Dọc theo con đường chính của Quảng An trấn, hai phía bắc nam từ xa đã nhìn thấy hai tòa lầu được xây dựng sóng đôi với nhau. Tòa phía nam, xà cao, mái đình trạm trổ hoa văn, quý khí bức người, tên là Tiêu Tương Uyển, chủ điếm là người Hồ Nam, đồ ăn trong điếm đều là mỹ vị nổi danh bốn phương, không hổ danh là tửu lâu lớn nhất trấn. Tòa phía bắc là một trà lâu có tên Họa Đường Xuân, với trà Bích Loa Xuân hương thơm mười dặm, bên trong được trang trí bằng những bức thư họa của các nhà Nho nổi tiếng, bầu không khí tao nhã, là nơi được ưa chuộng nhất của tầng lớp trí thức.
Hai tòa lầu, đối lập hai bên đường, các sĩ tử (người đi học) trong Họa Đường Xuân thường ngửi thấy hương thức ăn thơm ngon từ Tiêu Tương Uyển, làm đậm thêm cho những câu chuyện. Ngược lại, thực khách trong Tiêu Tương Uyển lại lấy những điều ba hoa khoác lác nghe được từ bên Họa Đường Xuân làm vui. Hai nhà kết hợp vừa hay bổ sung thêm cho nhau, làm ăn đôi bên càng thêm thịnh vượng, khách đến đông đúc.
Giờ Mùi ngày hôm đó, tầm lúc canh ba, trong Tiêu Tương Uyển phần lớn khách đã rời đi, ngược lại bên Họa Đường Xuân lại đông đúc toàn người, mười phần náo nhiệt. Người lui đến trà lâu này thường là để phẩm trà (thưởng thức trà), luận sự, xả bát quái (chém gió) về mọi thứ trên đời, cho nên nói Họa Đường Xuân này là nơi tập trung mọi tin tức của trấn Quảng An cũng chẳng sai. Nếu muốn biết mọi chuyện lớn nhỏ trong trấn, chỉ cần đến trà lâu ngồi khoảng nửa ngày là được.
Tỉ như lúc này, bên cửa sổ là một bàn gồm ba vị thư sinh, vừa phẩm trà vừa tán gẫu về chuyện mới xảy ra gần đây.
"Nghe nói gần đây trong trấn xuất hiện một vị công tử vung tiền như rác, không biết các vị huynh đài đã biết chưa."
"Đương nhiên là biết. Vị công tử kia họ Vân tên Quân Thiện, gia sản lớn, là phú quan Giang Nam. Mới đến trấn Quảng An này năm ngày mà đã tiêu hết mấy vạn lượng mua hàng, quả đúng là tiêu tiền như nước!"
"Ôi dào, con nhà phú thương ở trấn Quảng An này đâu có hiếm, vị công tử Vân Quân Thiện này chẳng qua chỉ là một trong số họ thôi, các vị quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
"Vị huynh đài này không biết rồi, Vân công tử kia chính là họ hàng xa của Đinh gia trang ở Mạt Hoa thôn, không chỉ có gia tài lớn mà còn võ nghệ đầy mình, trong giới thương nhân, người như vậy được xem là "hàng hiếm" đó."
Ngày thu nắng trong veo, tại cửa Tiêu Tương Uyển xuất hiện một nam tử thân hình cao lớn, một thân tuyết y phất phới như mây trắng, toát lên sự an nhàn, tóc đen bay vi vu trong gió. Chỉ một bóng hình ấy thôi đã khiến cho người ta phải mơ màng bao điều.
Dường như cảm thấy có người đang ngắm mình, nam tử kia chậm rãi quay đầu lại, giương mắt nhìn sang Họa Đường Xuân, dung mạo như tranh vẽ liền phơi bày, nhan sắc như ngọc trắng tinh khôi, trong mắt hoa đào con ngươi lấp lánh ánh sáng, môi mỏng khẽ nhếch, nét cười sáng lạn đẹp hơn cả ánh sao.
