Trần Hoài dường như hoàn toàn không nghe thấy cô nói, anh ngồi xuống nhặt cây chổi gãy đôi dưới đất lên, quay lưng về cô nói: “Chủ nhà đã có lòng tốt cho chúng ta ở trọ một đêm, vậy mà phải làm đổ bể đồ nhà người ta mới đã ghiền hả?”
Là phong cách cà lơ phất phơ bình thường của anh.
Lâm Giản ho nhẹ, cảm giác cay cay mũi vừa rồi biến mất, lấy lại vẻ bình thường.
Không còn bối rối nữa.
“Chỉ có cái chổi lông gà, đâu phải làm bằng vàng đâu, em đền nổi!” Lâm Giản đáp lại, khom xuống nhặt mấy cái lông bay vương vãi trên thảm lại thành đống nhỏ.
Hai người nhanh nhẹn dọn sạch ‘hiện trường vụ án’ vừa rồi.
Nãy giờ làm phí mất một khoảng thời gian, hai người dọn xong thì Lâm Giản định lấy tiền mặt trong túi xách ra thì đã thấy anh để một tờ tiền dằn dưới chổi tự bao giờ.
Hai người nhẹ nhàng đóng cửa, rời đi.
Xe của Trần Hoài đậu ven đường bên ngoài không làm người ta chú ý.
Hai người quay lại xe, đợi hơn nửa giờ thì một chiếc xe chạy đến, là người tài xế đi cùng Đổng Tự, xem ra tài xế đến đón Đổng Tự theo kế hoạch. Xe dừng ở ven đường trước chùa, không lâu sau Đổng Tự từ nhà dân ở trọ hôm qua ra tới, lên xe.
Chiếc xe kia chạy một lúc lâu mà Trần Hoài vẫn chưa nổ máy, anh thong thả châm thuốc hút.
“Nếu giờ còn không đi theo thì có thể bị mất dấu không?” Lâm Giản lo lắng.
“Bây giờ đường ít xe, chạy theo gần rất dễ bị tài xế phát hiện. Nơi này chỉ có một đường chính, không có đường phụ, không lạc được.” Trần Hoài đáp rồi tiếp tục hút thuốc.
Khi điếu thuốc tàn, anh dụi tắt lửa rồi mới nổ máy lá đi.
Trần Hoài lái rất nhanh, Lâm Giản ngồi bên cạnh phải sợ.
Đúng là chưa đến nửa giờ sau, họ đã thấy được tung tích xe Đổng Tự.
Lúc này trên đường đã có nhiều xe, người xe lui tới liên tục, xe họ đi theo sau xe Đổng Tự cũng không đến mức lộ liễu.
Đi rồi ngừng, xe Đổng Tự càng đi càng xa, cuối cùng ra khỏi huyện thì đi theo đường núi. Đường núi quanh co, càng vào sâu càng hiểm trở.
Sắc trời tối dần.
Lâm Giản nhìn địa hình ngày càng hiểm trở, từ bên này đi vào, thỉnh thoảng mới nhìn thấy mấy người dân Tây Tạng vào núi lễ bái, nhưng rất ít xe. Lái đến một con đường ngoằn ngoèo nữa mới thấy mơ hồ mái chùa ẩn sâu trong núi.
Cần ít nhất một giờ lái xe nữa mới có thể lái xe đến đích.
Địa thế dốc núi quanh co, đường đất thô sơ, có thể là xây dựng là vì để vào hương khói bên trong chùa. Núi rừng hẻo lánh, đường vào đến chùa chắc là hết, không còn đường thông với nơi khác.
Họ có khả năng sẽ đụng mặt với Đổng Tự và tài xế.
Kỹ thuật bám đuôi của Trần Hoài rất tốt, tài xế có thể không nhận ra họ đang bám theo, nhưng chắc chắn Đổng Tự sẽ biết. Trong trường hợp xấu nhất, Đổng Tự vẫn chưa tan oán hận đổ lên người cô, thông đồng với đám người Bao Đỉnh cố ý dẫn hai người vào khe núi sâu, nếu đối phương người đông, trang bị đầy đủ thì hai người họ tiến vào sẽ trở nên bị động.
