Đèn Sáng Khi Người Đến

Chương 40: Có chuẩn bị mà đến



Tay Lâm Giản đang cầm mớ cỏ dại, giờ ném không được mà giữ không xong, vẫn duy trì nguyên tư thế khi anh vừa lên tiếng, tầm mắt bất động nhìn quả dưa chuột lớn đang lắc lư đong đưa trên dây dưa chuột bên cạnh. Bên tai vẫn vang lên tiếng tí tách không ngừng, mặc dù chăm chú nhìn thẳng vào quả dưa chuột, khóe mắt vẫn có thể loáng thoáng cảm giác được lớp đất cách đó không xa vốn đang khô ran vì nắng giờ đã mềm đi.

Lâm Giản không muốn nghĩ nữa, nổi hết da gà lên, trong tầm tay có cục đất to, cô nhặt lấy không nâng đầu lên mà ném về hướng chân anh, ý bảo anh lăn ra xa một chút.

Cục đất rơi xuống, tiếng xè xè thoải mái đột ngột ngừng lại.

“Gì vậy?” người đàn ông mới "đi" được một nửa khó hiểu lẩm bẩm, sau đó lại vang lên tiếng xè xè, không có ý thức phải tránh đi.

Lâm Giản tiếp tục lấy nắm đất khác, ném về phía chân anh.

Tiếng nước lại ngừng, vài giây sau lại tiếp tục vang lên, “Đệt! Hôm nay anh động kinh à? Ông đây đi tiểu cũng không thoải mái! Nếu nghẹn lại mà viêm tuyến tiền liệt thì xem tôi có tìm anh tính sổ không!” Trần Hoài tức giận chửi thề.

Lâm Giản nhăn mày, vẫn không nhúc nhích ngồi xổm ở đó, nín thở chờ tiếng vang đó chấm dứt. Cuối cùng nghe thấy tiếng thắt lưng lách cách, Lâm Giản mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trần Hoài cả ngày nay nhịn tiểu muốn nội thương, vừa quay về thì chạy ngay ra vườn rau là chỗ gần nhất để xả. Nhưng mà ban nãy đang đi thì cứ bị ngắt quãng khó chịu, bình thường anh hiếm khi nói chuyện phiếm với lão Bộc, hôm nay là lần đầu.

Trần Hoài thấy người ngồi chồm hổm đó vẫn không có phản ứng, anh kéo khóa quần lên, giơ tay hất cái nón to trên đầu Lâm Giản, “Hôm nay động kinh à? Trời nắng mà mặc áo tơi?”

Giây tiếp theo, người luôn bình tĩnh như Trần Hoài lui về sau một bước: “Đệt – mợ!”

Trên tay anh cầm cái nón to, nhìn người đang ngồi xổm trên đất, hai má phơi nắng đỏ bừng, đổ mồ hôi nhìn trời không nói nên lời - Lâm Giản.

May mà vừa nãy lúc đang đi nửa chừng không nhìn thấy cô, nếu không có thể anh bị dọa tới mức liệt…

Lâm Giản ném mớ cỏ trên tay qua một bên, vỗ vỗ rũ bụi đất trên tay, đứng dậy nhìn anh vẻ ghét bỏ. Không biết anh từ đâu về, người ướt đẫm mồ hôi như mới từ trong nước chui ra, vai, cánh tay có thể thấy vệt muối trắng kết lại do mồ hôi, đủ để thấy quần áo anh ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, không biết là đi làm những gì.

Cũng phải, anh như vậy thì việc đi vệ sinh ngoài trời cũng không phải là chuyện to tát gì, Cô nhìn mặt đất bị ướt sẫm màu lại, nhìn đám cỏ mình mới vừa nhổ còn đính đất trên tay, chợt nghĩ ra một vấn đề ghê rợn, không biết mớ đất dính trên tay cô có thể bị ai đó tưới quá nhiều lần trước đây không…

Đầu Lâm Giản mới nghĩ tới đó thì thấy bụng dạ cồn cào muốn nôn.

