Đến Tương Lai Tôi Là Học Bá

Chương 4: Cậu cần phải bình tĩnh!



Edit: Thủy Lưu Ly

Có điều đúng là rất đau khổ, như lông xù nói, tỷ lệ phụ nữ và đàn ông ở đây đã đến một loại trình độ khiến người ta muốn phát điên. Từ sau thế kỷ 26, càng nhiều đàn ông bởi vì không tìm được bầu bạn mà âu sầu đến chết, cho nên sau đó người ta dần dần chấp nhận chung sống với đồng bạn cùng giới tính bên cạnh.

Lông xù là một tên miệng rộng, chỉ cần không liên quan đến chuyện nhà cậu ta thì chuyện gì cậu ta cũng có thể tám một hồi. Đây cũng không tính là chuyện tai hại gì, ít nhất nhờ vậy Mạc Vấn mới có được bước đầu thường thức thế giới tương lai này.

Hơn nữa giá cả nơi này vẫn còn rất thấp, đặc biệt là ở những trấn nhỏ. Có người nói bây giờ người máy quá nhiều, có rất nhiều chuyện người máy đều có thể làm, nhưng nếu không phải sợ nhiều người bình thường mất đi công tác để duy trì cuộc sống thì e rằng đến những nghề như phục vụ kia đã sớm bị người máy chiếm đầy.

Tiền lương của người bình thường khoảng hai ngàn tinh tệ trong một tháng, nhìn trái nhìn phải chỉ có hàng quán vỉa hè kiểu vẽ vời thiết kế nghệ thuật là kiếm lời nhiều nhất. Bởi vì người cuồng nhiệt cơ giáp máy móc càng nhiều, mọi người đều thích dính dáng đến những công việc liên quan đến cơ giáp, máy móc, vì lẽ dó số người đồng ý học tập nghệ thuật như chủ quán kia rất ít, cũng dẫn đến công việc của anh ta trở nên hiếm lạ, hấp dẫn người khác.

Xem ra mười ngàn tinh tệ cũng xem như là chút tích trữ nho nhỏ. Càng nói chuyện với lông xù, Mạc Vấn càng không khỏi suy nghĩ có nên làm thêm một nhiệm vụ bắt thú cưng để kiếm thêm tiền trang trải hay không.

Đương nhiên, cái ý niệm này chỉ quanh quẩn trong đầu Mạc Vấn một giây đã bị cậu mạnh mẽ đè nén xuống, dù sao nếu phải lựa chọn hộ khẩu và tiền tài, bên nào nặng bên nào nhẹ, cậu chỉ cần vừa xem đã hiểu ngay.

Có giấy chứng minh thân phận mới có tư cách thi láy các loại giấy chứng nhận khác, không có chứng minh thân phận, vậy cái gì cũng không làm được. Giống như ở thế kỷ 21, muốn thuê phòng cũng phải có thẻ chứng minh, Mạc Vấn cũng không tin trong tương lai có thể bớt được những bước này.

Vừa vặn bên cạnh đã có sẵn một người có thể giải đáp nghi vấn của cậu, thừa dịp hai người ăn cơm, Mạc Vấn nắm chặt cơ hội, nhấp một ngụm nước nhỏ, lại nhìn nhìn xung quanh một chút, giọng nói lặng lẽ đè thấp, tỏ ra hóng chuyện, mở miệng: “Cậu nói xem, nhưng cơ giáp sư và phụ trợ sư như chúng ta nếu không mang giấy chứng nhận thì chỉ cần đồng đội báo tên sẽ không có vấn đề gì nữa, vậy những người bình thường nếu không mang theo thẻ chứng mình gì đó thì những nhiệm vụ đơn giản kia làm sao tiếp nhận.”

Lông xù đói bụng đến hung tàn, lúc ăn cơm chỉ chú tâm lấp đầy bụng mà không mở miệng, nhưng khi nghe xong câu nói này của Mạc Vấn, lập tức ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng lên.

“Cậu là Đại thiếu gia nhà ai ra ngoài đi du lịch vậy, người bình thường không có những thẻ từ chứng nhận phức tạp như chúng ta nhưng cũng có thẻ thân phận. Mà nếu lúc tiếp nhận nhiệm vụ không mang theo cái gì thì cứ đến làm nghiệm chứng võng mạc là được rồi.”

Thẻ từ thân phận? Trong mắt Mạc Vấn chợt lóe, khóe miệng hơi cong, có chút hững hờ ha ha một tiếng: “Đúng ha, đến lúc đó chỉ cần quét võng mạc một chút là xong, đúng là rất thuận tiện. Vậy mọi người không cần lo lắng mỗi khi để quên thẻ nữa rồi.”

