Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 3 - Chương 3



Tây Hoa thành thi triển bản lĩnh,

chí Thanh Thiên chớp động càn khôn.

Hàng liễu biếc thinh lặng dưới nắng, trời xanh mây trắng gió không qua.

Một chiều đầu hạ, ánh mặt trời chói chang đổ xuống nhân gian, tạo nên những bóng cây loang lổ, thi thoảng mới có một vài cơn gió mát, xua tan đi cái nóng ngày hè.

Sau cửa Tây thành chính là chợ Tây Hoa, chỗ náo nhiệt tấp nập nhất trong thành. Đây vốn là nơi tập trung buôn bán, cửa hàng cửa hiệu phồn thịnh sầm uất, nhưng mấy năm trước từ khi cái vị Quách gia đặt chân đến huyện Tây Hoa, việc buôn bán nơi phố chợ ngày một tiêu điều, trên gương mặt những thương lái, tiểu thương chẳng khi nào hiện lên nét cười.

Nguyên do trong đó đương nhiên mọi người rất rõ ràng, nhưng ai nầy đều như “thằng câm ngậm thuốc đắng... có nỗi khổ cũng chẳng thốt được ra lời”.

Nhưng mấy ngày nay lại không giống thế, cứ quá ngọ mỗi ngày, khu chợ này lại đông nghẹt người, cơ hồ toàn thành Tây Hoa đều tập trung nơi đây, có thể nói là người người chen vai thích cánh, chật như nêm cối.

Là đại sự gì mà lại có thể khiến dân chúng toàn thành chú ý như vậy?

Nói thật thì, ở đây cũng chẳng có chuyện đại sự gì xảy ra, chẳng qua chính là năm ngày trước đột nhiên có một vị tiên sinh giảng chuyện đến đây, cứ quá ngọ hằng ngày liền tới chợ dựng bàn kể chuyện.

Chỉ là, vị tiên sinh giảng chuyện này lại có chút kỳ lạ.

Những người giảng chuyện bình thường, tuổi đời ít nhất cũng “tam thập nhi lập[1]”, mà vị “tiên sinh” này, tuổi còn chưa quá nhược quán[2], nhiều lắm cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi.

[1] Trích từ câu nói của Khổng Tử trong Luận ngữ, nguyên văn: “Ngô, thập hữu ngũ, nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng thâm sở dục bất du củ”, nghĩa là: “Ta mười lăm tuổi để chí vào việc học, ba mươi tuổi mới tạo dựng sự nghiệp, bốn mươi tuổi thì thấu hết sự lý chẳng còn nghi ngờ gì, năm mươi tuổi biết được mệnh trời, sáu mươi tuổi những chuyện nghe thấy đều thấu triệt, bảy mươi tuổi thì làm theo ý muốn của mình mà chẳng trái lễ”. Ở đây ý chỉ những người giảng chuyện chí ít cũng phải tuổi ba mươi.

[2] Nhược quán: Thời cổ nam nhân khoảng hai mươi tuổi thì được gọi là nhược quán.

Mà càng lạ kỳ hơn là, nghe thiếu niên này kể chuyện lại chẳng tốn nửa văn tiền.

Nhưng với hai điều kỳ lạ trên, cũng không chấn động tới mức thu hút toàn bộ dân chúng thành Tây Hoa như thế, điều khiến người ta quá sức kinh ngạc ấy chính là những câu chuyện trong lời kể của thiếu niên này chẳng phải các điển cố thời xưa, cũng không phải những lời đồn đãi trong giang hồ, mà chính là những thứ, bình thường chúng bách tính có muốn nghe cũng chẳng nghe thấy được ở bất cứ nơi nào, lại càng không dám tự ý lan truyền ra bên ngoài...

Những câu chuyện trong lời kể của thiếu niên nọ chính là về Bao đại nhân, khâm sai phụng chỉ, nửa tháng trước đến Trần Châu phát lương cứu trợ.

Như thế thử hỏi làm sao không khiến cho bách tính huyện Tây Hoa này ào ào đổ ra đường, nghe tiếng mà đến cho được.

Hôm nay, còn chưa tới trưa, bàn kể chuyện đã bị chúng bách tính vây quanh đông như kiến cỏ. Một số tiểu thương buôn bán trong chợ thấy mấy ngày nay nắng gắt, liền dựng lều che nắng; còn có người mang cả ghế nhỏ sớm đã bày sẵn xung quanh để giữ vị trí tốt cho thân thích họ hàng nhà mình; rồi vô khối người thậm chí mang cả ấm trà, hạt dưa đến nữa.

Chỉ là lúc này thời gian chưa tới, thiếu niên kể chuyện cũng chưa thấy đâu, mấy bách tính tới trước nhàn tản vô sự, mỗi người anh một câu, tôi một câu bàn tán về mấy câu chuyện đã nghe những ngày trước.

Có hai người ngồi gần bàn kể chuyện nhất, một người trẻ tuổi da ngăm đen, tuổi chưa quá hai mươi, gương mặt thông minh lanh lợi; người còn lại là một đại hán cao lớn, tuổi khoảng ba mươi, vận áo vải thô vạt ngắn, đôi chân trần dính đầy bùn đất, nom dáng vẻ như là vừa mới ở ruộng tới.

Chỉ thấy tiểu tử da ngăm đen nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Vương đại ca, huynh nói xem trong ‘Nhuyễn hồng đường’ của An Lạc hầu rốt cuộc có bao nhiêu nữ tử?”.

Đại hán liếc cậu ta một cái đáp: “Này, tiểu tử, sao hết lần này đến lần khác chỉ quan tâm tới chuyện này vậy?”.

“Hì hì, tôi hiếu kỳ thôi mà! Tôi không tin Vương đại ca không hiếu kỳ chút nào”, tiểu tử da ngăm đen gãi gãi đầu nói.

“Có gì mà hiếu kỳ chứ? Theo ta thấy, toàn bộ nữ tử trong ‘Nhuyễn hồng đường’ so ra đều thua kém nàng Băng Cơ cả.”

Tiểu tử da ngăm đen nghe thế liền vui vẻ tiếp: “Ha ha, đệ nói Vương đại ca này, câu này của huynh ngàn vạn lần đừng để tẩu tử nghe thấy đấy, tẩu ấy mà ghen lên thì kinh khủng, đến hàng xóm xung quanh như bọn đệ còn sợ bị vạ lây nữa là”.