“Em không có việc gì làm sao ra đây nhổ cỏ?” Trần Hoài nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, nghe giọng điệu này còn ra vẻ chất vấn cô.

“Tôi rảnh đến đau trứng được không!” cô tức tối phủi tay.

“Cấu tạo bẩm sinh không có trứng, em muốn đau cũng không được.” người nào đó còn cẩn thận sửa lưng cô.

Lâm Giản: …

Cô nhìn quả dưa chuột vô tội đong đưa trước mặt, đè ý muốn dùng tay bóp nát nó cho hả giận, hít sâu một hơi, không quay đầu lại mà đi ra ngoài. Đi tới vòi nước bên ngoài, Lâm Giản vội vàng mở nước rửa tay không biết bao nhiêu lần, lại nhặt xà phòng rơi trên đất rửa thêm mấy lần mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Không lâu sau, nhóm Diêu Hỉ, Hà Đằng Long quay về, mọi người đều vác ba lô trên lưng, có vẻ như mới đi tuần tra về.

“Lâm Giản, cô quay lại thật này?”

“Chiều nay anh Hoài đi đón cô sao?”

Mọi người vui vẻ phấn chấn đến chào Lâm Giản.

“Lâm Giản, may mà chị quay lại, em chưa có cơ hội trả lại tiền cho chị nữa. Lúc trước anh Hoài nói em cứ giữ tạm, dạo đó chị bận việc nên đừng làm phiền. Em ráng nhịn không gọi điện thoại cho chị.” Diêu Hỉ chen tới trước mặt Lâm Giản, nói xong thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Khuôn mặt mọi người đều vui rạo rực, giống như sự xuất hiện của Lâm Giản đã làm cho đồn cảnh sát tỏa sáng. Không hiểu sao nhìn thấy nụ cười chân thành trên mặt mọi người, sự u ám đè nặng trong lòng Lâm Giản vì chuyện của Lâm Cương thời gian qua đã tiêu tán dần đi.

Có họ ở đây, cô sẽ thay Lâm Cương làm điều cuối cùng một cách thuận lợi.

“Mới tới chưa lâu đúng không, có phải chưa ăn trưa không? Tôi chạy kêu lão Bộc nấu thêm mấy món đãi cô.” Hà Đằng Long nói xong thì lao vào bếp.

“Đói lả rồi hả? Tôi cũng đi phụ lão Bộc để ăn cơm sớm!” Phương Dương Vĩ cũng chạy theo sau Hà Đằng Long.

“Đội trưởng Trần, chiều nay anh đi đón chị Lâm Giản sao?” Diêu Hỉ nhìn thấy Trần Hoài chậm rãi từ sân sau ra tới, ra sức vẫy tay với anh.

So với vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt Diêu Hỉ, Trần Hoài trông lạnh nhạt hơn nhiều. Khi anh đến gần, Diêu Hỉ mới thấy cửa phòng Lâm Giản còn đóng, hành lý để góc hành lang, “À, chìa khóa phòng Lâm Giản vẫn ở chỗ anh, anh đưa chìa khóa cho chị ấy đi, để chị cất hành lý vô phòng.”

Trần Hoài đi tới, móc chìa khóa trong túi quần ném cho Diêu Hỉ.

Diêu Hỉ tung ta tung tăng mở cửa cho Lâm Giản, ân cần phụ cô chuyển hành lý vào phòng.

“Chị dọn nửa nhà chị tới đây hả?” Diêu Hỉ khỏe mà xách hai vali to đùng còn phải cố sức, nặng trịch, không biết Lâm Giản mang bao nhiêu đồ đến.

Lâm Giản vào phòng, lấy quần áo qua để sang một bên, ở đó hơn nửa phần là đồ ăn, một nửa còn lại là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, còn có một túi mà Chu Vi đưa cô. Lâm Giản đi vội, không chý ý xem kỹ Chu Vi đưa cái gì, chắc là đồ theo ý thích của cô, trong vali còn chỗ nên cô nhét luôn vào.

