Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 27



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thủy Lưu Ly

Mạc Vấn mơ hồ cảm thấy có người đặt mình vào trong nước ấm, hẳn là bồn tắm lớn.

Ở trong nước giật giật thân thể một cái, Mạc Vấn bắt đầu chậm rì rì cởi quần, cho dù cậu say rồi, cũng biết rõ khi tắm phải để trần mới tắm được. (=]]]])

Trong khi đó, Warner ngồi bên bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, vừa phải giúp đối phương tắm rửa, vừa phải phòng ngừa đối phương bỗng nhiên cởi quần.

Lúc này anh chỉ ‘rõ’ qua tay (sờ), ‘ẩn’ nhìn no mắt, có điều nếu cứ tiếp tục vừa xem lại sờ thế này thì anh sợ bản thân mình sẽ không chịu nổi mất.

Warner thật vất vả mới tẩy sạch một thân đầy mùi bia của Mạc Vấn, sau đó lại nhận mệnh cầm khăn mặt lau khô cho đối phương.

Mạc Vấn chỉ làm ầm ĩ một lúc, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

Warner đổi áo ngủ cho Mạc Vấn, nhẹ nhàng thả cậu lên giường rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, thông qua ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ, quan sát gương mặt khi ngủ say của cậu.

Sau khi ngủ, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, vẻ mặt an tường, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ vô tình trước đó.

“Tôi chỉ do dự một bước nhỏ nhưng em lại đẩy tôi ra một bước dài.” Vuốt ve mái tóc dài đen óng ngoan ngoãn của Mạc Vấn, vẻ mặt Warner hơi ảm đạm, lúc này, anh đâu còn dáng vẻ tình thế bắt buộc lúc ban ngày.

“Tôi càng ngày càng yêu em, đến khi nào thì em cũng yêu tôi như thế.” Warner thấp giọng nói.

Đây là lần đầu tiên anh dùng tình cảm nồng nhiệt như vậy để yêu một người. Thật ra, lúc ở bể bơi, so với việc đưa cho Mạc Vấn một chiếc khăn lông, anh càng muốn trói đối phương trong phạm vi khống chế của mình, dùng sức mạnh tùy ý làm những gì mình muốn với đối phương.

“Tôi biết em nhất định sẽ không chấp nhận điều đó.” Warner thở dài một hơi: “Nhưng ngoại trừ thân phận, tôi không còn gì cả. Tôi không biết nói lời tâm tình đường mật cũng không được người ta yêu thích, coi như có mẽ ngoài có thể nhìn, cũng kém em rất rất xa.”

“Có điều may mà em cho tôi cơ hội này.” Warner ẩn trong bóng tối cười khẽ: “Lần này nếu em thua thì không cho phép em quỵt nợ, nếu không, tôi sợ sẽ không nhịn được mà tổn thương em.”

Warner chậm rãi cúi đầu, dùng đầu lưỡi mơn trớn môi Mạc Vấn, thăm dò muốn tiến vào.

Trong miệng Mạc Vấn không có chút mùi rượu nào, chỉ có một mùi thơm ngát như ăn phải cánh hoa nào đó. Warner một đường thuận lợi, gần như quét qua mỗi nơi trong khoang miệng đối phương.

Cuối cùng, anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa lưỡi Mạc Vấn, sau khi phát hiện đối phương không có phản ứng, mới cẩn thận cuốn lấy liếm láp.

Phải qua một lúc, Warner mới lưu luyến rời đi, anh khẽ khàng, thành kính đặt một nụ hôn nhẹ lên nốt ruồi son xinh đẹp giữa trán Mạc Vấn, thấp giọng thủ thỉ: “Em không phòng bị như thế, lại nhỏ yếu như thế, giống như tôi chỉ dùng một bàn tay đã có thể bao phủ lấy em.” Hơi dừng lại một chút, giọng nói của anh tiếp tục vang lên: “Thật sự rất muốn ăn sạch em.”

