Trong chốc lát cứ mỗi người một câu lộn xộn không thể tả.
"Khụ, Bạch huynh..." Một tiếng cười mang theo ẩn ý truyền đến từ sau lưng mọi người: "Ngải tiểu huynh đệ chẳng qua là nhất thời buột miệng, huynh cần gì phải như thế---- khụ, chấp chuyện nhỏ nhặt...." (nguyên văn: tính toán chi li - nói giống Ngải Hổ lúc nãy)
"Thối miêu, ngươi nói ai chấp chuyện nhỏ nhặt?!" Bạch Ngọc Đường dựng thẳng hai hàng lông mày, phẫn nộ quay lại trừng mắt với người vừa lên tiếng.
Sau đó lại một hồi yên ắng.
Nhan Tra Tán, Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến, cũng nhìn về phía vị Tứ phẩm hộ vệ vừa châm dầu vào lửa---- vì thế, cũng không có động tĩnh.
Tia nắng ban mai màu vàng xuyên thấu qua những đám mây mỏng manh, nắng triều (sớm mai) chói lọi tràn ngập không gian, bao phủ lấy một thân áo lam như tùng, gương mặt xinh đẹp như ngọc, con ngươi đen trong suốt như nước, ý cười thản nhiên như gió xuân lướt qua mặt. Giờ khắc này, dường như cả thế giới đều sáng bừng lên.
Kim Kiền cảm thấy hô hấp như đình trệ, nhịp tim gia tốc, da mặt như phát sốt, dường như cả người đều không thoải mái.
Sau một hồi hoàn hồn trở lại liền nhìn khắp mọi nơi, nhưng ngoại trừ Vũ Mặc biểu tình coi như bình thường ra thì tất cả đều... Nhan Tra Tán rõ ràng vừa mới hoàn hồn sau một hồi ngẩn ngơ, Bạch Ngọc Đường một đôi mắt hoa đào vẫn còn nhìn mê mẩn. (nguyên văn: bắn tỉa thẳng???? @@)
Mà Ngải Hổ miệng hùm lúc này lại lí nhí trong mồm, dỏng tai lên nghe thì dường như là: "Đây có phải là nụ cười khuynh thành mà sư phụ vẫn nói? Mà từ ấy không phải chỉ dùng cho các cô nương sao? Triển Nam hiệp chẳng phải là nam nhân sao? Cả Bạch Ngọc Đường cũng là nam nhân mà, vì sao nam nhân bọn họ lại có bộ dáng xinh đẹp đến vậy? Cái đó và lời sư phụ nói không giống nhau lắm..." Và ti tỉ thứ gì khác nữa.
May mắn, may mắn, không phải chỉ mình ta "dính chưởng".
Kim Kiền vỗ ngực âm thầm vui mừng.
Từ lúc rời phủ đến nay, Tiểu Miêu lúc nào cũng bài tiết hormone ra theo chiều hướng quá là dư thừa và kì quái. Cứ như thế, ta dù có cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa thì thực sự là cũng không chịu nổi nha.
Triển Chiêu một đôi con ngươi đen lấp lánh đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Kim Kiền một chút, ý cười càng sâu hơn trong đôi mắt, ho nhẹ một tiếng nói: "Nguy hiểm đã qua rồi, có lẽ chúng ta nên trở lại khách điếm Hỉ Lai kia xem xét một chút?"
"Ngũ gia ta cũng đang có ý này!" Bạch Ngọc Đường tinh thần liền tỉnh táo, hoa đào trong mắt sáng lên lấp lánh. "Dám tính kế thâm hiểm với Ngũ gia ta, quả nhiên là chán sống!"
"Xú tiểu tử, ngươi còn không mau biến đi hay đang chờ Ngũ gia ta xẻo thịt ngươi đây?" Bạch Ngọc Đường nghiêm cái mặt thối, trầm giọng quát.
Kim Kiền còn đang muốn thơ ca bay bổng thêm vài câu, không ngờ người phía trước đột nhiên dừng bước, lên tiếng hỏi: "Lúc Bạch huynh bị nhốt trong mật đạo, Kim Kiền ngươi đã nghĩ gì?"
"Chuyện kia, ta, thuộc, thuộc hạ tự nhiên lòng nóng như lửa đốt, không không không, là thuộc hạ có chút lo lắng thôi, nhưng tất nhiên không lo lắng bằng Triển đại nhân, cho nên là, chuyện kia, với thuộc hạ mà nói là lo lắng ở mức bình thường thôi, không phải là lo lắng đến mức sốt ruột..."
"Thế nhưng Bạch huynh dường như---" Triển Chiêu dừng một chút, khẽ lắc đầu: "Chưa từng để trong lòng những lời ta khuyên nhủ."
"Ơ---" Tiểu Miêu đại nhân, có vẻ như ngài nói đúng rồi, con chuột bạch kia hiển nhiên không phải chuột ngoan đâu.
"Triển Chiêu trong lòng buồn bực, cho nên vừa rồi mới cư xử với Bạch huynh..." Triển Chiêu nhìn phía Kim Kiền, mắt sao long lanh, âm thanh như tơ liễu, mềm mại quét qua đáy lòng: "Ngươi--- đừng có suy nghĩ nhiều."