Nghe được câu phía trước, lông xù còn gật gật đầu chứng tỏ cậu ta cũng cho rằng rất thuận tiện, nhưng đến nghe câu nói phía sau, lông xù cảm giác như mình đã tìm được tri âm.

Tính cách bản thân cậu ta thuộc kiểu lẫm lẫm liệt liệt, vì vậy nên thẻ từ thân phận cũng để cho em trai bảo quản giúp. Chẳng qua có một số cuộc, yêu cầu phải giao thẻ từ thân phận ra, không cho phép quét võng mạt, mà trong cuộc thi mấy ngày trước, bởi vì gặp chút chuyện, cộng với tính tình hậu đậu của mình, cậu ta đã nhỡ làm mất thẻ từ thân phận, cũng vì vậy mà gặp không ít phiền phức…

Nghĩ tới đây, lông xù bắt đầu xổ ra những cay đắng mà cậu ta đã phải chịu trong lần đó, đúng là nói ba ngày ba đêm cũng không hết: “Khỏi nói, mấy ngày trước là lần thứ hai thẻ từ thân phận của tôi xảy ra chuyện. Lần đầu còn may, quên hay vứt cái nào thì cứ trực tiếp đi làm lại cái đó, nhưng lần thứ hai thì không thuận lợi như vậy. Lần đó tôi có làm gì đâu mà đã bị thông báo là thẻ từ mất hiệu lực, chỗ nào cũng không thể đi, còn nói tôi dùng thẻ từ người chết nữa.”

Lông xù tức giận đến mặt đỏ rần lên, hơi dừng một chút để sắp xếp suy nghĩ rồi lại bắt đầu nói một tràng: “Lúc đó tôi buồn bực vô cùng, rõ ràng rất khỏe mạnh, có thể ăn, có thể uống, có thể hít thở không khí, nhưng người phục vụ lại nói thẻ từ của tôi mất hiệu lực! Vì vậy tôi lập tức tìm người tra xét giúp mới biết khi đó người máy quản lý thẻ từ có chút vấn đề, bởi tôi bất cẩn ném thẻ thân phận ở gần chỗ mấy xác chết nên người máy nhầm lẫn xử lý luôn thẻ của tôi. Cậu nói có buồn cười không, loại chuyện có xác xuất một phần vạn này mà cũng để tôi đụng phải.”

Đúng là hơi xui xẻo, khóe môi Mạc Vấn nhẹ nhàng cong lên một cái rồi lại lập tức khôi phục vẻ mặt không thay đổi như cũ, nhưng vẫn bị lông xù phát hiện. Cậu ta ai oán:

“Tôi đã đem chuyện xui xẻo của mình nói cho cậu nghe rồi, cậu không đồng tình thì thôi, sao lại có thể giống hệt cái đám đồng đội của tôi, nhẫn tâm cười trên nỗi đau của tôi như vậy hả.” Lông xù căm giận không ngớt.

Nghe vậy Mạc Vấn đã có thể hiểu sơ về đám bạn của lông xù.

Cậu bé, bọn tôi buồn cười không phải bởi vì thẻ thân phận của cậu bị gạch bỏ… Cậu không biết sao, cái buồn cười là cách nói chuyện của cậu nha.

Có điều, đã biết chuyện mấy ngày trước người máy quản lý thẻ từ gặp trục trặc cũng xem như tin vui ngoài ý muốn. Chỗ đột phá, có khả năng chính là chỗ này!

Suy nghĩ một hồi, cảm thấy giả mạo người bị nhầm lẫn gạch bỏ thân phận có vẻ khả thi. Mạc Vấn mở mắt ra, mở miệng hỏi: “Vậy cũng xem như sai lầm nghiêm trọng, chắc hẳn tin tức đã bị nhiều người biết rồi.”

“Đúng đấy, chắc chắn.” Lông xù gật gật đầu nói tiếp kết cục: “Không lâu sau thì có không ít truyền thông canh giữ trước cửa quan chức, truy hỏi tại sao công việc vần sự cẩn thận, nghiêm túc như vậy lại để một người máy lỗi làm, có phải trong đó có chuyện gì không muốn người khác biết không.”

Nói tới chỗ này, cậu ta cười nhạo một tiếng: “Đám quan chức kia đúng là nên chịu một chút dạy dỗ, vấn đề thế này một khi xuất hiện, tuyệt đối là sai lầm trí mạng. Người máy sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra trục trặc, hằng năm đều có phí bảo trì, chỉ vì mấy năm trước không gặp sự cố nên hôm nay bọn họ mới ôm tâm lý may mắn mà bỏ túi thứ không thuộc về mình.”

