Tô Dã Nghi ngồi ở ghế sau trên xe taxi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí khỏi Dịch Tự ở hàng trước: “Tối hôm qua… Là anh đưa tôi về sao?”
Dịch Tự không quay đầu lại, hờ hững đáp lại: “Ừ.”
Tô Dã Nghi xoa ngón tay: “Vậy… Một chiếc giày khác của tôi…”
“Không biết.”
Tô Dã Nghi nghi hoặc nhìn cái gáy của Dịch Tự, trong lòng có chút buồn bực, câu hỏi của cô còn chưa hỏi xong, sao anh lại…
Sau đó lại nghĩ, có lẽ về nhà tìm tiếp có thể tìm được cũng không biết chừng.
Gió lớn ở cửa bệnh viện quận Haidian đập vào mặt, sau khi xuống xe, Tô Dã
Nghi bị thổi làm lui về phía sau một bước, may mắn sau đó được Dịch Tự
xuống xe đỡ, cô mới không ngã xuống trên đất.
Tô Dã Nghi mở miệng muốn nói “Cám ơn”, đúng lúc cơn gió mang theo cát tập kích vào trong miệng của cô, chặn lại lời nói của cô.
Dịch Tự đi phía trước cô.
Một đường sau đó, Tô Dã Nghi đều ra sức “Loại trừ” hạt cát ở trong miệng,
cho đến khi Dịch Tự dừng lại ở cửa một phòng bệnh, Tô Dã Nghi mới nghi
ngờ hỏi: “Đến rồi?”
Lúc này đi lên phía trước, đưa tay muốn gõ
cửa, ngay cả cánh cửa cũng chưa đụng tới, một cỗ sức lực đến từ sau gáy
đột nhiên “Xách” cô trở lại. Tô Dã Nghi hoảng sợ quay đầu, con mắt mở
thật lớn, thấy Dịch Tự đang nghiêng người hướng về phía cô, ánh mắt của
anh chậm rãi chuyển từ trong phòng bệnh đến trên mặt cô, khoảng cách vô
cùng gần, gần đến nỗi ngay cả lúm đồng tiền ở bên phải khóe môi của Dịch Tự Tô Dã Nghi cũng có thể nhìn thấy.
Dịch Tự nhỏ giọng nói ở bên tai cô: “Đừng nói chuyện.”
Chỉ là sau khi dặn dò đơn giản câu này, Dịch Tự lại đứng thẳng người lần
nữa, ánh mắt vừa nâng lên, ý bảo Tô Dã Nghi nhìn vào trong phòng bệnh.
Tô Dã Nghi nhìn bóng dáng của anh làm cho ngây ngốc một lát, cuối cùng
nhịn không được tò mò, đến gần cửa phòng bệnh, bám lấy khung cửa nhìn
vào trong.
Cái này không xem thì không việc gì, vừa nhìn, Tô Dã
Nghi lại bị kinh hãi. Một tay che mắt, một tay che miệng nhảy khỏi cửa
phòng bệnh, thật lâu sau mới mở mắt ra, Dịch Tự đã đi đến lối ra rồi.
Chị Mạt Mạt và anh Tạ Bân thật là dâng trào nha, trong bệnh viện cũng có
thể hôn đến như keo như sơn như vậy. Nghĩ đến vị trí để tay vừa rồi của
Tạ Bân, khuôn mặt của Tô Dã Nghi thực sự là như lửa đốt. Bước nhanh đuổi theo Dịch Tự, Tô Dã Nghi quay đầu lại nhìn nhìn, sau khi chắc chắn nói
chuyện sẽ không bị hai người Tiếu Tạ nghe thấy, cô hỏi: “Không thăm anh
Tạ Bân sao?”
“Ừ.”
“Vậy không phải chúng ta đến phí công sao?”
“Mục đích cô tới bệnh viện là gì?”
Tô Dã Nghi nói không chút suy nghĩ: “Thăm anh Tạ Bân.”
Dịch Tự đẩy cửa chính của hành lang ra, không nhanh không chậm hỏi: “Thăm anh ấy cái gì?”
