“Nửa đêm rồi, mấy phòng bên cạnh đã ngủ hết, anh nhẹ tiếng cho em, nếu không đánh thức người ta thì xấu hổ lắm!”
“Đừng lo, họ ngủ say không nghe đâu!”
Bước chân bên ngoài vẫn không nhúc nhích, chỉ ngăn cách bởi cánh cửa mà bị người khác theo dõi chặt chẽ như vậy, Lâm Giản không có hành động gì khác ngoài việc đấu võ mồm với anh.
Đột nhiên yên tĩnh, so với vừa rồi âm thanh vang dội thì lại có vẻ khác biệt.
Trần Hoài nghe ngóng khắp nơi, đầu nghiêng về phía cổ Lâm Giản hôn một cái, hơi thở người đàn ông ùa tới, mùi mồ hôi của anh và mồ hôi của cô hòa lẫn nhau dính dấp, cô rùng mình, mạch máu toàn thân như nổi da gà, nhưng mà ngoài dự đoán của anh, cô không những không lên tiếng mà còn cứng đờ như hóa đá.
Trần Hoài nhận ra sự biến hóa của cô, anh đột nhiên chơi xấu nhích lại gần hơn, chiếc cằm râu mọc ram ráp của anh đảo qua da thịt nơi cổ cô, Lâm Giản không dự đoán trước run lên, cuối cùng không kiềm được mà phát ra thành tiếng, âm thanh nhỏ xíu, có vài phần khoa trương nhưng kết hợp với tiếng thở hổn hển của hai người. Trong yên tĩnh, sự khoa trương đó được nhẹ đi không ít.
Trần Hoài và Lâm Giản cố ý tạo ra những âm thanh một hồi lâu, tiếng bước chân bên ngoài mới dần dần đi xa.
Lâm Giản nghiêng tai lắng nghe, xác định tiếng bước chân người nọ không còn, cô lập tức nổi bão dùng sức đẩy anh ra. Anh buông lỏng tay, chân cô rơi xuống thì tay trái đã vung lên tát anh một cái thật mạnh vào mặt.
Thường ngày cô không thuận tay trái. Cái tát này là cái tát trái tay, động tác không lưu loát, góc độ cũng không nắm chắc cứ thế hướng thẳng đến sườn mặt anh, mà anh không tránh, nhìn cô giơ tay lên, đứng yên lặng ngay ngắn trước mặt nhận cái tát này của cô.
Chát, tựa như kim loại rơi xuống đất, vang vọng khắp căn phòng.
Mặc dù Lâm Giản không thuận tay trái nhưng cô dùng hết sức lực, cái tát này vung ra, lòng bàn tay cô tê dại.
Tiếng vang lanh lảnh, Lâm Giản rụt tay lại, giơ tay lau phần cổ bị anh chạm vào, nơi đó vẫn còn cảm giác ẩm ướt, da thịt nơi môi răng anh chạm tới vẫn còn hơi nóng như đang cười nhạo.
“Mụ nội anh! Biến thái chết tiệt!” Cô hung hăng mắng, vẫn không hả giận. Sức tay của anh rất mạnh, phần đùi trong bị anh đụng vào còn ân ẩn đau, chẳng qua ngại trước mặt anh nên không mới đưa tay xoa mấy cái.
“Phương pháp biến thái nhưng thắng ở chân thực.” Anh thực sự bình tĩnh nhận sự đánh giá của Lâm Giản, nhận ra trên cổ có cảm giác khác thường, Trần Hoài giơ tay phải lên lau cổ, lòng bàn tay dính vệt máu, do móng tay cô cào xước. Anh như không nhận thấy bất cứ gì không ổn, sắc mặt vẫn trầm tĩnh, chỉ có ánh mắt sáng quắc nhìn chiếc áo ngủ Lâm Giản đã trượt xuống vai, như có như không, bản thân cô không nhận ra, anh giơ tay lên.
“Lấy móng vuốt của anh ra! Tránh xa tôi ra!” Lâm Giản nóng nảy giơ tay trái ra chặn lại.
