Trần Hoài thấy cô xa cách, khóe môi anh khẽ động nhưng rồi không nói gì, quay người đi nhanh vào bên trong nhà tang lễ.
Mãi đến tối, khi Trần Hoài từ nhà tang lễ đi ra ngoài, anh thấy Chu Vi vẫn đứng đó.
“Sao cô lại ở đây? Không về cùng Lâm Giản sao?” sắc mặt Trần Hoài trầm xuống.
“Tôi đi cùng Lâm Giản đến xe cô ấy, cô ấy nói mình tự lái xe được, không cho tôi về cùng. Tôi vội quay lại tìm anh nhưng nhà tang lễ lớn thế này, tôi tìm không được lại sợ anh không biết đi đâu nên vẫn đứng đây chờ anh là an toàn nhất. Lâm Giản chắc là về nhà, anh nhanh về trông chừng cô ấy đi.” Chu Vi lo lắng báo lại.
Cô biết tính Lâm Giản, nói một không hai, trước đó Lâm Giản không cho cô đi theo, cô không còn cách nào khác đành đứng đây chờ Trần Hoài, ai ngờ đợi đến cả nửa ngày.
“Được rồi.” Trần Hoài gật đầu sải bước ra ngoài.
“Đúng rồi, tôi có lái xe đến, hay anh cứ đi xe tôi trước, có thể đến nhà cô ấy nhanh hơn.” Chu Vi đi sau nhắc.
“Cũng được.”
Chu Vi vội chạy về xe, Trần Hoài đi qua ghế lái, khởi động đến khu nhà Lâm Giản.
Khi đến cổng tiểu khu, anh xuống xe, Chu Vi cũng xuống xe, lấy giấy bút ra ghi số điện thoại mình đưa cho Trần Hoài: “Tôi sống không xa đây, nếu cần gì cứ gọi tôi bất kỳ lúc nào.”
“Vâng, cảm ơn.” Trần Hoài gật đầu, đi nhanh vào cổng.
Trước đây Lâm Cương có chìa khóa dự phòng nhà Lâm Giản, Lâm Cương đã đưa nó lại cho Trần Hoài. Trần Hoài đến nhà Lâm Giản mở cửa đi vào, đúng thật là cô ngồi bệt trước sô pha, trong phòng không bật đèn, bên ngoài không có trăng nên căn nhà tối om.
Anh vào không bật đèn ngay, đứng ở cửa một lúc cho thích ứng với ánh sáng trong nhà.
Trần Hoài đi vào, đi tới trước mặt, ngồi xuống sóng vai với cô.
Lâm Giản vẫn ôm hũ tro cốt Lâm Cương trong ngực, hai chân gập lại, cằm đặt lên bình. Thấy anh quay lại cô không hỏi một câu, cũng chẳng hề nhấc mắt lên nhìn, tựa như anh là không khí.
“Giản Giản…” Anh vươn tay muốn ôm cô vào lòng, nhưng khi tay anh vừa chạm đến quần áo cô, cô đã quát lớn: “Đừng chạm vào tôi!” Giọng cô trầm khàn, khản đặc gần mất tiếng.
Nhưng anh vẫn nghe thấy cô nói gì.
Bàn tay anh vươn ra nửa chừng cứng đờ, lặng lẽ rút về.
“Anh nói thật cho tôi biết, chuyện này có phải anh với Lâm Cương thông đồng lừa tôi không?” cô tiếp tục cố gắng nói thành tiếng.
“Giản Giản, đây là sự lựa chọn của Lâm Cương, em hẳn là có thể hiểu.”
“Hiểu là một chuyện, còn tôi có chấp nhận hay không lại là chuyện khác.” Lâm Giản nói rồi đứng dậy, ý không muốn ngồi cùng chỗ với anh. Cô ngồi dưới đất quá lâu không nhúc nhích, hai chân tê dại không còn cảm giác. Cô sợ đứng lên chân không vững sẽ làm vỡ bình tro cốt Lâm Cương, đem bình đặt xuống sàn, sau đó mới chống một tay lên bàn, tốn rất nhiều sức mới lảo đảo đứng lên được.
Nửa người dưới của cô căng cứng tê dại mất cảm giác.
Có tiếng đập cửa dồn dập.
Trong bóng tối, hai người cùng nhìn về phía cửa.