Lâm Giản phân loại đồ đạc mà cô mua, đem thịt đóng gói hút chân không, rau quả mà bên này không có soạn qua một vali rồi xách tới nhà bếp.

Cô mới bước vào, Hà Đằng Long từ trong bếp đi ra, tò mò hỏi: “Vali to thế, bên trong đựng gì vậy?”

“Tôi sẽ ở đây một thời gian nên mang theo ít đồ ăn, anh hỏi lão Bộc cái nào cần bỏ tủ lạnh.” Lâm Giản đặt vali xuống mở ra.

Hà Đằng Long ngồi xuống xem, sau đó kích động hét lên, “Lâm Giản, cô đúng là quá tốt luôn, ở đây mọi người không ăn cá, ông đây thèm cá khô muốn phát điên luôn.”

Anh mới ồn ào xong, Trương Diệu Tổ đang phụ trong bếp nghe vậy bước ra. Anh nhìn thấy trong vali có rất nhiều loại thịt và mớ rau quả mà nửa năm qua chưa thấy, cũng kích động lớn tiếng, “Lâm Giản, ngay cả tương ớt mà lão Bộc sống không thể thiếu cô cũng mua mấy chai. Hôm qua anh ấy còn càm ràm là mớ tương ớt mang từ nhà tới sắp hết, nửa năm còn lại sẽ gian nan đây. Trời đất ơi, còn có lạp xưởng mà Diêu Hỉ thích ăn nữaaaa!”

Hà Đằng Long đứng chọn chọn lựa lựa trong đống đồ, hiếm khi nói được một câu tử tế, “Có món gì Đội trưởng Trần thích ăn không?”

“Đội trưởng Trần thích ăn gì?” Trương Diệu Tổ mờ mịt hỏi lại.

“Tôi chỉ biết anh ấy không thích ăn thịt gà. Còn anh ấy thích ăn gì tôi không biết!”

“Cậu không biết chắc tôi biết?” Trương Diệu Tổ liếc Hà Đằng Long, nhanh chóng kết thúc đề tài này.

Ở đây gần như phụ thuộc vào rau dưa họ tự trồng, quân đội chỉ bổ sung những đồ cơ bản mấy tháng một lần. Những đồ mà Lâm Giản mang đến không khác gì đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi. Hà Đằng Long và Trương Diệu Tổ hào hứng nói năng lộn xộn, nhanh chóng mang đồ ăn dễ quá hạn cho vào tủ lạnh, những thực phẩm đóng gói hút chân không thì cất gọn vào góc.

Lão Bộc nhanh tay nấu nướng nên được ăn cơm sớm.

Tuy thời gian ăn tối sớm hơn thường lệ nhiều nhưng có sự xuất hiện của Lâm Giản, mọi người đều vui vẻ như ăn tết. Trước nay Lâm Giản luôn đơn độc một mình, nhưng cảm giác nhiều người náo nhiệt cũng không tệ lắm.

“Sợ cô đói lả nên nấu nướng đơn giản, đồ cô mang tới ngày mai sẽ nấu.” lão Bộc ngượng ngùng gãi đầu.

“Không sao, thế này đã nhiều lắm rồi.” Lâm Giản đúng là đói bụng, nói xong thì cầm đũa lên ăn.

“Ăn cái màn thầu lót bụng trước.” Diêu Hỉ nói rồi đưa cả dĩa bánh màn thầu to qua cho Lâm Giản, Lâm Giản xua xua tay, “Cho tôi một cái là đủ rồi.”

“Đội trưởng Trần, anh đưa Lâm Giản đi.” Diêu Hỉ với không tới nên ra hiệu cho Trần Hoài ngồi bên cạnh anh, đưa bánh cho Lâm Giản.

Trần Hoài không đáp.

