằng rất khó”.
Bao đại nhân cau mày nheo mắt, im lặng một lát, lại nói: “Vậy
theo như tiên sinh nhận định, án này nên bắt tay từ đâu?”.
Công Tôn tiên sinh sắc mặt lộ vẻ khó xử, do dự nói: “An Lạc
hầu giấu giếm tình hình hạn hán không báo, tuy là tội khi quân, nhưng chỉ có
mình tri phủ Lý Thanh Bình biết rõ sự tình, hiện giờ đã phản cung, ngặt nỗi lại
không có chứng cứ; mà An Lạc hầu ở Trần Châu làm bao chuyện trái vương pháp vi
phạm kỷ cương, tất sẽ khiến kẻ khác căm giận, nhưng hiềm vì thân phận đặc thù của
An Lạc hầu, hắn là quốc cữu đương triều, một tay che trời, nào ai dám đứng ra
làm chứng? Nay lại thêm Bàng thái sư ở một bên gây trở ngại, chứng cứ càng khó
tìm; cho dù đại nhân tiếp tục thẩm vấn, e là cũng chỉ phí công”.
Triển Chiêu nghe xong, nắm chặt Cự Khuyết, chắp tay bước
lên, cất cao giọng nói: “Lẽ nào để An Lạc hầu tiêu dao ngoài vòng pháp luật?!”.
Công Tôn tiên sinh ngước lên nhìn Triển Chiêu một cái, đôi
mày cau chặt, nhưng không đáp.
Bao đại nhân thấy tình huống như vậy, mi tâm càng nhíu chặt
hơn, cúi đầu không nói.
Trong phòng khách, nhất thời tĩnh lặng một mảnh.
Trương Long đứng một bên rốt cuộc kích động, vọt lên một bước
cất tiếng: “Đại nhân, An Lạc hầu ở Trần Châu ngang ngược làm càn coi trời bằng
vung, tội ác ngập trời, thuộc hạ cho dù phải liều mạng cũng phải làm cho An Lạc
hầu chịu tội trước vương pháp!”.
Vương Triều, Mã Hán, Triệu Hổ cũng đồng thời bước lên một bước,
ôm quyền cao giọng nói: “Đại nhân, chúng thuộc hạ nguyện từ quan, cho dù phải
liều mạng cũng phải để An Lạc hầu chịu tội trước vương pháp”.
Dứt lời tất cả cùng xoay người xông ra phía cửa, rất có khí
thế đi liều mạng, khiến Kim Kiền đứng cạnh lảo đảo suýt ngã.
“Quay lại!”
Bao đại nhân trầm giọng quát một tiếng, tức giận mắng, “Bốn
người các ngươi theo bản phủ đã nhiều năm, vì sao vẫn kích động nóng nảy như vậy?”.
“Đại nhân..”, bốn người họ quay lại, chắp tay vốn muốn tranh
luận, nhưng vừa thấy thần sắc của Bao đại nhân thì nửa câu cũng không thốt ra nổi,
chỉ đành lui sang một bên đứng.
Kim Kiền đỡ lấy thắt lưng bị đụng đau, cẩn thận lết vào
trong phòng, lòng thầm oán giận:
Hự hự, hôm nay cũng chẳng biết là động vào cái gì mà đen vậy,
đi đến chỗ nào phong phủy cũng đều không tốt cả, mới rồi đứng sau Tiểu Miêu, vô
duyên vô cớ bị vạ lây bởi nộ khí của lão cua già; bây giờ đứng cạnh cửa cũng
thiếu chút nữa bị Tứ đại kim cương xô vẹo cả eo… Không được, mình sao có thể ngồi
chờ chết chứ, vẫn nên tìm chỗ khác có phong thủy tốt thì hơn.
Nghĩ vậy, Kim Kiền vội ngẩng lên quan sát sắc diện mọi người
trong phòng khách, chỉ thấy Bao đại nhân sắc mặt sầm sì; Tứ đại kim cương cả
người cứng ngắc, rục rịch như muốn hành động; Triển Chiêu hai mắt càng sâu đen,
sát khí trùm thân, rất có dấu hiệu nổi bão; nhìn đi nhìn lại, chỉ có Công Tôn
Trúc Tử tuy rằng vẻ mặt không tốt nhưng cũng hơn mấy người kia, coi như bình
tĩnh đi.
Chậc, lão Bao mình không thể chọc vào, Tứ đại kim cương
không chạm được, Tiểu Miêu thì mình không có gan động đến… Hừm hừm, Công Tôn
Trúc Tử, một thư sinh, sức trói gà không chặt, cho dù có nổi giận hay gì đi nữa
thì mình vẫn có thể an toàn mà thoái lui được.
Kim Kiền nhìn một vòng, lập tức quyết đoán, dịch dịch mấy bước
chân chuyển qua đứng sau Công Tôn tiên sinh, đứng vững rồi lòng mới yên tâm vài
phần.
Chẳng ngờ người còn chưa ổn định đã thấy Công Tôn tiên sinh
phía trước đột nhiên quay đầu lại, cất tiếng: “Kim bổ khoái lúc này đến đứng cạnh
tại hạ, chẳng lẽ Kim bổ khoái đã có diệu kế?”.
Oh my God!
Kim Kiền thoáng cái hai mắt trợn tròn, các biểu bì khắp trên
người đều co rúm lại, nháy mắt tim đã lạnh đi nửa phần.
Lại thấy mọi người trong sảnh, ánh mắt sáng rực đều bắn chiu
chiu về phía này, dường như phải bắn thủng mấy chỗ trên người mình mới cam tâm ấy.
