Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương

Chương 23



Vết cào trên mu bàn tay của Tần Tiến, những vết đó vừa dài vừa đỏ, lại hơi sưng, nhìn là biết do nữ nhân vừa cào ra không lâu.

Hoắc Đình Sơn cúi mắt.

Trong quân U Châu chỉ có bốn vị nữ nhân ở lại trong phủ Quận thủ, còn bao nhiêu nữ nhân khác được các quan tướng hai Châu kia mang tới, hắn thật không rõ.

Quân U Châu không có binh kỹ, nhưng hắn không thể đảm bảo quân đội khác cũng như vậy, nhất là đối với những quan chức cao như Tần Tiến, nếu y muốn mang theo thiếp hầu theo quân cũng không có gì lạ.

Nhưng…

Thiếp hầu của Tần Tiến lại dám lớn gan như thế, để lại vết cào trên tay chủ nhân, không sợ bị bán đi hay sao.

Có lẽ ánh mắt của Hoắc Đình Sơn dừng lại hơi lâu, khiến Tần Tiến nhận ra, y cúi xuống nhìn mu bàn tay mình, đôi đồng tử thu hẹp lại trong một thoáng, bàn tay theo bản năng rút vào trong tay áo, nhưng lại thấy hành động này quá "lén lút".

Nam tử đại trượng phu, dấu vết phong nguyệt này, có gì phải giấu giếm?

Nếu bị người ta nhìn thấy, cùng lắm thì bị nói vài câu phong lưu.

Lập tức, Tần Tiến không giấu diếm nữa, ngược lại còn nâng tay, lấy cớ chỉnh lại vạt áo, đưa mu bàn tay ra trước mặt Hoắc Đình Sơn: "Khiến Hoắc Đại nhân chê cười rồi."

Hoắc Đình Sơn cười ý vị sâu xa: "Nghe đồn Tần Đô đốc có hùng phong mãnh hổ, không ngờ lại là như thế, ngay cả yến tiệc cũng không chịu chờ xong."

Tần Tiến nghe ra Hoắc Đại nhân đang chửi y là sắc quỷ, nụ cười hơi cứng lại: "Đời người ngắn ngủi, phải biết vui thú trong thời gian ngắn ngủi ấy."

Hai người cùng tiến vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh trong phủ Quận thủ chỉ có một tấm vách ngăn ở ngoài, bên trong trống không, phía trong cùng có mấy cái thùng gỗ.

Hai người tiến tới thùng gỗ cởi thắt lưng, rồi động tác của Tần Tiến chợt khựng lại, mặt y thoáng méo xệch.

Chỗ ấy của y vẫn còn sưng phồng, đau đớn không chịu nổi.

Không thể giải quyết được.

Hoắc Đình Sơn liếc nhìn, chế nhạo: "Tần Đô đốc là vì lao lực quá độ, hay đơn giản là không dùng được? Bắc Xuyên có một y sư rất giỏi, nhưng không biết liệu có chữa được chứng thủy khí này không."

Tần Tiến vốn chỉ vì đau mà mặt trắng bệch, giờ sắc mặt lại tối sầm.

Cuối cùng y cũng không thể giải quyết được.

Hoắc Đình Sơn xong việc một cách sảng khoái, cài lại thắt lưng, nhìn Tần Tiến vẫn còn chậm rãi chỉnh lại áo quần, lại thấy trên mặt y có chút đau đớn, không khỏi bật cười: "Ta đi trước, Tần Đô đốc cứ ở đây lâu thêm một lát, kẻo lại phải ra vào nhà vệ sinh đến lần thứ ba."

Tần Tiến nghiến c.h.ặ.t hàm răng.

Hoắc Đình Sơn quả thật đáng ghét!

Ha, hắn chắc không nghĩ tới việc thiếp yêu của hắn giờ đang ở trong tay mình. Cứ để Hoắc Đình Sơn đắc ý vài câu, đợi khi yến tiệc kết thúc, y sẽ cho nữ nhân của hắn đền bù lại cho y trên giường.