“Lâm Giản, tôi biết cô ở trong nhà, mở cửa cho tôi!” giọng Lý Thục Phân.
Trần Hoài cau mày.
Anh không thèm để ý đến Lý Thục Phân nhưng Lâm Giản đã đứng lên, có ý đi ra cửa. Tuy chân cô còn tê nhưng đã linh hoạt hơn chút, động tác vẫn còn chậm chạp, Trần Hoài thấy cô định đi mở cửa thì đi ra trước mở cửa. Anh muốn đuổi Lý Thục Phân đi trước khi Lâm Giản lên tiếng.
Cửa mở ra, bên ngoài có ba người.
Lâm Thắng, Vương Tuấn Bằng và Lý Thục Phân. Hiển nhiên là Lâm Thắng và Lý Thục Phân được Vương Tuấn Bằng dẫn đến đây.
“Giản Giản đâu?” Vương Tuấn Bằng vừa nhìn thấy Trần Hoài đã nôn nóng hỏi, anh ta thật sự lo lắng cho Lâm Giản. Anh ta có bạn làm ở bên cục cảnh sát, tối qua biết tin Lâm Cương, lúc đó anh ta đang ở nước ngoài, sốt ruột vội đặt vé máy bay bay về. Chuyến bay thẳng sớm nhất không có, anh phải đặt vé quá cảnh, không ngờ chuyến bay bị hoãn, cộng với thời gian quá cảnh nên khi nối chuyến lại, về đến nơi thì trời đã tối.
Vương Tuấn Bằng xuống máy bay, lập tức gọi cho Lâm Giản nhưng cô đã tắt máy.
Anh không biết đi đâu để tìm được Lâm Giản, chạy đến viện bảo tàng không có, nghe bạn anh nói lễ truy điệu tổ chức ở nhà tang lễ, chạy đến nhà tang lễ cũng không tìm được Lâm Giản mà lại gặp Lâm Thắng và Lý Thục Phân. Vương Tuấn Bằng từng gặp Lâm Thắng ở viện bảo tàng nhưng chưa từng trò chuyện. Trực giác anh biết mối quan hệ giữa Lâm Giản và cha mẹ không hòa hợp, vì vậy anh tự giác giữ khoảng cách với Lâm Thắng.
Nhưng ở nhà tang lễ nhìn thấy Lâm Thắng cũng đang tìm Lâm Giản, Vương Tuấn Bằng bối rối. Theo lý thì chuyện này không phải do mấy người Lâm Thắng lo liệu sao? Hỏi ra thì biết Lâm Thắng cũng không hiết. Vương Tuấn Bằng biết tình cảm anh em giữa Lâm Giản và Lâm Cương gắn bó, anh sợ Lâm Giản không chịu nổi đả kích này, hết sức lo lắng, muốn chạy về nhà Lâm Giản tìm cô. Lâm Thắng nói không tìm được Lâm Giản, anh không biết tình hình cụ thể gia đình Lâm Giản, nghĩ người lớn lo lắng cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là chuyện sống chết, bản thân anh cũng đang tìm Lâm Giản, thuận tiện dẫn hai người Lâm Thắng đến đây.
“Ở trong khu vực đắt đỏ thế này mà tiết kiệm điện làm quái gì! Tối đen thế!” Lý Thục Phân nhìn bên trong nhà tối đen như mực, cửa vừa mở đã làu bàu.
Tách, đèn trong phòng khách sáng lên.
“Lúc tắt lúc mở, cố tình dọa người ta sao!” Lý Thục Phân lại tiếp tục càu nhàu, nhưng giây tiếp theo bà ta sợ hãi im bặt.
Mặt Lâm Giản tái nhợt không còn chút máu, đôi mắt bình thường rất đẹp nay đỏ ngầu tơ máu. Trông cô yếu ớt tựa như có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào nhưng gương mặt lại hiện rõ sát khí gặp người giết người gặp Phật giết Phật.
Lý Thục Phân theo bản năng né sang một bên, giấu mình sau lưng Lâm Thắng. Bà ta không muốn làm kẻ đầu têu chọc tới Lâm Giản.
“Chuyện gì?” Lâm Giản mặt không biểu cảm hỏi.
