Thời điểm Tô Dã Nghi thổ lộ với Dịch Tự là một buổi hoàng hôn, ánh nắng chiều rực đỏ cả một góc trời. Cô nói với anh “Em thích anh”, anh trở về nói với cô “Cảm ơn”.
Từ đó về sau, mặc dù Tô Dã Nghi vẫn hay kéo Mạc Ninh hoặc Chu Nhất Nặc đi nhìn trộm diễn xuất của anh, nhưng trong lúc đó cô cùng Dịch Tự, quả thật không còn cùng xuất hiện nữa.
Cho nên, lúc Tô Dã Nghi ở trên xe chuyển đến công ty thấy Dịch Tự, cô ngây ra khoảng hai phút, một mực hoài nghi có phải mình đã xuyên qua hay không, sau đó nữa, có hai chữ vẫn luôn lượn vòng trên đầu cô, một hồi lâu vẫn không biến mất.
Phân vượn. (1)
Tô Dã Nghi không phải một người nhát gan, Chu Nhất Nặc từng sắc bén chỉ ra: “Kẻ ngu này trên người có một loại dũng cảm kỳ lạ, mà nguyên nhân sâu sắc nhất của loại dũng cảm này chính là vì cậu ngu ngốc. Cậu ngu ngốc để dũng cảm. Nói chuyên nghiệp một chút, loại dũng cảm này gọi là ngu dũng.” Đối với lần này, Mạc Ninh rất là tán thành, ít nhất cái đó cũng khiến Tô Dã Nghi cất lời thổ lộ toàn bộ - điều này không phải tất cả nữ sinh đều có thể làm được.
Vào lúc này, vẻ ngu dũng trên người Tô Dã Nghi lại tới.
Cô ngồi ở sát chỗ ngồi bên ngoài, đáng lẽ cô nên ở trước mặt Dịch Tự, nhưng mà cô lại dựa vào cái vẻ ngu dũng ở sau lưng của Dịch Tự làm càn làm bậy, thậm chí trong lúc không có những người khác cô còn khéo léo để cô và Dịch Tự dính sát vào nhau, sau đó, cô cùng anh đứng ngang nhau ở một hàng ngũ phía sau chờ thang máy.
Lại sau đó, ở sau lưng Dịch Tự cô một giây cũng không bỏ bắt đầu thưởng thức cái gáy của anh – đuôi tóc sạch sẽ, gáy, cổ áo sơ mi kẻ ô rất chỉnh tề, tinh thần rất phấn chấn, ngay cả khi anh đeo dây tai nghe nhạc so với người khác cũng đẹp hơn rất nhiều…
Tô Dã Nghi có thể cảm giác được xung quanh cô đang tỏa ra một vòng lại một vòng bong bóng hình trái tim màu hồng, bay trong thế giới của cô, còn kèm theo âm thanh nhịp tim “Phốc phốc phốc” của cô nữa.
Dịch Tự xuống lầu ở tầng mười sáu, đó là phòng phát triển phần mềm của công ty.
Phòng, phát, triển, phần, mềm.
Sau khi mấy chữ này xuất hiện trong đầu, Tô Dã Nghi bắt đầu lâm vào một đoạn hồi ức không ngắn trong quá khứ, ban đầu lúc d’đ/l/q'd mới biết Dịch Tự, cô vẫn tưởng rằng anh thuộc khoa Âm Nhạc. Biết anh là bởi vì một lần trong buổi dạ tiệc anh đã đệm nhạc cho một nam sinh hát, mặc dù anh chỉ ngồi sau chiếc piano, Tô Dã Nghi từ nhỏ đã say mê piano chỉ cần liếc mắt đã thấy anh, đợi đến khi anh cùng nam sinh kia đi lên trước sân khấu cảm ơn, Tô Dã Nghi quên cả hô hấp.
Nói tới đây, không thể không nhắc tới một người – Mẹ Tô.