Trong Họa Đường Xuân, người nào chưa từng nhìn qua dung nhan của Vân công tử thì tất cả đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Dường như chứng kiến ánh mắt kinh diễm mọi người nhìn mình khiến ý cười của Vân công tử càng thêm, chớp mắt vài cái đã xoay người vào điếm, một đường đi thẳng lên tầng cao nhất, chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Tiểu nhị lập tức đi lên tiếp đón, vừa nghe Vân công tử dặn vừa liên tiếp gật đầu, không bao lâu sau liền lui xuống lấy đồ ăn.
Công tử áo trắng chầm chậm dựa vào khung cửa sổ, híp đôi mắt hoa đào đa tình, thản nhiên nghịch chén trà, trông có vẻ như đang chán đến chết, tựa như một con chuột bạch đang phơi lông tắm nắng.
Đột nhiên, hình như nhìn thấy cái gì đó, thân hình miễn cưỡng ngồi dậy, lộ ra khuôn mặt tươi cười dù nhìn kiểu gì cũng không có hảo ý.
Mọi người nhìn theo ánh mắt Vân công tử thì chỉ thấy từ đầu đường một thiếu niên sai vặt đang vội vàng chạy tới. Thiếu niên mặc toàn thân đen, tuổi chỉ chừng mười bảy mười tám, mày rậm mắt to, da ngăm ngăm đen, hai tay vác theo sáu vò rượu, trông kích cỡ thì mỗi vò phải xấp xỉ mười cân nhưng thiếu niên này mang những sáu vò mà mặt không đổi sắc, đi đứng bình thường như không. Không bao lâu sau đã vào Tiêu Tương Uyển, liền vọt lên tầng cao nhất, đem sáu vò rượu lớn đặt trên bàn của Vân công tử.
Vân công tử chỉ nhấc mắt lên tùy tiện nhìn một cái, dường như còn nói gì đó khiến thiếu niên áo đen trợn mắt sửng sốt nửa ngày, lại lao vù vù xuống lầu chạy ra ngoài, không lâu sau liền trở về với hai bao điểm tâm to bự.
Vân công tử lại liếc mắt nhìn đống điểm tâm một cái, thay đổi tư thế ngồi, thuận tay vẫy vẫy.
Thiếu niên áo đen ngực phập phồng lên xuống, xoay người xuống dưới lầu, mang lên cái ấm đồng lớn nhất, bắt đầu châm trà cho Vân công tử.
Vân công tử cứ uống một ngụm rồi lại một ngụm, có vẻ như rất hài lòng, còn thường xuyên sai thiếu niên đen kia lúc thì lau cái bàn, lát nữa lại lau cái ghế. Về sau thức ăn được mang lên lại bắt đầu sai khiến thiếu niên kia gắp rau, lựa xương cá, rót rượu...
Những người vây xem trong Họa Đường Xuân đều tấm tắc tán dương, tất cả đều cảm khái rằng Vân công tử thật biết cách giáo huấn gia nhân.
Nhưng nếu nhìn kĩ hơn thì sẽ dễ dàng nhận thấy rằng trán của thiếu niên áo đen kia gân xanh nổi rần rần, phải kìm nén để không nổ tung, hơn nữa còn thường xuyên dùng một loại ánh mắt vạn phần u oán nhìn về phía Họa Đường Xuân phía đối diện.
"Bạch Ngũ gia lại bắt đầu dằn vặt Ngải Hổ..."
Ở Họa Đường Xuân, trong không gian lầu ba tao nhã, đối diện với cửa sổ gần bàn của "Vân công tử", Kim Kiền tỏ vẻ cảm thông sâu sắc đối với Ngải Hổ đáng thương bị dày vò nhiều ngày qua.
Phía đối diện lệch sang không ai khác chính là Nhan Tra Tán, bên cạnh là Triển Chiêu đang cùng cúi đầu uống trà, còn Vũ Mặc ở phía trực diện mặt không thay đổi, tiếp tục nhìn chăm chú sang bên kia, tận trung hết mức với công tác giám sát.
"Ngải huynh, ta ở đây cầu nguyện cho huynh!" Kim Kiền dùng vẻ mặt chân thành liếc Ngải Hổ ở xa xa một cái, giơ nắm tay nói: "Bảo trọng!"