Đáng tiếc ỷ vào lợi thế chiều cao, anh nhẹ nhàng kéo vai áo ngủ cô lên vai lại.
“Vừa rồi tình huống khẩn cấp, có gì không thỏa đáng mong cô thứ lỗi.” Anh nói ngắn gọn, mở cửa đi về phòng bên cạnh.
Vừa nãy ra khỏi phòng bên, Trần Hoài đã cầm chìa khóa theo, anh mở cửa phòng, bật đèn rồi ngồi xổm xuống dọn nhanh những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn. Khi dọn gần xong thì phát hiện trên sàn gỗ cạnh vách nhà tắm có vết máu, Trần Hoài vươn tay lau giọt máu, trên mặt đất không có vết khác, vết máu này còn rất mới, anh nhìn lại người phụ nữ lái buôn vẫn hôn mê nằm trên sàn, hơi cau mày.
Hướng cầu thang vang lên tiếng huýt gió, Trần Hoài cầm súng, thùng rác chứa đầy mảnh vỡ thủy tinh đến phòng Lâm Giản, chuyển cái bình hoa còn nguyên đến phòng bên cạnh, sau đó ra ngoài hành lang, không đến ba phút sau, Diêu Hỉ cõng balô to xuất hiện.
“Mọi việc thuận lợi chứ?” tính cảnh giác Diêu Hỉ rất cao, sau khi đến gần vẫn thận trọng hạ giọng thật thấp.
Diêu Hỉ đi thẳng đến phòng Lâm Giản, vừa nhanh chóng đặt hành lý xuống vừa cảm ơn với Lâm Giản đang ngồi nghỉ ngơi ở mép giường, “Lâm Giản, nhờ có chị giúp đỡ mà hành động lần này cực kỳ thuận lợi, đợi khi quay về đội chúng tôi sẽ cảm ơn chị chu đáo.”
“Không có gì.” Lâm Giản miễn cưỡng nói.
“Nhìn cô có vẻ mệt, vậy chị nghỉ ngơi trước đi.” Diêu Hỉ định sang phòng bên xử lý.
“Còn còng không?” Trần Hoài hỏi.
“Còn, bắt được hai người hả? May mà em có mang theo một cái nữa.” Diêu Hỉ lấy còng trong balô ra, đi sau Trần Hoài đến phòng bên. Sau khi vào, anh nhanh nhẹn đem người phụ nữ đang hôn mê kia còng chung lại với gã kia.
Diêu Hỉ lấy cục sạc dự phòng và điện thoại cắm vào ổ cắm điện, chờ đến lúc máy khởi động lại thì gọi cho đồng đội sáng mai tới chân núi áp giải người đi.
Báo địa điểm xong, Diêu Hỉ ngồi chồm hổm ở cửa hóng gió, chú ý động tĩnh hành lang. Trần Hoài thì xử lý những việc còn lại, anh mạnh nên đổi hai cái bàn hỏng bên phòng này qua phòng kia, chuyển cái bàn còn nguyên từ phòng Lâm Giản về phòng bên cạnh.
Sau khi khôi phục nguyên trạng căn phòng như cũ, xóa sạch những dấu vết đánh nhau, Trần Hoài đi tới cái balô to của Diêu Hỉ, lấy đồ bên trong.
Diêu Hỉ đã dịch tới cửa phòng Lâm Giản canh gác, anh nhìn hai cổ vật mà Trần Hoài để ở góc tường, trước đó Trần Hoài đưa anh hai bức ảnh đi tìm trên thị trường cổ vật tìm rất giống chúng. “Đội trưởng Trần, may mà anh nhìn xa trông rộng, em tìm được rất nhiều cái giống vậy, bây giờ có ích rồi.” Diêu Hỉ mặt thích thú nhưng vẫn nói rất nhỏ.