Đại hán thấy vậy, khuôn mặt hơi đỏ lên, vội cao giọng nói: “Ta mà sợ bà ấy hả?! Ta, nói thế nào cũng là người làm chủ, đứng đầu trong nhà!”.

Tiểu tử da ngăm đen càng cười rộ lên: “Được rồi, được rồi, đệ nói Vương đại ca này, con hổ già nhà huynh bà con quanh đây ai mà không biết, nếu huynh không sợ tẩu tử, làm sao lần nào cũng vứt cả công việc đồng áng, cuống quýt vội vàng chạy đến đây chiếm chỗ cho tẩu ấy?”.

Đại hán thở gấp hai lần, liếc mắt nhìn tiểu tử đối diện, bĩu môi nói: “Đệ còn nói ta, chẳng phải đệ cũng chạy đến lệch cả mông tới đây đây để giữ chỗ cho nương tử đó sao?”.

“Haizzz, đại ca, huynh đừng nhắc đến nữa!”, tiểu tử da ngăm đen đột nhiên sắc mặt trầm xuống, “Nương tử đệ từ sau khi nghe kể ‘Ngự Miêu’ dạo chơi Thiên Hương lâu, ngày nào hồn vía cũng để tận đâu đâu, ngay cả vô tình nhìn thấy mèo hoang trên đường cũng có thể ngẩn ngơ hồi lâu, hằng ngày sống chết thế nào đều bắt đệ đi chiếm chỗ, chẳng qua là đệ không còn cách nào khác...”.

Đại hán nghe vậy, khuôn mặt cũng trở nên u ám, lẩm bẩm nói: “Tẩu tử của cậu cũng thế...”.

“Haizzz, đệ nói Vương đại ca này, huynh cứ nghĩ mà xem”, tiểu tử da ngăm đen vỗ vỗ lưng đại hán, an ủi, “Bằng vào tướng mạo, khí phái của Nam hiệp, thì chu vi trăm dặm vuông quanh đây cũng chẳng đào đâu ra một ai như vậy, cho dù đệ có nhìn thấy, tám phần cũng kinh ngạc hoảng hốt, huống hồ là những đại cô nương, tiểu cô nương, tâm hồn bé nhỏ còn không sớm bị ‘câu’ mất phân nửa rồi?!”.

“Cũng may là chỉ nghe kể thôi, nếu thật sự nhìn thấy người thực thì không biết sẽ loạn đến mức nào...”, đại hán tiếp tục lẩm bẩm.

Tiểu tử da ngăm đen nghe vậy, cười phì một tiếng vui vẻ tiếp: “Loạn đến mức nào?! Không lẽ Vương đại ca huynh còn lo tẩu tử hồng hạnh vượt tường[3] sao?! Yên tâm đi, tẩu tử đối với đại ca là toàn tâm toàn ý đó!”.

[3] Từ lóng trong tiếng Trung ý chỉ ngoại tình.

“Đệ nói bậy cái gì đó?!”, đại hán nhất thời quẫn bách, đỏ mặt tía tai nói, “Là ta nói, nếu Bao đại nhân thật sự đến huyện Tây Hoa của chúng ta, sợ rằng sẽ loạn lên”.

“Loạn lên?! Có thể làm loạn cái gì nào?!”, tiểu tử da ngăm đen nghiêm mặt nói, “Nếu Bao đại nhân thực sự đến, thì nên quản chuyện của cái tên Quách trời đánh ấy...”.

“Từ lão đệ!”, đại hán vội vàng cất tiếng cắt ngang, nhìn ngó xung quanh một lát, mới hạ giọng nói, “Đệ nhỏ tiếng thôi. Quách gia kia là nhân vật có hậu thuẫn, là người trong cung đấy! Kẻ chống lưng thế lực lớn thế, ai dám động vào hắn?”.

“Bao đại nhân dám động!”, tiểu tử da ngăm đen vẻ mặt không phục nói, “Tiểu ca giảng chuyện không phải đã kể rồi sao? Bao đại nhân ngay đến cả Thái sư đương triều cũng không sợ, thì có thể sợ một tên thái giám trong cung ư?”.

Đại hán thở dài tiếp: “Lão đệ, những thứ trong lời người giảng chuyện sao có thể tin đây? Chẳng qua chỉ là mua vui, xả giận thôi. Hơn nữa, cứ cho là tiểu ca giảng chuyện nói sự thật, thì ai dám tố cáo Quách gia nào? Lẽ nào không sợ rước họa vào thân ư? E là khi ấy còn chưa cáo trạng được thì đã đem cái mạng của mình ném đi rồi!”.

“Chuyện này...”, tiểu tử da ngăm đen thoáng cái liền ủ rũ, hồi lâu cũng không nói gì nữa.

“Xem lá gan của hai người kìa!”, một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên trên đỉnh đầu, dọa cho hai người kia giật nảy mình.

Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một vị đại thẩm đứng sau lưng họ, búi tóc lệch, vận y phục bằng vải thô, chân đi giày chỉ, eo lưng còn thô hơn cả hai cái thùng nước cộng lại, miễn cưỡng lắm mới thắt được một cái tạp dề vá víu, đang đứng chống nạnh, nổi giận đùng đùng nhìn hai đại nam nhân đương ngồi dưới đất.

“Vương đại tẩu...”, tiểu tử da ngăm đen trợn tròn mắt.

“Nương, nương tử...”, đại hán vội vàng đứng dậy, tiến lên nói, “Nương tử nàng đến rồi, ta, hôm nay ta chiếm được vị trí tốt đấy”.

“Hai đại nam nhân các người, một chút cốt khí cũng không có!”, Vương đại tẩu hừ mũi, cất tiếng, “Chẳng qua là đi cáo trạng một cái, có gì khó khăn chứ? Hai người cũng không nghĩ lại mà xem, từ khi Quách gia đến huyện này, chúng ta đã được yên ổn một ngày nào chưa?! Nếu Bao đại nhân thực sự có thể trừ đi cái lũ rắn rết đó, chúng ta chẳng phải sẽ trải qua những tháng ngày tốt đẹp ư? Muội tử, muội nói xem như thế có đúng không?”.