“Đội trưởng Trần?” Diêu Hỉ tưởng mình nói nhỏ Trần Hoài không nghe, dùng khuỷu tay chạm vào tay Trần Hoài.

“Tôi tự lấy cho.” Lâm Giản nghe vậy thì hơi nhổm lên, định tự mình lấy bánh, phản ứng hơi hấp tấp.

Người nào đó dường như đoán được cô nghĩ gì, bỗng nhiên giành trước lấy một cái bánh màn thầu cầm lên tay đưa tới trước mặt cô, “Nhân lúc còn nóng ăn đi.” Còn cố ý nhắc nhở sợ cô không ăn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Giản nóng phỏng tay mà nhận bánh, có ý liếc mắt nhìn tay anh một cái, trên người anh vẫn còn mặc bộ quần áo dính mồ hôi muối trắng, không biết anh đã rửa tay chưa. Lâm Giản căng da đầu mà cắn miếng bánh màn thầu nghĩ thầm.

Bánh màn thầu không có vị, lại cứng, cô ăn một miếng rồi gắp miếng dưa chuột trộn ăn cùng. Diêu Hỉ tưởng cô thích ăn nên nhiệt tình bổ sung, “Anh Hoài mới hái trong vườn đó, tươi rói đúng không?”

Trong đầu Lâm Giản hiện lên quả dưa chuột to đong đưa trên cây, cô nhai như nhai rơm, khóe mắt giật giật.

Trần Hoài thấy cô miễn cưỡng ăn, ung dung húp hớp cháo, đứng dậy đi vào bếp.

“Đội trưởng Trần, anh đi đâu vậy?” Diêu Hỉ hỏi với theo.

“Đi - rửa - tay.” Trần Hoài nói từng chữ một, cố tình để cô nghe.

Xem ra đúng là chưa rửa tay… Lâm Giản nhìn cái bánh màn thầu trên tay mình mới bị anh cầm đưa qua, khóe miệng bắt đầu run rẩy.

Bữa cơm này Lâm Giản nuốt không trôi.

Cô mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, tới nỗi khi ăn cơm xong, cô vẫn còn rối rắm không biết Trần Hoài đi tiểu xong thì đã rửa tay chưa. Vấn đề không thể nói này giống như là khoan vào sừng trâu, vẫn tạo thành bóng ma tâm lý nhỏ với cô.

Lâm Giản quay về phòng tiếp tục soạn đồ đạc.

Cô mang đến cho mỗi người vài thứ, mang cho lão Bộc miếng dán giảm đau, lần trước cô thấy lão Bộc đau lưng đi đứng không nhanh nhẹn, có lẽ vì vậy mà Trần Hoài mới sắp xếp cho chú làm đầu bếp. So với việc thường phải ra ngoài đi tuần tra hay trèo đèo lội suối đi thăm dân trong địa bàn thì công việc đầu bếp xem như là nhẹ nhàng nhất.

Mang cho Hà Đằng Long là keo xịt tóc. Anh ấy thích làm đẹp, hôm nào đi địa bàn làm quen với mấy cô gái bản địa thì có thể sẽ có tác dụng, chỉ mong là đạt được mong muốn của anh ấy. Mang cho Trương Diệu Tổ đồ chơi ghép hình, lần trước cô thấy trong phòng anh có nhiều món trung bày, có lẽ anh thích trò ghép hình. Đưa cho Diêu Hỉ là một cái đồng hồ không đắt tiền, quan trọng là thực dụng.

Quả nhiên ai cũng hài lòng với món quà được nhận.

Chỉ có Diêu Hỉ nhất quyết trả lại tiền cho Lâm Giản.

“Cậu không lấy thì tôi vứt.”