Tô Dã Nghi dùng nét mặt không thể tin nhìn Dịch Tự: “Xem cơ thể anh ấy đã bình phục chưa, hiện tại như thế nào?”
Trong khi nói chuyện hai người đã đi tới cửa thang máy, Dịch Tự đưa tay nhấn
thang máy, quay đầu nhìn về phía Tô Dã Nghi, chậm rãi nói: “Vậy vừa rồi
cô có thấy gì không?”
Bị Dịch Tự nhìn thẳng như vậy, Tô Dã Nghi
đã có chút xấu hổ, lại bị anh nhắc đến chuyện vừa mới thấy, Tô Dã Nghi
càng thêm bối rối. Nhanh chóng cúi đầu, một hồi lâu mới lúng ta lúng
túng nói: “Thấy rồi.” Trong lòng nhớ lại, ra là vậy, còn có thể vui vẻ
hôn môi liên tục như thế, làm sao có thể chưa bình phục đây.
Ra khỏi bệnh viện, Dịch Tự có việc phải rời đi, một mình Tô Dã Nghi về nhà.
Thực ra khoảng cách từ bệnh viện tới nơi ở không xa lắm, Tô Dã Nghi kéo túi
áo lên thổi gió, từ từ di chuyển, cũng từ từ nhớ lại, nghĩ đến rất nhiều chuyện, chủ yếu là Dịch Tự đàn piano, Dịch Tự lạnh lùng nhìn cô, Dịch
Tự nói có người trong lòng…
Có lẽ cô nên buông bỏ rồi.
Ở trước mặt Dịch Tự, cô lúc nào cũng cực kỳ vô dụng, đối diện liên tục với anh cô đều không làm được.
Gió thật to, thổi rối tóc của cô, che khuất tầm mắt của cô, đúng lúc này,
cô đưa ra một quyết định khó khăn ---- yêu quý sinh mạng, rời xa Dịch
Tự.
Quyết định này nhận được sự tán thành thật lớn của Chu Nhất
Nặc: “Quan điểm của cậu cực kỳ đúng đắn, không đi Vân Nam được, không
chuyển thành nhân viên chính thức được đều là tạm thời, nhưng mà tình
yêu này là cả một đời, loại người như Dịch Tự kia, mắt mọc ở trên đầu,
được anh ta vừa ý tuyệt đối sẽ không phải là hạng người bình thường, nếu không cũng sẽ không nhiều năm như vậy không nói chuyện không tìm gì cả… Có lẽ là đang đợi thôi. Nhưng mà, đây cũng không phải là điểm quan
trọng, quan trọng chính là, cậu phải thay đổi mục tiêu đi, trên đời này
đàn ông nhiều như vậy, cậu cần gì phải ở trên núi băng tự đâm chết chính mình?”
Tô Dã Nghi ngồi trước màn hình máy tính, dùng lực gật đầu với Chu Nhất Nặc trong máy tính.
“Muốn tớ giới thiệu cho cậu không?”
Tô Dã Nghi lắc đầu.
Chu Nhất Nặc liếc cô một cái: “Đại học P rất nhiều người có tài.”
Tô Dã Nghi lắc đầu.
“Cậu ở như vậy, vừa ngu vừa ngốc, lại không có con mắt nhìn người, phản ứng lại chậm…”
Tô Dã Nghi căm phẫn: “Cậu có phải là người hay không hả!”
Chu Nhất Nặc: “Nghe tớ đi, Nguyên Đán tới trường học của tớ, dẫn cậu đi tham gia bữa tiệc gặp gỡ gì đó.”
“Nguyên Đán tớ đi công tác.”
“Đi công tác xong lại đến.”
Tô Dã Nghi sáng mắt lên: “Cậu phải dẫn thầy Chu ra cho tớ xem cơ?”
Vẻ mặt của Chu Nhất Nặc ngừng một chút, trách mắng: “Trẻ con phá phách
không được hỏi nhiều.” Đột nhiên khéo léo nói sang chuyện khác, “Thành
phố J vẫn còn rất lạnh, ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo.”
Ngày thứ hai Tạ Bân xuất viện về nhà là ngày Tô Dã Nghi đi công tác.
Buổi tối trước một ngày, cô thu dọn thật lâu, thật ra cũng không nhiều đồ
đạc, bởi vì là lần đầu tiên đi công tác không có kinh nghiệm, cô nhét
rất nhiều thứ vào trong va li hành lý. Cuối cùng Tiếu Mạt Mạt đi qua
phòng cô giúp cô kiểm tra lại, lại từng cái từng cái lấy ra món đồ vô
dụng, ý tứ sâu xa nói: “Tính cách này của em, phải tìm một người đàn ông chăm sóc thôi.”
Tô Dã Nghi hiển nhiên không nghe ra ám chỉ trong đó, lại vẫn sững sờ hỏi: “Sao đột nhiên chị Mạt Mạt lại nói cái này?”
Tiếu Mạt Mạt sờ sờ đầu của cô, cười cười, không nói gì nữa.
Dây dưa ở trên đường một trận Tô Dã Nghi tưởng rằng cô là người tới sân bay muộn nhất, không ngờ có người còn tới muộn hơn cô. Mà người tới muộn
này còn thực sự khiến Tô Dã Nghi kinh ngạc.
“Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời làm việc tôi đi công tác đó, nói ra, thậm chí còn
có chút kích động khó nói lên lời.” Trên thực tế, Triệu Duyệt vừa xuất
hiện đã nhận được sự chú ý không nhỏ - trên mặt đeo một chiếc kính mát
cực lớn, phong cách ăn mặc cũng phóng đãng bảnh bao, ban đầu lúc anh
xuất hiện, Tô Dã Nghi hoàn toàn không nhận ra anh.
Nghe giọng
điệu phấn khởi của anh như vậy, đáy lòng hưng phấn nho nhỏ của Tô Dã
Nghi rất nhanh bị hạ thấp xuống, cô tức giận nói: “Anh chắc chắn anh như vậy là đi công tác sao?”
Triệu Duyệt tháo kính mát xuống, nói: “Như vậy mới phù hợp với thân phận của trang web chúng ta.”
Tô Dã Nghi không lắm lời với tên thối tha anh, nói thẳng: “Phía trên không phải là không sắp xếp anh sao…”
Triệu Duyệt khoác một tay lên bả vai của Tô Dã Nghi, cười thần bí: “Tôi đây không phải là biết cô phải đi tôi mới đi à?”
“…”
“Cô yêu tôi mãnh liệt như thế, tôi làm sao nhẫn tâm để cô đi khổ cực một mình? Có tôi ở đây, tôi sẽ chăm sóc cho cô.”
Tô Dã Nghi cảnh giác lùng tìm đồng nghiệp đi công tác cùng mình lần nữa,
sau khi chắc chắn Trần Bách Mộng không có ở đây, cô nói: “Chẳng lẽ Trần
Bách Mộng đang ở thành phố J chờ anh?”
Mặt Triệu Duyệt cứng đờ, hừ nhẹ một tiếng: “Tiểu Dã Nghi, cô thật sự bị Chúc Lỵ bọn họ dạy hư rồi.”
Ngày thứ hai tới thành phố J, buổi công chiếu phim chính thức bắt đầu.
Buổi sáng tám giờ Tô Dã Nghi đã ở trong quán triển lãm bận bịu tới sứt đầu mẻ trán.d;đ/l*q'đ
Trong quán triển lãm các minh tinh điện ảnh tai to mặt lớn trên sân khấu ở
khắp nơi tụ tập, trên cổ Tô Dã Nghi đeo một cái máy ảnh, bắt được một
người liền phỏng vấn một người, sau đó chụp hình bằng tốc độ nhanh nhất. Trong quán triển lãm có đài công tác của Phi Cáp, mỗi lần Tô Dã Nghi
hoàn thành một cuộc phỏng vấn, thì phải trở lại đài công tác đưa hình
ảnh, gửi bản thảo cho đồng nghiệp ở Bắc Kinh.
Đang lúc Tô Dã Nghi không biết là lần thứ mấy chạy về đài công tác, công tử ca gương mẫu
Triệu Duyệt đang ngồi trên ghế tựa phía sau đài công tác trò chuyện cùng mấy vị nữ minh tinh đến phong sinh thủy khởi [1] ---- mặc dù trước
triển lãm ảnh cô đã cực kỳ thật sự trao đổi với anh tại sao anh lại đi
công tác, công tác của anh cụ thể là cái gì, Triệu Duyệt mỗi lần lại đều có thể dùng lời nói không đứng đắn lấy lệ cho qua, Tô Dã Nghi thẳng
thắn bỏ đi, cũng không quản anh, tự mình cùng tổ tin tức đi thực nghiệm. Tuy nhiên đến bây giờ Tô Dã Nghi cũng không biết mục đích anh đi công
tác là cái gì.
Lúc này Triệu Duyệt đang nói chuyện phiếm hay là
đang phỏng vấn, Tô Dã Nghi cũng không quan tâm, cô có vẻ để ý là, bên
đài công tác có duy nhất một cái ghế lúc này đã bị Triệu Duyệt ngồi, Tô
Dã Nghi đi tới, đặt máy ảnh nặng nề lên bàn, ho nhẹ hai tiếng ra hiệu.
Triệu Duyệt hiển nhiên là nghe thấy, cực kỳ vui mừng nói một câu: “Dã Nghi về rồi!”
Tô Dã Nghi buồn bực lườm anh, “Ừ” một câu, sau đó đợi anh rời đi.
Triệu Duyệt không hề rời đi. Anh chỉ cười với cô, mặt mày hớn hở tiếp tục nghiêng đầu nói chuyện phiếm với mấy nữ minh tinh.
Bản thảo và hình ảnh cần mau chóng gửi về Bắc Kinh, Tô Dã Nghi cũng không
kịp khó chịu với Triệu Duyệt. Vì thế dứt khoát đứng hoàn thành những
công việc kia.
Lúc ăn cơm trưa, cả người Tô Dã Nghi đã mệt mỏi
không thoải mái. Trở lại đài triển lãm thì Triệu Duyệt đã không có ở
đây. Ở tổ nghệ sĩ có đồng nghiệp nam đang đi phát Hamburger, thấy Tô Dã
Nghi, anh ta ân cần nói: “Vất vả rồi.”
Tô Dã Nghi mỉm cười với anh ta, nhận lấy Hamburger trong tay anh, nói: “Triệu Duyệt đi đâu vậy?”
Tiếng tăm của Triệu Duyệt toàn bộ kênh toàn bộ công ty đều biết, nghe câu hỏi của Tô Dã Nghi, một đồng nghiệp nữ đang bận rộn ngồi trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên nói: “Hình như đi ăn cơm cùng Lương Lâm bọn họ rồi.”
Lương Lâm là nữ diễn viên lớn mới xuất hiện trong nước, Tô Dã Nghi nghe xong
thì hiểu rõ, trong lòng không tự giác xuất hiện một loại cảm xúc tiêu
cực, lại không nói cái gì nữa.
Buổi tối bận đến hơn chín giờ mới
thu dọn đồ đạc về khách sạn, một đồng nghiệp ở tổ nghệ sĩ đề nghị ra
ngoài ăn một bữa thật ngon, rất cả mọi người cực kỳ ủng hộ. Tô Dã Nghi
là binh lính duy nhất của tổ điện ảnh, lúc bận rộn mọi người vẫn săn sóc cô, lúc rảnh rỗi mọi người lại tụ họp cùng cô quen thuộc thành bạn bè,
Tô Dã Nghi lại không muốn chen qua trả lời, chỉ có thể một mình lẻ loi
ôm dụng cụ đi ở sau cùng.
