Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 9 - Chương 13-1: Tân hộ vệ tuần phố - Cẩm Thử làm quân sư (1)



Kim Kiền cảm thấy hôm nay điềm báo cực kỳ không tốt.

Sáng sớm vừa rời giường, hai mí mắt co rút không ngừng nhảy loạn.

Tục ngữ nói mắt trái giật tài mắt phải giật tai, còn hai mắt cùng giật thì sao….

“Chắc không có chuyện gì tốt…”

Kim Kiền thở dài một hơi, trên mí mắt dính hai mảnh giấy: “Chẳng lẽ báo hiệu…. Hôm nay vẫn không có cơ hội nói rõ ràng với Triển đại nhân sao?”

“Không phải chứ!” Kim Kiền quay mồng mồng trên mặt đất, nắm tay tóm đầu động viên mình: “Hôm nay ta nhất định có thể kiên quyết đến cùng, nhất định sẽ không bị sắc đẹp của Tiểu Miêu mê hoặc, hôm nay ta không thành công….”

Ưỡn ngực, vỗ ngực: “Sẽ thành công! Khụ…khụ…. Mùa đông đền rồi nên cuống họng có chút khô, ta nên đến thiện đường uống chén cháo trước đã, lấp đầy bụng nhân tiện tìm hiểu đường đi nước bước của Tiểu Miêu hôm nay… Chậc, Tiểu Miêu mấy ngày nay vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, động một chút thì lại không thấy bóng nữa…”

Lẩm bẩm, Kim Kiền vừa kéo cửa vừa thò đầu ra…..

“Hắt xì!”

Một tiếng hắt xì kinh thiên động địa truyền đến từ ngoài cửa, nước miếng hoa lệ phun vào Kim Kiền như vòi hoa sen.

“Aaaaa! Ai vậy hả, sáng sớm đứng ở cửa phòng ta rồi hắt xì, có đạo đức công cộng hay không…. Ặc? Nhan đại nhân?”

Không sai, sáng sớm đã đứng ở trước cửa Kim Kiền, mặc áo choàng bông vải đội nón che phủ toàn thân giống như trang phục của kì nhân dị sĩ, là tân quý của triều đình Nhan đại nhân Nhan Tra Tán.

Ở bên cạnh hắn, còn có Vũ Mặc âm trầm.

Chỉ là….

Kim Kiền dụi dụi mắt.

Ôi trời, không phải ta đang hoa mắt chứ, lúc nãy Vũ Mặc vừa mới hít mũi à?

“Khụ…khụ, Kim hộ vệ, chào buổi sáng.” Nhan Tra Tán vừa ho khan vừa chào hỏi Kim Kiền.

“… Chào Nhan đại nhân.” Kim Kiền nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Nhan Tra Tán, ngạc nhiên nói, “Nhan đại nhân bị phong hàn à? Hay để ty chức bắt mạch cho đại nhân, rồi kê đơn thuốc…”

Nói xong, thò tay ra bắt mạch cho Nhan Tra Tán.

Không ngờ Nhan đại nhân lại như thấy thú dữ, rút lui hai bước, thân thủ nhanh nhẹn, quả thật ngang ngửa với cao thủ hạng hai trên giang hồ.

Kim Kiền ngượng ngùng đưa tay ở giữa không trung.

Này này, Nhan thư sinh, ngươi làm gì mà như máy bay vậy?

“Khụ, Nhan mỗ chỉ bị phong hàn nhẹ thôi, không sao, không cần làm phiền đến Kim hộ vệ, không cần không cần!” Nhan Tra Tán liên tục xua tay nói.

        Hả?!

Kim Kiền chớp chớp lông mi, đưa mắt nhìn sang Vũ Mặc.

Này, đại nhân nhà ngươi hôm nay nổi cơn điên gì vậy?

Vũ Mặc đen mặt, hít nước mũi, lạnh giọng mở miệng nói: “Sáng nay, Triển đại nhân đến đưa canh gừng.”

“Triển đại nhân?” Kim Kiền trừng mắt.

Tình tiết gì nữa đây?

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì….” Nhan Tra Tán hắt xì ba cái, kéo áo choàng trên người che kín thêm vài phần, hai mắt đầy tia máu bình tĩnh nhìn về phía Kim Kiền, vẻ mặt khẩn cầu, “Kim hộ vệ… Ngươi hãy nói với Triển hộ vệ, cái kia, Triển huynh ban ngày công vụ bề bộn, ban đêm, khụ, không cần phải đến chỗ Nhan mỗ thủ vệ đâu…”

“Sao???” Kim Kiền càng thêm bối rối không hiểu gì hết.

Tiểu Miêu đi làm thủ vệ cho ngươi à? Vì cái lông gì? Tiểu Miêu không phải là thủ hạ của lão Bao sao? Cho dù Nhan thư sinh ngươi là môn sinh đắc ý của lão Bao, nhưng cũng đâu cần Ngự tiền tam phẩm hộ vệ đi làm môn thần đâu.

Nhìn Kim Kiền đầu đầy dấu chấm hỏi, Nhan Tra Tán bởi vì bị bệnh nên trắng xanh cả mặt.

“Kim huynh, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi vẫn còn hiểu lầm Triển huynh và Bạch huynh là..”

Lời vừa nói ra, trái tim Kim Kiền tuôn ra một loại cảm động “rốt cuộc đã tìm được tổ chức”, vội vàng dính sát vào Nhan Tra Tán, thấp giọng nói:

“Đúng vậy, mấy ngày nay ta đang đau đầu vì chuyện này đây! Ngài nói xem, hai người kia đang êm đẹp, đột nhiên ta lại chen vào một chân, quá không thích hợp! Ta không thể phụ lòng Triển đại nhân, không thể phụ lòng Bạch Ngũ Gia, không thể phụ lòng…”

Thân hình Nhan Tra Tán kịch liệt nhoáng một cái, may mắn Vũ Mặc nhanh tay lẹ mắt đỡ, nếu không nhất định sẽ té chổng bốn chân lên trời.

“Kim huynh… Ngươi, ngươi… Khó trách, khó trách…” Nhan Tra Tán đỡ trán thở dài, vẻ mặt bi phẫn, suýt nữa ngửa mặt lên trời hộc máu ba lần.

Này này, Nhan thư sinh ngươi có phải là bị phong hàn nhập não không?

Kim Kiền nhìn vẻ mặt của Nhan Tra Tán, đầu đầy hắc tuyến.

“Kim huynh…” Bi phẫn xong, Nhan Tra Tán buồn bực nhìn Kim Kiền, trong mắt phượng lóe sáng vài lần, cuối cùng thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi! Vũ Mặc, tối nay chuẩn bị thêm mấy chậu than, thêm hai đệm giường nữa, ngươi cũng đi mua thêm áo choàng rộng đi…”

“Dạ…” Vũ Mặc âm trầm ôm quyền đáp ứng, vịn Nhan Tra Tán hắt xì ho khan liên tục rời đi, chỉ là sau đó quay lại nhìn Kim Kiền, tràn đầy uất ức và nén giận.

Này này, cảm mạo phong hàn thiên tai nhân họa đâu phải do ta làm!

Kim Kiền bị Vũ Mặc trừng đến hết hồn, đứng tại chỗ phân tích rất lâu, đến khi xác định gần đây mình không làm chuyện xấu gì khiến người oán trách thì mới yên tâm thoải mái tiếp tục đi về phía thiện đường.

Nhưng vừa ra tới cửa chính viện Phu Tử thì đột nhiên bị hai người vượt ra chặn đường.

“Kim Kiền, Kim Kiền, ngươi nhanh cứu sư phụ với!” Bên trái nước mắt nước mũi một đống chính là Ngải Hổ.

“Kim hộ vệ, Kim hộ vệ, ngươi nhanh cứu lão đại với!” Bên phải một mũi nước mắt một đống chính là Phòng Thư An.

“A!”

Kim Kiền còn chưa kịp phản ứng “Lão đại” trong miệng Phòng Thư An là thần thánh phương nào thì đã bị hai người vừa lôi vừa kéo đến hậu hoa viên Khai Phong phủ.

Chưa vào cửa hậu hoa viên, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói cực kỳ quen tai.

“Tám vạn!”

“Bính!”

“Chín con!”