Cô vì Lâm Cương mà xảy ra chuyện thì cũng có lý do. Trần Hoài tuy là vì công việc nhưng mà nếu không phải vì đi cùng cô thì không cần thiết phải dấn thân vào đầm rồng hang hổ. Hơn nữa, cô rõ hơn hết chính là bất luận xảy ra tình huống gì, với sức một mình anh thì rất dễ dàng sống sót. Nhưng nếu có cô kéo chân thì sẽ thành gánh nặng cho anh, nếu đối phương người đông súng thật.
Trời tối hơn, nếu có bất kỳ tình huống gì xảy ra cũng không thể nhận định kịp thời. Lúc này xe đi vào, nguy hiểm phía trước không biết, không phải là lựa chọn tốt.
Cô đã có quyết định trong đầu, đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe.”
“Sao vậy?” Trần Hoài giảm tốc độ tấp vào lề, theo quán tính tốc độ xe mà hai người hơi lao về trước.
Xe dừng lại, Lâm Giản lấy hộp thuốc móc ra một điếu, châm lửa, hút được một nửa thì cô bóp tàn thuốc, ấn tay phải lên thái dương, giọng mệt mỏi, hơi thở gấp gáp: “Địa hình ở đây cao, em bị hụt hơi.”
Lần đầu tiên cô gặp anh cũng thế này, đôi môi mỏng hơi mím lại, mày nhíu chặt, cất giấu những suy nghĩ không tên. Cô trông giống lần đầu tiên, sắc mặt nhợt nhạt, có vẻ thật sự không khỏe.
“Sao em không nói sớm.” Anh hỏi lại.
Cô không đáp, tay phải vẫn ấn lên thái dương, nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ như rất khó chịu mới như vậy.
Cô gái này, anh có phần không hiểu được cô.
“Từ đường chính vào đây đến chùa là tầm một giờ đồng hồ là hết đường, cách chân núi chừng 30km có mấy hộ dân, đêm nay chúng ta tìm một nhà nghỉ một đêm, nếu sáng mai không nhìn thấy họ ra thì chúng ta lái về.” Trần Hoài suy nghĩ rồi lên tiếng.
“Ừ.” Cô nghe được câu trả lời mong đợi, gật đầu đồng ý.
Xe quay đầu lại theo đường cũ. Trần Hoài lái hơn 30km thì đã tối mịt.
Họ tìm nhà dân gần đường chính nhất xin ở nhờ. Trần Hoài nói chuyện với chủ nhà bằng tiếng Tạng, đại khái anh muốn vào trong chùa nhưng ban đêm lái xe bất tiện nên muốn xin ở lại đêm nay ở đây.
Người dân Tây Tạng hiếu khách, chủ nhà hào phóng đồng ý, còn làm bữa tối đặc biệt mời hai người. Bữa tối là hai chân sau của cừu Tây Tạng, nướng chín tỏa mùi thơm bốn phía, lúc chủ nhà mang lên còn bưng cả rượu lúa mạch vùng cao lên, rót đầy ly cho hai người.
Lâm Giản thấy chủ nhà nhiệt tình, bưng ly lên uống một hớp, đồ uống màu vàng nhạt hơi giống bia, vị ngọt thơm, nồng độ cồn chắc không cao.
Lúc trò chuyện, chủ nhà đã uống cạn một ly đầy, không ngừng nói gì đó, có vẻ là mời rượu. Lâm Giản cầm ly rượu lúa mạch trước mặt lên định uống tiếp, đang lắc lắc ly thì Trần Hoài đã vươn tay lấy lại ly rượu của cô, “Sốc độ cao còn uống rượu? Càng ngày càng giỏi giang nhỉ.”
Anh nói rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó nói gì đó với chủ nhà bằng tiếng Tạng, chắc là nói cô không uống được.
