Buổi tối khi trở về nhà, Tô Dã Nghi bộc phát nhớ lại tấm ảnh của Dịch Tự trên diễn đàn của đại học N kinh diễm toàn bộ trường học. Sau đó, cô đột nhiên nảy lòng tham nho nhỏ “Thịt người” Dịch Tự một chút, cô nhớ rất rõ, bài viết về Dịch Tự năm đó bị xếp quá nổi bật, từng bị rất nhiều người chú ý.
Ảnh chụp Dịch Tự trong bài viết kia, Tô Dã Nghi rất muốn đào nó ra lần nữa, sau đó so sánh một chút, rốt cuộc là tấm hình kia đẹp hay là dáng vẻ Dịch Tự cười với cô đẹp hơn, cuối cùng, cô sẽ giấu tấm ảnh kia đi làm kỷ niệm, dù cho về sau cô và anh sẽ cách xa, cô cũng có thể giữ lại chút nhớ nhung.
Trên thực tế, cái bài viết kia tìm không thấy nữa. Hơn nữa, toàn bộ bài viết có liên quan đến Dịch Tự trên diễn đàn đều không thấy nữa.
Tô Dã Nghi chưa từ bỏ ý định đưa tên Dịch Tự vào các hệ thống tìm kiếm ý muốn tìm dấu vết để lại, không có kết quả.
Thấy cô online, Mạc Ninh bật video với cô, Tô Dã Nghi nhận.
“Chu Nhất Nặc trả lời bưu kiện cho tớ, cậu ấy bảo tớ nhân tiện báo với cậu, chúng ta có thể coi như cậu ấy chết rồi.”
Mạc Ninh học bộ dáng của cô lắp bắp nói: “Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy… Cậu ấy không tệ, đến môi trường mới cố gắng không chịu thua kém, có lẽ đây là chuyện tốt với cậu ấy.”
Tô Dã Nghi thở dài: “Ôi, hỏi thế gian tình là gì.”
Mạc Ninh: “Cậu gặp thầy Chu chưa?”
Tô Dã Nghi lắc đầu: “Chu Nhất Nặc không để cho tớ gặp, về sau tớ tới trường học tìm cậu ấy, cũng không gặp.”
Mạc Ninh có vẻ đăm chiêu gật đầu.
Sau đó hai người lại hàn huyên một chút chuyện của anh ta, trong lúc vô tình nhắc tới Dịch Tự, Tô Dã Nghi đã nghĩ đến tấm hình kia, thuận miệng hỏi: “Tấm hình năm đó trên diễn đàn trường học, cậu còn có thể tìm được không?”
Mạc Ninh: “Muốn tấm hình kia làm gì? Không phải cậu với anh ta mỗi ngày đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy sao?”
Tô Dã Nghi qua loa: “Chỉ… Chỉ nhìn xem thôi.”
Mạc Ninh lườm cô: “Tớ không có.”
Tô Dã Nghi: “Cậu giúp tớ tìm xem có không? Tớ nhớ rõ lúc đó cậu có mà.”
Nhìn dáng vẻ mong chờ của Tô Dã Nghi, con ngươi Mạc Ninh bỗng nhiên xoay chuyển một cái, cười trêu nói: “Cậu định ôm ảnh của anh ta đi ngủ hay là thế nào?”
Tô Dã Nghi chỉ một mực phủ nhận.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dã Nghi đang trong giấc mộng ngọt ngào bị một hồi âm thanh rất lớn đánh thức. Quay đầu nhìn đồng hồ điện tử trên đầu giường, mới chưa đến tám giờ. Xoay người lại, Tô Dã Nghi d.đ/l/q/đ định tiếp tục mộng đẹp, ai ngờ âm thanh dưới lầu lại cứ như đối nghịch với cô, một chút ý định dừng lại cũng không có. Tô Dã Nghi vật lộn ở trên giường một hồi, rốt cuộc không chịu nổi đứng dậy ra khỏi ổ nhỏ.
Từ trên lầu nhìn xuống, Tô Dã Nghi mới phát hiện nơi phát ra âm thanh kia – Ti vi đang mở.
Tô Dã Nghi đi xuống cầu thang nhìn lướt qua phòng khách, không một bóng người.
Màn hình ti vi rõ ràng còn đang chuyển động…
Chẳng lẽ có ma?
Tô Dã Nghi nhớ lại thời điểm trước khi thuê phòng có xem qua một bài viết nhỏ trên Douban, nói là trong phòng có âm khí nặng thường sẽ xảy ra một số chuyện kỳ dị như vậy, mà ti vi mở chính là một trong số đó…
“A!!!” Tô Dã Nghi ôm mặt thét chói tai tại chỗ.
Cửa phòng khách đối diện cầu thang, âm thanh mở cửa kinh động Tô Dã Nghi, trợn mắt, Dịch Tự vừa vặn từ ngoài tiến vào.
Tô Dã Nghi xông tới chỗ anh, thần kinh như bị tàn phá nói: “Ti vi… Ti vi… Đột nhiên tự mở.” Hoàn toàn quên giờ phút này mình đang mặc áo ngủ, cổ áo ngủ tròn còn hơi… thấp một chút.
Dịch Tự lấy lại bình tĩnh, lúc này mới theo ngụ ý ánh mắt của cô nhìn về phía ti vi, lúc này, trên ti vi đang chiếu một quảng cáo. Anh mở mắt, từ bên cạnh Tô Dã Nghi đi lên một bước, hơi nghiêng mặt qua nói với cô: “Buổi sáng khi tôi ra ngoài có mở.”
Tô Dã Nghi: “Hả?”
Dịch Tự giơ tay xem đồng hồ, thuận tiện hỏi: “Cô vừa mới ngủ dậy?”
Tô Dã Nghi: “Hả.”
Dịch Tự lạnh lùng nói: “Ti vi đã mở nửa tiếng rồi.”
Tô Dã Nghi: “Hả…” Sau khi đáp xong, Tô Dã Nghi nhìn thấy Dịch Tự mang theo hai túi lớn, tức thì hỏi, “Anh ra ngoài mua đồ à?”
Dịch Tự thay giày xong trực tiếp đi đến nhà ăn, giọng nói từ nơi đó truyền đến: “Ừ, bữa sáng.”
Tô Dã Nghi “À…” một tiếng, đi đến phòng khách tắt ti vi, thầm nghĩ, Dịch Tự bắt đầu xem ti vi buổi sáng từ khi nào? Mà còn mở lớn tiếng như vậy! Mà còn ra ngoài cũng không tắt!
Ti vi kia cực kỳ tốn điện có được không hả!
Quan trọng nhất chính là, lại còn đánh thức cô.
Sau khi tắt ti vi, Tô Dã Nghi mới rõ ràng nghe thấy trong nhà ăn truyền đến tiếng túi đóng gói sột soạt. Cô ngáp một cái, xoay người đi đến cầu thang, xuất phát từ tính lễ phép nhẹ nhàng nói: “Tôi lên ngủ một lát.”
“Cô là heo sao?” Dịch Tự trả lời cực kỳ nhanh, bước chân Tô Dã Nghi rất nhanh bị lời này cản lại.
Cô chậm chạp quay người, không thể tin nhìn về phía nhà ăn, Dịch Tự đang vừa cởi áo khoác vừa đi về phía phòng ngủ, có lẽ biết Tô Dã Nghi đang nhìn mình, anh dừng chân, cũng không quay đầu, giọng điệu nghe ra có chút kỳ quái: “Tôi mua rất nhiều, đánh răng xong… Tới đây ăn.” Sau đó, cũng không quay đầu lại đi vào phòng.
Tô Dã Nghi sững sờ tại chỗ, sau khi hiểu ra lời nói của Dịch Tự, mặt cô đột nhiên hồng hồng nói nhỏ: “Anh… Anh ấy đang xấu hổ sao?”
Lại sau đó, người nói người ta xấu hổ ôm mặt chạy lên lầu thay quần áo.
Đánh răng rửa mặt xong ra ngoài, vừa lúc Dịch Tự bưng sữa nóng từ lò vi ba ra, Tô Dã Nghi biết điều ngồi ở góc bàn dài, sắc mặt vẫn còn hơi ửng hồng, khóe miệng lại là ý cười mềm nhũn.
Dịch Tự bưng sữa nhíu mày nhìn cô, mở miệng nói: “Tới đây ngồi.”
Tô Dã Nghi nghe lời “Hả…” một câu, lại dè dặt di chuyển đến vị trí đối diện Dịch Tự, trong lòng giống như rót đầy mật ngọt. Dịch Tự chuyển một ly sữa trong đó tới, lại mở từ túi đóng gói mang ra một hộp cơm, cũng chuyển qua trước mặt Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi càng vui vẻ, gần như phải cắn môi mới có thể khiến cho tiếng cười lớn của mình không bật ra.
Nhưng mà, chờ đến khi cô cúi đầu thấy rõ hộp cơm trước mặt cô, cô khép hàm không chặt một chút, ý cười từ trong miệng lộ ra ngoài…
Đây là tiệm cháo kia – tiệm khi cô bị đau dạ dày đã cùng Dich Tự tới.
Cô nhớ rất rõ, mỗi ngày Dịch Tự đều đã ăn sáng, nhưng mà, bữa sáng của anh từ trước đến này đều là sữa và bánh mì. Nhưng hôm nay, anh đặc biệt đi mua bữa sáng…
Khống chế không được ý muốn cười của mình, Tô Dã Nghi đành cố gắng đè nén âm thanh của mình, lại cúi đầu, ý đồ để nụ cười này từ từ rút đi.
Đối với nụ cười của cô, Dịch Tự dường như không thấy, thậm chí anh không hỏi nhiều một câu, chỉ tự nhiên ăn bữa sáng của mình, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra, khóe miệng anh cũng cong lên nhàn nhạt.
Ánh mặt trời sáng sớm theo cửa sổ để mở tiến vào trong nhà ăn, chiếu lên một khung cảnh sáng lạn nơi này.
