Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 7 - Chương 18



Cha con họ Mạnh lộ vẻ do dự, ngẫm nghĩ một lúc mới gật đầu.

"Tốt lắm!" Kim Kiền hít vào một hơi: "Nói cách khác, lúc này tiên đồng cấp hai mỗi người đã kiếm được một trăm lượng, mà tiên đồng đầu tiên kiếm được từ hai vị tiên đồng cấp hai là năm mươi lượng mỗi người, tổng cộng là một trăm lượng." Đôi mắt nhỏ nheo lại, nhìn hai cha con phía đối diện: "Vậy lúc này, tiên đồng đầu tiên đã kiếm được bao nhiêu bạc?"

"À..." Con ngươi của Mạnh Hoa Thư hiển nhiên đã đảo vòng quanh.

"Hẳn là--- hai trăm lượng..." Mạnh Thu Lan có chút không chắc chắn.

"Mạnh tiểu thư quả nhiên rất thông minh." Kim Kiền cười ha ha, tiếp tục nói: "Nếu bốn vị tiên đồng cấp ba lại mỗi người tìm thêm hai vị tiên đồng nữa thì sẽ thành tám vị tiên đồng. Nếu như vậy thì từ tám vị tiên đồng đó tiếp tục phát triển thêm thì... hẳn sẽ thành..."

Kim Kiền cố ý dừng một chút, liếc mắt nhìn cha con họ Mạnh để thăm dò.

Đầu ngón tay hai người cứng đờ (đếm ngón tay để tính ạ :]]]]]]), hiển nhiên không tính được.

"Các vị thật ngốc, là mười sáu vị tiên đồng." Kim Kiền đành đưa ra đáp án: "Tiên đồng đầu tiên thu được một nửa của hai vị tiên đồng cấp hai là một trăm lượng, một phần tư của bốn vị tiên đồng cấp ba vẫn là một trăm lượng, một phần tám của tám vị tiên đồng cấp tiếp theo cũng vẫn là một trăm lượng. Cho nên, nếu từ tám tiên đồng tiếp tục phát triển thêm thì vị tiên đồng đầu tiên đã thu được bao nhiêu bạc?"

"Tám trăm lượng bạc!" Lần này Mạnh Hoa Thư lại tính rất nhanh.

"Không đúng rồi." Kim Kiền lắc đầu. "Ngài phải giảm đi một trăm lượng mà vị tiên đồng đầu tiên đó mất để mua thuốc chứ, nói cách khác vị đó chỉ kiếm lời được bảy trăm lượng thôi."

"Đúng, đúng rồi." Mạnh Hoa Thư liên tục gật đầu.

"Nhưng, ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc chuyện đó có tác dụng gì?" Mạnh Thu Lan hỏi.

"Mạnh tiểu thư hỏi thật hay. Tại hạ xin được hỏi lại tiểu thư, lúc này vị tiên đồng đầu tiên đã mở rộng hội thêm được bao nhiêu người?" Kim Kiền hỏi.

"À... Ta..." Mạnh Thu Lan bắt đầu nghĩ lại.

"Mạnh tiểu thư hẳn là đã quên rồi." Kim Kiền cười nói: "Từ đầu cho đến cuối, vị tiên đồng đầu tiên chỉ tìm được hai người thôi, những người còn lại đều là các vị tiên đồng ở tầng dưới mở rộng thêm. Nói cách khác, vị tiên đồng đầu tiên chỉ cần tìm hai người nhập hội, sau đó không mất chút công sức nào, chỉ ngồi không cũng có bảy trăm lượng bạc trắng! Xin hỏi Mạnh tiểu thư, việc không tốn công sức nhiều mà lại hời như vậy thì có bao nhiêu kẻ thèm nhỏ dãi, bon chen nhau tham gia?"

Cha con họ Mạnh trơn mắt há hốc mồm.

Kim Kiền chắp hai tay vào lòng: "Đây mới chỉ là một người kiếm hai người, nếu mỗi người kiếm năm người, mười người thì sao? Nếu không chỉ ngừng ở cấp thứ tám mà còn phát triển đến hai mươi cấp, năm mươi cấp thì sao? Vậy sẽ lại kiếm thêm bao nhiêu bạc?"

Nghe thế, sắc mặt cha con họ Mạnh đồng thời biến đổi.

"Nhị vị còn nhớ cái khung của "Tiên nhân hội" mà tại hạ đã nói lúc đầu chứ?" Kim Kiền nhướng mi.