Bị Lâm Giản đe dọa, Diêu Hỉ ngập ngừng lo lắng, “Nếu Đội trưởng Trần biết nghĩ em vi phạm kỷ luật thì sao bây giờ?” Diêu Hỉ cứng đầu, đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Cậu là bạn tôi, tôi tặng quà cho bạn thì có chuyện gì chứ? Nếu anh ấy dám giáo huấn cậu, cậu tới tìm tôi, tôi giáo huấn anh ấy lại cho cậu.” Lâm Giản vỗ vỗ vai Diêu Hỉ, trấn an.

“Ghê vậy? Xưa giờ chỉ có ‘sơn đại vương’ giáo huấn tụi tôi, tụi tôi không dám cãi nửa câu. Lâm Giản, hôm nào mà cô dạy dỗ Đội trưởng Trần nhớ kêu tụi tôi tới mở rộng tầm mắt.” Hà Đằng Long xấu xa xúi giục.

“Cậu nhìn đi, Lâm Giản đến là mức sống chúng ta bay thẳng lên, lập tức từ chủ nghĩa xã hội sơ cấp tiến tới chủ nghĩa cộng sản. Bởi vậy mới nói, đàn ông cần phải có phụ nữ hỗ trợ, Lâm Giản, cô coi trọng anh ấy, lần này Đội trưởng Trần coi như là vận cứt chó!” Trương Diệu Tổ thật tình cảm thán.

“Đâu chỉ là vận cứt chó! Phải nói là vận cứt trâu ấy chứ! Tôi cảm thấy Đội trưởng Trần đem may mắn cả đời ra xài hết rồi!” Hà Đằng Long tán thành kết luận Trương Diệu Tổ.

“Ai nói tôi coi trọng anh ta?” Lâm Giản cắt ngang, giọng khinh thường.

“Không phải chứ?”

“Không lẽ Đội trưởng Trần đơn phương nhiệt tình sao? Không phải chứ? Lần trước vì cô mà ra lệnh cho tôi thịt luôn Tiểu Hoàng nuôi cả nửa năm trời mới vừa đẻ trứng đó!”

Hà Đằng Long và Trương Diệu Tổ huyên thuyên.

Chỉ có điều là có tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, mấy người này liền mắt to trừng mắt nhỏ, “Ờ, --- tự nhiên tôi mắc tiểu!”

“Tôi cũng vậy!”

Chưa tới nửa phút, mấy người này biến mất không còn một bóng.

Lâm Giản không nhìn anh, tự sắp xếp hành lý mình. Đồ đạc đưa họ rồi, đồ của cô còn không nhiều.

Ban nãy Lâm Giản đã để túi đồ mà Chu Vi đưa lên bàn làm việc cạnh cửa, dù sao vali cũng trống, cô mở túi ra đổ mớ đồ bên trong ra bàn định xếp lại, hỏi: “Chuyện gì?”

Vừa mở miệng túi, đống đồ bên trong rơi ra, saffron, hắc kỷ tử, sữa chua hạnh nhân linh tinh, còn có mấy hộp gì đó. Bàn không lớn lắm, hai hộp rơi xuống đất, lăn tới cạnh chân anh.

“Có chuẩn bị mà đến?” Trần Hoài nói không rõ ý.

“Dĩ nhiên.” Lâm Giản không chú ý tới mấy hộp linh tinh đó, đặt mớ saffron vào góc bàn.

Anh ngồi xuống, nhặt hai cái hộp dưới chân lên, chăm chú nhìn trên hộp, ôn hòa nhã nhặn nhắc nhở: “Xem ra em đánh giá sai kích thước của anh, ít ra cũng phải size cực lớn.”

“Cái gì mà size lớn với nhỏ!” Lâm Giản tức giận đáp, tiện tay cầm một hộp lên liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức đờ người.

“Tất nhiên là từ trước tới giờ anh luôn kiểm soát bản thân rất tốt, trong tình huống điều kiện hạn chế thì không cần cái này cũng có thể đảm bảo an toàn.” Giọng người đàn ông ẩn chứa ý cười, bốn chữ cuối cùng gần như ghé vào tai cô mà nói, ý nghĩa rõ ràng.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.