“Chỉ chút tiền lương này mà thấy nhiều không có chỗ tiêu đúng không?” Trần Hoài cười cười hỏi.
Lâm Giản chờ Hà Đằng Long mồm mép đáp lại vài câu, không ngờ đám người giây trước còn ồn ào giờ yên tĩnh như gà, cả đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tựa như câu hỏi vừa rồi là Trần Hoài hỏi Lâm Giản.
Yêu tĩnh, yên tĩnh chưa từng có, yên tĩnh tới mức làm người ta bị dày vò muốn sụp đổ.
“Tan làm thì rảnh rỗi không có gì làm chán quá phải không?” Trần Hoài tiếp tục thản nhiên hỏi.
Bọn Trương Diệu Tổ mặt đổ mồ hôi, lúng túng.
Quả nhiên Trần Hoài tiếp tục: “Chạy mười km cho giãn gân cốt, khi về thì tháo lắp súng tại chỗ, hoàn thành trong một phút, không làm được thì tối nay khỏi ngủ.”
Anh nói rồi điềm nhiên như không thấy xấp tiền cá cược chói lóa trên bàn, quay người đi về. Tối nay mới ăn xong thì đã thấy đám Hà Đằng Long lén lút gọi Lâm Giản qua đây, anh biết cái đám này nhàn tới đau trứng, kêu Lâm Giản qua là không có chuyện tốt, đi bộ theo chân thì nghe thấy mọi việc.
Đám Hà Đằng Long vì phấn khích quá với trò cá cược nên quên mất cảnh giác, không chú ý đến anh ở phía sau.
Chân trước Trần Hoài vừa đi, đám Hà Đằng Long nhanh chóng gom tiền lại, nhưng mà không cất đi mà chuyển qua cái bàn dựa tường, ai oán: “Chạy mười km thì không nói đi, mà còn tháo lắp bắn súng, đúng là làm khó mình mà! Lại còn 1 phút nữa chứ, Diệu Tổ, cậu lại không nhanh nhẹn khoản súng ống, chuẩn bị tinh thần đêm nay không ngủ đi.” Phương Dương Vĩ vỗ vỗ vai Trương Diệu Tổ, vẻ mặt anh em cùng cảnh ngộ.
“Gì mà không nhanh nhẹn chứ? Tôi là tử tế nhân hậu không muốn sát sinh, được chưa? Lão Trần đây là trả-thù-trắng-trợn! Tuyệt đối là trả thù!” Trương Diệu Tổ mặt đau khổ.
Nhưng làu bàu than thở lắm mồm thì vậy, nhưng ba người nhanh chóng tập hợp, trước khi ra khỏi cửa Hà Đằng Long vỗ vai Lâm Giản: “Vừa rồi tôi xin lỗi, nhưng đừng lo, lão Trần sẽ không làm gì cô! Yên tâm.”
“Thôi đi, anh vẫn tự lo cho mình xem khi nào thì hoàn thành được nhiệm vụ tối nay đi.” Lâm Giản nhìn ba người họ chạy vào bóng đêm.
Họ chạy dọc theo đồn cảnh sát, Lâm Giản tranh thủ thời gian về phòng ngủ, tắm rửa thay đồ. Khi cô thong thả làm xong ra ngoài, chờ một lúc lâu thì cả đám mới thở hổn hển quay về, buổi tối mà mồ hôi như mưa.
Vừa chạy về tới chưa kịp nghỉ lấy sức, Diêu Hỉ đã sắp xếp xong sân, đúng kiểu bảo gì nghe nấy, gần như là ‘tri kỷ’ của Trần Hoài.
Dù sao đây cũng không phải quân đội, không có trường bắn và bia ngắm. Diêu Hỉ lấy bia tự chế để chúng trước bãi đất trống trước khu phòng ở, có vẻ như trước đây cũng từng thao luyện như thế. Diêu Hỉ lại vẽ sẵn các vị trí ở khoảng cách tương ứng, sau đó đặt một khẩu súng tự động ở mỗi vị trí. Mỗi người được phát ba viên đạn, trong đồn không được trang bị nhiều, còn có thể nói là tương đối khan hiếm. Trước kia chưa có trường hợp nào nguy hiểm khẩn cấp đến mức phải sử dụng súng, Diêu Hỉ nghe lệnh Trần Hoài đi lấy súng thì trên súng đã có lớp bụi mỏng.
Ba người thở hồng hộc quay về, đứng về vị trí, bắt đầu tháo lắp súng.
Diêu Hỉ đứng bên cạnh cầm đồng hồ canh thời gian. Thoạt nhìn, Hà Đằng Long và những người khác thao tác không thuần thục lắm, hết một phút mà còn chưa tháo xong súng.