Vẻ mặt cha con họ Mạnh không chắc chắn, lắc đầu.

Kim Kiền lắc đầu, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tiên đồng là cấp bậc thấp nhất, phía trên còn có tiên ông, trên các tiên ông mới là chức vị cao nhất: tiên chủ." Lại hít một hơi: "Nhị vị không ngại tính xem, nếu dưới tiên chủ có tám vị tiên ông cấp một, dưới một vị tiên ông cấp một còn có thêm tám vị tiên ông cấp hai, dưới một vị tiên ông cấp hai lại có tám vị tiên ông cấp ba, cứ thế cho đến tiên ông cấp thứ tám. Rồi dưới mỗi vị tiên ông cấp tám lại có tám vị tiên đồng cấp một, dưới một vị tiên đồng cấp một lại có tám vị tiên đồng cấp hai, sau đó số lượng cấp bậc không giới hạn, số lượng người cũng không giới hạn, cứ tiếp tục phát triển... Như vậy tính từ trên xuống dưới, dưới trướng vị tiên chủ kia có bao nhiêu người, thu được bao nhiêu bạc?!"

Cha còn họ Mạnh đã ngẩn tò te.

"Không hề khoa trương khi nói "Tiên chủ" đại nhân của "Tiên nhân hội" chỉ cần ngồi nhà uống trà thưởng mây, ngắm trăng thưởng sen không thôi thì bạc vẫn cứ như nước sông cuồn cuộn chảy, không ngừng đổ vào hầu bao."

Nói đến đây, Kim Kiền đột nhiên đứng dậy, mắt nhỏ trừng lớn, bày ra tư thế uy vũ như chi phối giang sơn, tiếng nói to vang vọng chân trời: "Khi đó, đừng nói trăm vạn bạc trắng, cho dù trở thành phú khả địch quốc (giàu nhất đất nước) của một quốc gia giàu có bậc nhất cũng dễ như trở bàn tay!!"

Cả đình tĩnh mịch.

Mạnh lão gia cùng Mạnh tiểu thư chậm rãi hoàn hồn, liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ không ngăn được trong mắt đối phương.

"Mau lên, mau mang bàn tính với văn phòng tứ bảo lại đây!" Mạnh Hoa Thư cao giọng quát.

Không bao lâu sau, một gia đinh liền vội vàng đưa tới bàn tính cùng giấy bút.

Mạnh Hoa Thư gẩy bàn tính, Mạnh Thu Lan chấp bút, hai người khẩn trương vùi đầu quên cả đứng dậy.

"Nhị vị, tính cẩn thận, đừng để tính sai."

Kim Kiền thảnh thơi chuyển tầm nhìn sang một bên, bóng lưng thẳng mà cô độc, nhìn về ánh trăng lạnh ở chân trời phía xa, gió bầu bạn với tố sam, tóc đen nhẹ nhàng bay theo, quả nhiên là phong thái thần thánh của cao nhân bậc nhất.

Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy thái dương Kim Kiền đầy gạch (gạch trong truyện tranh đó, kiểu như này ==|||), lại đầy mồ hôi.

Lúc này, tiếng lòng của Kim Kiền là:

Ôi chao bà mụ ta ơi, cuối cùng cũng nói xong, tế bào não với đầu lưỡi của ta sắp xoắn hết lại rồi!

Triển Chiêu một thân hắc y lẳng lặng đứng phía sau Kim Kiền cũng thở phào một hơi, hành động nhẹ đến nỗi khó có thể nhận ra.

Nhưng cha con họ Mạnh lúc này đã không rảnh để bận tâm đến cái khác, hai người đang vùi đầu khổ sở tính toán, sau một lúc lâu, càng tính càng giật mình, càng tính càng kích động, tính đến gần cuối cùng Mạnh lão gia đã run tay tới nỗi không dùng được bàn tính.

"Hay, một kế "Tiên nhân hội" này thật tuyệt diệu! Đúng là tuyệt diệu!" Mạnh Hoa Thư mừng rỡ như điên.

"Khụ, Mạnh lão gia thấy thế nào rồi?" Kim Kiền xoay người, thần sắc huyền bí nói: "Tại hạ có nói giỡn không?"

"Tiểu huynh đệ quả nhiên là cao nhân! Mau mau dâng trà!"

Mạnh Thu Lan lập tức sai gia nhân bưng loại trà trái cây hảo hạng lên, còn cực kì ân cần rót cho Kim Kiền một li.