Tần Tiến cúi xuống nhìn bản thân, tới đêm nay, y… chắc là làm được.

Tần Tiến không ở lại nhà vệ sinh lâu mà quay lại chính sảnh, không khí ở đó so với lúc y rời đi còn náo nhiệt hơn.

Lưu Bách Tuyền đã không còn muốn ngồi yên tại chỗ, tay cầm chén rượu đi khắp nơi ép rượu, Tần Tiến vừa bước vào đã bị hắn tóm ngay.

"Tần Đô đốc, ngài đi đâu mà lâu thế? Có phải xem thường chúng ta, không muốn cùng vui với chúng ta?" Đô đốc Tư Châu Lưu Bách Tuyền ngà ngà say.

Chiếc mũi này chỉa vào không nhẹ, Tần Tiến tất nhiên không nhận, lập tức đáp: "Không phải, ta chỉ là vừa rồi phải đi nhà vệ sinh thôi."

Lưu Bách Tuyền nhét vào tay y một chén rượu: "Đã vắng mặt lâu như vậy, mọi người nói Tần Đô đốc có nên tự phạt ba chén không?"

Các tướng lĩnh của U Châu và Tư Châu xung quanh liền ồn ào hùa theo.

"Nên, nên!"

"Tự phạt ba chén sao đủ, ta nghĩ phải là năm chén mới phải."

"Uống đi, Tần Đô đốc nếu là nam tử hảo hán, hãy uống cho sảng khoái!"

Tần Tiến bị vây không thể làm gì khác, chỉ đành cầm lấy chén rượu một hơi uống cạn, uống xong còn dốc ngược chén khiến mọi người hoan hô. Nhưng rất nhanh, chén không lại được rót đầy.

Hoắc Đình Sơn ngồi trên cao, nhìn bọn họ tranh uống.

Mọi người đều biết tửu lượng của hắn rất mạnh, ngàn chén không say, đấu rượu với người không thể chuốc say như hắn chẳng có gì thú vị, nên uống vài vòng, người tới chuốc rượu hắn cũng ít dần, chuyển sang chuốc rượu mấy tay tửu lượng yếu hơn.

Bùi Oanh tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu mình căng phồng, gáy sau đau nhức. Ban đầu ký ức còn mơ hồ, nàng tưởng rằng mình ngủ quá lâu, định giơ tay lên xoa hai bên thái dương.

Tuy nhiên, tay nàng chẳng thể nào nhấc lên được.

Cổ tay bị trói chặt.

Bùi Oanh đột ngột mở to đôi mắt hạnh, trước mắt là màn trướng màu nhạt, giống hệt kiểu ở phòng nàng.

Nàng nằm trên giường, hai cổ tay bị trói bằng dây thừng, dây luồn qua khung giường bằng gỗ hồng sắc chạm hoa, buộc c.h.ặ.t thành nút chết.

Bùi Oanh quay đầu nhìn xung quanh, trên sàn thấy Tân Cẩm bị trói tay chân, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa tỉnh, có lẽ cú đá trước đó nàng phải chịu không hề nhẹ.

Trong phòng không thắp đèn, chút ánh sáng le lói từ cửa sổ chiếu vào, Bùi Oanh đoán rằng từ khi nàng bị hôn mê trong hậu hoa viên, có lẽ chưa qua một canh giờ.

Cũng may là thân thể nàng khỏe mạnh, mà chắc hẳn y – tên Đô đốc đó, sợ nàng c.h.ế.t nên không ra tay quá mạnh, nàng mới tỉnh lại sớm như vậy.

Nhân lúc y chưa quay lại, nàng phải mau chóng tìm cách thoát ra.

Cổ tay nàng động đậy, Bùi Oanh phát hiện dây trói rất chặt, thậm chí đã hằn lên da tay nàng, khiến da bên dưới bắt đầu đổi màu.