"Thuộc hạ tuyệt đối không suy nghĩ nhiều! Không, là thuộc hạ cái gì cũng không suy nghĩ!" Kim Kiền ôm quyền, bày ra bộ dáng bất luận chuyện gì cũng không liên quan đến ta, nhưng trong lòng lại như nồi nước sôi ùng ục, thật náo nhiệt!
Không để ý mới là lạ! Cái này chính là giấu đầu hở đuôi, Tiểu Miêu đại nhân cùng chuột bạch rõ ràng là liếc mắt đưa tình, đằm thắm vô cùng! Bây giờ, phải lập tức đề ra công tác mai mối cho hai người này trong một ngày mới được!
Nói xong lại hướng phía Kim Kiền mà nở một nụ cười trong veo yếu ớt.
Cái khuôn mặt tươi cười kia mười phần là cảnh đẹp ý vui, nhưng không hiểu vì sao vào trong mắt Kim Kiền lại khiến nàng ngấm ngầm cảm thấy có chút sợ hãi.
__________________________
Trấn Quảng An, phía Bắc thông với 9 quận của Tương Dương, phía Nam là Giang Nam giàu có và đông đúc. Con đường huyết mạch thông thương hai phía lại đi qua chính nơi này khiến chợ phát đạt, hàng quán hưng thịnh, thương gia lui tới, kẻ có tiền có quyền nhiều không đếm xuể.
Thị trấn nằm trên bình nguyên (đồng bằng), thế đất rộng lớn, bốn chợ Đông Tây, Nam Bắc lục lộ, bốn phương thông suốt, hai bên đường phố cờ bay phất phới, cửa hàng san sát, điếm chen chúc người, mang đầy đủ khí thế một đô thành.
Phía Đông Bắc của trấn có một con hẻm nhỏ, bên trong có hơn mười hiệu may, phục vụ chu đáo, hàng hóa đầy đủ, tất cả đều trưng bày ra những kiểu dáng y phục mới nhất, hễ là khách dừng chân đến đây nhất định sẽ phải vào mua vài bộ.
Ngải Hổ đứng ở đầu đường, khập khiễng đi xuống cuối phố trông lại, nhưng chỉ thấy đoạn trên của khu phố bảng hiệu cờ vẫy bay tới tấp khiến cho cảnh vật đan xen không thể nhìn hết, dòng người qua lại như thoi đưa làm không khí náo nhiệt lạ thường.
"Phong Hoa y điếm (tiệm y phục Phong Hoa), Cẩm Tú trang (hiệu gấm vóc), Hồng Thường điếm (hiệu xiêm y lớn)..." Ngải Hổ vừa đi vừa trông các cửa hiệu hai bên đường, nhưng càng đi càng thấy các tiệm bên trong ngày một sang trọng, ngày một xa hoa, không khỏi thở dài một hơi.
"Vậy là đồ quý rồi." Kim Kiền một đôi mắt nhỏ híp thành hai khe hở, nhìn ông chủ Chu: "Nói vậy, chắc chắc bộ xiêm y này phải làm vô cùng công phu, giá trị tinh tế nhỉ?"
"Tất nhiên!" Ông chủ Chu lỗ mũi vểnh lên tận trời, dương dương tự đắc nói: "Bộ xiêm y này của ta tuyệt đối là hàng thật giá thật!"
"Là hàng thật giá thật sao?" Kim Kiền hỏi.
"Hàng thật giá thật!" Ông chủ Chu thề son sắt.
"Được!" Kim Kiền đột nhiên thò tay đoạt lấy trường sam lụa xanh nhét vào tay Vũ Mặc, cao giọng nói: "Vũ Mặc, đem cái gọi là hàng thật giá thật này treo ra ngoài để mọi người đi qua cùng xem xét ngắm nghía!"
Không chờ ông chủ Chu định thần lại, Vũ Mặc đã một bước lùi ra cửa, phi thân bay lên đem xiêm y treo lên bảng hiệu "Hiệu may Chu Kí".
Dưới ánh nắng giữa trưa gay gắt, trường sam lụa xanh vô cùng thê thảm theo gió bay phiêu lãng, không khó để nhìn ra vạt áo thêu hoa đã bị đứt một đường chỉ.
"Ngươi, ngươi định làm gì?" Ông chủ Chu sợ hãi lao ra ngoài hô lớn.
Chỉ thấy Kim Kiền hai tay chống hông, mãnh liệt hít vào, ngoác mồm gào lớn: "Đến đây đến đây bà con gần xa, cho dù chỉ đi ngang qua cũng đừng bỏ lỡ, mau mau tới xem bảo bối được cất giấu kĩ lưỡng của hiệu may Chu Kí!"
Lúc này trên đường người đi lại như thoi đưa, náo nhiệt vô cùng, theo tiếng rao của Kim Kiền mà nhất thời đưa tới không ít người vây xem.
"Gì? Bảo bối?"
"Mau mau, mau lại xem nào!"
Trong nháy mắt, trước cửa hiệu liền xuất hiện ít nhất hai, ba mươi người tò mò.
Kim Kiền hai tay chống hông, mắt nhỏ phát sáng, chỉ vào bộ xiêm y xanh xanh trên bảng hiệu nói: "Mọi người mở to hai mắt ra mà xem cho kĩ, bộ xiêm y này chính là bảo bối!"