"Chưa biết phải xưng hộ như thế nào với tiểu huynh đệ này đây?" Thái độ Mạnh Hoa Thư rõ ràng có thêm phần cung kính.

"Ta họ Tiễn." Kim Kiền giơ ngón tay chỉ về nam nhân mặc hắc y phía sau: "Vị này là bảo tiêu (vệ sĩ) của tại hạ, họ Triệu."

"Hóa ra là Tiễn công tử và Triệu công tử, thất kính thất kính." Mạnh Hoa Thư liền ôm quyền, bày ra biểu tình khiêm tốn chờ được chỉ bảo: "Tiểu huynh đệ, diệu pháp này sao ngươi biết được?"

"Thật ra... Chỉ e lúc này không tiện nói ra." Kim Kiền buông mắt, nhấc li trà lên thổi nhẹ làm nước trà lay động, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Cha con họ Mạnh liếc nhau, trong lòng cả hai đều hiểu.

"Tiểu huynh đệ, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện vòng vo, ngươi có yêu cầu gì?" Mạnh Hoa Thư nghiêm nghị hỏi.

Kim Kiền nhếch mép cười, dựng thẳng bốn ngón tay: "Bốn phần, tiền "Tiên nhân hội" thu vào, ta phải có bốn phần!"

"Bốn phần!" Mạnh Thu Lan vừa nghe, suýt nữa đứng bật dậy, mắt hạnh mở lớn nhìn phía Mạnh Hoa Thư.

Vẻ mặt Mạnh Hoa Thư cũng tràn đầy kinh ngạc: "Tiểu huynh đệ, bốn phần có phải quá cao không?"

"Nhị vị cảm thấy cao sao?" Mắt nhỏ nheo lại: "Mạnh lão gia kiến thức uyên bác, cũng là người từng trải, nói vậy hẳn đã biết trước...Kế "Tiên nhân hội" này hoàn toàn phải theo một hệ thống cực kì phiền phức rắc rối, muốn thiết lập ra không phải chuyện dễ. Trong đó lại có đủ loại chi tiết, chỉ e tại hạ còn phải can thiệp vào, ngày ngày phải hao tâm tổn sức khắp nơi. Nếu giữa chừng gặp bất trắc thì rất có thể sẽ----" Kim Kiền cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Sai một li đi ngàn dặm..."

"Chuyện này..." Mạnh lão gia do dự, một lúc lâu sau lại liếc nhìn Mạnh Thu Lan một cái, thấy Mạnh Thu Lan hơi gật đầu mới nói: "Ôi có bằng hữu từ phương xa tới trò chuyện như vậy thật tốt, nếu tiểu huynh đệ không chê thì hãy ở tạm hàn xá của ta mấy ngày, chúng ta cùng thương lượng một chút được không?"

"Vậy làm phiền các vị." Kim Kiền cười nói: "Chỉ là tại hạ còn có chuyện phải giải quyết nên e rằng không thể chờ quá lâu."

"Không biết tiểu huynh đệ có thể ở lại mấy ngày?" Mạnh Hoa Thư cười theo hỏi.

"Ba ngày." Kim Kiền dựng thẳng ngón tay.

Mạnh Hoa Thư dừng một chút, cắn răng: "Được, trong vòng ba ngày, lão già này sẽ cho tiểu huynh đệ một câu trả lời thuyết phục."

"Xin đợi tin tốt lành." Kim Kiền liền ôm quyền.

Mạnh Hoa Thư lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nói với Mạnh Thu Lan: "Thu Lan, con hãy đưa nhị vị khách quý tới sương phòng nghỉ ngơi."

Trong khoảnh khắc quay đầu đã khẽ nhướng mày lên với Mạnh Thu Lan.

Lông mi Mạnh Thu Lan run rẩy một chút, duyên dáng đứng dậy hướng Kim Kiền cùng Triển Chiêu thở dài nói: "Nhị vị, mời đi theo ta."

Đáng tiếc rằng động tác ám muội mà hai người kia cho là vô cùng bí mật hoàn toàn không thoát được khỏi đôi mắt nhỏ sắc sảo của con người nào đó đứng đầu về chuyện đoán ý tứ qua sắc mặt.

Hừ hừ, khẳng định là có chuyện mờ ám.

Trong lòng Kim Kiền thầm nói vậy nhưng bên ngoài vẫn tươi cười, đứng dậy nói với Mạnh Thu Lan: "Làm phiền Mạnh tiểu thư."

_________________________________

Hoa quế nhuộm lá tím, sen tàn lấp ao xanh.