“Ăn!”

“Bạch bản!”

“Khoan đã, ta ù rồi!”

“Hả, không phải chứ! Độc Thánh tiền bối ngài đã ù một vòng rồi! Lão Hán ta còn chưa ù vòng nào đâu.”

“Hừ, bọn tiểu bối các ngươi sao có thể là đối thủ của ta chứ?!”

“Bùi Thiên Lan, thua cuộc đi!”

“Triệu phu nhân, không thể nói như vậy…”

“Ít nói nhảm đi, còn đánh nữa hay không?”

“Y Tiên tiền bối, ngài đừng cười, lão hán ta sợ!”

“Dược Lão đầu, lại đại chiến năm vòng đi!”

“Ai sợ ai chứ, tới đây!”

Hậu hoa viên của Khai Phong phủ, bên cạnh cái bàn đá, bốn người ngồi vây quanh, đang tiến hành hoạt động giải trí được hoan nghênh nhất ở Trung Hoa…. Đánh mã điếu.

Chỉ là nhìn đội hình bốn người này.

Y Tiên, Độc Thánh, Bùi Thiên Lan và Giang Ninh bà bà.

Ặc, bốn người này sao lại tụ thành một chỗ rồi?

Hơn nữa….

Kim Kiền quét qua số ngân phiếu sau lưng Nhị sư phụ và Giang Ninh bà bà, lại quét qua quầng thâm dưới hai mắt Bùi Thiên Lan…

Này này, chẳng lẽ bốn vị bô lão này tụ lại đánh bài suốt đêm à?

“Kim Kiền, ngươi mau đi van cầu sư phụ ngươi, bọn họ chỉ lo đánh mã điếu thôi, không có thời gian rãnh để cứu sư phụ ta!” Ngải Hổ lem luốc nước mắt.

“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta lại không dám đắc tội với hai vị tiền bối, lão đại lại nói, độc này Kim huynh ngươi giải không được, hic hic, thật sao?!” Phòng Thư An lem luốc nước mũi.

“Cái kia… Để ta nghĩ lại đã…” Kim Kiền đỡ trán, “Các người nói… Là Yêu hồ đen Trí Hóa à?”

Hai người dùng sức gật đầu.

Trong lòng Kim Kiền có một cảm giác quái dị: “Trí tiên sinh bị sao?”

“Sư phụ (lão đại) trúng độc!” Hai người đồng thanh hô to.

“Hô cái gì mà hô! Lão hán ta sắp ù rồi!” Bùi Thiên Lan đỏ mặt tía tai hét lớn một tiếng, “Im hết cho lão hán!”

“Đúng đấy, tiểu hồ ly kia trúng Tam Vị Yên Hồng rất khó giải, hô cũng vô dụng thôi.” Y Tiên quay đầu cười hiền.

“Đi mau! Đi mau!” Độc Thánh u ám quát chói tai.

“Ai nha, bảy vạn này lão bà tử ta còn tính chờ đấy.” Giang Ninh bà bà xiết một tấm thẻ kinh hô.

“Ngươi nhìn bọn họ đi!” Ngải Hổ và Phòng Thư An rơi lệ lên án.

Kim Kiền: “…”

Ta nhớ ra rồi, Hồ ly đen này trúng “Tam Vị Yên Hồng” dỏm của Mộc Sứ Thương Mộ, không cần thuốc giải cũng sẽ tự giải, căn bản là không có gì lớn mà!

“Khụ, cái kia, đại ý của sư phụ là Tam Vị Yên Hồng không phải là khó giải, mà là…” Kim Kiền muốn giải thích.

“Gì??? Không phải là khó giải?!” Mắt đậu của Phòng Thư An sáng ngời.

“Ta biết Kim Kiền ngươi nhất định sẽ có biện pháp mà!” Ngải Hổ vui mừng bắt lấy Kim Kiền.

“Ai, ý của ta là…”

“Mau theo ta đi cứu người!” Hai người lại không nói một lời kéo Kim Kiền đi ra ngoài.

Này này, rốt cuộc thì lúc nào ta mới có thể ăn điểm tâm đây?!

Kim Kiền khóc không ra nước mắt.

Kim Kiền bị Ngải Hổ và Phòng Thư An kéo đến tân viện, vừa vào cửa sân thì thấy Chân Trường Đình tay áo phiêu dật và Yêu hồ đen Trí Hóa mặc trang phục nổi bật ngồi dưới tàng cây đánh cờ.

Một là Trang chủ Trân Tụ Sơn Trang khí chất văn nhã tiếng tăm lừng lẫy, một là đệ nhất đỏm dáng phong tư nhẹ nhàng nhất giang hồ, quang cảnh này tuy có vẻ không bằng cảnh Miêu Thử đồng hành cùng bắn hào quang ra bốn phía, nhưng cũng cực kỳ đẹp mắt.

Đáng tiếc, chưa tới một giây, quang cảnh này đã bị hai tên động vật đơn bào phá hủy.

“Sư phụ (lão đại) bọn ta mời Kim Kiền tới cứu người đây!”

Ngải Hổ và Phòng Thư An nhào tới bên người Trí Hóa.

Ngón tay cầm quân cờ của Trí Hóa dừng một chút, mười móng tay đỏ thẫm càng thêm chói mắt.

“Tại hạ đã nói rồi, loại độc này khó giải, các người hà cớ gì…” Trí Hóa nhìn hai người bên cạnh, vẻ mặt bất lực.

“Trí huynh quả nhiên là trời sinh tính tình thoải mái, Chân mỗ bội phục.” Chân Trường Đình tiếc hận cảm khái nói.

“Sư phụ…” Ngải Hổ rơi lệ.

“Lão đại…” Phòng Thư An rơi lệ.

Hai người mặt buồn thê lương, một người thì mặt thấy chết không sờn, không xem trọng sinh tử, quả nhiên là khiến người khác thấy mà đau lòng, rơi lệ…. Cái quỷ gì vậy!

Chân Trường Đình quay đầu nén cười đến mức khuôn mặt biến thành màu gan heo, hiển nhiên là đã biết từ lâu rồi, nhưng vẫn giả điên, thật sự là quá không phúc hậu.

“Được rồi được rồi! Tiết mục Quỳnh Dao nên chấm dứt đi thôi!” Đầu Kim Kiền đầy hắc tuyến, trừng mắt liếc nhìn Chân Trường Đình, hắng giọng một cái nói, “Khụ, Trí tiên sinh, trách ta lần trước vì quá vội vàng nên không nói rõ ràng, độc ngài trúng khó giải thật… Nhưng, cũng không phải là không giải được, mà là không cần giải độc. Tam Vị Yên Hồng của Thương Mộ sẽ tự tan trong vòng nửa năm, cũng không có hại đối với thân thể.”

Một viện tĩnh mịch.

Ngải Hổ trừng mắt, Phòng Thư An ngây mồm, hai người song song nhìn chằm chằm vào Kim Kiền.

Trí Hóa trừng to mắt phượng, vẻ mặt kinh ngạc.

“Phốc!” Chân Trường Đình phun cười.

“Kim Kiền… Bọn ta đã sớm biết độc đó không ảnh hưởng tới tánh mạng của sư phụ rồi!” Ngải Hổ bày ra vẻ mặt khinh bỉ.

Hở?

        “Y Tiên tiền bối đã sớm nói cho bọn ta biết rồi!” Phòng Thư An nghiêng đầu nói.

Hả?!

Vậy các ngươi ở đây kêu trời trách đất làm gì?!

Kim Kiền phát điên.

“Kim hộ vệ,” Chân Trường Đình cuối cùng nén cười, hướng Kim Kiền ôm quyền nói, “Trí Hóa huynh cảm thấy móng tay màu đỏ kia có chút mất mặt, cho nên…”

“Đúng vậy, sư phụ yêu nhất là cái đẹp, mười cái móng tay đỏ chót kia, từ nay về sau sao sư phụ có thể hành tẩu giang hồ nữa?” Vẻ mặt Ngải Hổ như đưa đám nói.

Mặt Trí Hóa có chút xanh.

“Không sai không sai, lão đại yêu nhất là cái đẹp, mười cái móng tay đỏ như đàn bà thế này, sau này sao lão đại dám gặp người đây?” Phòng Thư An lại cho thêm một đao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.