“Đại tỷ nói đúng lắm”, sau lưng Vương đại tẩu bước ra một nữ tử, vận y phục vải thô, búi tóc cài trâm gỗ, dáng vẻ hiền thục.

“Nương tử, nàng cũng đến rồi!”, tiểu tử da ngăm đen cũng vội đứng lên, chạy qua đỡ nương tử nhà mình, ân cần nói.

Nữ tử kia trừng mắt nhìn trượng phu một cái, quay đầu tiếp tục nói: “Có điều Vương đại ca nói cũng có lý, trong chốn quan trường, quan lại bao che cho nhau là chuyện thường tình, hơn nữa người chống lưng cho Quách gia lại là nhân vật trong cung, những bách tính bình thường làm sao có thể cáo trạng hắn?”, nói đến đây, ngưng một chút, lại cất tiếng, “Có điều nếu vị Bao đại nhân kia thực sự chém đầu đương triều quốc cữu thì những chuyện khác không cần bàn tới nữa”.

“Muội tử, những lời này là có ý gì?”, đại thẩm hỏi.

Nữ tử khẽ cười nói: “Nếu Bao đại nhân ngay cả quốc cữu đương triều cũng dám chém, thì há lại sợ một thái giám trong cung sao? Nếu Bao đại nhân đến cả kẻ chống lưng cho Quách gia cũng không sợ, thì cáo trạng Quách gia có gì khó chứ?”.

“Vẫn là Từ nương tử nói có lý, quả không hổ là khuê nữ nhà phu tử”, không biết là ai bên cạnh cất tiếng.

Ba người còn lại quay nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện không biết tự lúc nào quanh mình đã đầy chật người, tám phần là khi Vương đại tẩu phát uy “hổ cái” mà thu hút tới.

Tiểu tử da ngăm đen liền vỗ ngực, tự hào nói: “Nương tử của Từ Tam tôi tất nhiên là lợi hại rồi”.Trong đám người rộ lên một trận cười vang.

Đại hán họ Vương kia lại không cười, ngược lại còn nhăn mặt hỏi: “Rốt cuộc Bao đại nhân có chém An Lạc hầu không?”.

Tiếng cười liền ngừng bặt.

Từ nương tử mỉm cười nói: “Còn không phải chúng ta tới nghe kể chuyện sao, có lẽ hôm nay sẽ biết được kết cục cũng chưa biết chừng”.

Mọi người liền hiểu rõ, dáng vẻ mong chờ.

“Chậc chậc, vị đại tỷ này, liệu sự như thần! Tỷ nói không sai, chuyện tôi kể đến hôm nay là hết!”.

Một giọng nói đột ngột phát ra từ phía trước đám người, dọa cho họ giật nảy mình.

Chỉ thấy một thiếu niên gầy yếu không biết tự khi nào đã xuất hiện, ngồi trên bàn kể chuyện vốn trống không, tay trái cầm ấm nước, tay phải cầm quạt, quạt phành phạch không ngừng.

Trong đám người nhất thời rộ lên một tràng hoan hô.

“Tiểu ca giảng chuyện, cuối cùng cậu đã tới rồi!”

“Mau mau, chúng tôi đều đợi nghe cậu kể nốt đoạn sau!”

Thiếu niên cười ha ha một tiếng, liền nhảy xuống bàn gỗ, đặt ấm nước lên bàn, giơ quạt giấy lên điềm nhiên quạt mấy cái, rồi đột ngột gập mạnh quạt vào, bộp một tiếng đặt lên bàn.

Thoáng cái, mấy trăm con người im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng lá cây rì rào trong gió.

Thiếu niên giảng chuyện... cũng chính là Kim Kiền, người phải nhận nhiệm vụ “giải quyết” khó khăn cấp bách trước mắt, nhìn thấy cảnh này, trong lòng chẳng cần ai ca ngợi cũng “tự sướng” rất nhiều.

Coi đi coi đi, coi khí phái của tôi này, xem khí thế của tôi nè, nhìn đại minh tinh tôi đây, chậc chậc, buổi biểu diễn vòng quanh thế giới của siêu sao nổi tiếng thời hiện đại cũng không được như thế này.

Hừ hừ, cái lão Công Tôn Trúc Tử này quả nhiên lợi hại, lại có thể nghĩ ra chiêu kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu như thế này.

Thông qua kể chuyện, loại phương pháp “thâm nhập thực tế, gần gũi với dân chúng, đi sâu đi sát thăm dò khai thác”, mà “tập trung oanh tạc tuyên truyền” dựng lên hình tượng lão Bao một đời ‘thanh thiên’”, từ đó đạt được mục tiêu “khống chế và dẫn dắt dư luận”, khiến cho bách tính tin tưởng lão Bao, cuối cùng đi đến kết quả hoàn mỹ ấy là thúc giục bách tính kêu oan cáo trạng.

Thượng thượng sách! Ngay cả người hiện đại như mình cũng không theo kịp.

Có điều, Công Tôn Trúc Tử ngài có nằm mơ sợ rằng cũng không ngờ tới, mưu kế ngài hao tâm tổn trí mới nghĩ ra, lại giúp tôi đạt được địa vị “Đại sư giảng chuyện”!

Hê hê, “tiền” đồ nửa đời sau của mình xán lạn từ đây rồi!

“Này, tên kể chuyện, nộp phí thường lệ của hôm nay đi!”

Đang lúc Kim Kiền đắc ý, sướng rơn, thì bỗng nghe một câu phá hỏng không khí vang lên bên tai.

Ngước lên nhìn, thì ra là mấy tên vô lại làm khó mình và Phạm Dung Hoa lúc trước.

“Ôi, mấy vị, hôm nay tới sớm thế”, Kim Kiền vội khom lưng tươi cười nói.

“Bớt nhảm nhí đi, vẫn quy củ cũ, trước tiên nộp phí thường lệ hôm nay ra đã”, gã cầm đầu nói.

“Vâng vâng vâng”, Kim Kiền móc năm lượng bạc từ trong lòng ra giao vào tay gã, tiếp tục cười nói, “Mấy vị hôm nay cũng tới đây nghe kể chuyện sao?”.

“Đương nhiên, Quách gia đặc biệt giao phó, chúng ta phải để mắt tới ngươi!”, một tên vô lại trong đám nói, “Nếu ngươi chỉ kể những điểm tốt của khâm sai đại nhân thì cho qua, còn nếu như ngươi dám có nửa điểm bất kính với khâm sai đại nhân thì, hừ hừ, coi chừng cái cổ để nuốt cơm của ngươi đấy”.

