Lần đầu tiên Lâm Giản thấy vẻ mặt như bị táo bón của Trần Hoài, có vẻ buồn bực không diễn tả nổi mà lại không thể phát tác ra. Cô nhìn Trần Hoài, nỗi bực dọc tích cóp mấy ngày nay đã tiêu hơn phân nửa, tâm trạng thoải mái, Lâm Giản vô thức huýt sáo một tiếng, giọng trong trẻo, cảm giác hồi hộp hoảng hốt trước đó bị ném sang một bên.
“Phải không?” Trần Hoài cầm chiếc khăn màu đen hứng nước dưới vòi, anh như rất kiên nhẫn, lại vắt khô, giặt sạch hết lần này tới lần khác. Chiếc khăn ban đầu màu đen do ám khói bụi nhưng giặt mấy lần liền thì đã hiện lên màu xanh nhạt ban đầu, trên đó có hình bầu trời sao được thêu bằng máy.
Trần Hoài đã đứng dậy, nhìn chiếc khăn trên tay với vẻ sâu xa, “Khăn lau chân mà có tình thú như thế này, cô chắc chắn mình chỉ lau chân chứ không lau chỗ khác chứ?” Nói tới chữ ‘chỗ khác’, anh cố ý ngừng lại, cười cười nhìn phản ứng Lâm Giản.
“Lưu, manh!” mặt Lâm Giản nóng bừng, siết chặt chiếc khăn trong tay mình, cắn ra từng chữ một.
“Lau chân còn ném cho tôi xài, không biết chân có thơm không, ai lưu manh còn chưa chắc đấy, cô nói thử xem?” Anh vừa nói vừa ghé lại gần, mùi khói bụi cùng mùi vị đàn ông trong từng hơi thở xông vào mũi, từng khắc từng giây quấy nhiễu sự tỉnh táo của người khác.
Cô cau mày, giữ khoảng cách an toàn với anh.
“Sao lại xảy ra hỏa hoạn vậy chứ?” Giọng Mưu Kỳ vang lên cách đó không xa, ông và hai giáo viên khác vào trong huyện họp, có vẻ như nghe tin thì vội vã bắt xe trở về, vừa xuống xe đã hỏi, “Người không ai bị sao chứ?”
“Tạm thời không có tử vong, nhưng có người bị bỏng đã đưa đi bệnh viện cấp cứu.” Một nhân viên cứu hỏa kiểm tra hiện trường vụ cháy đáp lại, Mưu Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Công việc của nhân viên cứu hỏa sắp hoàn tất, một nhân viên cứu hỏa trẻ tuổi đến gần hỏi Lâm Giản và Trần Hoài vài việc, hai người đáp ngắn gọn, nhân viên cứu hỏa ghi chép lại rồi chuẩn bị rút lui.
“Đội các anh có gần bệnh viện ở Mêdog không?” Lâm Giản đột nhiên hỏi.
“Có đi ngang bệnh viện bên đó.” Người lính cứu hỏa trả lời.
“Có thể cho tôi quá giang không?”
Được người đó đồng ý, Lâm Giản xách balô đi tới bên xe cứu hỏa. Ngoại trừ đồ đạc của cô không hư hại thì hành lý của những người khác để trong ký túc xá đều bị cháy.
Lâm Giản lên xe cứu hỏa, Trần Hoài cũng ngồi vào, nói: “Chắc chắn muốn đến bệnh viện? Cô ta chưa chắc đã cảm kích.”
Lâm Giản không đáp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ký túc xá sau khi dập lửa chỉ còn một mớ hỗn độn tối đen, không biết ngày mai bọn trẻ đến lớp có sợ hãi không. Mưu Kỳ và hai thầy giáo kia đang nói gì đó khá gay gắt, khi xe khởi động chạy ra ngoài, cô không còn nghe thấy giọng Mưu Kỳ nữa.
Vài giờ sau, xe cứu hỏa đưa Lâm Giản và Trần Hoài đến cổng bệnh viện nơi Tôn Văn Văn được đưa đến điều trị.
Khi họ đến nơi, trời đã dần sáng, Chương Lăng Ba và Từ Nguyên vẫn đang còn ở bên ngoài phòng giải phẫu.
“Lâm Giản, cô không bị bỏng chứ? Tôi lên xe mới nhớ lẽ ra nên gọi cô đi theo kiểm tra.” Từ Nguyên vừa thấy mặt Lâm Giản đã lo lắng kiểm tra xem Lâm Giản có bị bỏng hay không.
“Tôi không sao, Tôn Văn Văn thế nào?” Lâm Giản nhìn phòng giải phẫu vẫn đang đóng kín cửa.
“Hiện giờ chưa rõ, bác sĩ nói may mà đưa đến kịp thời, hơn nữa đã tiến hành hồi sức tim phổi đúng lúc nguy kịch nhất, nếu không sẽ rất khó nói. Phải rồi, sao cô ấy lại ở trong phòng cô?” Từ Nguyên nhớ tới chuyện đó, tò mò hỏi.
“Đều tại tôi…” Chương Lăng Ba ở bên cạnh chợt nghẹn ngào lên tiếng.
“Lăng Ba, có gì mà tại cậu chứ?” Từ Nguyên càng nghe càng không hiểu, “Hỏa hoạn là ngoài ý muốn, ai mà đoán trước được, cậu không cần áy náy như vậy.”
“Đều tại tôi, đều do lỗi của tôi. Tôi thấy toàn bộ tâm tư của Tôn Văn Văn đều đổ dồn lên Trần Hoài, chạng vạng tối qua tôi tranh cãi với cô ấy, tối tức giận nên khua môi múa mép mấy câu, nói tối nào Trần Hoài cũng đến ngủ trong phòng Lâm Giản. Cô ấy không nghe ra tôi chỉ nói bừa, nếu không phải do tôi nói bậy bạ thì cô ấy sẽ không muốn đổi phòng với Lâm Giản, cũng không bị bỏng nặng đến thế, là tại tôi…” Chương Lăng Ba nói rồi dựa vào vách, một người đàn ông to cao mà khóc lóc thảm thiết, không hề có hình tượng gì.
“Hóa ra là vậy.” Từ Nguyên lập tức hiểu vì sao Tôn Văn Văn lại xuất hiện trong phòng Lâm Giản, tâm trạng hơi phức tạp, vừa thấy may mắn giùm Lâm Giản, vừa tiếc nuối thay cho bạn học Tôn Văn Văn, cậu nói xong thì im lặng.
“Đều tại anh! Nếu không phải vì anh thì Văn Văn không bị nông nỗi thế này!” Chương Lăng Ba đang suy sụp bỗng gào lên, túm cổ áo Trần Hoài.
Trần Hoài mặc kệ Chương Lăng Ba xô đẩy kêu gào, không hề phản ứng.
“Cậu làm gì vậy? Nếu không nhờ anh ấy cõng Văn Văn ra thì còn người để cho cậu gào khóc à!” vẫn là Từ Nguyên nhìn không nổi, đẩy Chương Lăng Ba ra.
Chương Lăng Ba không nói nữa, im lặng lau nước mắt.
Chờ hơn nửa tiếng nữa, cửa phòng giải phẫu bật mở, một bác sĩ bước ra, “Tính mạng không còn đáng ngại, nhưng vết bỏng trên má và cánh tay khá nghiêm trọng, chắc sẽ lưu lại vết sẹo, người thân cần chuẩn bị tâm lý.”
“Văn Văn thích đẹp như vậy, cô ấy nhất định không chịu nổi. Bác sĩ, ông nghĩ biện pháp đi, nhà cô ấy có rất nhiều tiền, phiền ông sử dụng loại thuốc đắt tiền nhất, đừng để sẹo.” Chương Lăng Ba nóng lòng nài nỉ.
“Xin lỗi, anh cũng thấy điều kiện và trang thiết bị của bệnh viện đều khá thô sơ, đề nghị chuyển viện đến Lhasa, đợi đến khi ổn định rồi thì chuyển đến bệnh viện phía Đông, điều kiện càng tốt hơn.” Bác sĩ có sao nói vậy.
“Dạ, chúng tôi hiểu, cảm ơn bác sĩ.” Từ Nguyên gật đầu, thương lượng với bác sĩ việc chuyển viện.
Tôn Văn Văn tỉnh lại được đẩy khỏi phòng phẫu thuật, cô yếu ớt nhìn Lâm Giản đứng dựa tường, bỗng nhiên điên cuồng gầm gừ, “Đều tại cô! Là cô hại tôi bỏng thành thế này!” Từ Nguyên đã bước lại đè cô ta lại, Chương Lăng Ba đẩy giường đi về trước.
“Cô chờ đó! Nếu tôi mà không tìm tới cô thì tôi không phải họ Tôn!” không thể tưởng tượng được suy yếu như Tôn Văn Văn mà vẫn có thể buông lời tàn nhẫn như thế.
Chờ cô ta đi xa, Lâm Giản mới vô thức vươn tay tìm gói thuốc trong túi, chỉ còn một điếu cuối cùng.
Lúc nãy khi hô hấp nhân tạo cho Tôn Văn Văn, cô ngửi thấy mùi thịt cháy trên người Tôn Văn Văn, lúc đó từ đầu đến chân cô ta đen kịt, Lâm Giản không có thời gian xem vết bỏng của cô ta, nhưng nhìn tình trạng băng bó vừa rồi, Lâm Giản hiểu.
Cô tuy không làm tổn thương người khác, nhưng vẻ đẹp mà Tôn Văn Văn tự hào lại bị hủy vì cô. Nếu tối qua Tôn Văn Văn không đưa ra yêu cầu như vậy, có lẽ giờ phút này người được đẩy ra từ phòng phẫu thuật không còn hình dạng gì chính là cô.
Lâm Giản nghĩ tới đây, rút điếu thuốc cuối cùng ra, theo bản năng mà đưa tay trái tìm trong túi quần, nhưng mà không tìm được gì.
Trần Hoài bên cạnh đột nhiên ném bật lửa qua, cô giơ tay bắt lấy.
Lâm Giản nhìn tấm biển cấm hút thuốc trên hành lang, nghĩ tới nghĩ lui rồi bỏ lại thuốc vào gói thuốc lá.
“Tôi đi xem Vương Ninh Ninh thế nào.” Cô nói rồi bước về phía phòng cấp cứu.
Vương Vinh Kiệt cũng bị bỏng nặng ở cánh tay, sau khi cấp cứu thì đang được truyền dịch. Vương Ninh Ninh không sao, có lẽ là trước đó hoảng hốt quá nên ngồi bên cạnh Vương Vinh Kiệt, lẩm bẩm gì đó không rõ.
Khi Trần Hoài và Lâm Giản đi tới, Vương Ninh Ninh nhìn họ với vẻ cảnh giác, miệng lẩm bẩm càng to. Lâm Giản càng đến gần, Vương Ninh Ninh chợt hét to.
“Ninh Ninh, không sao đâu.” Vương Vinh Kiệt giơ tay xoa dịu Vương Ninh Ninh, áy náy lên tiếng, “Xin lỗi, có vẻ như Ninh Ninh bị sợ hãi.”
“Không sao, anh chú ý vết thương đi.” Lâm Giản nhìn cánh tay đang băng bó của Vương Vinh Kiệt, nói một câu rồi xoay người rời đi.
Đến cổng bệnh viện, điện thoại di động Trần Hoài vang lên.
“Được rồi, cậu chờ bên đó, tôi đến ngay.” Trần Hoài trả lời rồi cúp điện thoại, trước khi đi anh hỏi, “Cô đi đâu?”
“Về trường học.” Lâm Giản lại ngửi thấy mùi thịt cháy khiến cô cảm giác buồn nôn.
“Nên đi đâu thì đi, chuyện này không đến lượt cô xen vào.”
“Tôi chưa từng nói muốn nhúng tay vào việc này.”
“Vậy đừng quay lại trường học!”
“Anh quên rồi, ngay từ đầu tôi đã định đến trường dạy học một thời gian, đương nhiên là muốn ở lại thêm mấy ngày.” Cô không để ý việc Trần Hoài ngăn cản, quay người ra phố đón xe, không bao lâu đã ngồi xe quay về trường.
Khu dạy học không bị ảnh hưởng, lúc Lâm Giản trở về còn nghe tiếng đọc sách lanh lảnh, xem ra việc dạy học tạm thời bình thường.
Bên ngoài ký túc xá giăng dây, Lâm Giản cúi người đi vào. Bức tường hai căn phòng bên ngoài gần như đã cháy đen, đồ đạc trong phòng đã hóa thành than, cô ngồi xổm xuống, đầu ngón tay chạm lên mặt đất, ngửi đầu ngón tay dính bột than, mặt trên mặt dưới đồ đạc gần như bị cháy hết, chỉ còn một mảnh gỗ nhỏ tương đối hoàn chỉnh còn sót lại. Cô đứng tại chỗ, trong đầu phác thảo lại ngọn lửa, rõ ràng là bị phóng hỏa.
Lâm Giản xem xong đống đồ đạc cháy đen này, tiếp tục bước vào trong.
Không bao lâu đã đi đến phòng Vương Vinh Kiệt, trước đó đều vội vàng bỏ chạy, phòng Vương Vinh Kiệt mở rộng cửa, bị lửa cháy nên phân nửa đồ đạc bên trong cháy đen. Nhìn bên ngoài chỉ là một căn phòng bình thường của nhân viên, không ngờ bên trong lại rộng gấp vài lần các phòng khác, hơn nữa còn được chia thành nhiều phòng.
Lâm Giản bước vào một căn phòng, cơn gió thổi qua đóng sập cửa phòng lại. Cô còn chưa nhìn được bao nhiêu thì bỗng cầm một bình hoa lên, yên lặng không tiếng động mà đi đến sau cánh cửa, đếm tiếng bước chân rất nhẹ đang đến gần, bước chân rất nhẹ nhưng cô cảm nhận được sát khí bên ngoài.
Nhiều năm qua, Lâm Cương đã dạy cho cô nhiều kỹ năng phòng thủ tự vệ. Cô cảm nhận được lòng bàn tay đổ mồ hôi, khi chạm vào chiếc bình sứ cảm giác dính nhớp sẽ rất dễ gây ra lỗi, Lâm Giản vô thức siết chặt chiếc bình trong tay.