Xem ra bất kể là tương lai hay quá khứ, chuyện đục nước béo cò không hề thiếu… Mạc Vấn cảm thán.

“Có điều coi như bọn họ sửa chữa sai lầm xong thì chức vụ này cũng khó có thể làm tiếp.” Nói tới chỗ này, lông xù nháy mắt với Mạc Vấn một cái: “Đây chính điều tôi thích nhất ở nơi này, quyết không bao che bất cứ người nào phạm sai lầm.”

Thực sự là một thanh niên yêu nước! Mạc Vấn cười cợt trong lòng, mở miệng vạch ra lỗ hổng của công việc quản lý thẻ từ thân phận lần nữa: “Nếu như những phần tử tội phạm không có thẻ từ thân phận cũng trà trộn vào giả mạo người bị hại bị gạch bỏ nhầm thì sao, vậy không phải mọi chuyện sẽ rối tung lên à?”

Sao có thể! Lông xù bị vẻ mặt không tin tưởng của Mạc Vấn đâm trái tim cậu ta đau nhói, vẻ mặt cô cùng đau đớn nói: “Không thể dựa vào người máy cho nên sau đó tất cả đều đổi thành nhân công. Kẻ phạm tội sẽ có ghi chép với ảnh chân dung mà, chỉ cần quét mặt kẻ đó, đối chiếu hồ sơ phạm tội thì kẻ đó không thể thoát được, huống chi cha tôi nghiêm…”

Nói tới chỗ này, lông xù biết mình lại nhanh miệng cho nên không tiếp tục nói nữa, cậu ta lập tức chớp chớp mắt, khô khốc nói: “Nói chung, cậu không cần lo lắng phần tử khủng bố có thể trà trộn vào là được.”

Mạc Vấn: “...” Thiếu niên, cậu có biết cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi không?

Biết mình suýt chút nữa lỡ lời, lông xù không tiếp tục nhiều chuyện như trước nữa mà vùi đầu vào ăn cơm. Nhìn thân thể cậu ta không đặc biệt cao to nhưng vẫn có thể ăn hết năm bát cơm, còn không bao gồm thức ăn.

Mà Mạc Vấn đã moi được tin tức cậu muốn cho nên cũng không mở miệng nói thêm gì nữa, vì thế trên bàn cơm chỉ còn lại tiếng va chạm của bát đũa mà thôi.

Sau khi ăn xong, lông xù lập tức đi lấy cơ giáp của cậu ta. Trước khi đi, cậu ta nói với Mạc Vấn trường học cậu ta ở thủ đô Newlin, nếu kỹ năng của Mạc Vấn trâu bò như vậy thì chắc chắn họ còn có thể gặp lại nhau.

Lông xù đi rồi, Mạc Vấn nhai lại những gì đối phương đã nói một lần nữa, cậu khẽ mỉm cười: Cậu nhóc này rất kiêu ngạo, có lẽ thành tích học tập ở trường học cũng số một số hai.

Có điều, thủ đô ngàn năm sau sao, đúng là cậu muốn đi đến đó thử, xem nó có hình dáng thế nào thật.

Nhưng mà, trời cũng không còn sớm nữa, với lại không có thẻ từ thân phận thì không thể ở trong khách sạn hợp lệ được, cho nên Mạc Vấn tốn không ít thời gian mới có thể tìm được một cái khách sạn nho nhỏ chấp nhận cho cậu ở một đêm.

Đây là buổi tối đầu tiên khi cậu tới nơi này, Mạc Vấn cứ nghĩ chắc cậu sẽ rất khó ngủ nhưng có lẽ do cả ngày mệt mỏi rã rời cho nên không mất bao lâu, cậu đã ôm suy nghĩ sáng mai đi làm thẻ từ thân phận rồi ngủ thẳng đến hừng đông…

Thật sự muốn biết những người ở thời nhà Đường, sáng sớm lúc chải đầu bọn họ có thấy mệt hay không.

Tối qua Mạc Vấn thông minh không xõa tóc ra, cho nên công việc chải chuốt sau đó cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ mất một lúc, cậu đã có thể gọn gàng, nghiêm chỉnh ra ngoài gặp người được rồi.

Từ hôm qua khi vừa tới nơi này, Mạc Vấn đã bị xem là người ngoài. Nơi nho nhỏ kiểu vầy, chỉ cần xuất hiện một chuyện kỳ lạ đã có thể truyền đi khắp nơi. Có phụ trợ sư lấy cành cây làm vật môi giới, có người cầm gậy làm môi giới, hay thậm chí là tảng đá hay hộp âm nhạc, tuy rằng item vô cùng kỳ quặc, không có cái nào giống cái nào, nhưng đều có chung một đặc điểm là nhẹ nhàng dễ cầm nắm. Bỗng nhiên xuất hiện một người ôm đàn thì đúng là khó có thể không làm người khác chú ý được.