Kim Kiền bị nhìn đến mức da đầu phát run, bất giác mấp máy
miệng một chữ cũng không thốt lên được.
“Kim bổ khoái, nếu có diệu kế, chi bằng nói ra để mọi người
cùng nghiên cứu bàn bạc một phen”, Công Tôn tiên sinh ở bên tiếp tục quạt thêm
chút gió, thổi thêm tí lửa.
Thoáng cái ánh mắt mọi người càng trở nên nóng bỏng.
Kim Kiền chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra trên trán, lại cảm
giác kiểu tình huống thế này dường như rất quen thuộc, nhất thời khiến Kim Kiền
có chút dở khóc dở cười.
Hự hự, lẽ nào mình đường đường một người hiện đại thế này, bị
cây gậy trúc trước mắt hành hạ nhiều mà đâm ra lại có khuynh hướng “thích bị
ngược đãi” rồi?
… Khoan đã, không lâu trước đây đúng là có gặp tình huống
tương tự… Hình như là lúc Bao đại nhân phái mình theo Tiểu Miêu và Tứ đại kim
cương đi Trần Châu tra án. Nói mới nhớ, vụ án điều tra lúc đó dường như là: Thạch
tín… Trương cái gì Đức ấy nhỉ… Thu Nương…
À há!
Trong đầu Kim Kiền lóe lên một ý nghĩ, hai mắt sáng rực buột
thốt: “Bẩm đại nhân, chỉ là thuộc hạ đột nhiên nhớ đến còn có một vụ án nữa mà
đại nhân vẫn chưa điều tra rõ”.
Bao đại nhân nghe vậy liền sửng sốt, hỏi: “Án nào vậy?”.
Kim Kiền ôm quyền bước lên, tiếp tục nói: “E là đại nhân đã
quên rồi, còn có vụ án Trương Tụng Đức mưu sát Hoàng Đại Hổ vẫn chưa điều tra
được”.
Những lời này vừa thốt ra, mọi người như bừng tỉnh ngộ.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh thoắt cái hai mắt liền phát
sáng, lập tức quay người nói với lão Bao: “Theo như điều tra trước đây của Triển
hộ vệ, An Lạc hầu và vụ án Trương Tụng Đức hạ độc hại chết chồng của Thu Nương
nhất định có liên quan với nhau. Nếu bắt tay từ vụ án này, thì sẽ có mấy người
như Hoàng thị, Thu Nương và Trương Tụng Đức làm chứng, nếu đã như thế thì tội
chứng An Lạc hầu tự ý dựng Nhuyễn Hồng đường, giam cầm con gái nhà lành, luyện
chế xuân dược, coi muôn dân như cá thịt đã rõ rành rành. Tuy An Lạc hầu có thể
thoát được tội giấu giếm tình hình hạn hán, khi quân phạm thượng, nhưng nếu đem
những hành vi phạm tội này ra phán xử nhất định sẽ đưa được An Lạc hầu ra chịu
tội trước vương pháp”.
Bao đại nhân nghe vậy, sắc mặt liền hoàn hoãn phân nửa, ánh
mắt hướng sang Kim Kiền mang theo vẻ tán thưởng, nói: “Không câu nệ hình thức,
không bó buộc cách thức, Kim bổ khoái thật sự là tâm tư mẫn tiệp”.
Mọi người nghe xong, ai cũng tán thưởng nhìn Kim Kiền.
“Đại nhân quá khen rồi, có thể vì đại nhân mà phân ưu, quả
thực là may mắn của thuộc hạ”, Kim Kiền cười khan hai tiếng, vội chắp tay thi lễ
đáp.
Chỉ là trong một chớp mắt khom người, dường như nàng thoáng
thấy khóe miệng Công Tôn Trúc Tử hơi hơi nhếch lên, sao cứ thấy có cảm giác gai
mắt quen thuộc thế.
Hừ hừ… Không hay rồi, không hay rồi…
Bao đại nhân tay vuốt chòm râu đen nhánh, gật gật đầu,
nghiêm sắc mặt nói: “Công Tôn tiên sinh, lập tức phái người truyền Trương Tụng
Đức đến phòng khách hỏi chuyện”, rồi đưa mắt nhìn Triển Chiêu cao giọng nói:
“Triển hộ vệ nghe lệnh, bản phủ lệnh cho ngươi dẫn Vương Triều, Mã Hán, Trương
Long, Triệu Hổ lập tức đến Nhuyễn Hồng đường cứu Hoàng thị, Thu Nương ra đưa về
để bản phủ hỏi chuyện, không được có sai sót”.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”, năm người Triển Chiêu lập tức bước
lên, chắp tay lĩnh mệnh, Công Tôn tiên sinh cũng vội vã đi ra cửa.
Kim Kiền vừa thấy mấy ngưòi họ sấp sấp ngửa ngửa, cuối cùng
cũng không rãnh để bận tâm đến mình, lúc này mới thầm thở phào một cái, nghĩ bụng:
Ai da, mấy vị ôn thần đại gia này mau mau xuất môn đi công cán đi, để mình còn
được dễ thở.
Nhưng mắt thấy mấy người họ sắp bước ra khỏi cửa, thì Triển
Chiêu đột nhiên dừng lại, quay người chắp tay hướng Bao đại nhân nói: “Đại
nhân, thuộc hạ còn muốn dẫn theo một người”.
Bao đại nhân trước sửng sốt, sau lại cười, nói: “Là bản phủ
sơ suất, phải chăng Triển hộ vệ muốn dẫn Kim bổ khoái cùng đi?”.
Không… không phải chứ?!