Diêu Hỉ báo bắt đầu lại.
Lặp đi lặp lại như vậy qua mấy tiếng đồng hồ.
Có lẽ tốc độ tay của bọn họ đã tăng tốc hàng trăm lần, nhưng để đạt mục tiêu như Trần Hoài nói thì thật sự rất xa vời, dựa vào nền tảng của họ, với cường độ huấn luyện như vậy thì luyện nửa năm cũng có thể không đạt được yêu cầu của Trần Hoài.
Đêm càng sâu, không khí lạnh dần xuống.
Ở cùng mọi người đến giờ này, Lâm Giản đã hơi choáng váng, cô nhìn đồng hồ thấy đã hơn hai giờ sáng.
Lần trừng phạt thân thể này bắt đầu bởi vì cô.
Ba người đã có cảm xúc khác.
Mặc dù ban đầu chỉ là trò đùa không đứng đắn, nhưng đến bây giờ còn chưa kết thúc êm đẹp.
“Đâu phải thần thánh đâu, tôi cũng không phải bộ đội được huấn luyện chuyên nghiệp. Trong một phút phải tháo ra rồi lắp lại hoàn chỉnh, này không phải đùa sao?”
“Đúng vậy, còn muốn nhắm chuẩn hồng tâm. Bây giờ tối đen thế này, tôi chỉ có thể nhìn đại khái vị trí bia, hồng tâm không thể nào nhìn ra được, làm cách nào chứ?”
“Chúng ta không được đào tạo chuyên nghiệp tháo lắp với bắn súng. Lão Trần lần này phạt tàn nhẫn quá. Chưa kể làm vầy thì có lợi ích gì với chúng ta chứ, không có tác dụng gì trong ngày thường, đây không phải dụng công vô ích à?”
Ba người phàn nàn nhưng vẫn tiếp tục làm công việc vô ích như cũ.
Ngay cả Diêu Hỉ đứng bên giám thị cũng có hơi không đành lòng, nện bước nặng nề đến bên cạnh Lâm Giản, muốn nói lại thôi.
Lâm Giản biết anh muốn nói gì, lên tiếng trước: “Tôi không hiểu mấy việc này, công bằng mà nói thì để thực hiện yêu cầu này trong một phút khó khăn đến thế nào?”
“Cực kỳ khó. Em là người giỏi nhất trong số họ nhưng thành tích tốt nhất cũng là hai phút để hoàn thành việc tháo lắp súng.” Diêu Hỉ không đành lòng nên có sao nói vậy.
“Tôi biết rồi.” Lâm Giản gật đầu, đi về hướng phòng Trần Hoài.
Cô chưa bước tới cửa phòng anh không ngờ anh đã bước ra, chắc là đã tắm rửa thay đồ, cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh trong bóng đêm.
“Giao nhiệm vụ mà biết rõ là họ không thể hoàn thành được, họ dễ bức xúc, không thể đổi nhiệm vụ khác sao?” Lâm Giản hỏi.
“Ai nói không thể hoàn thành?” Hiển nhiên là anh không vui.
“Nói chung là trong một phút hoàn thành lắp ráp súng đã không tồi, trước kia họ chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, anh bảo họ vừa tháo vừa lắp trong một phút, chưa kể điều kiện như hiện giờ thì họ bắn được trúng vòng thứ 3 đã tốt rồi, anh còn yêu cầu họ bắn trúng hồng tâm, em cảm thấy là đang làm khó người khác.” Lâm Giản thành thật nói quan điểm của mình.
“Làm khó người khác?” Anh cười lạnh lùng, vừa nói vừa đi về phía cổng.
nhóm Hà Đằng Long luyện tập mỏi đến mức tay như không còn cảm giác.
“Lão Trần! Nhiệm vụ này anh giao chúng tôi có mười năm nữa cũng không thể hoàn thành! Không ai có thể làm được!” Hà Đằng Long đột nhiên nổi cáu. Trước kia Trần Hoài giao nhiệm vụ cho họ, anh cũng có khi bức xúc nhưng chưa biểu hiện ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên.
Ngay khi Hà Đằng Long nói xong, Phương Dương Vĩ và Trương Diệu Tổ bên cạnh cũng dừng tay, họ không phục trong lòng nhưng không đủ can đảm nói thẳng trước mặt Trần Hoài.
“Không ai có thể làm được?” Trần Hoài đi tới bên cạnh Hà Đằng Long.
Diêu Hỉ nhìn hai người giương cung bạt kiếm, không hiểu sao lại đổ mồ hôi thay hai người.
