CHƯƠNG 13: VỤ ÁN THỨ NĂM
"Ngươi đã gợi ý cho hắn ta con số cuối cùng chưa?" - Tên quỷ hỏi, hắn ta đang xem xét lại tiến độ kế hoạch của mình.
"Thưa chủ nhân, tối nay - tôi sẽ hoàn tất mọi việc. Đó chính là dấu hiệu cuối cùng." - Tên quỷ hầu bình tĩnh đáp lại, hắn ta cũng khá đắc ý với thủ pháp gây án của mình.
"Nhân tiện, điều tra người bên cạnh tên hậu duệ họ Liễu là ai cho ta."
Tên quỷ hầu lại nói. "Tôi vốn dĩ có thể điều tra ra. Thế nhưng, sức mạnh của THIẾU CHỦ đang ở bên cạnh hắn, tôi không thể tới gần."
Chợt nghĩ ra điều gì đó, tên quỷ bật cười: "Mục Nhất Dương cũng ở đó sao? Không ngờ lại dễ dàng như vậy. Haha, tốt lắm. Làm xong chuyện này, ngươi sẽ được thưởng. Bây giờ, mau đi thực hiện đi..."
Tên quỷ hầu niệm một vài câu thần chú. Hắn bước ra khỏi nơi đó, lao mình vào đêm đen. Đây sẽ là lần gợi ý cuối cùng? Hắn không cam chịu. Hắn thích thú với việc tra tấn người khác, hắn thoải mái khi nhìn những con mắt trợn trừng bất lực đó....
................................................
Cao Minh đã mấy đêm không ngủ, anh suy nghĩ về hai vụ án gần đây.
Vụ án của nữ sinh kia, hung thủ ra tay thật dã man. Còn vụ án của Tiểu Dung, cô bé chỉ mới bảy tuổi, vậy mà đã phải chịu những điều khủng khiếp như vậy.
Từ khi anh biết được sự thật về thân phận của mình, Cao Minh luôn hoài nghi: "Mình có nên tồn tại trên đời này? Bố mẹ mình là ai?"
Chỉ vì anh tồn tại, 4 con người đã chết.
Chỉ vì anh tồn tại, cô gái và bà lão gia nô cũng bị liên lụy.
Anh có muốn tiếp tục chiến đấu? Điều đó rất khó, bởi vì anh còn chẳng biết phải chiến đấu với ai... chiến đấu để làm gì! Tại sao càng trưởng thành, con người ta càng cảm thấy cô đơn? Anh không tìm được mục đích cuộc sống của mình, chẳng lẽ cứ để nó trôi đi như vậy sao?
..............................................................
Người đàn ông lớn tuổi, máu chảy đầm đìa..... người đó đang bất tỉnh..........
Tên quỷ hầu ung dung vác người đó lên. Hắn đang nghĩ xem, "mình thích cái gì nhỉ?" Lần trước, mật mã của hắn thuộc về Tâm lí học và Xã hội học, lần này sẽ là gì đây? Vừa đi, vừa hát mấy câu vu vơ, vừa thầm tính toán.
À, nghĩ ra rồi.
Hắn nhẹ nhàng lôi cây thập tự trên xe ra, tìm kiếm cả hộp đinh vít. Hắn đóng đinh người đàn ông lớn tuổi trên đó, tư thế giống như Chúa cứu thế bị đình tội.
Kiếm được một mảnh giấy ở đâu đó, hắn viết:
"604 - Grêgôriô I
1589 - Peter Binsfield"
Hắn rạch bụng người đàn ông, nhét mảnh giấy vào và...khâu lại. Các động tác tuyệt đối chính xác, hắn cứ như một bác sĩ phẫu thuật chuyên nghiệp.
Làm xong mọi chuyện, hắn khẽ cười: "Lần này, Tôn giáo vậy, thật dễ dàng cho các ngươi...."
..................................................
Đêm nay, khi Cao Minh và Mục Nhất Dương đang ngủ thì tiếng chuông điện thoại vang lên....