Nàng cúi đầu, cố thử cắn đứt sợi dây, nhưng cắn một lần không đứt, dây thừng vẫn im lìm không nhúc nhích. Nàng không chịu từ bỏ, tiếp tục thử lại.

Dù vậy, sức nàng đã cạn, thở hổn hển, cũng chẳng có tiến triển.

Bỗng “bộp” một cái, có thứ gì đó rơi xuống.

Đó là một cây trâm bạc.

Bùi Oanh ngẩn ra, vừa vui vừa tiếc.

Nàng quên mất thứ này. Hồi trước, khi nàng đem một số trang sức đi cầm lấy ít tiền, nàng đã nhờ một thợ thủ công ở Bắc Xuyên mài nhọn đầu cây trâm bạc, và mài bớt một cánh nhỏ của con bướm trên trâm.

Trách nàng trước đó quá hoảng loạn, quên mất chiếc vũ khí nhỏ này.

Bùi Oanh cắn lấy cây trâm bạc, đưa vào cổ tay, bắt đầu cắt dây thừng.

Việc này cần tỉ mỉ, tiến triển rất chậm, nàng tự an ủi bản thân rằng ít nhất sợi dây không quá dày. Thời gian dần trôi qua, mồ hôi nhẹ nhàng ứa trên trán nàng, dây thừng trên tay nàng cũng chỉ còn một ít chưa đứt.

Không muốn lãng phí thời gian, Bùi Oanh nhả cây trâm, cắn răng, dùng hết sức kéo hai tay về hai hướng.

“Rắc!” một tiếng nhỏ, sợi dây thừng trên tay nàng cuối cùng cũng đứt.

Đôi mắt nàng ánh lên vẻ vui mừng, nỗi lo trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, nàng không bận tâm xoa cổ tay, bước xuống giúp Tân Cẩm tháo dây trói, sau đó ấn vào nhân trung của nàng ấy.

Một lúc sau, Tân Cẩm từ từ tỉnh lại, ngơ ngác nhìn Bùi Oanh: “Phu nhân?”

Bùi Oanh nhẹ vỗ má nàng: “Tân Cẩm ngoan, lát nữa đừng hét lên.”

Tân Cẩm dần tỉnh táo, nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ở hậu hoa viên, đôi mắt kinh hoảng, bụng vốn âm ỉ đau như thể vừa bị một cú đá mạnh khác, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt: “Phu nhân, chúng ta...”

Bùi Oanh hạ giọng: “Bị y đưa đến đây rồi, nhưng giờ y không ở đây, có lẽ đã quay về tiền sảnh dự yến tiệc.”

Sau khi vào ở trong phủ Quận thủ, nàng nghe nói có hai Châu khác cũng đóng quân ở đây, nhưng vì quân U Châu là người đánh hạ được quận Quảng Bình đầu tiên nên chiếm lĩnh khu chính viện. Quân Tư Châu và quân Diên Châu mỗi bên đóng một phía tả hữu.

Dẫu phủ Quận thủ chỉ là dinh quan nhỏ, chứa đựng đã là quá sức, các tướng lĩnh đã chiếm hết chỗ, còn những binh sĩ trung cấp và thấp cấp hầu hết đều ở bên ngoài.

Hiện nay trong tiền sảnh đang mở tiệc, tất cả tầng tướng lĩnh đều ở đó.



“Tân Cẩm, bọn họ đều đang ở tiền sảnh, giờ có lẽ là cơ hội tốt để chúng ta trốn thoát,” Bùi Oanh nói khẽ.

Tân Cẩm gật đầu mạnh: “Nô tỳ đều nghe theo phu nhân.”

Bùi Oanh nhẹ nhàng bước đến cạnh cửa sổ.

Từ thời Tống trở về trước, nhà ai có điều kiện thường lắp giấy, vỏ sò hay lụa vào cửa sổ để lấy sáng tối đa.