Warner vươn tay, sờ sờ gò má Mạc Vấn, sau đó, giống như đã hạ quyết tâm, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Trong sân, đèn xe lóe lên, một lát sau, tiếng cổng sắt bị mở cũng vang lên, nhưng không tới năm phút đồng hồ, tất cả tiếng động đều biến mất vào bóng đêm, khôi phục sự tĩnh lặng trước đó.

Lambert nằm trên giường chơi Quang Não, nghe thấy tiếng vang còn tò mò lại gần cửa sổ nhìn thử, chẳng qua anh ta lại chậm một bước, nên cuối cùng chỉ kịp nhìn thấy đốm sáng đỏ rực phát ra từ đèn sau xe, càng đi càng xa.

“Xe Warner?” Lambert cẩn thận nghĩ ngợi, một bên vừa trở về giường, một bên thầm nói: “Muộn như vậy rồi mà cậu ta còn muốn đi đâu không biết, có chuyện gì không thể chờ đến sáng mai lại làm sao.”



Một buổi tối rất nhanh đã trôi qua.

Sáng hôm sau, Mạc Vấn say rượi bị Pohl gọi dậy. Cậu đau đầu, mơ mơ màng màng nhìn Pohl, phát hiện sắc mặt đối phương cũng không tốt hơn mình bao nhiêu.

“Mạc, mau dậy thôi, cậu đã quên ông già lớp tinh anh rồi à? Nhất định lúc này ông ấy đang nhìn chằm chằm chúng ta, chúng ta không thể bị túm đầu lần nữa được.” Pohl thấy động tác của Mạc Vấn không nhanh không chậm, vội vàng lên tiếng thúc giục.

Vừa nghe đến vị giáo sư kia, tay Mạc Vấn lập tức run lên, gấp gáp ăn mặt chỉnh tề rồi cùng Pohl trèo lên xe về trường.

Đương nhiên trên xe không có Dick và Lambert, trời vừa sáng hai người họ đã gọi tài xế đến đón rồi.

Vừa vào cửa lớn học viện Illinois, đúng như dự đoán, Mạc Vấn và Pohl là hai người đến muộn nhất. Một đường tĩnh lặng, ngoại trừ bảo vệ giữ cửa thì không còn ai khác.

Hai người lặng lẽ đến cửa sau của phòng học, chỉ thấy giáo sư đang đứng trên bục giảng, kích động giảng bài đến mức nước bọt văng tứ tung.

“Chính là lúc này.” Pohl lặng lẽ nhắc nhở một tiếng, khom người lén lút vào phòng học rồi nhanh chân tìm một góc ngồi xuống.

Mạc Vấn học theo răm rắp, cũng ngồi xổm xuống lén vào, chỉ có điều do quần áo của cậu quá phiền phức, mắt thấy đã sắp đến đích, mà quần áo còn bị mắc kẹt, dẫn đến việc băng ghế bị kéo ngã ra đất, phát ra tiếng động vô cùng chói tai.

“…”

Toàn trường rơi vào yên tĩnh, vị giáo sư trên đài cũng không biết nói gì, nâng bước lại gần Mạc Vấn, vẻ mặt hòa ái hỏi: “Vị bạn học này, trò có gì bất mãn với tôi sao?”

Cổ họng Mạc Vấn nhúc nhích một chút, chậm rãi lắc lắc đầu.

Giáo sư không ngừng cố gắng, tiếp tục hỏi: “Vậy thì tại sao trò lại gây ra tiếng động bất nhã như vậy.”

Mạc Vấn bình tĩnh nhìn vị giáo sư trước mặt, áy náy nở nụ cười, mở miệng thừa nhận sai lầm của chính mình: “Xin lỗi giáo sư, là do em không cẩn thận, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Giáo sư không phát hiện Mạc Vấn nửa đường tiến vào, nhưng không có nghĩ những người khác cũng không phát hiện. Đặc biệt là gương mặt mới như Mạc Vấn, vừa nghĩ đã biết cậu chưa từng lên lớp học tập.