Ra khỏi sảnh triển lãm, khí lạnh cực kỳ ẩm ướt từ hướng nam chui vào trong khăn quàng cổ chưa thắt của Tô Dã
Nghi, tiến vào trong cơ thể vốn ấm áp của cô. Cô lạnh đến phát run, bước chân không tự chủ nhanh hơn.d/đ$l,q;đ
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu đỏ chót táo bạo vội vàng dừng lại trước mặt cô, ngăn cản
đường đi của cô, Tô Dã Nghi tưởng là một ông trùm tới đón người nào,
đang định đi đường vòng, cửa xe mở ra, Triệu Duyệt trước sau như một chú trọng cách ăn mặc bước xuống xe. Giọng nói rất quen thuộc của cái miệng kia cười hề hề với cô nói: “Sao bọn họ lại không ai có ý tứ như thế, để cho một mình cô mang nhiều đồ như vậy!” Ngay sau đó đi tới muốn nhận
lấy đồ đạc trong tay Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi mệt mỏi một ngày, rất có lời oán hận đối với Triệu Duyệt, lúc này anh nhiệt tình như vậy, Tô
Dã Nghi nhưng lại bất ngờ cảm kích. Một tay di chuyển, cô cực kỳ khách
sáo nói: “Không phiền đến anh, tôi về khách sạn trước.”
Triệu Duyệt cũng không để ý, khóe miệng vẫn đang cười: “Ăn cơm tối chưa?”
Chính lúc này Tô Dã Nghi đang trong trạng thái vừa lạnh vừa đói tinh thần lại mệt mỏi, chỉ muốn trở về khách sạn tắm rửa đi ngủ nhanh một chút, Triệu Duyệt ngăn cô như vậy khiến cho cô rất bực mình. Giọng điệu nói ra
không tự chủ lại biến thành tệ: “Anh làm gì thì làm đi, không cần để ý
đến tôi.”
Nụ cười của Triệu Duyệt cứng đờ, vô tội nói: “Sao cô lại cam lòng hung ác với tôi như vậy?”
Tô Dã Nghi vượt qua anh: “Tôi đi đây!”
Triệu Duyệt cũng không phải người biết điều, anh đi lên cản lần nữa, đè lại
bả vai của Tô Dã Nghi, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc cô bị làm sao
vậy?”
Trong tay Tô Dã Nghi ôm đồ, trên vai khiêng dụng cụ, bị anh ấn như vậy thân thể nặng một chút, lửa giận trong lòng thoáng cái nhảy
vọt lên: “Anh làm gì thế hả!”
Khóe miệng của Triệu Duyệt không đứng đắn mở ra, cười vô lại: “Trêu, chọc, cô, đó!”
Tô Dã Nghi vừa nhìn anh chằm chằm vừa đẩy anh, đẩy không ra, cô rất tức giận kêu: “Anh có bệnh hả, Triệu Duyệt!”
Triệu Duyệt vẫn đứng yên bộ dáng vô lại ấn lên vai của Tô Dã Nghi, Tô Dã Nghi tức không chịu nổi, nhấc chân đạp anh, Triệu Duyệt nhẹ nhàng tránh đi.
Lại đạp, Triệu Duyệt vẫn nhẹ nhàng tránh được…
“Cái người vô lại này! Rốt cuộc anh muốn thế nào hả!”
Rốt cuộc Tô Dã Nghi bị giày vò tức không chịu nổi, kêu to một câu: “Tôi rất mệt mỏi rất muốn nghỉ ngơi!” Kêu xong, Tô Dã Nghi nghe thấy trong không khí vọng về tiếng nói của cô --- cô không ngờ mình lần đầu tiên bệnh
tâm thần như vậy. d'đ,l#qđ
Triệu Duyệt vẫn không buông cô ra, ánh mắt chỉ yên lặng nhìn cô: “Sao đó thì sao?”
Tô Dã Nghi mệt mỏi ngồi xổm xuống, nói: “Cứ bắt nạt tôi làm gì hả.”
“Tôi rất nỗ lực làm việc mà… Thật sự mệt chết rồi…”
Triệu Duyệt cúi đầu nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của cô, khóe miệng
không khỏi giương lên nụ cười có thể gọi là vui mừng. Tiếp theo, anh
cũng ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt xoắn xuýt của Tô Dã Nghi, ôn tồn
nói: “Cô xem, cáu kỉnh phát ra thật là tốt.”
Tô Dã Nghi không hiểu nhìn anh.
Triệu Duyệt cười hì hì nói: “Buổi trưa tôi ngồi chỗ ngồi của cô, nhưng tôi
chỉ ngồi nói chuyện phiếm với người khác, không làm việc không giúp một
tay… Cô chịu đựng không nói, thà rằng bản thân đứng làm việc. Thực ra
trong lòng cô hận tôi muốn chết, có phải không?”
Tô Dã Nghi càng thêm nghi hoặc nhìn anh.
“Tính tình tốt là chuyện tốt, nhưng mà chịu uất ức trọn vẹn lại không thể là
chuyện tốt rồi. Quyền lợi của mỗi người từ khi sinh ra đều ngang hàng,
cô đã muốn, vậy thì dũng cảm ra sức thực hiện đi. Cần gì chiều theo và
nhân nhượng? Không có ai là cần phải được cái gì.” Hai chữ “Cần phải”,
Triệu Duyệt nói rất mạnh.
Tô Dã Nghi vẫn cái hiểu cái không như cũ.
Triệu Duyệt rất nghiêm túc nói: “Công việc của cô bị tôi đoạt mất, lúc trước
tôi hỏi Hàn Kha phản ứng của cô về chuyện này, anh ta vô cùng chân thành nói với tôi cô không có một lời oán hận, lúc ấy tôi đã nghĩ, cái người
gọi là Tô Dã Nghi này sao lại dối trá như vậy nhỉ. Về sau cùng cô chung
đụng, tôi phát hiện trên rất nhiều chi tiết, cô không phải là dối trá,
là cô ngốc, ngốc đến hết thuốc chữa, ngốc đến mức khó tìm được loại có
một không hai này...”
Tô Dã Nghi giương mắt lườm anh.
Triệu Duyệt tiếp tục nói: “Gọi món ăn ăn cơm, cô sợ cay, không muốn ăn món
cay Tứ Xuyên, đúng lúc Chúc Lỵ muốn ăn, cô để cho cô ấy chọn, đến cuối
cùng, cô liền gẩy một chút thức ăn chay, công việc, sôi động hỗn tạp,
phiền toái cô cũng duy trì… Tất cả mọi người gấp gáp tan làm, vội vàng
chen lấn trên xe đưa đón, tàu điện ngầm, chỉ có một mình cô tăng ca đến
hơn mười giờ; dù là đi chơi, cô cũng ưu tiên sở thích của người khác…
Nói thật, Tô Dã Nghi, cô không mệt mỏi sao?”
Giọng nói lên xuống
của Triệu Duyệt nói đến vài lời này, Tô Dã Nghi nghe được đáy lòng nổi
lên sóng to, sóng to kia cuốn lấy lòng của cô, cảm giác chát chát, cô
không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn Triệu Duyệt xin giúp đỡ, bộ dáng kia giống như trẻ con vậy.
Triệu Duyệt bị ánh mắt ngây thơ của
cô làm cho cả kinh, ánh mắt lóe lên một cái, đứng dậy xách cô lên, nói:
“Đi thôi, trong xe tôi tiếp tục giáo dục cô.”
Tô Dã Nghi đánh giá sai con người Triệu Duyệt này, từ lúc đầu đã đánh giá sai anh.
“… Nói như vậy, là anh cố ý kích tôi nổi giận?”
“Ưm, về cơ bản thì coi như là thế đi, chao ôi, nhìn xem tôi dụng tâm lương
khổ [2] bao nhiêu! Nói xong, anh lại không đứng đắn nói: “Thế nào? Từ
thầm mến tôi bay hơi thành yêu tôi yêu đến không cách nào tự kiềm chế
chứ?”
Tô Dã Nghi “Xùy” anh: “Anh thật là nham hiểm, tính kế với tôi.”
Triệu Duyệt cười phiền não: “Phụ nữ đều dễ tính kế giống như cô vậy, tôi đã không cần suy nghĩ.”
Tô Dã Nghi ngồi ở trên ghế trước, quay đầu nhìn anh, đột nhiên phát hiện
trên mặt Triệu Duyệt lúc này đang mang một tầng ảm đạm. Nghĩ đến anh lúc đầu tháo gỡ ưu sầu giúp mình, không khỏi ân cần nói: “Anh làm sao vậy?”
“Không sao cả, bị người tuyệt tình, một lần lại một lần bỏ mặc thôi.”
“Trần Bách Mộng sao?” Tô Dã Nghi đáp lại tên này không hề trở ngại, đáp xong
chính cô cũng kinh ngạc, sao cô nhớ rõ người này như thế?
Trong
lòng Triệu Duyệt đau xót, bộ dáng lại vẫn làm như vân đạm phong khinh
[3] nói: “Cô ấy rất không hiểu biết tôi, tôi là người đàn ông tốt như
vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm nha, cô ấy lại không quý trọng.”
Tô Dã Nghi an ủi anh: “Có lẽ là cô ấy không hiểu rõ anh, còn chưa phát hiện ra lòng tốt của anh thôi.”
Triệu Duyệt hừ nhẹ một tiếng: “Ngay cả dáng vẻ tôi không mặc quần áo cô ấy cũng đã nhìn rồi, còn có cái gì không biết!”
Tô Dã Nghi: “…”
Triệu Duyệt than thở: “Dã Nghi, dùng góc nhìn phụ nữ của cô nhìn xem, tại sao tôi lại không bằng một con ngựa tre thanh mai thối nát gì gì đó đã cắt
đứt biến mất rất lâu rồi? Có phải phái nữ các người trời sinh đều có tấm lòng yêu thương nhớ mong của mẹ hay không, từ nhỏ đã thích hình tượng
thiếu nhi, không thích loại đàn ông chững chạc trưởng thành như tôi?”
Bị giọng điệu của Triệu Duyệt chọc cười, trực giác của Tô Dã Nghi phủ
định: “Không phải đâu! Mọi người chỉ thích cái đó lúc còn ngây thơ mà
thôi, bởi vì cuối cùng không trở về được…” Nói tới chỗ này, Tô Dã Nghi
buồn bã, giọng nói cũng nhỏ bé: “… Cho nên quý giá, bởi vì quý giá, cho
nên quý trọng, cho nên không bỏ được.”
“Nói giống như cô cũng có ngựa tre vậy.” Triệu Duyệt khinh thường nói: “Không phải cô thầm mến tôi sao?”
Tô Dã Nghi không muốn tranh cãi vấn đề này với anh, bởi vì vẻ u sầu của cô lại bị Dịch Tự dẫn dắt qua.
Triệu Duyệt lại cho rằng cô vì xem vấn đề nhân sinh quan mà phiền não, không
khỏi ấm giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nhớ kỹ một câu cho anh
trai, cuộc sống là của mình, cứ như thế thời gian gần trăm mười năm, ai
cũng không biết một giây sau chính mình sẽ chết ở nơi nào, cho nên, lúc
chính mình còn sống thì sống cho vui vẻ chút đi.” Nói xong, anh nghiêm
túc bổ sung một câu: “Cô mặc dù ngu như vậy ngốc như vậy, còn ngẩn ngơ
nữa, nhưng cô đáng nhận được lòng tốt của tất cả mọi người.”
Trong mắt của Tô Dã Nghi dao động, ẩn giấu có hơi nước. Cô quay đầu nhìn anh, len lén kéo anh vào trong lòng mình, cũng yên lặng tặng thêm cho anh
danh hiệu: Bạn bè khác phái tốt nhất với cô.
[1] Phong sinh thủy
khởi: tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi
vật ở đó đâm chồi nảy lộc; còn có thể hiểu là thuận buồm xuôi gió. Trong trường hợp này nên hiểu theo nghĩa thứ hai. =))
[2] Dụng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
[3]: Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.