Phủ Quận thủ này dùng lụa dán vào cửa sổ, mà lại là loại lụa mỏng, chỉ cần nhìn vào cách trang trí này, cũng đủ thấy Quận thủ trước đây của Quận Quảng Bình giàu có thế nào.

Bùi Oanh dùng cây trâm bạc chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ, trong lòng thầm cảm tạ rằng trời đã tối, nếu không ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, sẽ lộ rõ bóng nàng.

Bên ngoài phòng là một cái sân nhỏ, hai bên cửa có hai lính canh gác.

Bùi Oanh khẽ nhíu mày.

Đừng nói là hai người, ngay cả khi chỉ có một lính canh, nàng và Tân Cẩm cũng khó lòng chống lại.

Khi nàng đang suy nghĩ có nên giả vờ đã chạy trốn bằng cách mở một khe cửa tạo hiện trường hay không, thì nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc trên gạch xanh, cùng tiếng bánh xe lăn tròn.

Bùi Oanh khẽ giật mình.

Có xe ngựa đến sao?

Quả thật có xe ngựa đến.

Một tên lính Diên Châu dắt con ngựa vàng qua cửa vào sân, phía sau ngựa là một chiếc xe chở hàng.

Khác với xe của người quyền quý, loại xe này có cửa mở cả hai phía trước sau, tiện cho việc chở hàng.

“Xe đến rồi, đem những bảo vật đó lên xe, không được bỏ sót món nào. Mỗi thùng phải mở ra kiểm tra so với danh sách trước khi đưa lên xe.” Tên lính Diên Châu đi cùng xe ngựa đưa ra một tờ danh sách.

“Dạ,” hai tên lính gác nhận danh sách rồi vào phòng bên cạnh.

Ban đầu, Bùi Oanh định nhân cơ hội này đưa Tân Cẩm ra ngoài, nhưng tên lính dắt ngựa vẫn đứng đó, không đi vào phòng bên cạnh, chỉ đứng ở sân quan sát.

Chẳng bao lâu sau, hai lính gác khiêng một thùng đồ từ phòng bên cạnh ra.

Lính bên phải nói: “Phủ Quận thủ lắm bảo vật thật, đây mới là những thứ Quận thủ không kịp mang đi, không dám tưởng tượng ông ta đã vơ vét của dân bao nhiêu.”

Lính bên trái tiếp lời: “Đúng thế, đây mới chỉ là phần chia cho quân Diên Châu, quân U Châu chiếm lĩnh Quận Quảng Bình, lấy phần nhiều nhất.”

Lính bên phải nói: “Ta nghe Ngũ trưởng nói, cấp trên chỉ lệnh mang đi những bảo vật tinh túy nhất, còn lại đều đem bán lấy bạc.”

“Đổi bạc là tốt, nghĩ xem mấy ngày tới có thể ăn thêm chút thịt.”

Hết chuyến này đến chuyến khác, hai tên binh sĩ qua lại, lần lượt chuyển từng chiếc rương từ phòng bên lên xe ngựa.

Bùi Oanh mím c.h.ặ.t môi đỏ, trong lòng nóng như lửa đốt.

Không được, như vậy không thoát ra được, chẳng có kẽ hở nào có thể lợi dụng.

Xin hãy cho ta một cơ hội, nếu lần này trốn ra ngoài thành công, nhất định ta sẽ đóng góp nhiều hơn nữa cho nông nghiệp của thời đại này.

Khi Bùi Oanh đang thầm cầu nguyện, nàng nghe tên lính dắt ngựa lên tiếng: “Còn vài cái rương nữa, hai ngươi nhanh tay mang nốt đi, ta đi một chuyến vào nhà xí.”

Hoàng đế khai quốc của Đại Sở sau khi đăng cơ đã ban hành một đạo lệnh: Cấm dân thường tiểu tiện tùy tiện trong thành, lần đầu vi phạm sẽ bị phạt tiền, lần thứ hai phải nộp gấp đôi, nếu bị bắt lần thứ ba thì bị đánh đòn.