Đi theo Mạnh Thu Lan xuyên qua hoa viên của Mạnh phủ, đi quá cổng vòm liền gặp một hồ rộng, ven bờ đầy hoa sen, giữa hồ dựng một noãn các (buồng lò sưởi) mái cong có tám song cửa, ánh trăng chảy xuống, sen héo sắp tàn, bóng noãn các dao động trên mặt nước lại tạo thành phong cảnh hoàn toàn khác biệt.

"Tiễn công tử..." Mạnh Thu Lan dọc đường đi im lặng không nói gì đột nhiên mở miệng: "Xưng hô như vậy không khỏi quá mức xa lạ, không biết Tiễn công tử có thể cho Thu Lan biết tên của mình không?"

"Chỉ là tiện danh (cái tên thấp kém), không đáng nhắc đến." Kim Kiền liền ném ra một lí do quen thuộc để chối từ, thề phải giữ phong thái cao nhân cho đến cùng.

Vẻ mặt Mạnh Thu Lan ngẩn ra, lại tiến vài bước đến gần Kim Kiền, dịu dàng hỏi: "Vậy xin hỏi Tiễn công tử đến từ nơi nào?"

"Trước giờ tại hạ chưa từng ở một chỗ." Kim Kiền đến cả mí mắt cũng không thèm nâng.

Da mặt Mạnh Thu Lan run lên, dừng lại bước chân, một đôi mắt hạnh lấp lánh ánh nước đưa tình, tươi cười kiều mị: "Sao Tiễn công tử lại khách khí như vậy, về sau Thu Lan cùng công tử chính là người một nhà mà."

"Mạnh tiểu thư." Mắt nhỏ của Kim Kiền nheo lại, hướng Mạnh Thu Lan cười: "Mời dẫn đường."

Da mặt Mạnh Thu Lan cứng đờ, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục khuôn mặt tươi cười hoàn mĩ: "Là Thu Lan thất lễ, mong Tiễn công tử thứ lỗi."

Trong lúc hỏi đáp, ba người đã đi tới một cây cầu vòm ở giữa hồ.

Đột nhiên, Mạnh Thu Lan đang đi bên cạnh Kim Kiền đột nhiên kêu "Á" một tiếng, dường như cổ chân bị vẹo, thân hình mảnh mai thuận thế liền ngã về phía sau, lên người Kim Kiền.

Xem tư thế này, hiển nhiên là đang tặng cho Kim Kiền một cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân.

Nhưng không chờ Kim Kiền phản ứng lại, chỉ thấy bóng đen chợt lóe, hắc y nam nhân vốn vẫn cách Kim Kiền ba bước ở phía sau, lúc đó, trong nháy mắt đã tới cạnh Kim Kiền cùng Mạnh Thu Lan, cánh tay dài vòng qua, kéo Kim Kiền sang một bên.

"Á, ối, aaaaaaa!!"

Mạnh Thu Lan làm sao có thể đoán trước được đi nửa đường còn gặp một Trình Giảo Kim, thân hình nhất thời điều chỉnh không kịp, cái đầu to liền hướng xuống dưới cầu vòm, ngã vào hồ sen "tùm" một tiếng, bọt nước bắn như suối phun.

"Ôi chao?!"

Kim Kiền ngẩn người, quay đầu liếc nhìn cái vị Ngự tiền hộ vệ bên cạnh.

Vị hộ vệ nào đó thân hình cũng cứng ngắc, hiển nhiên là không ngờ được tình huống phát sinh ngoài dự kiến này.

"Cứu, cứu mạng! Ta.... ọc ọc... không biết bơi..." Giữa hồ Mạnh Thu Lan đã bắt đầu chìm nổi, kêu cứu liên tục.

Ngay sau đó, Triển Chiêu liền hoàn hồn, lập tức phi thân, lướt nhanh trên mặt nước, thò tay chụp lấy, đưa Mạnh Thu Lan ra khỏi nước, mũi chân khẽ nhấn trên mặt nước gợn sóng phi lên bay về cầu.

Chạm chân xuống mặt cầu, Triển Chiêu liề buông Mạnh Thu Lan ra, quay về trấn thủ bên cạnh Kim Kiền.

Mạnh Thu Lan nằm trên mặt đất ho khan kịch liệt, sau khi phun hết nước trong mồm ra liền ngẩng đầu tức giận mắng: "Các ngươi..."

Nhưng nói được nửa câu lại im bặt.