Lâm Giản thấy Trần Hoài đặt hai tượng Phật ngồi và bát Gabala trên giường, sau đó lấy mấy món đồ trong balô Diêu Hỉ đặt bên cạnh, sau khi so đơn giản thì Trần Hoài chọn hai món trong đống đồ của Diêu Hỉ, cả hai đều được cố tình làm cũ, thoạt nhìn trông khá giống những di vật văn hóa mới đào được, chế tác tỉ mỉ, ngọc lam trên mặt đều là hàng chính phẩm tuy chỉ là hàng ngọc thừa, nhưng mà vẫn là món đồ giả tinh xảo, mang đi lừa người không chuyên là chuyện không thành vấn đề.
Người đàn ông này trước khi dấn thân vào hành trình này đã vạch sẵn kế hoạch cho mọi thứ, đầu óc thật sự kín đáo chu toàn đến đáng sợ.
Lâm Giản ngồi ở mép giường lạnh lùng nhìn anh, Trần Hoài như không hề phát hiện, lấy hai món đồ trên tay cầm qua phòng bên, nhìn dáng vẻ có lẽ là định đánh tráo.
Không lâu sau anh quay lại phòng Lâm Giản, tay cầm một chiếc áo choàng Tây Tạng dày với thắt lưng, thứ này có lẽ tìm thấy trong hành lý hai người vừa rồi. Anh nhanh chóng trong lên người, ném đồ nữ vào Lâm Giản đang ngồi ở mép giường.
“Làm gì?” Lâm Giản lạnh lùng hỏi, cô không muốn dính líu bất kỳ chuyện gì đến anh.
“Còn khoảng nửa tiếng nữa, người nhận hàng đến, chúng ta thay thế hai người kia đi giao hàng.” Trần Hoài nhìn đồng hồ trên tay nói. Mọi việc đều nằm trong kế hoạch của anh, nói đúng ra lần này ít nhiều có sự hỗ trợ của Lâm Giản, hành động thuận lợi hơn bao giờ hết.
Thì ra là vậy, thảo nào để Diêu Hỉ mang theo nhiều đồ như vậy. Lần đầu tiên cô gặp Diêu Hỉ mang cái balô to tướng, còn tưởng Diêu Hỉ khiêng hết nồi niêu xoong chảo theo.
Lâm Giản hiểu được tính toán của anh, không thể không công nhận, nước cờ của anh rất khôn ngoan, đánh tráo cổ vật không nói mà còn có thể đối phương không hề hay biết mà tiếp tục hành động theo kế hoạch.
“Vậy phải xem tôi có đồng ý để thu phục hắn ta lúc này hay không!” Cô nhớ tới lời anh ta đã nói, đoán chừng việc lớn anh ta đề cập trong hang động là việc này, khi tới thời cơ thích hợp thì một lưới bắt hết đám người này.
Lâm Giản nhíu mày, suy ngẫm mức độ nặng nhẹ sự việc, khó chịu thì khó chịu nhưng vẫn đứng dậy chuẩn bị thay quần áo. Trần Hoài ném áo choàng Tây Tạng xuống, bước ra ngoài, Diêu Hỉ thấy vậy cũng tự giác đi qua phòng bên cạnh.
Lâm Giản nhớ lại hình dạng người phụ nữ đã đấu với mình, dáng người cô ta chắc hơn cô rất nhiều, cô cố ý mặc hai chiếc áo len trước khi choàng chiếc áo choàng bên ngoài, như vậy thì người cô to hơn trước một ít. Khi thắt đai lưng, tay phải cô không để ý những hạt châu trang trí ở giữa nên đụng vào, cô cứng đờ người trong vài giây, Lâm Giản từ từ đổi qua tay trái, chậm chạp thắt đai lưng rồi ra cửa.
Trần Hoài đã thay bộ y phục Tây Tạng của nam giới, tay áo bên phải buông thõng xuống tự nhiên, vác chiếc balô to phồng.
Trần Hoài đi tới ổ cắm trong góc, lấy cục sạc dự phòng ném cho Diêu Hỉ, sau đó ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Lâm Giản. Không biết anh làm gì mà ổ cắm đang bình thường chợt kêu loẹt xoẹt, tia lửa bắn ra tứ phía, có mùi khét của nhựa cháy, căn phòng đang sáng trưng tối sầm lại.
“Cô xuống cùng tôi.” Trần Hoài làm xong, lấy bật lửa chiếu sáng rồi vội vã ra ngoài.