“Vâng vâng vâng!”, Kim Kiền vội vàng gật đầu liên tục.

Phí lời, ta sao có thể đập bể hình tượng đại nhân nhà mình chứ.

Gã cầm đầu gật đầu nói: “Ngươi biết thì tốt rồi! Mấy ngày nữa khâm sai đại nhân sẽ tới huyện Tây Hoa, nếu ngươi kể hay, khâm sai đại nhân nghe được sẽ rất cao hứng, Quách gia chúng ta cũng vẻ vang, tất sẽ không thiếu lợi ích của ngươi đâu!”.

“Vâng vâng, đương nhiên đương nhiên”, Kim Kiền tiếp tục gật mạnh đầu, lòng lại thầm cười khẩy:

Chậc chậc, không ngờ rằng Quách Quảng Uy còn rất thức thời nữa, đáng tiếc lần này ngươi vuốt mông ngựa lại bị ngựa đã rồi[4]!

[4] Vuốt mông ngựa, từ lóng trong tiếng Trung ý chỉ nịnh bợ.

Mấy tên lưu manh thấy dáng vẻ nghe lời của Kim Kiền thì vô cùng thỏa mãn, quay người ngồi một bên, chẳng thèm để tâm đến ánh mắt căm giận của chúng bách tính, điềm nhiên rót trà uống.

“Khụ khụ…”, Kim Kiền hắng giọng, đôi mắt nhỏ chậm rãi đảo qua chúng bách tính ngồi dưới.

Mọi người đều cảm thấy tinh thần chấn động, ai nấy vểnh tai lên, mỗi người tập trung một trăm hai mươi phần trăm tinh thần chú ý lắng nghe.

Chỉ thấy Kim Kiền cầm quạt lên vỗ bàn một cái, đôi mắt nhỏ mở lớn, cao giọng nói:

“Ôi chao, ôi chao, một quạt này mở ra, điều khác ta không khen, chỉ ca ngợi Nam hiệp giang hồ, Ngự Miêu Triển Chiêu, cho hỏi Triển Nam hiệp, rốt cuộc ngài có điểm gì tốt? Ngài anh tuấn, tiêu sái, võ nghệ siêu quần, mỹ lệ hơn hoa. Ngài đứng trước mặt, một thân hiệp khí tự nhiên, ngạo cốt bất phàm, ai mà không ngợi ca? Này là mũi, này là mắt, này là lưng áo, này là dáng người…”

“Khụ khụ, tiểu ca, đoạn này kể rồi!”, có người trong đám đông cao giọng kêu lên.

“Này này, tôi nói này tiểu ca, sao mỗi lần bắt đầu kể cậu đều dùng mấy câu đó thế?”

Trong đám một trận cười vang lên.

Lại nghe có người cười nói: “Tôi nói tiểu ca này, cậu đừng kể mấy câu đó nữa, mỗi lần nói được một nửa, không phải cành cây bay tới thì trên trời bỗng có ngói rơi. Hôm qua lại càng kỳ quái hơn, trong không trung lại có hòn đá to bằng cái bát lao đến, tôi thấy, mấy lời dạo đầu này của cậu rõ ràng là không may mắn rồi!”.

Lại một trận cười nữa vang lên.

Kim Kiền đứng trên đài, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng, trong bụng rất rất không cam lòng:

Hừ hừ, ta phải khêu đèn thức đêm, tập hợp những áng văn hay của trăm nhà mới nghĩ ra được đoạn dạo đầu “kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu” này, thế mà lại chẳng có người nào thưởng thức.

Mà cái con mèo không biết xem hàng kia, lần nào cũng gây rối cắt ngang nửa chừng thì thôi đi, vất vả lắm mới đợi đến ngày Tiểu Miêu hộ tống Bao đại nhân xuất thành hội họp cùng với đoàn khâm sai, vốn định nhân cơ hội hiếm có này thể hiện bản lĩnh, ai ngờ được đám người này lại chẳng có tí khả năng thưởng thức gì cả, haizzz…

Dẫu cho có năng lực của thiên lý mã, nhưng lại vô duyên với Bá Nhạc[5], than ôi buồn thay!

[5] Bá Nhạc: Sống ở đời Chu, vốn nổi tiếng với tài xem tướng ngựa, ông biết rõ khả năng, sở trường sở đoản của từng con ngựa, rất giỏi trong việc giám định và phát hiện con nào là thiên lý mã, nhờ có Bá Nhạc mà người ta mới biết đến thiên lý mã, mới phân biệt được đâu là ngựa thường và đâu là thần mã có thể ngày chạy ngàn dặm.

“Này, tên kể chuyện, ngươi rốt cuộc có kể không đấy?!”, mấy tên vô lại bên cạnh cũng không vui, ồn ào đứng lên nói.

Lúc này Kim Kiền mới lấy lại tinh thần, hít hít mũi, hắng giọng, không cam lòng cất cao giọng, kể:

“Trở lại chuyện chính, lần trước kể đến đoạn Bao đại nhân đương đêm thẩm vấn Trương Tụng Đức thu được vật chứng mới, sáng sớm hôm sau, liền gióng trống thăng đường, lần thứ ba xử An Lạc hầu Bàng Dục…”

Cả chợ lớn như vậy mà chỉ nghe thấy tiếng Kim Kiền vang lên xao động trong không trung, khi thì cao, khi thì thấp, khi thì chậm rãi, khi thì gấp gáp, lại thấy Kim Kiền chẳng qua chỉ mấy phen mở to đôi mắt nhỏ, nhướng mày, đấm ngực, giậm chân, lại có cảm xúc của “một tiếng hét vang núi cao đổ sụp, một tiếng rống dài phong vân đối sắc[6]”; lời lẽ trong miệng thoắt thì ào ào tựa thác chảy, ầm ầm như trống trận sấm sét vang trời, thoắt lại như nước ấm trời xuân hiền hòa lặng lẽ, rồi trở nên tràn trề sung mãn, cuồn cuộn ầm ào vọt tới như dời non lấp bể.

[6] Trích từ bài “Thảo Võ chiếu hịch” của Lạc Tân Vương, ông sinh vào khoảng cuối đời Trinh Quán, Đường Thái Tông. Thơ ông đẹp, sinh động, miêu tả cảnh xa hoa, giàu sang của quý tộc phong kiến đương thời rất tài tình.

Chỉ thấy những người ngồi dưới, tâm trạng lên xuống theo lời kể của Kim Kiền, khi thì kinh hãi, khi thì vui mừng, lúc lại phẫn nộ, lúc thì bi thương, nghe mà cứ kinh ngạc tán thán không ngớt, cảm phục mãi không thôi.

“Cũng bởi An Lạc hầu đền tội, nên thành Trần Châu lại một lần nữa được tái sinh!”, chiếc quạt giấy vỗ một tiếng liền gập lại, Kim Kiền chắp tay ôm quyền nói: “Đến đây, câu chuyện đã kết thúc!”.

Lại nhìn xuống chúng bách tính bên dưới, nửa thì kinh ngạc vui sướng, nửa thì nghi hoặc phân vân, ai nấy đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Kim Kiền, trong một thoáng, nơi đây vắng lặng như chốn không người.

Gì vậy?

Sao đến tiếng vỗ tay cũng không có, chắng giống mấy ngày trước gì cả?

Kim Kiền thấy rất khó hiểu, chỉ đành đứng ngay đơ trên đài, đôi mắt nhỏ đối nhãn cùng chúng bách tính.

Đột nhiên, chợt nghe trong đám đông có người hô lên một tiếng: “Hay!”.

“Hay! Kể rất hay!!!”

“Hay quá đi, nghe thật là sảng khoái!!!”

“Tiểu ca giảng chuyện, kể rất hay!!!”

Rào rào rào rào, bốp bốp bốp bốp…

Tựa như tảng đá lớn ném vào lòng hồ phẳng lặng, tiếng trầm trồ tán thưởng, tiếng vỗ tay khen ngợi hệt như cơn sóng từ trong đám người lan dần ra xa, tạo thành những gợn sóng cộng hưởng với nhau.

Kim Kiền bỗng cảm thấy vinh quang, mi mày nhướng cao, cười tít mắt, đang định ôm quyền chào cảm ơn thì đột nhiên nghe thấy có người lại quăng ra một câu, nhất thời kinh hồn thất sắc.

“Tuy rằng chỉ nghe một đoạn truyện thêu dệt, nhưng cũng thật là sảng khoái!”

Hả?!

“Khoan đã!!!”, Kim Kiền nhảy phắt lên trên bàn, chỉ vào người vừa mới nói quát; “Anh, anh! Đúng đúng đúng, là nói anh đó, cái vị đại ca đội nón kia kìa, anh dựa vào đâu mà nói đây là truyện tôi thêu dệt ra?!”.

Đùa cái gì vậy, chương trình “tường thuật thực tế” này là hàng thật giá thật, sao đảo mắt một cái lại thành chuyện bịa nhảm nhí được?

“Lẽ nào truyện cậu kể là sự thực?”, lại có người hô lên.

Kim Kiền nghe mà nổi nóng, hai tay chống hông, trừng mắt quát: “Tất nhiên là sự thật rồi!”.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Lòng lại thầm nghĩ: Nè nè, tôi là bé ngoan đó nha, tôi tận tâm tận lực, hao hết nước bọt, mài mòn đôi môi đến nỗi mỏng dính mới dựng nên “thương hiệu lão Bao”, sao chưa xuống đài đã bị người ta bôi đen rồi? Những vất vả của mình bị uổng phí là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm hỏng đại sự của Công Tôn Trúc Tử thì lại là chuyện lớn! Những ngày tháng sau này của mình cũng khỏi cần nghĩ nữa.

Nghĩ đến đây, tinh thần Kim Kiền lại càng chấn động, bèn chỉ tay lên trời, lại hô lên một tiếng: “Nếu có nửa câu bịa đặt, xin thiên lôi hãy giáng xuống!”.

Những lời này vừa thốt ra, quả nhiên khí thế bất phàm, khiến chúng nhân đương trường chấn động, lặng ngắt như tờ.

Lâu sau, mới nghe có người hỏi: “Tiểu ca giảng chuyện, cậu nói Bao đại nhân thật sự trảm quốc cữu đương triều ư?”.

“Đương nhiên là thật!”, Kim Kiền nói chắc như đinh đóng cột.

Tuy rằng có con cua uống thuốc độc tự vẫn… chậc, nhưng mà kết cục cũng không khác gì, chi tiết nhỏ này không cần phải để ý.

“Nhưng đó là quốc cữu đương triều, là hoàng thân quốc thích!”, có người lại kêu lên.

“Trảm tức là trảm!”, Kim Kiền nghiêm mặt nói.

“Ha, tôi nói tiểu ca này, cậu đừng nói đùa nữa!”.

Lúc này Kim Kiền nhìn rất rõ, người nói lần này là một tiểu tử da ngăm đen ngồi cách mình chưa đầy một bước chân, Kim Kiền vẫn còn ấn tượng, là Từ Tam.

“Nói đùa, tôi nói đùa khi nào?”, Kim Kiền liền nhảy xuống bàn, nhìn thẳng vào Từ Tam giận dữ nói.

“Chẳng phải nói đùa thì là gì?”, Từ Tam cũng đứng lên, bĩu môi nói, “Một vị quan sao có thể chém hoàng thân, cho dù Bao đại nhân là quan khâm sai thì cũng quá cường điệu rồi!”, nói đoạn, còn quay người xua xua tay, hô lên với đám người phía sau, “Mọi người nói xem như thế có đúng hay không?”.

“Đúng thế, đúng thế!”

“Chuyện như vậy không có khả năng!”

Mọi người đều phụ họa theo.

“Được rồi”, nương tử của Từ gia cũng đứng dậy, vỗ một cái lên vai Từ Tam nói, “Chẳng qua là một đoạn truyện kể, hà tất phải so đo? Nghe xong rồi, về nhà làm việc thôi”.

“Được, được”, Từ Tam vội tươi cười trả lời.

“Giải tán thôi, giải tán thôi.”

“Về nhà nào…”

Có người trong đám cũng nói như vậy.

Chỉ thấy chúng nhân đều đứng dậy, người thì nhấc ghế, kẻ thì ôm ấm trà, rồi tháo lều xuống, mắt thấy mọi người sắp tản đi đến nơi.

Kim Kiền nhất thời lòng buốt lạnh, trước mắt lần lượt hiện ra khuôn mặt đen sì u ám của Bao đại nhân, đôi mắt phượng dài của Công Tôn tiên sinh nheo lại cho đến đôi mắt sáng lấp lánh kia bỗng trở nên đen kịt như đầm nước âm u…

Ôi trời ơi, mẹ của con ơi!

“Mụ nội nó, toàn bộ đứng cả lại cho ta!!!”

Một tiếng quát này, uy chấn bốn phương, vang vọng tám hướng, chấn động tới mức lỗ tai của mọi người đều ong ong cả lên.

Chúng nhân kinh hãi, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy thiếu niên giảng chuyện không biết từ lúc nào đã nhảy phắt lên nóc nhà bên cạnh, đang nổi trận lôi đình quét mắt nhìn xuống đám bách tính phía dưới đường.

Lúc này Kim Kiền bị bức cho nổi giận, bụng chỉ muốn giữ đám người này lại trước, cũng chẳng nghĩ gì nhiều, bèn nhảy lên nóc nhà gầm một tiếng, nhưng lời vừa thoát ra khỏi miệng liền hối hận.

Chỉ thấy chúng bách tính đều dùng vẻ mặt như nhìn kẻ điên chằm chằm ngó mình.

Còn mấy tên du thủ du thực phụ trách giám thị bộ dạng như muốn rút gân nghiền xương mình vậy.

Làm thế nào bây giờ?!

Thề độc chăng? Hay là cắt cổ?

Nếu không thì dứt khoát múa thoát y giữ lại đám người này trước đã, sau… lại thuyết phục thêm?

Vấn đề là với tư sắc này của mình, cho dù có múa thoát y sợ là cũng không có ai xem…

Nếu là Tiểu Miêu thì tốt rồi.

Chẳng cần phải múa thoát y, chỉ cần đứng đó nói một câu: Lời của Triển mỗ câu nào cũng là sự thực!

Sau đó lại dùng ánh mắt nhìn khắp xung quanh…

Hừ hừ, ai mà chống cự được chứ? Kẻ nào dám không tin?!

Haizzz, Triển đại nhân ơi…

Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi đau xót trong lòng, ánh mắt lại hướng lên ngọn cây đại thụ rợp bóng bên mé nóc nhà.

Mấy ngày trước, Nam hiệp Triển Chiêu vẫn ở trên cái cây này nghe mình kể chuyện…

Thật là có chút hoài niệm!

… Í?! Khoan đã!

Sự thật tự mò tới, ánh mắt Kim Kiền vừa hướng lên một cái, chẳng ngờ thật sự nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của hy vọng.

Chỉ thấy Kim Kiền hai mắt sáng lấp lánh, nhất thời ưỡn ngực thẳng lưng, tràn đầy tự tin nói:

“Truyện tôi kể rốt cuộc là thật hay giả, chỉ nửa tuần hương nữa, mọi người sẽ biết!”

Gì?

Chúng bách tính trên đường nghe xong gương mặt ai nấy đều mang vẻ mù mờ, anh nhìn tôi, tôi ngó anh, cuối cùng lại quay sang nhìn lom lom Kim Kiền.

Kim Kiền mỉm cười, nhảy xuống, chỉ tay về phía cổng thành.

Mọi người đồng loạt nhìn theo.

Chỉ thấy một viên lính thủ thành đầu đầy mồ hôi chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Mau đi mời huyện thái gia, đoàn khâm sai đại nhân còn nửa dặm nữa sẽ vào tới cửa Tây rồi!!!”.

***

Nếu nói huyện Tây Hoa mấy năm nay có chuyện lớn gì phát sinh không, thì Quách gia một tay che trời có thể tính là một chuyện, sau đó lại tới thiếu niên giảng chuyện khó hiểu kia cũng miễn cưỡng có thể coi là một chuyện, nhưng nếu thật sự nói đến đại sự thì không việc nào sánh được với việc này.

Việc nào?

Còn chuyện nào nữa!

Đường đường một Khâm sai đại nhân phụng chỉ xuất tuần thế mà lại giá lâm đến cái huyện Tây Hoa nhỏ bé này, ngay cả huyện lão gia cũng phải đích thân ra khỏi thành để nghênh tiếp, anh nói xem chuyện này có lớn hay không?

Chớ nói đến bách tính huyện Tây Hoa này mà ngay đến Ngô huyện lệnh huyện Tây Hoa, cũng chưa từng gặp vị quan nào chức vị lớn đến như vậy, phải quỳ xuống đất nghênh đón, cả thở lớn cũng không dám, lại càng miễn bàn đến chuyện dân chúng căng thẳng chờ đợi ra sao.

Chỉ thấy cờ xí phấp phới, thương kích tua tủa, kỵ binh thì mạnh mẽ oai hùng, thị vệ thì uy vũ, rồi tiếng chiêng dẹp đường, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, đúng là: hùng phong tứ bề, uy chấn tám phương.

“Hạ, hạ quan, Huyện lệnh huyện Tây Hoa trấn Thảo Kiều, Ngô Lượng tham kiến Khâm sai Bao đại nhân!”

Quỳ trước kiệu lớn tám người khiêng, Ngô huyện lệnh huyện Tây Hoa ngay cả nói cũng không mạch lạc.

“Ngô huyện lệnh không cần đa lễ”. Một giọng nói uy nghiêm phát ra từ trong kiệu, rèm kiệu vén lên, Bao đại nhân bước ra ngoài.

Chúng nhân tuy sợ hãi trước quan uy của Khâm sai, nhưng lúc này rốt cuộc lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng, đều len lén ngước lên nhìn trộm.

Mà vừa đưa mắt nhìn, có thể nói là được mở rộng tầm mắt.

Bao đại nhân, thân vận mãng bào màu đen, chân đi quan hài đế đỏ, khuôn mặt đen như mực phát sáng, đôi mắt lấp lánh rực rỡ ẩn chứa oai nghiêm, chòm râu đen dài đến ngực, càng thêm phần uy phong, quả thật là mục quang sắc bén phân biệt trung gian, hẳn diện thâm trầm trấn giữ quỷ thần.

Chỉ thấy Bao đại nhân nhìn bốn phía, cất tiếng: “Ngô huyện lệnh, vì sao nơi này lại có đông bách tính đến như vậy?”.

“Bẩm, bẩm đại nhân, nơi đây chính là chợ của bản huyện, cho nên mới nhiều người đến vậy”, Ngô huyện lệnh khom người đáp.

Bao đại nhân gật gật đầu, lại nhìn quanh một vòng, lát sau mới tiếp: “Không biết Ngô huyện lệnh có thể an bài hành quán cho bản phủ được chăng?”.

“Nếu đại nhân không chê, xin hãy ở tạm tại huyện nha.”

“Cũng được”, Bao đại nhân gật đầu, quay người chuẩn bị bước vào kiệu.

“Bao đại nhân! Thảo dân oan uổng quá!”

Đột nhiên có tiếng kêu lớn truyền ra từ trong đám người, Bao đại nhân và Ngô huyện lệnh cả người đều chấn động.

Chỉ là Ngô huyện lệnh rúng động vì kinh sợ, còn Bao đại nhân lại phấn chấn tinh thần.

Bao đại nhân vẻ mặt nghiêm nghị, cao giọng quát: “Kẻ nào kêu oan?”.

Chợt thấy một thiếu niên gầy nhỏ vội vã vạch đám đông đi ra, quỳ xuống trước đội ngũ kêu lên: “Là tiểu nhân kêu oan!”.

Chúng nhân định thần nhìn kỹ, hả, còn không phải là thiếu niên giảng chuyện kia sao?

Bao đại nhân ra dấu cho hộ vệ đưa thiếu niên nọ đến trước kiệu, hỏi: “Ngươi có oan khuất gì?”.

Thiếu niên giảng chuyện kia đầu cũng không dám ngẩng lên, nức nở nói: “Bao đại nhân, nỗi oan này của tiểu nhân chỉ có đại nhân mới có thể rửa sạch!”.

Bao đại nhân khẽ chau mày, ngưng một chút hỏi tiếp: “Những lời này là thế nào?”.

“Đại nhân, tiểu nhân bơ vơ từ nhỏ, cơ khổ, nhờ vào khéo ăn khéo nói, viết lách mấy bài, lấy giảng chuyện làm kế sinh nhai. Tiểu nhân tuy dốt nát kém cỏi, nhưng cũng biết lễ nghĩa luân thường, cho nên những chuyện tiểu nhân kể, đều là người thật việc thật, nửa câu bịa đặt cũng không có, mà nay lại có người vu hãm tiểu nhân, nói những chuyện tiểu nhân kể là thêu dệt nhảm nhí, khiến tiểu nhân vô cùng đau đớn, thực là oan uổng quá!”

Dứt lời, hai vai còn run rẩy vài cái cho hợp với tình cảnh.

Bao đại nhân đuôi lông mày hơi động, tiếp tục hỏi: “Kẻ nào vu hãm ngươi?”.

“Bẩm đại nhân, chính là dân chúng toàn huyện Tây Hoa.”

Bách tính xung quanh nhất thời rối loạn lo lắng không thôi.

“Ngươi kể là chuyện nào?”

“Bẩm đại nhân, chính là sự tích đại nhân phát lương ở Trần Châu.”

“Hửm? Bọn họ không tin ngươi chuyện gì?”

Kim Kiền ngẩng phắt đầu lên, mục quang mãnh liệt, nói: “Bọn họ không tin An Lạc hầu Bàng Dục làm nhiều việc ác đã chết dưới trảm đao của đại nhân. Đại nhân, xin ngài hãy rửa oan cho tiểu nhân!”.

Trên khuôn mặt đen sì của Bao đại nhân thoáng một tia sửng sốt rất khó nắm bắt, nhưng hai mắt đảo một cái, thoáng chốc liền khôi phục lại vẻ nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn bốn phía, cao giọng nói: “Lời của thiếu niên này, câu nào cũng là sự thực, An Lạc hầu đích xác đã chết dưới Long đầu trảm!”.

Thoáng chốc tiếng hít khí lạnh vang lên không ngớt.

Bao đại nhân ngưng một chút, lại nghiêm giọng nói: “Còn có chuyện gì không rõ, chớ ngại, có thể hỏi bản phủ cho rõ ràng”.

Xung quanh lại là một mảnh vắng lặng.

Lát sau, mới có tiếng người rụt rè cất lên từ trong đám đông: “Dám, dám hỏi đại nhân, người nào đã cáo trạng An Lạc hầu?”.

“Người nào?”, Bao đại nhân bước lên trước hai bước, “An Lạc hầu coi muôn dân như cá thịt, gây ác bốn phương, khiến bách tính Trần Châu khổ không kể xiết, bách tính Trần Châu đều bị hắn bức hại, cho nên bách tính Trần Châu chính là nguyên cáo!”.

Lại là một mảnh tĩnh lặng như chết.

Bao đại nhân thân hình thẳng như cán bút, hai mắt tựa đuốc, quét qua từng bách tính đang quỳ phía dưới, cao giọng nói: “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân! Bất luận là hoàng thân quốc thích, hay hương thân quan lại đương triều, chỉ cần làm thương tổn đến luật pháp Đại Tống, bản phủ nhất định sẽ y luật trị tội, tuyệt không nhân nhượng!”.

Giọng nói trầm trầm oai nghiêm, tựa như chuông khánh ngân xa, dư âm vang vọng, rúng động hồn phách.

Đột nhiên, không biết người nào cất lên tiếng khóc nghẹn ngào, hệt như có tín hiệu, nhất thời kích khởi nên ngàn vạn tiếng kêu than nức nở.

“Bao đại nhân, Bao đại nhân, chúng thảo dân khổ quá!”

“Bao đại nhân, Bao Thanh Thiên, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng thảo dân...”

“Bao đại nhân... ngài nhất định phải trị tội Quách gia, hắn làm cho bách tính huyện Tây Hoa chúng thảo dân khổ không kể xiết... hu hu...”

Tạ trời tạ đất!

Nghe thấy những lời này của dân chúng, Kim Kiền mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy dáng vẻ kêu khóc thống khổ của bách tính xung quanh, lòng nàng không khỏi có chút buồn bã.

Bao đại nhân đứng giữa rừng người, hai mắt nhìn bách tính xung quanh, đôi mày chau lại, sắc mặt sa sầm ngưng trọng, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Án của các ngươi, bản phủ thụ lý”.