Mẹ Tô là một giáo viên có tuổi nghề dạy học rất lâu ở nhà trẻ, sau khi sinh Tô Dã Nghi, bà rất chú trọng việc giáo dục tư tưởng cho con gái, thường khích lệ Tô Dã Nghi thiên mã hành không (2) để trí tưởng tượng của mình bay bổng, khi cô mới học phân biệt được mặt chữ đã để cho cô xem các loại sách thiếu nhi. Nhờ đó, Tô Dã Nghi rất giỏi tưởng tượng – ví dụ như một giây gặp gỡ Dịch Tự kia, trong đầu cô là hình ảnh chính anh dắt tay cô đi trên con đường trải dài những phím đàn đen trắng, con đường kia vẫn kéo dài tới cả khung cảnh thế giới, bọn họ đi trên con đường, chân giẫm lên phím đàn tạo ra khúc nhạc dễ nghe – Đinh.
Thang máy tới rồi, hồi ức quay trở lại, nói thực tế trước đã. Lúc này Tô Dã Nghi mới phát hiện cô đã vô tình lên đến tầng cao nhất của công ty ba mươi bảy tầng, mà tầng lầu cô làm việc cũng chỉ là tầng hai mươi.
Nhờ phúc của Dịch Tự, Tô Dã Nghi tới trễ.
Tô Dã Nghi đảm nhiệm chức vụ biên tập viên thử việc của một kênh trung tâm giải trí điện ảnh trên mạng. Công việc của cô không hề đơn giản, quan trọng nhất chính là, cô có một nữ cấp trên vô cùng nghiêm khắc – Tả Đan, người ta gọi là “Chị Co”, nhóm biên tập viên die,n; da.nlze.qu;ydo/nn kênh điện ảnh thì gọi chị là “Diệt Tuyệt sư thái” (3), chị Co làm việc siêng năng, cần cù và rất thật thà, còn rất có trách nhiệm, là biên tập viên cấp S mạng Phi Cáp sát hạch liên tục nhiều năm, được lãnh đạo sở nể trọng, được các đồng nghiệp thuộc ngành khác trong sở ngưỡng mộ. Một mình ở trong kênh điện ảnh, chị là một nhân vật phản diện cực lớn.
Giờ phút này vị phản diện cực lớn đang đứng trước mặt Tô Dã Nghi, nhìn bộ dạng tủi thân của cô, một lúc lâu cũng chưa nói ra một chữ.
“Xe đưa đón đã sớm tới.” Chị Co ngắt lời cô. “Những chuyện khác tôi không nói nhiều, thời gian này là khoảng thời gian quan trọng cô trở thành nhân viên chính thức, thành tích công việc của cô bình thường, cứ phạm phải những sai lầm nhỏ nhặt này, nếu như kiểm tra không qua, người của tôi thật sự bỏ đi.”
“Thật xin…”
“Đừng tìm tôi nói thật xin lỗi, ba chữ này quá lợi rồi.”
Tô Dã Nghi chăm chú nhìn chị Co, dáng vẻ giống như là đang tiếp thu lời dạy dỗ, trong đầu lại không chút khách khí cho chị Co đeo lên chiếc khăn trùm đầu hình con khủng long, ảo tưởng rằng cô vẫn quơ múa tay với móng vuốt của một loài cá kỳ quái nào đó – lúc này trong lòng mới ổn định một chút.
“Chào buổi sáng, Tổng giám.” Chị Co đang nói hăng say, Tô Dã Nghi cũng đang lúc suy nghĩ hăng say, đúng lúc một người đi tới chỗ hai cô cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Người đến là Tổng giám của trung tâm giải trí – Hàn Kha – Boss lớn nhất trên đầu Tô Dã Nghi.
Hàn Kha mang một cặp mắt kính, thân hình không cao, vóc người cũng rất tốt. Thời điểm Tô Dã Nghi tới Phi Cáp xin việc, Hàn Kha là người duy nhất phỏng vấn. Cô vẫn còn nhớ lần phỏng vấn đó, Hàn Kha liếc nhìn cô một cái trước, lấy thêm sơ yếu lí lịch của cô rồi nhìn lướt qua, nghiêm túc khác thường mà nói: “Mới nhìn những gì cô đã làm qua, không có một chút kinh nghiệm làm việc, không hề có giao thiệp trong nghề, vậy cô dựa vào cái gì mà tới đây phỏng vấn?”