Da mặt Kim Kiền giật giật, mắt thấy vị Ngự tiền hộ vệ danh
chấn thiên hạ kia vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, sau lưng bốn vị Hiệu úy lại cũng đồng
thời gật đầu, động tác đều tăm tắp, hệt như đã tập luyện từ trước vậy.
Giá họa! Tuyệt đối là giá họa tập thể, nhất định là mấy tên
này không vừa ý chuyện vừa rồi lão Bao khen ngợi mình, một thanh niên tứ hữu thời
hiện đại, nên mới ôm lòng bất mãn, đố kỵ anh tài!
Công Tôn tiên sinh vốn đã đi tới cửa cũng quay lại thi lễ, bỏ
thêm đá xuống giếng: “Triển hộ vệ quả nhiên suy nghĩ chu đáo, An Lạc hầu là kẻ
xảo quyệt nham hiểm, chứng cứ trong Nhuyễn Hồng đường e là không dễ tìm, Kim bổ
khoái tâm tư mẫn tiệp, nhất định có thể giúp Triển hộ vệ một tay”.
Bao đại nhân vuốt râu gật đầu, ánh mắt chuyển sang Kim Kiền,
nói: “Kirn bổ khoái…”.
“Thuộc hạ nguyện theo Triển đại nhân cùng đi, nhất định sẽ
đưa được Thu Nương trở về!”
Kim Kiền bước một bước dài lên trước, ôm quyền thề sắt son,
nhưng trong lòng lại không ngừng kêu khổ: Hức hức, dù sao thò cổ ra cũng bị một
đao, rụt cổ lại cũng bị một đao, đằng nào cũng thế, mình đành phải chủ động đứng
ra nhận nhiệm vụ, sau này cũng coi như danh chính ngôn thuận xin thêm chút phí
tăng ca.
Nói rồi Kim Kiền liền đeo lên bộ mặt thà chết không sờn đi đến
trước mặt Triển Chiêu, chắp tay thi lễ.
Triển Chiêu khẽ gật đầu, quay người phất vạt áo, đi thẳng ra
cửa, tứ đại Hiệu úy theo sát sau đó, Kim Kiền đi sau chót, lưng cũng thẳng như
cán bút, chỉ là vừa ra khỏi cửa một cái, khuất khỏi tầm mắt Bao đại nhân và
Công Tôn tiên sinh, hai vai Kim Kiền liền rũ xuống y như quả cà héo, rụt thành
một cục, thất thểu bước đi.
Hừ hừ, quả nhiên là nên đổi công tác đến phủ Thái sư…
Đến Nhuyễn Hồng đường thăm lại chốn xưa, mặc dù chỉ mới cách
có mấy ngày nhưng Kim Kiền lại thấy lòng bùi ngùi vô hạn, kích động vạn phần,
muôn vàn cảm xức trào dâng dồn nén lại thành một câu:
Thu Nương chẳng biết nơi nao, mặc cho nha dịch lao xao đứng
nhìn.
Bà nó, một tòa Nhuyễn Hồng đường to như vậy, nhưng đừng nói
cái gì mà “Xuân Nương” hay “Thu Nương” đến cả bóng ma cũng chả có.
Kim Kiền đứng giữa đình viện trong Nhuyễn Hồng đường, cho
hai tay vào trong ống tay áo, ngẩng đầu lên nhìn trời, miệng thì lẩm bẩm: “Tục
ngữ nói: Ông trời lúc nắng lúc mưa[1]. Mới ban ngày còn nắng chói chang, ai có
thể ngờ được đến đêm mây đen lại che lấp mặt trời, đến sao cũng không có ánh
sáng”.
[1] Trích trong câu: Ông trời lúc nắng lúc mưa, đời người
may rủi sớm trưa khôn lường.
Chậc chậc, hứng thứ gió này vào lúc nửa đêm, thật có thể làm
cho tế bào văn học dày công tu dưỡng của mình lạnh đến tỉnh lại… Lạnh quá đi…
Kim Kiền không khỏi giật mình đánh thót một cái, ánh mắt
nhìn đến năm bóng người trước mặt.
Triển Chiêu thân thẳng như cán bút, một thân quan bào đỏ rực,
múa lượn theo gió, tứ đại Hiệu úy đứng sau, sừng sững tựa núi. Nhìn từ xa đúng
thực có vài phần phong thế của: “Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê[2]”.
[2] Trích từ hai câu “Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh
ghê. Tráng sĩ một đi không trở về” của Kinh Kha ứng tác với bạn đi tiễn, bên
dòng sông, trước khi lên đường sang Tần hành thích vua Tần.
Kim Kiền thầm thở dài, nghĩ bụng:
Ài ài, vốn chỉ mong đến Nhuyễn Hồng đường cứu được Hoàng thị,
Thu Nương ra để có người làm chứng, chẳng ngờ cái Nhuyễn Hồng đường này lại vườn
không nhà trống, tìm khắp trong viện từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, khắp
các ngóc ngách, lăn lộn cả một buổi chiều thêm nửa buổi tối nữa, nhưng đến cả một
con vật bé tí có thể thở được cũng không tìm thấy chứ đừng nói đến cái gì như
các dân nữ con nhà lành bị cưỡng đoạt. Thôi không tìm thấy người cũng coi như
chuyện tốt, cuối cùng cũng có thể kết thúc công việc về phủ sớm một chút, ăn bữa
tối, nhưng…
Kim Kiền đi lên trước thăm dò, ngó thấy sắc mặt Triển Chiêu,
không khỏi giật mình đánh thót một cái.