Ăn tối xong, hai người không đi ngủ ngay mà từ trong nhà đi ra ngoài dạo lang thang một hồi. Cả ngày ngồi trong xe, đầu Lâm Giản đau nhức, đi theo con đường đất một lát mới thấy tỉnh táo lại.
Đi không bao lâu thì cô thấy hơi mệt, bên đường có tảng đá trơ trọi không cao lắm, Lâm Giản đi tới, ngồi xếp bằng lên đó.
Gió đêm thổi qua mang hơi lạnh, có lẽ do địa thế cao, tầm nhìn không bị ô nhiễm quang học nên nhìn lên trời luôn cảm thấy rất gần, tưởng chừng như giơ tay lên là chạm được vào bầu trời.
“Nghe nói nếu ở đây vài năm thì khi quay về đơn vị sẽ dễ thăng chức hơn phải không? Sau thời gian hỗ trợ cho Tây tạng anh sẽ đi đâu?” Cô đột nhiên nghiêm túc hỏi về kế hoạch tương lai của anh.
“Anh vẫn chưa quyết định.” Anh nói thật.
Thời gian hỗ trợ cho Tây Tạng chỉ sắp kết thúc, nhưng anh chưa nghĩ nên bắt đầu lại từ đâu.
Những đồng đội của anh đã ngủ yên trên mảnh đất cách xa vạn dặm.
Ở đây cũng vậy.
Món nợ của anh, dường như đến đâu cũng không thể trả được.
Gió trong núi lại thỉnh thoảng rít lên, cô ngồi trên một tảng đá trũng, nhặt một hòn đá nhỏ bên cạnh cầm trong tay, hơi cúi đầu, tóc cô bay bay về sau mà cô như không nhận ra. Khi nói tay tùy ý dùng viên đá vẽ vẽ lên đất, “Anh – trước đây có yêu ai chưa?” Cô hỏi việc riêng của anh.
Trước khi anh kịp lên tiếng, cô đã tự nói: “Em đoán là không có. Cho dù có thì anh ở chỗ này ngây người năm sáu năm chắc cũng đã chia tay từ lâu.” Câu cuối cùng, cô nói như chứa ý cười rất nhẹ, nghe như lời trêu đùa, lại như lời nói khi say.
Mặc dù đêm nay cô chỉ uống một ngụm rượu lúa mạch.
Nói rồi cô ném viên đá xuống, vỗ vỗ tay sạch bụi, đứng lên: “Ngày mai phải dậy sớm, em hơi mệt, quay về nghỉ ngơi sớm, ngày mai dậy sớm.” Lâm Giản nói rồi đi về phía nhà chủ trọ, bước đi vội vàng. Không muốn nghe anh trả lời bất cứ điều gì, để lại anh đứng một mình.
Lâm Giản nằm chờ trời sáng, bên ngoài ánh sao càng sáng, có ánh sáng lọt qua rèm cửa, ánh trăng mờ tối nhưng có thể nhìn thấy lờ mờ trong phòng.
Cô nghiêng người qua, cảm nhận nhịp thở đều đều của Trần Hoài trong đêm. Cả ngày lái xe tiêu tốn rất nhiều năng lượng do phải tập trung, chất lượng giấc ngủ của anh khá tốt, cô biết.
Lâm Giản thận trọng đứng dậy, bước qua người anh, đi chân trần xuống giường mặc quần áo. Lục túi quần dài của anh lấy chìa khóa xe. Bên cạnh chìa khóa xe còn có mấy cái chìa khóa khác, chắc là bên văn phòng đồn cảnh sát hay chìa khóa cửa phòng khu nhà ở linh tinh gì đó. Cô rón rén lấy, không tạo một tiếng động nhỏ nào.
Lâm Giản thuận lợi lấy được chìa khóa xe, bước nhanh ra cửa rồi bỗng dừng lại, từ từ quay người về, đứng một lâu rất lâu, cuối cùng đi trở lại mép giường, cúi người chạm rất nhẹ vào mặt anh. Cô sợ đánh thức anh nên động tác rất cẩn thận, gần như không chạm đến anh.