Tô Dã Nghi nhớ cô sững sờ nhìn anh ta một hồi lâu, cũng không trả lời nguyên nhân đến. Sau đó Hàn Kha lại hỏi cô: “Cô có thế mạnh gì?”
Mãi sau Tô Dã Nghi mới nói: “Tôi cực kỳ yêu thích bát quái, tôi rất có tinh thần giải trí, tôi có thể chịu được cực khổ, có thể làm thêm giờ.”
Đây là cuộc phỏng vấn đầu tiên của Tô Dã Nghi sau khi tốt nghiệp đại học, cô tự nhận là vô cùng thất bại.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, xế chiều hôm đó cô liền nhận được tin tức tuyển dụng của Phi Cáp. Cô đến nay đều không muốn suy nghĩ thông suốt việc mấu chốt, lúc hỏi Chu Nhất Nặc, Chu Nhất Nặc ở trong điện thoại nói cho cô biết: “Có thể Tổng giám coi trọng cậu.”
“Chào buổi sáng.” Hàn Kha mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tả Đan và Tô Dã Nghi, sau đó cười nói: “Chị Co mới sáng sớm đã dạy bảo gì đó?”
Tả Đan nghiêm chỉnh trả lời: “Chỉ là tới bàn giao một chút công việc.”
Hàn Kha cười: “Bàn giao xong rồi chứ?”
Tả Đan gật đầu: “Không còn nhiều lắm.”
Hàn Kha: “Vậy Tô Dã Nghi… Cô tới phòng làm việc của tôi.”
Tô Dã Nghi: “Ai cơ?”
Đây coi như là Tổng giám cứu cô sao? Chẳng lẽ anh ta thật sự coi trọng cô? Vào đến trước phòng làm việc của Hàn Kha, trong đầu Tô Dã Nghi luôn cứ rối rắm vấn đề này.
Hàn Kha đặt túi xách ở trên bàn làm việc, nhấn mở máy vi tính, ngồi xuống, dựa lưng vào ghế bành, vẻ mặt mang chút nghiêm túc nhìn Tô Dã Nghi, nói: “Quá trình bắt đầu chưa?”
“Quá trình gì ạ?”
“Chuyển thành nhân viên chính thức.”
“Ách, vẫn còn đang điền sơ yếu lí lịch.” Dừng một chút, Tô Dã Nghi còn thành thật khai báo: “Chị Co nói tôi chưa có thành tĩnh xuất sắc nào, nộp lên cũng không có sức thuyết phục.”
Hàn Kha đưa tay gõ bàn phím một cái, “Ừ” một tiếng thật trầm, có lẽ là suy nghĩ một chút, anh ta chuyển một tập thiếp mời tới trước mặt của Tô Dã Nghi, nói: “Đây là buổi ra mắt đầu tiên của ‘Thái Dương Thần’, cô chạy tới thực nghiệm một chút. Mấy ngày nữa, nhân viên chịu trách nhiệm sẽ tới công ty tuyên truyền, nếu tin tức này truyền đi tốt, chuyên đề tới cô hãy làm đi.”
Tô Dã Nghi không thể tin mở to hai mắt, lúng ta lúng túng nói: “Tổng…”
Hàn Kha ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Cô là tôi phỏng vấn, cũng là tôi nhận vào, mặc dù vẫn là Coco chỉ dẫn cô, nhưng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô.”
Tô Dã Nghi nghe được bốn chữ “Chịu trách nhiệm với cô”, không tự chủ lại bắt đầu mơ mộng, vào giờ phút này xuất hiện trong đầu cô chính là một màn tình yêu cẩu huyết (máu chó) rối rắm. Đang suy nghĩ bay bổng, Hàn Kha đã ngồi thẳng dậy, ngón tay gõ bàn phím “Bành bạch”, nói: “Không có việc gì nữa, cô ra ngoài trước đi.”
Tô Dã Nghi cầm lấy thiếp mời, xoay người ra khỏi phòng làm việc. Trước khi khép cửa lại còn liếc thấy vẻ mặt quấn quýt nhìn máy vi tính của Hàn Kha, Tô Dã Nghi không khỏi nghĩ, Tổng giám là một người âm tình bất định (tâm tình không ổn định) như vậy, làm sao có thể “Coi trọng cô”.
Buổi tối cứ làm thêm giờ theo lẽ thường.