Chỉ thấy đôi mày lưỡi mác nhuốm sương của Triển Chiêu đang
cau chặt, đôi con ngươi lấp lánh như ngập tràn băng lạnh, đôi môi mỏng mím chặt,
Cự Khuyết trong tay lạch cạch rung động, bốn vị Hiệu úy phía sau cũng chìm
trong sầu não, mây đen đầy đầu.
Ôi ôi, nếu cứ như thế này, mấy tên kia nổi khùng lên, đem
Nhuyễn Hồng đường phá nát chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm bị thương đến mình,
đường đường một người hiện đại thì không hay lắm đâu.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền đi mấy bước đến bên Triển Chiêu
do dự một lát mới nói: “Triển đại nhân, hiện giờ trong Nhuyễn Hồng đường đã
không tìm được nhân chứng, chi bằng chúng ta quay về phủ nha trước, sau đó bàn
bạc với Công Tôn tiên sinh rồi tính tiếp”.
Triển Chiêu nghe xong lại không có chút xíu cử động nào đôi
mắt đen huyền chất chứa ánh sáng, chầm chậm y quét một vòng trong viện, thong
thả nói: “Kim bổ khoái, theo ý Kim bổ khoái trong thành Trần Châu này, nếu muốn
giấu người, thì nên giấu ở đâu mới là an toàn nhất?”.
“Hả?”, Kim Kiền nghe mà sửng sốt, ngước mắt lên nhìn, nhất
thời ngơ ngẩn.
Chỉ thấy Triển Chiêu đôi con ngươi đen láy sáng lấp lánh,
nhìn chằm chằm vào trời đêm, mới nhìn thì ngỡ ánh mắt sắc như dao, nhưng nhìn lần
nữa thì lại thấy trầm tĩnh như đêm tối.
Kim Kiền cảm thấy tim mình nảy lên một cái, buột thốt theo
phản xạ có điều kiện: “Tất nhiên là giấu ở chỗ không thể lục soát, tra khám là
an toàn nhất…”.
Vừa nói được nửa câu, Kim Kiền đột nhiên cảm thấy không ổn,
lập tức bừng tỉnh, cao giọng thét lên: “Triển đại nhân, không phải ngài muốn đi
đến phủ Hầu gia thăm viếng đó chứ?!”, bụng thì nghĩ: Này này, Tiểu Miêu ơi là
Tiểu Miêu, lần trước đến thăm viếng phủ Hầu gia, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ
của tôi đi đứt, bây giờ mặc dù phủ Hầu gia không có con cua con kia ở nhà,
nhưng lại có một con cua già trấn giữ, hệ số nguy hiểm tăng lên gấp bội đấy!
Triến Chiêu gật đầu nói: “Triển mỗ đang có ý này”.
“Triển dại nhân!”, còn chưa đợi bốn vị phản ứng, Kim Kiền đã
lập tức kêu to. “Chúng ta không có bằng chứng chứng minh người trong Nhuyễn Hồng
đường bị giấu trong phủ Hầu gia, cứ tùy tiện đến thế này, nếu bị người ta phát
hiện thì tội danh tự ý xông vào phủ Hầu gia chúng ta không gánh nổi đâu!”.
Kim Kiền vừa nói vừa quay sang đánh mắt ra hiệu cho Tứ đại
kim cương, thầm kêu: Bốn tên lỗ mãng này, còn không mau khuyên nhủ cái con mèo
cứ thích tận trung với chức trách một cách thái quá này đi, lẽ nào thật sự muốn
mọi người cột chung lại rồi tự đi vào chỗ chết sao?
Nhưng bốn vị Hiệu úy lại như bị điểm huyệt, chỉ nhìn chằm chằm
vào Tứ phẩm hộ vệ trước mặt, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Kim Kiền.
Triển Chiêu từ từ quay người, đôi con ngươi sáng lấp lánh
quét qua mọi người, trầm giọng nói:
“An Lạc hầu nham hiểm xảo quyệt, rất có thể đã dự liệu tới
việc chúng ta đến Nhuyễn Hồng đường tìm chứng cứ nên mới có hành động này. Có
điều An Lạc hầu bị bắt trong thời gian ngắn, những người trong Nhuyễn Hồng đường
e là vẫn chưa đưa đi được xa mà vẫn giấu ở trong thành. Chúng ta phải mau chóng
tìm kiếm, nếu để chậm trễ lâu ngày ắt sẽ phát sinh biến cố“.
Ngưng một chút, Triển Chiêu lại nói: “Vả lại việc này rất
nguy hiếm, nếu hồi phủ bẩm báo đại nhân, rồi lại xảy ra sơ suất, e sẽ liên lụy
đến đại nhân, lúc này cứ tự ý đến, nếu không thể thoát ra an toàn, hết thảy
trách nhiệm sẽ do Triển mỗ một mình gánh chịu… Mấy vị nếu không muốn đi cùng,
Triển mỗ tuyệt không miễn cưỡng”.
Nói rồi, Triển Chiêu ôm kiếm thi lễ.
Gió đêm thổi mạnh, xua tan mây, mặt trăng lại ló ra, sáng vằng
vặc chiếu tỏ mặt đất, Triển Chiêu một thân quan bào đỏ bay bay, làm nổi bật đôi
mày lưỡi mác, cặp mắt thâm sâu như biển, thân hình bất động vững vàng tựa núi.