"Khụ, Kim huynh không cần lo lắng." Nhan Tra Tán chậm rãi nói: "Bạch huynh đã thuê người mang hàng hóa mua được đưa về Đinh gia trang, đợi án này chấm dứt sẽ chuyển tới Hãm Không đảo, bán cho đất phương Bắc."
"Ôi chao?" Kim Kiền kinh ngạc.
"Bạch huynh bỏ ra một vạn lượng mua lá trà cùng với tơ lụa đều là hàng thượng phẩm, cho dù có mua đi bán lại nhiều lần thì chắc chắn vẫn kiếm ra một chút lợi nhuận." Nhan Tra Tán tiếp tục nói.
Kim Kiền mắt nhỏ mở trừng trừng, sửng sốt một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Tra án còn tranh thủ kiếm tiền, nếu chuột bạch mà đi làm con buôn thì nhất định sẽ giàu nứt đố đổ vách, còn mất công chạy đi làm hiệp khách giang hồ làm gì, thật là lãng phí nhân tài nha!"
Nhan Tra Tán không khỏi lắc đầu cười, tiếp tục giải thích:
"Hãm Không đảo có năm vị đảo chủ, tính cả gia quyến với mười mấy gia nhân, hộ vệ thì chi phí ăn mặc lớn vô cùng, nếu không biết kiếm bạc thì e là đã đồng vào thì ít đồng ra thì nhiều. Giang hồ đều biết, Cẩm mao thử của Hãm Không đảo tiêu tiền như nước, tuy nhiên, quả thực là cũng rất có tài buôn bán."
"Thì ra là thế!" Mắt nhỏ của Kim Kiền phát sáng, nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường ở tửu lâu đối diện, giống như đang nhìn một thỏi vàng nén tình cờ gặp trên đường---- Không, phải nói là giống như đang nhìn một ngân hiệu tình cờ gặp trên đường.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Kim Kiền một cái, con ngươi lại thoáng lướt qua Nhan Tra Tán.
Nhan Tra Tán đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh.
"Chẳng qua là nhờ danh tiếng và địa vị của Ngũ thử Hãm Không đảo trên giang hồ khiến mọi người tin tưởng, bằng không hào kiệt khắp nơi cũng chẳng tới Hãm Không đảo mua bán." Triển Chiêu nói với giọng trong trẻo, êm tai: "Mọi người chỉ thấy Ngũ thử Hãm Không đảo trên giang hồ có địa vị cao cả, giàu có sung túc, cũng không biết rằng thanh danh, địa vị cùng phú quý ngày hôm nay đã khiến họ phải tung hoành chém giết nhiều năm để đổi lấy."
"Ặc!" Kim Kiền đột nhiên thu hồi ánh mắt.
Biện pháp kiếm tiền kiểu này thật nguy hiểm, thường xuyên phải hi sinh xương máu, không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp với ta! Thực ra loại công việc ổn định như làm nhân viên công vụ ở phủ Khai Phong vẫn là thích hợp với ta hơn.
Triển Chiêu nâng chén trà, thuận tiện che khuất khóe môi đang nhếch lên.
Nhan Tra Tán cảm thấy trên trán xuất hiện hắc tuyến.
"Đến rồi!" Vũ Mặc vẫn đang tiến hành công tác giám sát đột nhiên thốt ra một câu.
Triển Chiêu sắc mặt trầm lại, bình tĩnh nhìn hai bàn bên trong Tiêu Tưởng Uyển.
Bên này, Bạch Ngọc Đường tự châm tự ẩm (tự rót rượu tự thưởng thức món ăn) rất thong dong, bên kia nữ nhân họ Mạnh cũng ăn từng chút từng chút rất nhã nhặn.
Đợi mãi cho đến khi đồ ăn trên bàn cả hai gần hết cũng không thấy Bạch Ngọc Đường với nữ nhân họ Mạnh kia giao tiếp với nhau một chữ.
"Sao lại thế?" Kim Kiền vội la lên: "Chẳng lẽ Ngải Hổ tìm nhầm nghi phạm?"
Ánh mắt Kim Kiền từ trên đôi môi anh đào đang chu lên của Mạnh Thu Lan chuyển đến khuôn mặt xinh đẹp vô cùng đang bắn ra tia sáng bốn phía của Bạch Ngọc Đường, đảo một vòng, thở dài thầm nói: