Liền nghe "Két---" một tiếng, sương phòng sân sau Mạnh phủ mở ra một nửa, hai bóng người lén lút chui ra.
Bóng đêm tối đen, nhưng nhờ ánh trăng soi nên mọi người không khó để nhận ra hai bóng đen đó một người là ông lão đứng tuổi, một người là thiếu nữ trẻ trung, chính là cha con họ Mạnh.
Lúc này sau lưng hai người đều mang theo một gánh hành lí lớn, khẽ khàng bước đi, còn rất cẩn thận nhìn trước ngó sau canh chừng, hiển nhiên là bộ dạng trốn chạy.
"Kim Kiền, nhanh đi bẩm báo với Nhan đại nhân!" Triển Chiêu thấp giọng ra lệnh.
"Vâng!"
Kim Kiền vận hết khinh công phi về khách điếm báo cáo cho Nhan Tra Tán, Nhan Tra Tán nhanh chóng quyết định, thỉnh Kim Kiền cùng Bạch Ngọc Đường đưa thư lệnh của minh tới phủ huyện, đem quan huyện còn đang trong mộng đá ra khỏi ổ chăn.
Quan huyện vừa nhận được thư của khâm sai, tự hiểu chuyện lớn đã xảy ra, lập tức phân một đội hai mươi bộ khoái theo hai người Kim, Bạch vội vàng đến chỗ cổng thành của trấn Quảng An.
"Thật đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc!" Kim Kiền nhìn thấy trước cổng thành bóng ba người xô đẩy nhau, buột miệng cảm khái.
Trong chốc lát, hai mươi cây đuốc đồng thời được châm lên, quanh khu vực cổng thành liền sáng trưng. Quan huyện dẫn chúng bộ khoái xếp thành hàng chạy tới, vây quanh cha con họ Mạnh kia, không để lọt một khe hở.
Trong ánh lửa bập bùng, cha con họ Mạnh ôm nhau, bốn mắt kinh hoàng, giống như chim sợ cành cong (cái gì cũng sợ), cứ run rẩy không ngừng.
Nhưng vào lúc này, Bạch Ngọc Đường lại mười phần hoa lệ vạn phần phong cách thong thả, khoan thai bước vào vòng vây, tuấn nhan hoa mỹ nở nụ cười lạnh đầy tà khí: "Mạnh lão gia, Mạnh tiểu thư, hai người nửa đêm ra khỏi thành là để đi thăm người thân hay là---" Mắt hoa đào bắn lộ ra tia sắc bén: "Bỏ trốn?!"
Mạnh Hoa Thư cùng Mạnh Thu Lan lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường, nét mặt không thể tin được.
Một lúc lâu sau, Mạnh Thu Lan chậm rãi khép đôi mắt thanh tú, run giọng nói: "Cha, tiểu nữ đã nói rồi, chúng ta trốn không thoát đâu!"
Mạnh lão gia giống như già đi mười tuổi, nét mặt suy sụp, lắc đầu nói: "Thôi, thôi!"
Nói xong, hai người đột nhiên bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt quan huyện, dập đầu kêu la thảm thiết: "Cầu quan lớn anh minh làm chủ cho cha con chúng taaaa!"
Ôi chao?!
Kim Kiền đứng núp trong góc đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân trở nên xiêu vẹo.
Đám người Bạch Ngọc Đường đứng trong trung tâm cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Hơn nữa, càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, quan huyện kia lại có thể nghiêm trang mở miệng hỏi: "Hai người các ngươi vì sao lại kêu oan?"
"Chính là hắn! Chính là tên này!" Mạnh Thu Lan đột nhiên chỉ thẳng Bạch Ngọc Đường, hai mắt đỏ thẫm, nước mắt cuồn cuộn, kêu đến mức tê tâm liệt phế: "Hắn ham muốn sắc đẹp của dân nữ, muốn chiếm được dân nữ, mang về làm thiếp, dân nữ sống chết không chịu theo hắn, hắn, hắn liền cường đoạt dân nữ!!"
"Thảo dân bất đắc dĩ đành phải mang theo tiểu nữ chạy trốn trong đêm, nhưng cuối cùng, cuối cùng vẫn không thoát được lòng bàn tay của tên cầm thú này! Bây giờ, bây giờ chỉ có thể cầu quan lớn anh minh làm chủ cho cha con thảo dân!" Mạnh Hoa Thư mặt đầy nước mắt nước mũi ở một bên thêm mắm dặm muối.
Kim Kiền vừa trượt chân một phát.
Này, hai người nghĩ ra cái sáng kiến hay ghê!
Lại nhìn Bạch Ngọc Đường, thần sắc không thay đổi, chỉ hơi nhíu nhíu mày, mắt hoa đào chuyển sang nhìn quan huyện, giọng nói hơi ngưng trọng: "Tri huyện đại nhân, còn không mau bắt hai cha con lừa đảo này về quy án?!"