Lâm Thắng bị Lâm Giản nhìn chằm chằm, tự dưng rùng mình, nhưng mà cũng đã cưỡi lên lưng cọp không thể leo xuống, ông ta ngượng ngùng mở miệng: “Ba nhờ người hỏi thăm. Nghe nói Lâm Cương có nhiều công lao trong đội, được đánh giá cao trong đơn vị, nó qua đời được coi như là liệt sĩ chứ? Chính phủ sẽ phê duyệt tiền trợ cấp cho thân nhân không thấp đúng không?”
“Đồ điên! Người đã chết rồi mà con mẹ nó ông lại chỉ nghĩ tới tiền trợ cấp!” Vương Tuấn Bằng từ trước đến giờ vẫn tự cho mình là người phong độ lịch thiệp không nhịn nổi chửi đổng lên. Trên đường tới đây, Lâm Thắng và Lý Thục Phân dò hỏi tình hình Lâm Cương, Vương Tuấn Bằng vô tình nói những chuyện mình biết như Lâm Cương từng lập nhiều công lao kể ra, không ngờ hai người này vì mục đích tiền trợ cấp mới đến đây.
Anh cảm thấy đêm nay mình đã làm một việc ngu xuẩn không thể tha thứ được.
“Lâm Cương tự sát, không phải hi sinh trong khi làm nhiệm vụ, không có một xu tiền trợ cấp, khiến các người phải thất vọng rồi.” Giọng Lâm Giản vẫn khản đặc, nhưng so với giọng nghiêm nghị ban đầu thì đã nhẹ nhàng hơn, mặt còn hiện lên ý cười rất nhẹ không hợp lẽ thường.
Tuy khiến người ta không thể hiểu được nhưng mà có vẻ dễ chịu hơn là lúc đầu. Lý Thục Phân nghĩ vậy, kịp thời bước ra từ sau lưng Lâm Thắng, chen tới cạnh Lâm Giản, nói ngắn gọn: “Tạm thời chúng ta tin cô không có tiền trợ cấp, nhưng mà Lâm Cương làm việc nhiều năm như vậy, từ xưa giờ nó tiêu xài tiết kiệm không tiêu bao nhiêu, tiền lương lại không thấp, chắc chắn tiền tiết kiệm có được một khoản không nhỏ. Thẻ ngân hàng của nó đâu, tiền tiết kiệm đó chúng ta không lấy hết, chia một nửa không làm cô thất vọng chứ?”
Lý Thục Phân nhắc tới tiền bạc là cả khuôn mặt bừng lên phấn khởi.
Lâm Cương qua đời không liên quan gì tới bà ta, bà chả cần giả vờ buồn bã.
Tay Vương Tuấn Bằng siết chặt lại đã run lên, anh cảm thấy bản chất xấu xa Lâm Thắng và Lý Thục Phân đã vượt xa khỏi tưởng tượng của anh. Tuy từ trước đến giờ anh luôn coi mình là một quý ông, không hề động tay chân với ai, nhưng hiện giờ anh cảm thấy anh có thể phá vỡ tiền lệ đó bất cứ lúc nào.
Trần Hoài đứng một bên nhìn mọi việc với ánh mắt lạnh lùng, anh chú ý Lâm Giản hơi cuộn nắm đấm tay phải lại.
Anh không cản.
Hiện giờ những chuyện vụn vặt này có thể khiến cô chuyển dời chú ý, không đến mức làm cô mỗi giây mỗi phút đều chìm trong cái chết của Lâm Cương thì không hẳn là chuyện xấu.
Quả nhiên Lâm Giản đã thu hồi lại dáng vẻ tiều tụy, sa sút tinh thần ban nãy, cười lạnh lùng, “Không ngờ các người không thân với Lâm Cương mà lại rất nhớ anh ấy.”
“Giản Giản, xảy ra chuyện này, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chúng ta cũng rất đau lòng. Người chết không thể sống lại, con cũng nghĩ thoáng đi.” Lâm Thắng đã từng đụng độ với Trần Hoài lúc ở viện bảo tàng, ông ta biết rõ Trần Hoài, người đang im lặng đứng một bên, đáng sợ hơn Vương Tuấn Bằng đang bộc lộ cảm xúc ra ngoài rất nhiều. Ông không nông cạn như Lý Thục Phân, phá lệ ngon ngọt an ủi Lâm Giản trước. Ông ta lén Lý Thục Phân bài bạc, bồ bịch bên ngoài nên đang nợ nần, tuy biết thời điểm này không thích hợp đến đòi tiền nhưng mà còn kéo dài nữa thì những người chủ nợ không tha cho ông ta, Lâm Thắng đành căng mình tới đây.