Xung quanh nhất thời tràn ra tiếng cười của không ít người, trong những tiếng cười ấy cũng có cười nhạo, có điều vị giáo sư này lại không hiểu bọn họ đang cười cái gì.

Giáo sư thấy vậy càng sừng sộ lên, xoay người tức giận rống to: “Cười cái gì mà cười! Cười có phân biệt được đồ cổ không? Ai? Ai nói cho tôi biết đồ trên hình là thứ gì?”

Câu hỏi vừa ra, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại, bọn họ đều bị tình huống đột ngột trở mặt của giáo sư dọa sợ vãi tè.

Lửa giận trong lòng chưa được giải tỏa xong, còn cảm thấy thòm thèm, ông dứt khoát híp mắt nhìn quanh phòng học một vòng, chuẩn bị gọi mấy con ma đen đủi đứng dậy trả lời vấn đề.

“Trò, đứng lên trả lời!”

Ông điểm danh người vừa cười lớn tiếng nhất, chỉ vào màn hình, hỏi: “Đây là thứ gì?”

Học viên bị điểm tên nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn, trả lời: “Dạ là TV ạ.” Nói xong, gã thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng gã vui vẻ quá sớm, mục đích của ông vốn là tìm lý do để phát giận, nên sao có thể để gã nhẹ nhàng qua cửa như thế.

Nhìn cậu nhóc đứng trước mặt, ông hừ lạnh một tiếng, phóng to hình ảnh, chỉ vào một nút bấm trên TV, tiếp tục hỏi: “Nơi này, để làm gì?”

“Chuyện này…” Bị giáo sư cố ý gài hàng, gã nửa ngày cũng không thể trả lời được, sợ hãi đến mức trên trán toát đầy mồ hôi.

“Trò, đứng lên giúp trò ấy trả lời.”

Ông lại gọi người bên cạnh gã.

Con ma đen đủi ngồi cùng bàn run lên, cẩn thận nhìn hình ảnh, nuốt một ngụm nước bọt thăm dò trả lời: “Là nút bật nguồn của TV.”

Mặt giáo sư không chút cảm xúc, không nói đúng cũng không nói không đúng, lại gọi người cùng bàn của cùng bàn lên trả lời cùng một vấn đề.

Bọn họ cũng chỉ là những học viên bình thường nên sao có thể hiểu rõ tường tận những thứ này như vậy được, thấy người thứ hai nói nút bật nguồn TV, người thứ ba cũng bắt chước nói theo, ôm tâm lý có sai thì cùng sai, có bị trừng phạt cũng cùng bị trừng phạt.

Bão táp vẫn đến nhanh như vậy, đến khi bạn học thứ ba trả lời xong vấn đề, vị giáo sư già lập tức bùng nổ.

Chỉ thấy ông cầm một quyển sách trong tay, cuộn tròn lại, dùng nó hung hăng gõ tới gõ lui trên đầu ba học viên kia, tức giận mắng to: “Cười, cười, cười, cười sẽ học giỏi hơn sao? Tất cả đều là một đám ngu ngốc! Trò lại cười, lại cười, lại cười đi ha.”

Ông mắng một tiếng thì gõ đầu một người, nói cũng buồn cười, ông gọi đều là những người ngồi cùng một chỗ, cho nên lúc gõ đầu, chỉ cần hơi động cánh tay là có thể không mất bao nhiêu sức mà gõ đủ ba người, nhìn giống như hòa thượng gõ mõ đọc kinh vậy.

Những người gần đó muốn cười lại không dám cười, cho nên chỉ có thể cố gắng kìm nén đến run người.

Thấy đã gõ đủ rồi, rốt cuộc ông cũng từ bi mà buông tha ba người họ, bắt đầu quan sát những mục tiêu khác.

Dường như mỗi người trong lớp đều phát hiện ý đồ của ông nên đều cúi thấp đầu không dám đối diện, mãi đến khi nhìn qua chỗ Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn ngoan ngoãn hơi cúi đầu, vô cùng dễ thấy, lập tức bị ông điểm mặt.

Mạc Vấn không thể làm gì khác là đứng dậy, người ngồi bên cậu đều căng thẳng cầu khẩn Mạc Vấn phải trả lời được, nếu không có lẽ bi kịch của ba người trước đó lại tái hiện trên người bọn họ.

“Trò, nói xem đây là gì?” Câu ông hỏi vẫn là nút bấm kia.

Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn, hồi đáp: “Là nút menu.”

Sắc mặt giáo sư không vui, trừng Mạc Vấn, thay đổi nút bấm khác, hỏi: “Cái này.”

“Nút giảm âm lượng.”

“Còn cái này?”

“Nút tăng âm lượng?”

“Vậy trò nói xem đây là nút gì.”

“Là nút nguồn TV.”

Thời gian một hỏi một đám này rất ngắn, tốc độ cũng nhanh đến mức cả lớp đều vì vậy mà choáng váng.

Nhân tài~~

Những người cười nhạo Mạc Vấn lúc trước càng cúi đầu thấp hơn, nếu như đây là kẻ vô học vậy bọn họ chẳng phải là những kẻ dốt đặc cán mai sao?

Giáo sư nhẹ nhàng ‘Ồ’ một tiếng, cẩn thận nhìn kỹ Mạc Vấn, rốt cuộc dùng kỹ năng tất sát của bản thân ra hỏi: “Nhãn hiệu TV là gì?”

“…”

“Hisense.” Mạc Vấn uể oải.

Đến vấn đề này cũng không làm khó được cậu ta! Đôi mắt giáo sư chuyển chuyển, liếc nhìn Mạc Vấn lại nhìn lại hình ảnh trên màn hình, mở miệng: “Đây là TV LCD hay là TV Plasma?”

Trời đất đây không phải tiết tấu không chết không ngừng sao?

Mạc Vấn nghĩ nghĩ, thế nào cũng thấy vị giáo sư trước mặt là người nguy hiểm ngầm.

“Cái nào cũng không phải, chỉ là loại màn hình CRT* bình thường mà thôi.”

(*Màn hình CRT hoạt động theo nguyên lý ống phóng chùm điện tử (ống CRT, nên thường đặt tên cho loại này là “loại CRT“). Màn hình CRT sử dụng phần màn huỳnh quang dùng để hiển thị các điểm ảnh, để các điểm ảnh phát sáng theo đúng màu sắc cần hiển thị cần các tia điện tử tác động vào chúng để tạo ra sự phát xạ ánh sáng. Ống phóng CRT sẽ tạo ra các tia điện tử đập vào màn huỳnh quang để hiển thị các điểm ảnh theo mong muốn.

tv)

Nghe Mạc Vấn nói chính xác đáp án, vị giáo sư già lập tức rơi vào khổ não không biết nên ra đề gì nữa mới làm khó cậu được, nghĩ một hồi cũng không ra, cuối cùng, sắc mặt ông cũng thả lỏng, há mồm quay nhìn chúng học viên trong lớp, khen ngợi Mạc Vấn: “Nhìn thấy không, đây là tấm gương! Nếu các trò tiếp tục không cố gắng, vậy khi cuộc thi tinh anh bắt đầu thì các trò nên làm gì bây giờ? Nhìn người ta đi, đầu óc tốt không nói, còn mỗi ngày chăm chú nghe giảng bài.”

Nói tới chỗ này, giáo sư già còn cố ý ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn lần nữa.

Này vừa nhìn lại khiến ông này sinh hoài nghi: “Không đúng, vị bạn học này, hình như hôm nay là lần đầu tôi nhìn thấy trò!”

“…”

Cầu hỏi, dưới tình huống này thì tui nên làm gì, đang online, chờ gấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.