“Lát nữa tôi phải nói gì.” Lâm Giản hỏi nhỏ.
“Cô đứng bên cạnh không cần nói gì. Hỉ, cậu canh chừng chúng.”
“Dạ.” Diêu Hỉ gật đầu, Trần Hoài vừa đi thì anh đóng cửa phòng lại.
Trần Hoài và Lâm Giản nhẹ nhàng xuống cầu thang, chủ quán trọ đang mò mẫm trong căn bếp gần đó, lẩm bẩm làu bàu, “Tự nhiên sao lại cúp điện chứ.”
Thừa lúc chủ trọ đang tìm nến bên trong, Trần Hoài và Lâm Giản vội vã ra khỏi cửa, họ ra khỏi sân đi tầm tăm mét thì Trần Hoài dừng lại.
Trong nhà không có ánh sáng, ánh trăng cũng mờ mờ, tối tới mức chỉ thấy mơ hồ hình dáng người, thiên thời địa lợi, tất cả đều có.
Họ đợi không tới mười phút thì có tiếng bước chân trước mặt.
“Sao lại đợi ở đây, không sợ khiến người khác chú ý sao?” ba người đi tới, thấy Trần Hoài xách chiếc ba lô lớn và Lâm Giản, người hơi thấp bên cạnh thì chủ động lên tiếng.
“Trong nhà đột nhiên mất điện, tôi lo có chuyện ngoài ý muốn nên mang đồ ra đây chờ mọi người.” Trần Hoài như lo lắng an toàn nên hạ giọng thật thấp, khác với giọng nói bình thường của anh.
“Theo lý thì không đúng, lão Phùng là người do anh Đỉnh sắp xếp mà!” Người cầm đầu kia gãi gãi đầu, không rõ tình huống trước mắt lắm.
“Gần đây tin tức căng, cảnh sát điều tra nghiêm ngặt, nghe nói cảnh sát đã phái người tới điều tra, mọi chuyện khó nói trước, cẩn thận vẫn hơn.” Khi Trần Hoài nói thì gỡ balô đưa cho người tới, “Đồ anh cần trong túi.”
“Có lý, gần đây mỗi lần giao dịch của anh Đỉnh đều có vấn đề, chúng ta không thể có bất kỳ sai lầm nào, may có anh nhắc nhở.” Người nọ nhận rồi gật đầu, có vẻ còn cảm kích sự nhắc nhở của Trần Hoài.
“Sao nay Đốn Châu không nói tiếng nào? Câm rồi à?” người đàn ông lại liếc nhìn Lâm Giản bên cạnh Trần Hoài, chủ động bắt chuyện với cô.
“Gây chuyện với tôi đấy,” Trần Hoài giải thích, lại hạ giọng dạy dỗ, “Đừng có cho mặt mũi mà không cần! Không biết nhìn tình huống nào à!”
Lâm Giản lo mình nói ra sẽ lộ, khi anh nói, cô giả vờ giận dỗi nghiêng người qua một bên.
“Hai người cộng tác nhiều năm rồi, có gì mà nóng, Đốn Châu, bình thường cô hay nói ‘hòa khí sinh tài’! Không lẽ thấy tôi nên khó chịu à? Cô không khỏe à!” Người nọ khó hiểu. Lần này mà Lâm Giản không lên tiếng thì sẽ kỳ quái.
“Đúng rồi, hòa khí sinh tài! Đàn bà thúi! Lúc quan trọng thì so đo gì!” Trần Hoài vừa hạ giọng nói vừa đưa tay vỗ mạnh vào mông cô, một tiếng bốp vang lên, mang theo ý dạy dỗ tàn nhẫn.
Cách lớp áo choàng dày, mông Lâm Giản truyền tới cảm giác đau đớn, người cô chấn động, trong bóng đêm bất động cắn chặt răng.
Người nọ thấy vậy thì ngay lập tức xua tan nghi ngờ, hắn cười haha: “Bạn già, biết các người đầu giường đánh nhau cuối giường hòa! Các ngươi tự chơi đi, chúng ta đi trước.”