“Tạ Bao đại nhân!”

“Bao đại nhân, Bao Thanh Thiên...”

“Ối!”

Một tiếng kêu chói tai rất lớn vang lên từ phía dân chúng, Kim Kiền quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Ngô Lượng, huyện lệnh Tây Hoa, hai mắt trắng dã, ngay đơ ngã thẳng xuống đất, vẻ như đã chết ngất đi.

Lại ngước lên nhìn Bao đại nhân, trong mắt mơ hồ lộ vẻ tán thưởng, còn Tứ đại kim cương bên cạnh đại nhân cũng hướng mình khẽ gật đầu.

Hả?

Sao hình như thấy thiếu một nhân vật cấp quan trọng vậy nhỉ?

Kim Kiền đang thấy khó hiểu thì đột nhiên trước mắt lóe lên một cái bóng màu đỏ, âm thanh sang sảng vang lên trong không trung:

“Chạy đi đâu?!”

Âm thanh lanh lảnh như gõ vào ngọc đẹp, tiếng hô vang vọng bao trùm chúng nhân.

Chỉ thấy bóng màu đỏ bay vút đi, rồi đáp xuống trước mặt mấy kẻ đang định đào tẩu phía xa kia.

Trong nháy mắt, áo đỏ tung bay, Cự Khuyết lóe lên, chưa đầy mấy giây sau đã thấy những kẻ kia gào khóc thảm thiết vừa lăn vừa bò đến quỳ trước đội ngũ của quan khâm sai, dập đầu binh binh nói: “Bọn tiểu nhân biết tội, bọn tiểu nhân biết tội, xin đại nhân tha mạng!”.

Chính là mấy tên du côn xã hội đen thu phí bảo kê nọ.

“Đại nhân, mấy tên này là thuộc hạ của Quách Quảng Uy, chúng đang định trở về báo lại cho chủ nhân thì bị thuộc hạ bắt giữ, xin đại nhân xử lý.”

Vạt áo đỏ tung bay, đáp xuống đất không một tiếng động, người trước mắt một thân quan bào đỏ, kiếm tuệ màu vàng, thân hình thẳng như tùng bách, mặt đẹp tựa ngọc, tuấn tú phi phàm, đôi mày lưỡi mác dài đến tóc mai, mắt như sao sáng, quả thực là phong thái đĩnh đạc, tư thế oai hùng.

Tiếng hô yếu dần, tiếng huyên náo chợt tắt, bốn phía dần trở nên tĩnh lặng, và càng lúc càng im ắng, ngay đến Bao đại nhân cũng có chút kinh ngạc, hồi lâu mới cất lên câu nói quen thuộc:

“Triển hộ vệ vất vả rồi.”

Chẳng ngờ câu nói tập mãi thành thói quen này giờ đây lại dấy lên sóng gió.

Chợt nghe có người trong đám hét lên kinh hãi:

“Ngự Miêu Triển Chiêu, là, là Ngự Miêu Triển Chiêu!”

Ngay sau đó là tiếng kêu kinh ngạc của chúng nữ tử vang lên bốn bề, rồi một tràng âm thanh hô ứng tán thán, ào ào vang lên, rất náo nhiệt.

Trong tiếng ồn ào, chợt nghe mấy câu kinh hô càng lúc càng rõ ràng:

“Này này, tiểu ca giảng chuyện kia đã nói thế nào nhỉ?”

“Cái đó... hẳn là... Một quạt này mở ra, điều khác ta không khen, chỉ ca ngợi Nam hiệp giang hồ Ngự Miêu Triển Chiêu...”

“... Cho hỏi Triển Nam hiệp, rốt cuộc ngài có điểm nào tốt? Ngài anh tuấn tiêu sái, võ nghệ siêu quần, mỹ lệ hơn hoa...”

“Ngài đứng trước mặt, một thân hiệp khí tự nhiên, ngạo cốt bất phàm, ai mà không ngợi ca?”

“Này là mũi, này là mắt, này là lưng áo, này là dáng người...”

“Ôi chao ơi, bà ngoại của con ơi, tiểu tử giảng chuyện kia quả nhiên câu nào cũng là sự thực cả!”

Những câu dạng như thế vang lên không ngớt.

Kim Kiền lúc này rất hoan hỉ, cảm giác sâu sắc rằng những cực nhọc mấy ngày qua của mình đã không uổng phí, hơn nữa thu hoạch còn rất phong phú.

Hãy nghe những bách tính Tây Hoa đáng kính đáng yêu này đi... Họ thuộc nằm lòng đoạn dạo đầu của tôi đó!

Nom khuôn mặt đỏ bừng của Tứ đại hiệu úy uy vũ cho đến đông đảo chúng hộ vệ... Nhịn cười khổ sở thật!

Đưa mắt nhìn ngón tay run run nắm rèm kiệu của Công Tôn tiên sinh... run rẩy này thực sự có tiết tấu nha!

Ngó gương mặt đen tím của Bao đại nhân... nghẹn quá khó chịu lắm đó.

Cảm giác gió lạnh thấu xương vù vù xung quanh mình, hàn khí cắt da cắt thịt... Mình thấy lạnh quá đi mất aaaaa...

Rụt cổ lại, nhìn những khuôn mặt vừa rồi còn vương nước mắt, lúc này lại tràn ngập ý cười của bách tính xung quanh, Kim Kiền không khỏi cảm khái:

Con cháu Viêm Hoàng [7], trai gái Trung Hoa, quả nhiên bất luận là ở thời nào nơi nào, đều mạnh mẽ dị thường!

[7] Viêm Hoàng: Tức Hoàng Đế và Viêm Đế trong văn hóa của người Trung Quốc. Viêm Đế còn có tên gọi khác là Thần Nông, Ngũ Cốc Tiên Đế, tương truyền ông là người dạy dân chúng trồng ngũ cốc và còn là ông tổ của nghề gốm sứ, y dược. Hoàng Đế hay Hiên Viên Hoàng Đế được coi là thủy tổ của người Hán, một vị vua huyền thoại anh hùng, là người sáng lập nên nền văn minh Trung Hoa. Người Hán coi cả hai vị vua này là tổ tiên của mình vì thế mới có thành ngữ “Con cháu Viêm Hoàng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.