“Ông không có tư cách nói lời này.” Lâm Giản cắt ngang.
“Chúng ta tới đây để lấy số tiền chúng ta nên lấy, không phải để ôn lại quan hệ cha con ông!” Lý Thục Phân dĩ nhiên không thích quan hệ giữa Lâm Thắng và Lâm Giản được cải thiện, sốt ruột ngắt lời.
“Giản Giản, dì con không phải ý đó, con đừng hiểu lầm… nhưng mà có phải Lâm Cương đã tiết kiệm rất nhiều tiền không?” Lâm Thắng thận trọng hỏi Lâm Giản.
“Tất nhiên, mỗi lần anh ấy lập công đều được thưởng một khoản tiền lớn, tôi đang giữ đây.” Lâm Giản gật đầu, nở nụ cười trào phúng.
“Thấy chưa, tôi đã bảo mà, Lâm Cương lập nhiều công lao như vậy suốt bao năm, chỉ cần tiền thưởng thôi cũng đáng kể, nếu không ông nghĩ nó ngu ngốc hay không muốn sống nữa mà đi làm công việc không ai làm đấy.” Lý Thục Phân nghe Lâm Giản nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Bà nói gì?” Lâm Giản nhìn Lý Thục Phân, mặt bình tĩnh.
“Tôi có nói gì đâu.” Lý Thục Phân bị Lâm Giản nhìn đến dựng tóc gáy, theo phản xạ lại trốn sau lưng Lâm Thắng.
“Lặp lại câu cuối cùng bà mới nói.” Lâm Giản tiếp tục với giọng bình thường.
“Tôi nói --- nếu không cậu ta ngốc hay…” trực giác Lý Thục Phân biết mình nói đụng điều cấm kỵ của Lâm Giản, bị cô nhìn chằm chằm thẳng vào mình như vậy, bà ta không can đảm cãi lại lời cô, lắp bắp lặp lại.
Lý Thục Phân mới nói được một nửa, đồ trên tay Lâm Giản đã ném qua. Đó là một đồ trang trí bằng sứ nhỏ, thường được đặt ở đầu tủ chỗ huyền quan, lúc bật đèn cô đã cầm nó trong tay.
Ban nãy Trần Hoài đã thấy cô cầm món đồ sứ này nhưng anh để mặc cô càn quấy.
Cú ném của Lâm Giản vừa mạnh vừa chuẩn xác, món đồ rơi xuống đất vang lên tiếng giòn tan, trán Lý Thục Phân bị cô đập chảy máu.
“Trời ơi! Trước mặt nhiều người vậy mà cô dám giết tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!” Lý Thục Phân không phải kẻ hiền lành gì, một tay bịt lên miệng vết thương đang đổ máu, một tay lần mò trong túi tìm di động uy hiếp. Bà ta không ngờ thình lình mình bị tổn thất lớn vậy.
“Bà có can đảm thì báo cảnh sát đi. Lần sau tôi ném không phải không phải là cái này, mà là dao. Bà không tin thì có thể thử xem.” Lâm Giản lại nở nụ cười, cô rất hài lòng với phản ứng Lý Thục Phân.
“Đồ vô dụng! Bà đây lúc xưa mù nên mới theo ông, ông làm táng gia bại sản cả nhà bà, bảo ông tới đòi chút tài sản con trai cũng không được, đồ vô dụng! Cái gì mà con trai vợ trước, không chừng không phải là con ông!” Lý Thục Phân không dám khiêu khích Lâm Giản, quay sang công kích Lâm Thắng.
“Lâm Giản, xin lỗi em, tối nay là tôi bất cẩn đưa họ đến đây. Tôi xin lỗi… có điều em… nén bi thương…” từ lúc đến đây đến giờ, Vương Tuấn Bằng vẫn đứng im bên cạnh, sững sờ. Anh lần đầu tiên thấy Lâm Giản thế này, cho dù cô che giấu thế nào thì cô bây giờ chỉ là một cái xác không hồn, ngoài oán hận ngập lòng thì không còn gì khác.
Anh đau lòng, không biết làm cách nào để an ủi.
Chỉ biết xin lỗi,
Vì sự vô ý của mình làm cô thêm phiền.