Trên phố có nhà xí công cộng, ai cũng có thể sử dụng, nhưng rất mất vệ sinh. So sánh tới lui, binh sĩ quyết định đi nhà xí ở phủ Quận thủ sẽ ổn hơn.

Bùi Oanh thấy hắn rời đi, bèn ra hiệu cho Tân Cẩm bên cạnh: “Tân Cẩm, bên ngoài thiếu một người rồi, lát nữa chúng ta nhân lúc bọn chúng vào phòng lấy đồ sẽ đi ra.”

Tân Cẩm nghe vậy gật đầu.

Nhưng Bùi Oanh không ngờ, có lẽ do hai tên binh sĩ thấy đồ còn lại không nhiều, nên đã xếp các rương lên nhau và chỉ trong một lượt là mang hết lên xe.

Nhìn những chiếc rương chồng lên cao, lòng Bùi Oanh chợt lạnh đi một nửa.

Quả nhiên, đúng như nàng dự đoán, hai tên binh sĩ mang xong tất cả các rương lên xe, vỗ tay: “Cuối cùng cũng xong rồi.”

Tên binh sĩ kia quay người: “Đi thôi, về canh giữ, giờ này chắc gần xong yến tiệc rồi, không lâu nữa Đô đốc sẽ trở lại.”

“Chờ đã, để ta quay đầu xe ngựa lại, lát nữa dễ đi ra ngoài hơn.”

“Hà, ngươi vẫn chu đáo thật.”

Con ngựa vàng được dẫn quay đầu lại, hướng về cổng ra, đuôi xe quay về phía phòng.

Bùi Oanh vốn đã tuyệt vọng, bỗng chốc ngây người.

Hai tên binh sĩ cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, đi ra ngoài tiểu viện tiếp tục canh gác.

...

Tên lính dắt ngựa đi xong nhà xí quay lại, vào phòng bên kiểm tra một lượt, thấy các rương đã được mang đi sạch sẽ, xe ngựa cũng đã khóa cửa, hắn liền bước lên ngồi lái xe.

Xe ngựa chạy về phía cửa bên, nơi này có ba người canh gác, mỗi châu cử một binh sĩ.

“Ngươi là ai?” một binh sĩ hỏi theo lệ.

Tên lính đánh xe ngựa đáp: “Gửi châu báu ra khỏi phủ.”

Binh sĩ giữ cửa biết có việc này, phất tay cho đi.

Phủ Quận thủ không rộng như quân doanh, quân lực đóng tại đây có hạn, mà hiện nay phủ có rất nhiều nhân vật lớn, để bảo đảm an toàn cho các tướng lãnh cấp cao, mô hình bảo vệ của phủ là c.h.ặ.t vào rộng ra.

Những người vào phủ, dù là người hay vật, đều phải qua ba vòng kiểm tra, lần lượt do lính U Châu, Diên Châu, rồi Tư Châu kiểm tra.

Nhưng nếu là người từ trong phủ ra thì không cần quá nhiều thủ tục.

Xe ngựa lăn bánh ra khỏi phủ Quận thủ.

Bùi Oanh và Tân Cẩm trốn trong xe ngựa, vừa nghe thấy binh sĩ ngoài cổng hỏi chuyện.

Trong một khoảnh khắc, Bùi Oanh tự hỏi liệu có binh sĩ nào là lính U Châu hay không, nhưng cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm.

Phủ Quận thủ không chỉ có một cổng bên, người của Diên Châu muốn ra, chắc chắn sẽ đi cửa gần nhất, mà cửa này nhất định có binh sĩ Diên Châu canh giữ.

Bùi Oanh đánh cược không phải tất cả đều là lính Diên Châu.

Nhưng cuối cùng nàng không dám đánh cược.

Xe ngựa ra khỏi phủ Quận thủ rồi dừng lại, lại có một binh sĩ lên ngồi cạnh tên lính đánh xe, hai người cùng lái xe về tiệm cầm đồ trong quận.

Nghe thấy có thêm một binh sĩ lên xe, Bùi Oanh vô thức nắm c.h.ặ.t ống tay áo.

Sao lại có thêm một binh sĩ nữa?

Phải rồi, một người vận chuyển châu báu thì không ổn, mà đằng trước còn chỗ ngồi, vậy chẳng có lý do gì không cử thêm một người.

Bùi Oanh thử đưa tay đẩy cửa sau xe.

Loại xe này gọi là xe lương, có cửa sau, mà cửa sau không có khóa, vì xe này thường dùng để vận chuyển lương thực.

Ai dám cướp lương thực quân đội, ngoài một đội quân khác, chắc không còn ai. Nếu bị cướp, một chiếc khóa nhỏ cũng không giữ nổi.

Bùi Oanh cẩn thận mở cửa sau ra, thấp giọng nói: “Tân Cẩm, ta nghĩ chúng ta phải nhảy xe.”

Nhảy xe có rủi ro lớn, nếu rơi xuống sai chỗ, không may xương sườn gãy đ.â.m vào phổi hay tim, e rằng không thể cứu được.

Tốc độ xe ngựa thời cổ đại chỉ khoảng 20~30 km/h, xe này chở đầy đồ, nàng đoán không vượt quá 20 km/h.

Phải liều thôi.

“Phu nhân, nô tỳ nhảy trước, làm đệm cho người.” Tân Cẩm nghiêm túc nói.



Bùi Oanh nào có thể để tiểu cô nương lo cho mình, Tân Cẩm trước đó còn bị đá một cước, bụng của tiểu cô nương yếu mềm, cú đá nặng thế chắc chắn có nội thương.

“Không cần...”

Nhưng Tân Cẩm đã nhảy xuống.

Sự quả quyết của tiểu cô nương khiến Bùi Oanh giật mình, thấy nàng ta rơi xuống lăn sang bên, lúc này Bùi Oanh mới nhảy xuống.

Trước khi nhảy, nàng đã tính toán cách tiếp đất để giảm chấn, nhưng đến lúc thực sự nhảy, đầu nàng hiểu mà tay chân lại không theo kịp.

Khi tiếp đất, cổ chân phải của Bùi Oanh đau nhói, đau đến mức hơi thở nàng cũng run rẩy.

Trong cái rủi có cái may, có lẽ vì hôm nay quân U Châu mới phá thành, dân chúng đều rút vào nhà không dám ra ngoài, đường phố cực kỳ vắng vẻ.

Một vài người đi đường thấy các nàng nhảy từ xe xuống, nhưng cũng không dám hô hoán, sợ rước họa vào thân, thấy mà cũng coi như không thấy.

“Ngươi vừa rồi có nghe thấy động tĩnh gì không?” một binh sĩ ngồi phía trước xe ngựa bất chợt nói.

“Động tĩnh gì?”

Binh sĩ kia nói: “Hình như thùng xe vừa động.”

Lời này vừa dứt, lập tức bị đồng bọn chế nhạo: “Giờ đang đi xe, nếu thùng xe không động mới là chuyện lạ.”

Người kia gãi gãi má, ngẫm nghĩ một chút, rồi cũng quay đầu lại, nhìn thấy phía sau trên đường có hai nữ nhân ngồi bệt dưới đất.

Các nàng quay lưng về phía xe ngựa, không thấy rõ mặt.

Binh sĩ quay đầu lại, thầm nghĩ sau lưng chỉ là hai cô nương mà thôi, chẳng có gì đặc biệt, có lẽ vừa nãy hắn nghe nhầm thôi vậy.



Buổi yến tiệc trong phủ quận thủ kéo dài rất lâu, mãi đến lúc màn đêm phủ kín bầu trời qua thêm một canh giờ mới hạ màn.

Các võ tướng ngà ngà say rượu ngật ngưỡng về nơi ở, có kẻ uống say đến mức lớn tiếng đòi cùng bọn giặc phản loạn đấu ba trăm hiệp, lại có kẻ không chịu về phòng mà nói phải đi xem báu vật được cất giữ trong phủ quận thủ.

Hoắc Đình Sơn từ trên ghế đứng lên, tối nay hắn cũng uống không ít, nhưng dường như chẳng thấy say bao nhiêu.

Quận Quảng Bình đã vỡ, chờ binh mã Ký Châu tới, có lẽ nên làm cho vũng nước này đục thêm chút nữa.

Hoắc Đình Sơn quay về hậu viện.

Phòng của hắn như thường lệ vẫn ở bên cạnh Bùi Oanh, khi trở về, hắn liếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Căn phòng bên cạnh tối đen, không có đèn.

Phu nhân ngủ rồi?

Hôm nay nghỉ ngơi sớm, xem ra là do những ngày hành quân vừa qua khiến nàng mệt không ít.

Hoắc Đình Sơn trở về phòng, tắm rửa thay đồ.

Cùng lúc ấy, Mạnh Linh Nhi đã nghỉ ngơi đủ, rốt cuộc thoát khỏi tình trạng say xe, nàng dự định đến tìm Bùi Oanh.

Nàng đã tới tuổi cập kê, nhưng việc vẫn thích bám lấy mẫu thân cũng có chút mất mặt, song Mạnh Linh Nhi tự thấy mình đã "nhà tan cửa nát", sao không thể tìm mẫu thân để an ủi?

Thêm vào đó, mấy ngày này mẹ con nàng cùng ở trong doanh trại, nàng đã quen với thói quen nghe kể chuyện trước khi ngủ, nay đến tìm mẫu thân thì là có cớ.

Mạnh Linh Nhi bước chân nhẹ nhàng, đến phòng Bùi Oanh trước, nhưng lại thấy trong phòng tối đen.

Nàng ngẩn người, không nhịn được thì thào: “Mẫu thân trước giờ chưa từng nghỉ sớm như vậy, chẳng lẽ còn ở trong hoa viên? Thủy Tô, đi, chúng ta ra hoa viên xem thử.”

Hai người dạo quanh hậu hoa viên một vòng, tìm hết mọi nơi có thể, nhưng vẫn không thấy người.

Mạnh Linh Nhi nghi hoặc: “Mẫu thân không ở hoa viên? Hay là vẫn còn trong phòng…”

Chủ tớ quay lại, trở về phòng. Trong phòng vẫn tối đen, bóng tối ẩn hiện qua khung cửa sổ, tạo ra cảm giác quái dị và đáng sợ.

Mạnh Linh Nhi bỗng nhiên tim đập nhanh hơn, một cơn bất an không nói nên lời dâng lên. Đứng ở cửa một lúc, cuối cùng nàng đưa tay lên.

“Cạch—!” Cửa phòng khẽ vang lên một tiếng, không ngờ lại mở ra.

Cửa, không khóa.

Mạnh Linh Nhi nhíu mày.

Phòng của mẫu thân ở cạnh phòng tên man rợ đó, ngày đầu tiên chuyển phòng nàng đã nhắc mẫu thân đêm ngủ phải khóa cửa.

Nhưng giờ cửa lại không khóa.

Chẳng lẽ mẫu thân chưa nghỉ?

Mạnh Linh Nhi bước chân không khỏi nhanh hơn, khi đến bên giường, nàng bỗng cảm thấy tim mình chợt đập mạnh.

Tấm chăn gấm trên giường gấp ngay ngắn, phẳng phiu, trong phòng căn bản không có ai.

Một âm thanh trong đầu nàng như dây đàn đứt phựt, không chút do dự nàng quay người bước đi, ra khỏi cửa rồi đi thẳng đến phòng bên cạnh, gõ cửa căn phòng có ánh sáng bên trong.

Hoắc Đình Sơn vừa tắm xong thì nghe có người gõ cửa, hắn tiện tay khoác tạm một chiếc áo dài, bước chân dài mở cửa.

Người bên ngoài khiến Hoắc Đình Sơn có phần bất ngờ, nhướn mày: “Tiểu nha đầu, bản tướng không hứng thú với hạt đậu non, ngươi về đi, bảo mẫu thân ngươi đến tìm ta.”

Con gái mà nửa đêm không ngủ lại đến gõ cửa phòng nam nhân, theo kinh nghiệm của Hoắc Đình Sơn, đều là tới để dâng gối.

Mạnh Linh Nhi sững sờ một lát, sau đó phản ứng lại, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu, thẹn quá hóa giận mà hét: “Ngươi trả lại mẫu thân ta đây!”

Mạnh Linh Nhi cho rằng chắc chắn là tên man rợ này đã ra tay. Bằng không, mẫu thân nàng chẳng ở trong phòng, cũng không có ở ngoài, có thể đi đâu được?

“Nếu ta không trả, ngươi sẽ làm gì?” Hoắc Đình Sơn chậm rãi nói.

Thái độ của hắn khiến Mạnh Linh Nhi càng tin chắc rằng Bùi Oanh bị giấu trong phòng hắn, lập tức lao mạnh vào trong: “Mẫu thân!”

Hoắc Đình Sơn từ trong đống xác ra vào, tránh tên cũng đã vô số lần, huống chi một nha đầu nhỏ, hắn liền đưa tay nắm cổ áo sau của nàng, nhấc bổng lên, giọng nói lạnh lùng vài phần: “Phòng ngủ của nam nhân không phải nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào. Xem ra ngày mai ta phải nói với phu nhân, bảo nàng dạy ngươi chút quy củ.”

Mạnh Linh Nhi bị ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn đến co rúm người lại, nhưng nghĩ đến mẫu thân ở bên trong, vẫn cứng cổ nói: “Ngươi trả mẫu thân ta lại đây!”

Hoắc Đình Sơn híp đôi mắt dài hẹp, nghiêng người cho nàng vào tự mình kiểm tra: “Phu nhân không ở trong phòng ta.”

Mạnh Linh Nhi nửa phần không tin, bước nhanh vào trong, vừa đi vừa nói: “Làm sao có thể? Ta đã tìm khắp nơi rồi, hoa viên, phòng mẫu thân, thậm chí cả phòng bếp cũng đi qua, nhưng đều không thấy mẫu thân, nếu nàng không ở chỗ ngươi, còn có thể ở đâu?”

Hoắc Đình Sơn đột nhiên nhớ đến vết trầy trên mu bàn tay của Tần Tiến, sắc mặt chợt thay đổi, không thèm để ý đến Mạnh Linh Nhi đang lục lọi khắp nơi trong phòng hắn, lập tức bước nhanh ra ngoài.

“Này, ngươi đi đâu vậy?”



“Rầm—!”

Hoắc Đình Sơn đạp mạnh vào cửa phòng của Tần Tiến, sức mạnh lớn đến mức khiến bản lề gỗ bật ra một mảnh vụn.

Người trong phòng giật mình: “Ho… Hoắc U Châu?”

Hoắc Đình Sơn không chút biểu cảm: “Tần Đô đốc, người của bản tướng đâu rồi?”

Tần Tiến nhìn Hoắc Đình Sơn khí thế bừng bừng xông tới, lòng đầy hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, nở một nụ cười: “Xin thứ cho tại hạ ngu muội, không biết Hoắc U Châu đang nói gì.”

Ánh mắt Hoắc Đình Sơn lướt qua phòng, cuối cùng dừng lại tại một chỗ, con ngươi co lại, trong mắt lóe lên ánh sắc bén đáng sợ.

Hắn bước vài bước tới, cúi người nhặt lên một dải băng tóc màu xanh đậm từ góc giường.

“Tần Đô đốc, ta hỏi lần cuối, phu nhân đang ở đâu? Ngươi đừng khăng khăng không chịu uống rượu mừng mà chỉ thích uống rượu phạt của Diêm Vương.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.