Dịch Tự ăn xong bữa sáng thì ra ngoài.
Anh vừa đi, Tô Dã Nghi đã hưng phấn chạy nhanh vào phòng, cô lớn tiếng kêu “Anh ấy mua cháo mua cháo mua cháo cho mình rồi” sau đó, cả ngày cô đều duy trì trạng thái vui sướng cực hạn này.
Cho đến hơn năm giờ chiều một cuộc điện thoại gọi tới.
Gọi điện thoại cho cô là Tiếu Mạt Mạt, trong điện thoại Tiếu Mạt Mạt cực kỳ chân thành hỏi: “Chị có một người bạn, gần đây không có chỗ ở, chị nghĩ phòng chị trống, anh ta có thể chuyển vào. Nhưng chị sợ em để ý, bởi vì anh ta là nam. Chị không nói với Dịch Tự, chị nghĩ trước hết nghe ý kiến của em, nếu em thật sự không có cách nào chấp nhận, chị sẽ từ chối luôn.”
Tô Dã Nghi nói: “Không có việc gì, em không để ý đâu.”
Thật ra trong lòng cô có chút để ý, nguyên nhân cô còn chưa kịp chỉ điểm phân tích, nhưng cô biết mình hoàn toàn không có tư cách. Phòng chị Mạt Mạt trống, nhưng từng tháng cô vẫn trả tiền thuê phòng như thường, cho dù chị Mạt Mạt không phải là người tính toán chi li, nhưng chuyện này đối với chị ấy quả thật cực kỳ không công bằng. Cho nên, chị ấy muốn dẫn người vào ở, Tô Dã Nghi hoàn toàn không từ chối.dđl/qđ
Cuối cùng Tiếu Mạt Mạt còn nói: “Dã Nghi em yên tâm, bây giờ chị và Tạ Bân còn chưa cắt đứt, chờ khi bọn chị làm hòa, chị sẽ đuổi anh ta đi.”
Tô Dã Nghi thông cảm nói: “Không có việc gì.”
“Khách trọ mới không tệ, là em trai một người bạn của chị, trong nhà rất nhiều tiền, gần đây hình như có chút hiểu lầm với người nhà mới tự mình chuyển ra ngoài ở, cũng là người ở không lâu, nếu anh ta dám bắt nạt em hoặc có chỗ nào khiến em không thoải mái, em nhớ nói với chị, chị lập tức bảo anh ta chuyển đi.”
Tô Dã Nghi chỉ nói được.
Nhưng mà, cúp điện thoại xong cô có hơi mất mát, giống như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng rời xa mình.
Hơn tám giờ tối, chuông cửa vang lên.
Tô Dã Nghi tưởng là Dịch Tự không mang chìa khóa, lại vẫn ngượng ngùng đi mở cửa. Vừa mở cửa ra, Tiếu Mạt Mạt mỉm cười đi tới, ôm cô một cái, nói: “Đã lâu không gặp, thật nhớ em quá.”
Tiếu Mạt Mạt cao hơn Tô Dã Nghi, ôm như vậy, Tô Dã Nghi bắt buộc ngẩng đầu, sau đó cô nghe thấy trong hành lang truyền đến hai giọng nói.
Giọng nữ: “… Ba vạn? Căn nhà này ba vạn mua được chị mua cho cậu!”
Giọng nữ: “Tốt lắm tốt lắm! Chị hai, chị mua cho em phòng nhỏ, chị nhẫn tâm nhìn em trai nhỏ nhất của mình lưu lạc dưới mái hiên nhà người khác sao…”
Sau đó, giọng nam này dừng lại, bởi vì anh ta thấy Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi đương nhiên cũng thấy anh - ở trên vai Tiếu Mạt Mạt thấy anh.
Khiếp sợ, cổ của cô bị ép nâng lên, thiếu chút nữa là thở không được rồi, dưới tình thế cấp bách cô đẩy Tiếu Mạt Mạt ra một chút, bắt đầu ho khan kịch liệt.
Giọng nói hưng phấn của Triệu Duyệt vang lên: “Hóa ra khách trọ nữ ngốc nghếch ở đây chính là cô! Ha ha ha ha ha!”
Tô Dã Nghi ôm ngực ngẩng đầu: “Anh… Anh… Anh là khách trọ mới?”
Mắt Triệu Duyệt sáng lên: “Đúng vậy.”
Tiếp theo, ánh mắt của người con gái cao gầy xinh đẹp lạnh lùng bên cạnh Triệu Duyệt cũng sáng lên, Tô Dã Nghi nghe thấy cô ấy nói: “Các người quen nhau?”
Tiếu Mạt Mạt cũng kinh ngạc nói: “Đúng vậy, các người quen nhau hả?”
Triệu Duyệt giày cũng không cởi, tiêu sái từ cửa vòm đi vào phòng khách, ngả ngớn khoác vai Tô Dã Nghi, cười nói với Tiếu Mạt Mạt và người con gái xinh đẹp lạnh lùng: “Đây là đồng nghiệp ở công ty của em, cô ấy thầm mến em rất lâu rồi.”