Nguyên nhân chính là do lúc Triển Chiêu lao xuống nước cứu người đã vô ý làm rơi chiếc mũ đen có khăn che mặt xuống hồ nước, dung nhan lúc này hoàn toàn lộ ra.

Trăng thu đẹp đẽ, thanh niên áo đen dung nhan ôn hòa như ngọc, ánh mắt sáng như chứa tinh tú bên trong, lưng thẳng như tùng đón gió, dung nhan, phong thái có một không hai.

Mạnh Thu Lan nhất thời liền ngây người.

Trên cầu có bóng hồng, lay động bóng liễu, mĩ nhân mảnh mai quần áo ướt đẫm, hai mắt đẫm lệ chăm chú nhìn nam nhân tuấn dật trước mắt như nhìn trăng mây phía chân trời.

Trông thế nào cũng là cảnh tượng anh hùng cứu mĩ nhân nhất kiến chung tình, có chết cũng không từ, đất trời hòa hợp hết sức duy mĩ.

Ồ ồ ồ, hấp dẫn nha!

Kim Kiền tiếp tục đánh giá hai bên, liền bắt đầu nảy sinh một ý tưởng vô cùng hợp lí.

Nếu để cho Tiểu Miêu "này nọ" với Mạnh tiểu thư, như thế không phải sẽ tốt hơn là để Chuột Bạch làm sao, và kế sách bán hàng đa cấp của ta sẽ dễ thực thi hơn...

Nhưng vừa nghĩ đến đấy, Kim Kiền đột nhiên giật mình một cái.

Gió thu vừa rồi còn nhu hòa vô hạn giờ lại có thêm hàn ý thấu xương.

Kim Kiền giương mắt chăm chú nhìn, quả nhiên, bị nhấn chìm dưới ánh mắt mênh mông tình yêu của Mạnh tiểu thư, lông mày của vị động vật họ mèo nào đó đã nhíu lại, đôi mắt sáng trợn trừng, hiển nhiên không hề có chút vui sướng.

"Khụ khụ, Mạnh tiểu thư, người có ổn không?!" Kim Kiền vội ho một tiếng, cắt đứt ánh nhìn chăm chú tràn đầy tình cảm của Mạnh tiểu thư.

"A, không sao, không sao!" Mạnh tiểu thư đứng dậy với tư thế tuyệt đẹp, mắt hạnh phiếm hồng, nở nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ muôn phần hạnh phúc hướng Triển Chiêu làm lễ: "Đa tạ Triệu công tử ra tay cứu giúp, Thu Lan vô cùng cảm kích."

"Không cần." Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu sa sầm.

Mạnh Thu Lan ngẩn ra, lập tức thi triển bộ dạng liễu yếu đào tơ mong manh không chịu nổi cơn gió nói: "Triệu công tử, ta cảm thấy thân thể có chút không khỏe, không biết có thể làm phiền công tử..."

Mạnh Thu Lan còn chưa dứt lời đã thấy hắc y hộ vệ túm lấy cổ Tiễn công tử tiêu sái lôi đi trước, không thèm trả lời.

Da mặt Mạnh Thu Lan hơi co giật.

"Ôi chao?! Cái kia, Triển, khụ, Triệu huynh, ta cảm thấy Mạnh tiểu thư nên được..."

Dường như thiếu niên họ Tiễn còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị đôi mắt như ánh sao của hắc y hộ vệ kia lườm cho một cái:

"Tiễn công tử!"

"Có!"

"Không được nghĩ lung tung!"

"Vâng..."

Thiếu niên họ Tiễn cúi đầu lên tiếng.

Mạnh Thu Lan trừng mắt nhìn theo bóng dáng hai người, da mặt co rút mấy lần, oán hận mang một thân váy áo ướt sũng đuổi theo sau.

Dọc đường đi, Mạnh Thu Lan hiển nhiên đã chuyển mục tiêu tấn công sang Triển Chiêu, hết lần này đến lần khác muốn lôi kéo làm quen, thế nhưng không đổi lấy nổi một ánh mắt của Triển Chiêu, lại thêm quần áo ướt đẫm bị gió đêm mát mẻ thổi cho khiến nàng ta cứ hắt hơi, nước mũi chảy không ngừng. Tuy rằng Mạnh Thu Lan một mực kiên trì nhằm vào Triển Chiêu, nhưng cuối cùng do không chống đỡ được gió lạnh đành vội vàng đưa hai người đến sương phòng, sau đó lại vội vàng rời đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.