Bốn vị Hiệu úy làm sao chống lại sự mê hoặc của mỹ sắc như vậy,
nhất thời tám con mắt hơi đỏ, đồng thời ôm quyền bước lên, cao giọng nói:
“Chúng thuộc hạ nguyện đi theo trợ giúp Triển đại nhân!”.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn từ trán xuống, Kim Kiền giơ tay lặng
lẽ lau trán, thầm nghĩ: Con mèo này thực quá lợi hại, chiến thuật đánh vào tâm lý
đã luyện đên độ thành thục rồi, lại thêm đúng vào thời điểm mấu chốt sử dụng cả
“Mỹ miêu kế”. Chậc chậc, lẽ nào mình, một thanh niên tứ hữu thời hiện đại với
chỉ số IQ và EQ tràn trề, lại phải cùng đám cổ nhân ấm đầu này đi vào chỗ chết?
Không phù hợp với hình tượng một người có IQ cao như mình! Hiến thân lại còn
không có lợi cho bản thân…
… Khoan đã, có lợi cho bản thân! Phủ Hầu gia… tìm kiếm…
He he…
Hai mắt Kim Kiền híp lại, tinh quang trong mắt bắn ra bốn
phía, khóe miệng nhếch lên ba phân, cũng vội bước lên ôm quyền cao giọng nói:
“Thuộc hạ cũng nguyện đi theo trợ giúp Triển đại nhân!”.
“Được!”
Đôi mày lưỡi mác của Triển Chiêu rung lên, tay nắm chặt Cự
Khuyết, xoay người, bóng hình màu đỏ thẳng như cán bút, thân tùng, dẫn đầu mây
người họ đi ra khỏi cửa, thẳng hướng phủ Hầu gia.
Kim Kiền đi theo sau rốt, không ngừng cười trộm, thầm tính
toán: Tìm kiếm trong phủ Hầu gia bằng vơ vét kho vàng, bằng kiếm đầy túi riêng,
bằng từ đủ ăn đủ mặc thẳng tiến lên phú hào, bằng từ nay về sau nằm ăn rồi chờ
chết… Hê hê, một vụ làm ăn hời như vậy sao mình không sớm nghĩ ra nhỉ?!
Phủ Hầu gia nằm ở hướng chính nam của Trần Châu, tựa bắc
quay mặt về nam, phong thủy đắc địa bậc nhất, ngói xanh cột đỏ, đình các sừng sững
trong mây, so sánh với những ngôi nhà tồi tàn lụn bại của dân cư xung quanh,
thì đúng là cảnh tượng “sùng kính thay cửa son tựa máu, ngoài kia bách tính lê
dân lệ đỏ tràn mi”.
Mấy người đi nhanh tới bên ngoài phủ, quan sát bốn xung
quanh, chỉ cảm thấy phòng ốc trong phủ Hầu gia nhiều vô số kể, rất nhiều nơi có
thể giấu người. Triển Chiêu lập tức quyết đoán, lệnh cho hai người một tổ, chia
nhau ra xâm nhập vào phủ tìm kiếm.
Kim Kiền nghe mà thấy cầu còn không được, Triển Chiêu chưa
nói xong đã vội gật đầu phụ họa, thầm nghĩ: Cái này đúng là trời giúp mình rồi!
Cứ như thế thì việc vơ vét của cải châu báu mà thần không biết quỷ không hay chẳng
phải dễ như trở bàn tay sao.
Nhưng những câu sau của Triển Chiêu đã lập tức đập nát cái kế
hoạch tuyệt mỹ của Kim Kiền.
“Vương Triều, Mã Hán, hai người tìm ở tiền viện; Trương
Long, Triệu Hổ, hai người tìm trong trung viện; bốn người nhất định phải nhớ kỹ,
hành sự ngàn vạn lần phải cẩn trọng, nếu trước khi trời sáng mà vẫn không tìm
được vật chứng, phải lập tức quay về phủ nha Trần Châu rồi bàn bạc tiếp.”
Kim Kiền nghe xong, lòng thấy không ổn: Tiêu rồi, nghe khẩu
khí Tiểu Miêu, thì không phải mình và Tiểu Miêu sẽ thành một tổ chứ?! My God,
như thế thì làm gì còn cơ hội mà vơ vét của cải?
Nghĩ vậy, Kim Kiền vội ôm quyền bước lên, cố gắng xoay chuyển
tình thế: “Triển đại nhân, thuộc hạ cho rằng…”.
“Kim bổ khoái”, Triển Chiêu hướng đôi mắt đen lấp lánh sang
Kim Kiền, cắt ngang lời Kim Kiền “Hậu viện của phủ Hầu gia canh gác nghiêm ngặt,
là nơi nguy hiểm nhất, mà trong sáu người, chỉ có Kim bổ khoái là có khinh công
tương đương với Triển mỗ. Kim bổ khoái có bằng lòng đảm nhận trọng trách này
không?”.
“Khụ… thuộc hạ xin nghe theo sự sắp xếp của Triển đại
nhân!”, hừ hừ, tôi dám không nghe mà được à?
Triển Chiêu gật gật đầu, phất tay ra hiệu. Sáu người lập tức
phân thành ba tổ, xoay người đạp tường, nhảy lên nóc nhà trong phủ Hầu gia, mỗi
tổ theo hướng đã phân công mà đi.
Kim Kiền đi theo sau Triển Chiêu, chỉ mấy lần tung người đã
đến được hậu viện của phủ Hầu gia, nằm rạp người trên nóc nhà trong viện đánh
giá xung quanh, chỉ thấy trong này đèn đuốc sáng trưng, hộ vệ canh gác cứ mười
mấy người một tốp, tuần tra đều đặn, so với tiền viện, trung viện thì nhiều hơn
gấp bội.
Nhất thời Kim Kiền thầm đánh trống rút lui trong lòng, lén
liếc Triển Chiêu bên cạnh một cái.