Tô Dã Nghi thuê phòng ở Tứ Hoàn, mỗi ngày phải ngồi một chuyến xe buýt trước, sau đó đến trạm xe ngồi một tiếng trên tàu điện ngầm mới có thể về tới nhà.
Thật ra thì Tô Dã Nghi không muốn về nhà.
Nhà cô ở gồm ba phòng, được chia làm bảy hộ. Bên trong hơn mười người ở - thật ra thì Tô Dã Nghi cũng không rõ cụ thể có bao nhiêu người ở, dù sao mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy những khuôn mặt xa lạ.
Về quá sớm sẽ phải đợi hàng xóm tắm trước, giặt quần áo, nấu cơm… Nếu may mắn trong lúc đó còn có thể gặp một hộ gia đình cãi vã nhau. Lúc Chu Nhất Nặc lần đầu tiên tới xem cô cũng đã nói: “Cậu sẽ không ở lâu dài.”
Tô Dã Nghi tới nơi này ngày thứ chín liền muốn chuyển chỗ, rất muốn rất muốn. Bởi vì cô đã ngoài ý muốn phát hiện, tần số hoạt động ban đêm của đôi vợ chồng ở căn phòng cách vách kia là ba ngày một lần, thỉnh thoảng mỗi lần sẽ kéo dài hơn hai giờ. Có lẽ chính họ dfienddn lieqiudoon cũng biết hiệu quả cách âm của căn phòng không tốt, mỗi lần hoạt động thanh âm có vẻ đè nén và kiềm chế. Thật ra thì loại âm thanh này càng khiến cho người ta điên cuồng, để cho người nghe cảm giác, giống như có người muốn hắt hơi một cái, làm động tác hắt hơi đến nửa ngày, cuối cùng cũng không làm được gì cả.
Tô Dã Nghi mỗi lần nghe âm thanh kia đều có một loại xúc động, sải bước vọt tới trước mặt đôi tình nhân kia, hét to với bọn họ: “Hoặc là để cho tôi thỏa sức làm việc! Hoặc là… chơi đùa với trứng đi!”
Cuối cùng Tô Dã Nghi không làm vậy, cô đi mua một bộ máy trợ thính, thử hai ngày, phát hiện đối với cái âm thanh nghe không được hài hòa kia, cô lại càng không đồng ý để cái vật kỳ quái nhét trong lỗ tai mình. Vì vậy, cô chỉ có thể lựa chọn tiếp tục cùng làm cuộc đấu tranh không tiếng động đối với đôi vợ chồng nhỏ mạnh mẽ.
Hôm nay lại vừa là ba ngày một lần, Tô Dã Nghi bị dày vò tới ba giờ sáng mới ngủ. Thời gian ngủ muộn như vậy trực tiếp đưa trạng thái ngủ của cô tới tận ngày hôm sau mới thức dậy. Lúc ở trạm chờ xe đưa đón, cô cứ thế dựa vào cột điện chợp mắt mười mấy phút đồng hồ.
Một giây khi bước lên chiếc xe đưa đón kia, cô đột nhiên nhanh như chớp nhớ lại Dịch Tự cũng ngồi chuyến xe này, ngay tức khắc ánh sáng trong mắt trở về, cô hưng phấn loanh quanh tìm kiếm bóng dáng xuất sắc trong chiếc xe.
Cô rất nhanh tìm ra anh, đáng tiếc chính là, bên cạnh anh đã có người ngồi, đáng tiếc hơn chính là, người ngồi bên cạnh anh lại là -----
Chúc Lỵ?
Chân mày Tô Dã Nghi xoắn lại tới mức không thể thấy được độ cong.
(1) Phân vượn: Trong tiếng Trung, phân vượn đồng âm với từ duyên phận nên nó cũng được sử dụng với nghĩa duyên phận, nhưng với sắc thái đùa cợt, chế giễu.
(2) Thiên mã hành không: một câu thành ngữ của Trung Quốc, chỉ ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.
(3) Diệt Tuyệt sư thái: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết “Ỷ thiên đồ long ký” của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên Kiếm. Đồng thời, bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nền định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng. (Nguồn: Wikipedia Tiếng Việt)