Vì vậy lúc Mạc Vấn hỏi thăm đường đi đã có không ít người ‘nhiệt tình’ chỉ dẫn, cũng nhờ thế mà cậu đã nhanh chóng tới được nơi quản lý thẻ từ thân phận. Quả nhiên từ bên ngoài vào trong, đã không còn nhìn thấy một người máy nào.

“Tên.”

Cái nơi nho nhỏ này lại xuất hiện thêm một người xui xẻo nữa! Vị nhân viên chính phủ khi biết được mục đích của Mạc Vấn tới đây đã kinh ngạc một hồi rồi sau đó mới bình tĩnh bắt đầu xử lý công việc.

“Mạc Vấn.”

“Họ gì.”

“...”

Mạc Vấn câm nín…

Lần này, nhân viên chính phủ không nhìn những tin tức nối đuôi xuất hiện trên màn hình mà quay đầu, cẩn thận quan sát mặt mũi Mạc Vấn rồi mới nói một câu: “Khó trách.” Sau đó lại không tiếp tục truy hỏi cậu họ gì nữa.

Mạc Vấn: “...”

Anh hai, anh nói chuyện không rõ ràng làm tôi cảm thấy hoảng sợ quá. Tuy rằng không rõ ý tứ của anh ta là gì nhưng Mạc Vấn luôn cảm thấy vấn đề này có vẻ rất lợi hại.

“Thêm một vấn đề nữa, tuổi tác bao nhiêu.”

“26.”

“...” Lần này đến lượt nhân viên đăng ký tư liệu câm nín, chỉ thấy anh ta quay đầu nhìn Mạc Vấn thật sâu rồi bỗng nhiên nói ra một câu không rõ đâu đuôi: “Cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi.”

Tôi không đoán, tôi không đoán được không.

Môi Mạc Vấn khó khăn giật giật, cậu đánh giá người đàn ông trung niên, thân thể hơi mập mạp cùng với mái tóc ngắn màu nâu trước mặt, trong lòng suy đoán giảm xuống số tuổi có thể là tuổi thực tế của người nọ.

“35?”

“Cái gì!!!” Lần này vị nhân viên kia chấn kinh rồi: “Bộ tôi nhìn già như vậy sao? Tôi mới hai mươi chín tuổi thôi!”

Tiếp đó, anh ta như nghĩ tới điều gì, tâm tình lại bình tĩnh lại, dùng một loại ánh mắt tôi hiểu, cậu hiểu nhìn Mạc Vấn. Anh ta thở dài một hơi, khuyên: “Cậu tưởng rằng quấy rầy tâm tình tôi thì có thể làm tôi luống cuống tay chân để cậu nhân cơ hội làm giả tuổi tác à. Tôi nói cho cậu biết, ánh mắt tôi rất tinh tường! Một thanh thiếu niên nhiều nhất chỉ mới tốt nghiệp trung học như cậu mà cũng muốn mượn lần sai lầm này để trốn học à?”

Nói tới chỗ này, anh ta còn cố ý dừng lại một chút, giọng nói kéo dài, nhấn mạnh từng chữ: “Thiếu niên à, bàng môn tà đạo là không được!”

Mạc Vấn: “...”

Cậu thật sự muốn quỳ tại chỗ rồi! Cậu thật oan ức, cậu thật khổ sở!!!

Cậu cần phải bình tĩnh!

Mạc Vấn hít sâu một hơi, suy nghĩ xoay tròn trong đầu một vòng: Cải tuổi thì cải tuổi, xem dáng dấp mình như vậy dù có kiên trì nói đã 26 cũng không có ai tin, mà thôi, chỉ cần có thẻ từ chứng mình thân phận là được rồi.

Nghĩ tới đây, Mạc Vấn châm chước báo một con số mà hai bên có thể chấp nhận: “Được rồi, năm nay tôi vừa vặn 20.”

Lần này vị nhân viên chính phủ kia cuối cùng cũng xem như chấp nhận, chỉ thấy ngón tay anh ta linh hoạt nhấn nhấn mấy lần trên không trung, sau đó mới quay đầu nói với Mạc Vấn: “Đến quét võng mạc đi.” Nói xong giống như còn canh cánh việc báo tuổi tác vừa rồi, nói thêm: “Sớm thành thật như vậy không tốt sao, cần gì phải chờ đến lúc tôi bắt được mới chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.