Chỉ thấy Triển Chiêu nhíu chặt mày một lát rồi đột nhiên
ngón tay cử động, một luồng ánh sáng bạc theo tiếng mà xuất ra, viu một cái bắn
vào cửa sổ gian chính trong hậu viện.
“Người đâu, có thích khách!”
“Bảo vệ Thái sư!”
Mấy tiếng kinh hô truyền ra, trong viện nhất thời biến thành
một đống hỗn loạn, các hộ vệ lập tức từ khắp nơi đổ về trước phòng, kín đặc viện,
tên nào tên nấy như lâm đại dịch, thần sắc vô cùng căng thẳng.
Kim Kiền, da mặt co rúm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người
bên cạnh, thầm nghĩ: Tiểu Miêu cũng thật quá nghĩa khí đi, cho dù ngài và Tứ đại
kim cương tình nghĩa còn kiên trinh hơn vàng bạc, nhưng cũng không đến mức làm
cho tất cả hộ vệ trong phủ Hầu gia tề tựu về đây để bảo đảm bình an cho họ chứ?!
Ngài là “Ngự Miêu”, “Thánh Miêu” có chín cái mạng rồi, còn tôi chẳng qua chỉ muốn
làm một tiểu sai dịch bé nhỏ an phận sống tạm qua ngày, không muốn chết sớm
đâu!
Triển Chiêu cảm nhận được ánh mắt của Kim Kiền, bất giác
quay đầu, vừa thấy vẻ mặt của Kim Kiền, trước là hơi giật mình, sau lại khẽ
cong môi, lắc lắc đầu.
Kim Kiền hai mắt mở to, thầm nghĩ: Tiểu Miêu ơi là Tiểu
Miêu, vào giây phút sinh tử này, cho dù anh có sử dụng “Mỹ nhân kế” cũng vô dụng
thôi. Tục ngữ nói: Tiền tài thực đáng quý, sắc đẹp giá càng cao, nếu mạng nhỏ gặp
nguy, hai thứ đều bỏ đi! Tôi không thể theo hầu được!
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền nhúc nhích người, những muốn chuồn
thật nhanh, nhưng vừa mới cử động liền cảm thấy trên bả vai có một cỗ kình lực,
mạnh mẽ ghì Kim Kiền nguyên tại chỗ.
Kim Kiền nghiêng đầu nhìn, đúng là “Miêu trảo” của ai đó đã
vồ chính xác vào vai minh.
Còn về phần Triển Chiêu, vẻ mặt nghiêm túc đang nhìn chằm chằm
vào cửa gian chính trong viện.
Kim Kiền bất giác sửng sốt, cũng nhìn theo ánh mắt Triển
Chiêu.
Chỉ thấy cửa gian chính mở toang, một người bước ra, tóc mai
hai bên bạc trắng, khóe mắt xếch cao, chòm râu trắng phau múa lượn phất phơ, đó
chính là thái sư đương triều, Bàng Cát.
Bàng thái sư nét mặt giận dữ, nhìn xung quanh viện một vòng
rồi cao giọng quát: “Tụ tập ở đây làm cái gì? Còn không mau đi bắt thích
khách?”, lại chỉ đội nhân mã ở phía bắc viện hét: “Mấy người các ngươi ở trong
này làm gì?! Còn không mau trở về canh gác?!”.
Đội đó vừa nghe lập tức thu binh khí lại, gấp rút chạy đi hướng
khác.
Kim Kiền chỉ thấy cỗ kình lực trên vai mình biến mất, quay đầu
nhìn thì thấy Triển Chiêu thân hình như mũi tên, lao vút theo đội nhân mã kia.
Kim Kiền suy nghĩ thật nhanh, liền hiểu ra, vội vàng phi
theo sau, thầm nghĩ:
Lão cua này trong lúc tính mạng bị uy hiếp mà vẫn phái nhân
mã trở về canh giữ, vậy thì vị trí mà chúng canh giữ tất phải quan trọng vô
cùng, tám phần là nơi cất giấu tội chứng. Lo lắng căng thẳng cả nửa ngày, thì
ra chỉ là ném đá hỏi đường, là kế ném ngói rụng ngọc đây mà, chậc chậc, con mèo
này quả nhiên gian trá đáo để.
Hai người Kim, Triển rất nhanh đã thấy đội hộ vệ này và một
đội khác tập hợp lại, cùng canh giữ trước một gian phòng. Hai đội hộ vệ này ít
nhiều cũng phải trên dưới năm mươi người.
Kim Kiền hơi vươn cổ ra, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy phía
trên phòng có treo một tấm hoành phi, nhờ có ánh trăng mà nàng đọc rõ ba chữ:
Hàn Mặc Hiên.
Thư phòng?
Kim Kiền bĩu môi, thầm nghĩ: Cái đám cổ nhân này, sao giấu
thứ gì cũng đều chọn thư phòng nhỉ, quá thiếu sáng tạo. Nếu cho mình chọn, nhất
định sẽ đặt ở phòng bếp, nhỡ mà có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, trong lúc chạy
ra bên ngoài mang theo lương khô cũng tiện hơn mấy phần.
“Kim bổ khoái, dược hoàn dùng để làm cho người ta hôn mê lúc
trước khi Kim bổ khoái trị thương cho Triển mỗ, có còn không?”
Kim Kiền đang suy nghĩ vẩn vơ, hồn vía lang thang tận chín tầng
mây, đột nhiên cảm thấy bên tai có một làn gió ấm thổi tới, tiếp đó là câu hỏi
nhỏ của Triển Chiêu theo phản xạ quay đầu lại, nhất thời chấn động đánh mất
luôn nửa cái mạng.