“Bây giờ trời tối đen, chúng tôi không thể nhìn rõ linh kiện tháo ra, vì vậy ảnh hưởng tới hiệu suất lắp ráp chứ chưa nói tới việc ngắm đúng hồng tâm.”
“Thật sao?” Trần Hoài hỏi lại, Lâm Giản biết tính anh, anh thế này là giận mà chưa phát.
“Đúng! Anh giỏi hơn chúng tôi, hơn nữa là cấp trên chúng tôi, anh phạt chúng tôi thì chúng tôi không có gì để nói. Nhưng vấn đề là những nhiệm vụ anh phạt chúng tôi hoàn toàn vô dụng. Tôi biết anh là lính biệt kích, chúng tôi hoàn toàn không cùng đẳng cấp với anh. Trong mắt anh, thực ra coi thường chúng tôi là những đồ yếu ớt, thứ bỏ đi, cho nên động tí thì anh giao cho chúng tôi những huấn luyện khó như lên trời, rõ ràng là lấy chúng tôi ra làm trò giải trí, còn giơ cao lá cờ chính nghĩa là vì muốn tốt cho chúng tôi.” Hà Đằng Long phun ra một tràng.
Trương Diệu Tổ không ngờ tối nay Hà Đằng Long lại tức giận đến vậy, thận trọng kéo tay Hà Đằng Long. Hà Đằng Long vẫn tiếp tục đầy tức tối, “Ông đây chán ngấy vẻ tự cho mình là đúng của anh rồi! Chúng ta chỉ là đồn cảnh sát nhỏ xíu, mắt nhắm mắt mở nhận tiền lương qua ngày là tốt rồi, chúng tôi không có năng lực như anh, càng không có tham vọng lập công thăng chức gì đó. Ông đây không muốn nhìn thấy anh yêu cầu chúng tôi làm này làm kia nữa.”
“Lặp lại lần nữa.” Trần Hoài đi tới trước mặt Hà Đằng Long, mặt không biểu hiện gì mở miệng, thật ra đã có ý uy hiếp.
Đây là lần đầu tiên anh nói với họ bằng giọng uy hiếp thế này.
Mà không phải mệnh lệnh.
Diêu Hỉ căng thẳng siết chặt nắm tay, nhưng anh không biết nên nói gì hay làm gì. Anh quay qua Lâm Giản xin giúp đỡ, thậm chí đầu óc còn nghĩ tới việc kêu lão Bộc đang ngủ dậy hay không, dù sao chú ấy cũng lớn tuổi nhất, Trần Hoài và Hà Đằng Long có thể nghe lời anh ấy.
“Ông đây sợ anh chắc! Đội biệt kích xxx đúng không? Nhận huân chương thợ săn đúng không? Vua trong đội ‘lính vua’ đúng không? Nhưng thế thì sao chứ? Nếu anh không phải gặp chuyện gì đó phải rẽ ngang thì có thể từ trong đội quân đặc chủng trên trời mà rơi xuống cái nơi ‘chó ăn đá gà ăn sỏi’ này với cái lũ phế phẩm như chúng tôi sao? Anh cũng không có gì đáng giá tốt đẹp ưu việt hơn mà khoe mẽ!” Những lời này có lẽ Hà Đằng Long giấu trong lòng rất lâu, vì Trần Hoài ra uy trước đó nên anh ta nóng đầu, rống thẳng mặt Trần Hoài những lời thẳng thừng này.
Nhưng mà Trần Hoài không lên tiếng.
Dường như anh bị câu hỏi của Hà Đằng Long làm ngẩn người, mặt hơi mờ mịt, khí thế lạnh lùng thấu xương giây trước đã tan biến khi nào, có phần như người đang đi vào ngõ cụt.
Xung quanh yên tĩnh.
Lâm Giản đi đến cạnh Trần Hoài, Trần Hoài đã im lặng một lúc lâu chợt ngồi xổm xuống, cầm khẩu súng mà Hà Đằng Long đang lắp ráp lên.
Khẩu súng bị Hà Đằng Long vật vã một thời gian, các bộ phận trên đó hơi trơn vì dính mồ hôi, điều đó thật ra sẽ ảnh hưởng tới cảm giác và độ chuẩn xác. Trong bóng đêm chỉ có thể nghe tiếng tháo rời thiết bị, tiếp theo là tiếng nạp đạn sau khi lắp ráp. Lúc làm việc, ánh mắt anh thật ra không nhìn những linh kiện trên tay, không đến nửa phút đã tháo ra lắp lại hoàn tất, lên đạn, bắn ba phát liền mạch, động tác nước chảy mây trôi lưu loát. Xung quanh lặng yên chỉ có tiếng gió thổi qua tai mới chứng minh vừa rồi anh đúng thật là tự tay hoàn thành quá trình đó mà không phải cảnh như họ tưởng tượng.