“Làm phiền anh… chăm sóc Lâm Giản…” Vương Tuấn Bằng vẫn nhớ Trần Hoài bên cạnh, anh biết mình không giúp được gì ở đây. Nói xong, anh quay người, không hề khách khí mà túm Lý Thục Phân lôi đi cực kỳ thô bạo.
Lý Thục Phân bị Lâm Giản làm hoảng sợ, không hề chuẩn bị lại bị Vương Tuấn Bằng lôi đi, bà ta loạng choạng lui theo chân anh, chật vật, “Đồ bất lực! Ông là người chết rồi à!” Bà ta bắt đầu gào hét với Lâm Thắng.
Lâm Thắng cứ tưởng nếu không được một nửa thì lấy một phần ba hay một phần tư cũng được, ít nhất có thể giải tỏa sự tình cấp bách của ông ta, không ngờ lại thất bại trong gang tấc. Ông nhìn Trần Hoài sắc mặt tối sầm đứng bên Lâm Giản, e dè nghĩ cứ rút lui trước đã. Lâm Giản đã lên tiếng, “Nếu lần sau ông còn dám đến đây quấy rầy sự thanh tịnh của Lâm Cương, ông cứ tới thử xem. Dù sao thì tôi cũng chán sống.” Cô nói lời cuối cùng, nở nụ cười quỷ dị, Lâm Thắng nhìn mà dựng tóc gáy, hoảng sợ liên tục nói: “Ba biết rồi, con yên tâm đi, ba sẽ không đến quấy rầy con, dì con cũng không qua đây. Yên tâm đi.” Lâm Thắng vừa nói vừa chạy về thang máy.
Ba người biến mất trong tầm mắt, Lâm Giản quay người bước vào trong.
Trần Hoài đóng cửa lại.
Lâm Giản như không còn sức, đi đứng khó khăn, Trần Hoài thấy cô chệch choạng, anh kịp thời vươn tay ra đỡ.
Không ngờ cô lại tiếp tục gạt đi.
“Giản Giản, chính em nói, trong lòng em anh quan trọng hơn anh hai em một chút, Lâm Cương có con đường anh ấy phải đi, sau này anh sẽ đồng hành cùng em…” Trần Hoài chắn trước mặt cô.
Anh còn chưa kịp dứt lời, tiếng vang lanh lảnh đã truyền tới, cô tát thẳng vào mặt anh, cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt tức giận.
“Chính em từng nói, so với anh hai em, anh quan trọng hơn.” Anh vẫn bình tĩnh nhắc nhở, như thể cái tát vang dội vừa rồi của cô rơi ở nơi khác.
“Anh đã biết kế hoạch của Lâm Cương từ sớm đúng không? Anh ấy đã từng đề cập với anh đúng không? Nhưng tại sao anh lại không nói một lời với tôi? Anh dựa vào cái gì mà tước đi quyền được biết của tôi? Tôi không chấp nhận nổi bị lừa gạt! Tại sao anh lại lừa tôi?” Cô tóm cổ áo anh, giọng vẫn khàn đặc hét vào mặt anh. Cô vừa gào thét vừa đấm loạn xạ vào ngực anh, ngón tay vặn vẹo, mỗi cú đấm dùng hết sức lực của mình.
Anh đứng yên tại chỗ, mặc kệ cô điên cuồng đấm anh thế nào, anh không hề nhúc nhích nửa bước.
Tính cách cô vốn mãnh liệt, gặp phải chuyện sinh tử của người thân ruột thịt, cô sẽ thế này, thật ra không ngoài dự kiến của anh.
Thể lực cô đã suy sụp, đánh anh không bao lâu thì lực tay đã nhẹ dần.
“Giản Giản, em mệt rồi, đi ngủ một giấc trước, được không?” Tối qua cô một đêm không ngủ, từ hôm qua đến giờ cô không uống một giọt nước, không ngủ không nghỉ, anh bắt đầu lo lắng cho sức khỏe cô nên dỗ dành.
Cô nghe giọng anh, bỗng dừng tay, như thể không nhớ tại sao mình đột nhiên nổi điên như vừa rồi.
Đúng rồi, cô mệt quá.
Cô cần phải ngủ một giấc trước.
Ngủ một giấc dậy, cơn ác mộng chưa từng có này sẽ kết thúc.