Triển Chiêu vốn đang nói nhỏ bên tai Kim Kiền không ngờ Kim
Kiền lại đột ngột quay đầu, đôi môi mỏng của Triển Chiêu vừa vặn lướt qua gò má
Kim Kiền.
…
Ôi trời đất ơi!
Cho dù có muốn lãng mạn rồ-man-tíc cỡ nào cũng không dám chọn
Tiểu Miêu đâuuuu!!!
Hơn nữa có muốn lãng mạn cũng không nên chọn loại thời điểm
này chứ aaaaa!!!
Mà quan trọng nhất là mình sẽ bị Cự Khuyết xử chết luôn á á
á á!!!
Mắt thấy khoảng cách giữa mình và khuôn mặt tuấn tú thoắt
cái đã biến sắc kia chỉ chưa đầy nửa tấc, mặt Kim Kiền cũng đồng thời trở nên
xanh mét, dựng cả tóc gáy; vội vàng lùi ra sau một bước, luống cuống quơ quào lấy
túi thuốc trong ngực áo ra, dốc mây viên dược hoàn, dâng lên trước mặt Triển
Chiêu dáng vẻ vô cùng xun xoe, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ lo cười nịnh,
thấp giọng “Bẩm… bẩm Triển đại nhân, đây… tất cả chỗ này…”.
Cảm thấy mấy viên dược hoàn trong tay bị lấy đi, vạt áo đỏ
trước mắt thoắt cái đã cách xa, sau đó là mấy tiếng trầm đục vang lên từ trong
viện, Kim Kiền mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngước mắt lên nhìn vào trong viện, đúng lúc thấy Triển Chiêu
một thân quan phục đỏ thẫm tiến vào thư phòng vạt áo còn tung bay, mà hộ vệ
trong viện đều ngã gục trên đất.
Kim Kiền ngẩng đầu lau lau mồ hôi lạnh trên thái dương, thầm
cảm thấy may mắn khi mình đã thoát được một kiếp, không dám chậm trễ, vội vàng
trườn từ trên xà nhà xuống, cong người lao vào trong thư phòng.
Trong thư phòng tối đen như mực, nhờ ánh trăng chiếu vào mới
có thể lờ mờ nhìn thấy bóng áo đỏ của Triển Chiêu đứng giữa phòng, lặng lẽ quan
sát bốn phía.
Kim Kiền tất nhiên là không dám tiến lên, chỉ co mình lại
bên cánh cửa, lẳng lặng nhìn khắp xung quanh.
Đến khi hai mắt từ từ quen với bóng tối, Kim Kiền mới nhìn
rõ bài trí trong này.
Ngay phía trước, đặt một chiếc bàn vuông, hai bên là thái sư
kỷ; bên trái cửa chính là thư án, bên trên bày thư phòng tứ bảo và giá để bút,
mực. Phía sau thư án là giá sách kê sát tường, thư tịch xếp đầy. Trên tường
phía bên phải thư phòng treo vô số thư họa đẹp lung linh, mặc dù không nhìn rõ
nhưng cũng có thể suy đoán nhất định không phái vật tầm thường.
Mới nhìn một cái, cả gian thư phòng đã thu hết vào trong tầm
mắt, đâu ra chỗ giấu người chứ?
“Kim bổ khoái”, Triển Chiêu đột nhiên cất tiếng, “qua đây
nhìn xem”.
Kim Kiền bỗng chấn động tinh thần, ngước lên nhìn, Triển
Chiêu đứng trước giá sách, không biết đang xem xét cái gì. Kim Kiền vội bước đến
bên cạnh Triển Chiêu, cúi đầu nói: “Triển đại nhân có gì sai bảo?”.
“Ngươi nhìn giá sách này đi, có chỗ nào không ổn không?”, âm
thanh sang sảng vang lên trên đỉnh đầu.
Kim Kiền nghe mà sửng sốt, thầm nghĩ: Chậc chậc, nghe khẩu
khí của Tiểu Miêu, cũng không khác gì lúc bình thường, xem ra mình có thể yên
tâm rồi, nghĩ xem đường đường một Nam hiệp là nhân vật cỡ nào chứ, đương nhiên
đã kinh qua vô số tình huống, chẳng qua chỉ là bị một tiểu sai dịch con con
không cẩn thận ăn chút đậu phụ[3] mềm mềm thôi, chắc sẽ không để trong lòng
đâu.
[3] Ăn đậu phụ: Từ lóng trong tiếng Trung chỉ tiếp xúc da thịt.
Nghĩ vậy, Kim Kiền mới đem quả tim mình đặt lại vào trong ngực,
tập trung tinh thần xem xét giá sách trước mặt.
Giá sách được làm bằng gỗ đàn hương màu đen, bên trên chạm
trổ công phu tinh tế, không cần hỏi cũng biết thứ này quý giá xa xỉ cỡ nào; thư
tịch trên giá, được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, cuốn nào cũng như mới, không
nghĩ cũng biết An Lạc hầu không thích đọc sách; tầng hai của giá sách, đặt mấy
lọ hoa trạng trí, hoa văn tinh xảo mỹ lệ, chất sứ mịn màng tinh tế không cần
đoán cũng biết chúng có giá trị liên thành.
Kim Kiền nhìn đến mức mắt cũng biến thành màu xanh, bàn tính
trong bụng lạch cạch gõ thẩm tính toán, không tự chủ được vươn tay ra chạm vào
bình hoa lớn nhất.
“Khoan đã”, Triển Chiêu đột nhiên đưa tay ngăn cánh tay vừa
mới vươn ra của Kim Kiền, rồi cầm Cự Khuyết gõ nhẹ vào bình.
Hết thảy đều không có gì xảy ra.