Diêu Hỉ bước lên kiểm tra, anh phải dùng đèn pin của điện thoại mới có thể nhìn rõ, anh nghẹn lời lên tiếng: “Ba phát trúng hồng tâm, tổng thời gian là 47 giây.”
Người phút trước mới oán trách đầy trời Hà Đằng Long không nói một lời.
“Đúng vậy, tôi là lính đặc công như lời anh nói. Tôi thật sự coi thường việc không có ý chí tiến thủ, sống cho qua ngày của các anh. Nhưng mà chỉ cần là người mà tôi dẫn dắt, một ngày là chiến hữu, cả đời là chiến hữu. Kỹ thuật của mình không đạt tiêu chuẩn thì đừng oán trời trách đất, cũng đừng cho rằng huấn luyện này không hề có ý nghĩa, nếu trong trường hợp khẩn cấp, ngày thường các anh thêm một giọt mồ hôi, thêm một giọt máu đổ trên sân huấn luyện có lẽ sẽ nhặt về cho các anh một mạng lúc cần. Tôi không hy vọng ngày nào đó gặp tình huống khẩn cấp, các anh không có nổi một khả năng tự vệ cơ bản nhất chứ đừng nói đến việc chấp hành nhiệm vụ, bảo vệ những thứ các anh cần bảo vệ. Huấn luyện đêm nay đến đây kết thúc.” Trần Hoài nói xong quay người đi về.
Phía sau anh lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, Diêu Hỉ lúng túng ho khan, nói: “Muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhưng mà không ai nhúc nhích.
Lâm Giản bước tới chỗ Hà Đằng Long, vỗ vai anh, ý bảo anh đừng để trong lòng.
“Lâm Giản, vừa rồi tôi nói không lựa lời, có phải nói sai rồi không?” Hà Đằng Long chán nản, giọng run run.
Lâm Giản không phủ nhận, nhưng sự trầm lặng đã trả lời thay cô.
Hà Đằng Long chậm chạp ngồi xổm xuống, giọng đã mang âm mũi: “Tôi cảm thấy mình làm sai rồi, vừa rồi tôi xúc động bốc đồng nên nói nặng lời, thật ra ý tôi không phải vậy. Đội trưởng Trần chắc trong lòng không dễ chịu, cô giúp tôi nói với anh ấy vài câu.”
“Anh tự đi đi, tôi nghĩ anh ấy sẽ không để ý đâu.”
“Nhưng mà tôi… bây giờ tôi không mở miệng được.”
“Tôi sẽ chuyển lời giúp anh. Ngày mai anh tìm anh ấy xin lỗi.” Lâm Giản nghe giọng Hà Đằng Long run rẩy rối rắm, mấy người thô lỗ này, rơi lệ còn khó hơn đổ máu, Hà Đằng Long không muốn những người khác nhìn thấy anh ấy thế này.
Lâm Giản tránh mặt đi, đi về hướng phòng Trần Hoài.
Mâu thuẫn này thật ra có từ lâu, nhưng mà nổ ra dưới danh nghĩa vì cô, nhưng ít ra thì khi nói ra rồi mới có thể giải quyết khúc mắc trong lòng họ, thật ra lại là chuyện tốt.
Hà Đằng Long vô tâm mau miệng, nhưng những lời anh ta nói cũng đâm vào tim cô ân ẩn đau.
Cửa phòng Trần Hoài đóng chặt.
Cô đi qua gõ cửa.
Một lúc sau anh mới ra mở cửa, chỉ một thoáng mà căn phòng đầy khói, ngột ngạt.
Cô không nhìn vào mắt anh bởi không đành lòng nhìn anh lúc đang chán nản dao động, Lâm Giản nhẹ nhàng lên tiếng: “Xin lỗi.”
“Không có gì.” Anh dụi tàn thuốc.
Lần đầu tiên cô nhận ra anh cũng có lúc cô đơn, không ai biết anh từ đâu đến, vì sao mà đến, những năm tháng trước đó anh đã trải qua những gì, nhưng chắc chắn là kinh tâm động phách hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Chưa bao giờ cô muốn ôm anh như bây giờ, ôm lồng ngực rộng của anh, ôm vết sẹo cũ trên vai trên lưng anh, ôm quá khứ mà anh chưa bao giờ nhắc đến.
Cô bỗng nhón chân, hôn lên môi anh, miệng anh còn vị thuốc lá chưa tan hết đã bị cô cuốn lấy.
Thô ráp, chát sít đến mức cay nồng, nhưng vẫn có thể biến thành tình cảm mà chỉ anh mới có thể cho cô.