Lâm Giản nhẹ nhàng đóng cửa, từ trong phòng bước ra chạy nhanh về phía xe Trần Hoài đậu bên đường.
Kỳ nghỉ của Đổng Tự đã qua hơn một nửa, anh ta phải dành một hai ngày quay trở lại đồn biên phòng. Cho dù anh ta có dao động mà quay đầu lại hay không thì thời gian anh ta dự kiến làm việc cho Bao Đỉnh cũng đang tới, đồng nghĩa với việc anh ta sẽ chạm mặt với đồng phạm.
Sự bất quá tam*, đây là lần cuối cùng cô đi thuyết phục Đổng Tự. (Việc gì cũng không quá ba lần)
Nếu lần này cô vẫn không thuyết phục được Đổng Tự, cô mất công đi xa như thế này cũng hoàn toàn vô nghĩa.
Không!
Lần cuối cùng này, cô phải đánh động được Đổng Tự.
Bằng bất cứ giá nào.
Bởi vì cô không thể trơ mắt nhìn Lâm Cương bị kết án, không thể để tấm huân chương kiêu hãnh mà anh đã đổi bằng mồ hôi và máu bị vấy bẩn.
Bất cứ ai trên thế giới này cũng có thể lầm đường lạc lối, nhưng anh trai Lâm Cương của cô thì không.
Nhân sinh quan, giá trị quan cuộc đời này giúp cô kiên trì tồn tại đều do anh dạy cô.
Nếu Lâm Cương không còn nữa, cô không thể tưởng tượng được hậu quả.
Ngay khi Lâm Giản bước xuống nhà, Trần Hoài đã dậy. Không đến nửa phút anh đã mặc xong quần áo ra cửa.
Cô gái này, lá gan càng lúc càng to, thậm chí không thèm để anh vào mắt.
Từ tối qua cô đột nhiên không đầu không cuối hỏi anh những câu đó, anh đã nhận ra cô có vấn đề. Anh chỉ muốn xem cô định chơi trò gì, hoặc chơi lớn đến mức nào, vì vậy anh nhẫn nhịn, giả vờ như không biết đến tận bây giờ.
Trần Hoài ra khỏi nhà, thấy cô đang bước nhanh về phía xe anh đang đậu ở đằng xa.
Đồ ngốc không biết trời cao đất rộng!
Trần Hoài mặt mày sầm sì, đang ngang qua tảng đá lớn cô ngồi tối qua, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô cầm viên đá nhỏ vẽ nghệch ngoạc trên đất, anh bỗng lùi về ngồi khom người nhìn xuống đất.
Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống, trên mặt đất lầy lội có ít cỏ dại hiện lên mấy chữ viết ngay ngắn chỉnh tề, có vẻ như khi viết dùng sức rất mạnh, đất sa mạc cứng ngắc mà vẫn bị cô khắc sâu vào đất.
Gió đêm thổi qua gần cả đêm, những chữ này đã bị trùm lên một lớp bụi đất mỏng, nếu ban ngày có dê bò đi ngang qua dẫm lên thì mấy chữ kia sẽ không còn tồn tại.
Dòng chữ khắc trên mặt đất hoang mạc: Em thích anh.
Như một tiếng nổ vang động, phần sâu nhất trong trái tim chợt xoắn lại, toàn bộ cơ thể đều chấn động.
Tay phải anh nhẹ nhàng chạm vào mấy chữ ấy, thận trọng như thể đang cố gắng quét sạch lớp bụi bám trên đó. Giây tiếp theo, anh nhanh chóng đứng lên, chạy như điên về phía xe mình.
Lâm Giản mở cửa xe, mới vừa ngồi vào khởi động xe, đèn báo cửa xe đóng chưa chặt. Lâm Giản mở cửa xe ra định đóng mạnh lại lần nữa, đột ngột có cánh tay duỗi ra chắn lại.
“Không biết trời cao đất dày! Chờ mọi chuyện xong xuôi anh sẽ xử lý em!” Giọng người đàn ông ẩn chứa tức giận mơ hồ.