Kim Kiền lúc này mới hiểu, thầm nghĩ: Thì ra Tiểu Miêu coi
cái bình hoa đó là cơ quan… chậc chậc, dùng bình hoa làm cơ quan, loại tình tiết
nhàm chán này chỉ có trong những bộ phim truyền hình hạng ba mới xuất hiện
thôi… Đợi đã, chi bằng đã sai thì cho sai luôn đi, tùy ý di chuyển đi chỗ khác,
rồi chôm cái bình hoa quý mới không uổng chuyến này chứ.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền lên tinh thần, xắn ống tay áo,
bước lên ôm lấy bình hoa. Nhưng cái bình hoa đó giống. như mọc rễ vậy, dùng sức
thế nào cũng chẳng mảy may suy chuyển, Kim Kiền vật lộn cả một lúc lâu cũng
không có tí xíu hiệu quả nào, không khỏi có chút tức giận, quay người một cái,
đang định kêu cái vị Tứ phẩm hộ vệ nhàn nhã đứng môt bên xem náo nhiệt kia tới
giúp, thì chẳng ngờ cái bình hoa này lại như chuyển động đồng thời cùng với cơ
thể Kim Kiền, chợt nghe cách một tiếng, dường như là tiếng cơ quan nào đó mở
ra.
Kim Kiền nhất thời cả kinh, cuống quýt nhảy ra sau một bước,
mở to mắt nhìn giá sách dịch sang một bên như cửa đẩy ở thời hiện đại, để lộ ra
một đường ngầm tối đen như mực.
“Triển… Triển đại nhân!”, Kim Kiền kéo ống tay áo; Triển
Chiêu, kích động chỉ, ngón tay hơi run run.
Cơ quan! Mật thất! Kho vàng! Phát tài rồi!
“Khụ khụ, Kim bổ khoái…”
Ống tay áo bị giật mạnh khỏi tay, giọng nói sang sảng bên cạnh
lúc này có chút kỳ quái.
Hở?
Kim Kiền nghi hoặc, bất giác nghiêng đầu nhìn, vừa vặn nhìn
đúng vào đôi mắt đen lấp lánh của Triển Chiêu.
Một đôi mắt đen láy sáng ngời lúc bình thường vô cùng bình
tĩnh ấy vậy mà giờ đây lại có chút bối rối tránh đi, chỉ còn cái tai mèo đỏ ửng
đối diện với Kim Kiền.
…
“Phụt…”
Kim Kiền thề, mình tuyệt đối không có cái gan cười: nhạo cái
vị “Ngự Miêu” đại nhân kia, chỉ là nước bọt hơi nhiều, muốn phun ra một chút mà
thôi.
Chỉ là cái đám nước bọt này phun ra không đúng thời khiến
cho thân hình của cái người đường đường là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ kia cứng
cả lại, lập tức nghiêm giọng nói: “Kim bổ khoái, theo Triển mỗ vào trong xem
xét”.
“Khụ khụ khụ… thuộc hạ tuân lệnh.”
Hai người một trước một sau tiến vào, bên trong tối đen như
mực, Triển Chiêu rút trong người ra một mồi lửa, thắp sáng rồi xem xét đánh giá
bốn xung quanh.
Kim Kiền bỗng thấy thất vọng ghê gớm.
Mật thất chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: có bốn bức
vách.
Cả gian mật thất còn chẳng bằng nửa thư phòng, chỉ có vài
cái thư án đặt bên trong, phủ đầy bụi, nói nó là mật thất còn không bằng bảo là
cái nhà kho.
Triển Chiêu sắc mặt có chút khó coi, nhìn một vòng, khẽ thở
dài nói: “Xem ra chuyến này không có thu hoạch gì rồi. Kim bổ khoái nơi này
không tiện ở lâu, chúng ta nên mau chóng rời đi, đến nơi khác điều tra”.
Dứt lời, Triển Chiêu định đi ra ngoài, nhưng liếc mắt một
cái, lại phát hiện bóng người bên cạnh bỗng nhiên thấp tẹt, quay đầu nhìn thì
phát hiện Kim Kiền đang nằm bò xuống đất, hệt như một con thạch sùng.
“Kim bổ khoái?!”
Chỉ thấy Kim Kiền dán lỗ tai lên mặt đất, vừa di chuyển chầm
chậm vừa lấy ngón tay gõ gõ, miệng còn lẩm bẩm: “Không thể nào, tuyệt đối không
thể, mật thất lớn như vậy mà sao đến cả một tấm ngân phiếu cũng không có? Quá
khác thường… chắc chắn là chôn dưới nền đất..”.
Đột nhiên, Kim Kiền thẳng người lên, mặt hớn hở nói: “Chính
là chỗ này!”.
Nói rồi, rút trường đao từ bên hông ra, gõ một cái thật mạnh
xuống đất.
Viên gạch vuông trên đất phát ra tiếng rồi nứt ra, Kim Kiền
nhất thời hỉ hả trong bụng, đang muốn hoan hô hai tiếng cho hợp cảnh, chẳng ngờ
dưới chân bỗng trống rỗng, mặt đất bỗng nhiên sụt lún, Kim Kiền hoa cả mắt chỉ
cảm thấy một mảnh tối đen ập vào mặt.
Rơi tự do… Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của Kim Kiền.
Con cua con này lại dám bẫy mình… Đây là ý nghĩ thứ hai của
Kim Kiền.
Trước mắt là một màu đỏ như máu, tiêu rồi, khẳng định mình
đã bị trọng thương…
Đây là ý nghĩ cuối cùng còn sót lại trong ý thức của Kim Kiền.