Cao Minh nặng nề tỉnh lại. Mấy hôm nay, anh đã không ngủ được rồi. Nhìn loanh quanh, anh lại thấy Mục Nhất Dương ôm mình, cả tay chân đều rúc vào người anh. Chẳng lẽ ở đây lạnh đến thế sao?
Cao Minh bỏ qua tiếng chuông điện thoại, anh cầm lấy điều khiển, điều chỉnh lại nhiệt độ căn phòng. Lát sau, khi Mục Nhất Dương đã bắt đầu thả lỏng, anh mới gọi lại cho Phùng Quách.
"Alo, Phùng Quách, có chuyện gì vậy?"
(.....................)
"Được, tôi sẽ đến đó ngay!"
Cao Minh muốn rời giường nhưng Mục Nhất Dương cứ quấn lấy anh như con bạch tuộc, anh đành phải đánh thức cậu dậy, nhẹ nhàng hỏi cái người đang mê sảng kia.
"Cậu có muốn đi cùng tôi?"
Mục Nhất Dương chuyển mình, xoay người về phía bên kia, mệt nhọc nói. "Không, anh cứ đi đi, tôi buồn ngủ lắm..."
Cao Minh nhanh nhẹn thay quần áo rồi đi tới hiện trường vụ án. Vừa mới bước chân ra khỏi cửa,anh đột nhiên quay về.
"Bọn họ đang truy sát mình, lần trước cậu ta cũng bị liên lụy."
"Cậu ngoan ngoãn ở đó cho tôi. Tôi đã cầm chìa khóa. Cậu phải nhớ, bất kì ai gọi cũng không được mở cửa..." - Cao Minh thận trọng nhắc nhở Mục Nhất Dương. Anh rất sợ, thực sự rất sợ cậu lại xảy ra chuyện.
"Được rồi, biết rồi mà, anh mau đi đi..." - Mục Nhất Dương uể oải đáp, đầu óc cậu vẫn còn mơ màng, không thể tiếp thu.
Cao Minh mang theo chìa khóa nhà, lập tức li khai.
................................................
Vụ án thứ năm....
Thời gian tử vong: 23h30 - 24h00 cùng ngày...
Địa điểm: Phòng bệnh VIP - Bệnh viện A thành phố Thiên Thành...
Nạn nhân là Chu Liêm, nam, 54 tuổi, bệnh nhân của bệnh viện, chết do mất quá nhiều máu. Hung thủ đóng đinh nạn nhân trên cây thập tự.
Theo pháp y, bụng nạn nhân bị mổ ra rồi khâu lại. Trong dạ dày, nhân viên phẫu thuật tìm thấy một mẩu giấy, trên đó có viết:
"604 - Grêgôriô I
1589 - Peter Binsfield"
Điều kì lạ là, chữ viết trên mẩu giấy không hề bị nhòe, mặc dù đã thấm dịch dạ dày của nạn nhân......
Cao Minh càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, mọi việc cứ diễn ra như vậy. Anh xem xét lại hiện trường vụ án, không phát hiện điều gì khả nghi liền vội vã về nhà. Anh lo lắng rằng cái người đang nằm ở nhà... sẽ xảy ra chuyện.
Trước khi xuất phát, anh kiểm tra xe kĩ lưỡng.... đề phòng điều gì đó xảy ra. Quả nhiên, thắng xe đã bị hỏng, bình xăng cũng rò rỉ..... Nếu trực tiếp phóng xe đi, chết là cái chắc.
Để đảm bảo an toàn, anh quyết định đi bộ...
...........................................
Tên quỷ hầu đã theo dõi Cao Minh từ xa. Hôm nay, sức mạnh của Thiếu chủ không ở bên Cao Minh. Hắn cười lạnh, "Lần này có thể lập công lớn rồi!". Hắn nhất định phải biết được người đó là ai.
Hắn tiến lại gần Cao Minh, nhìn kĩ khuôn mặt điển trai kia.
Bỗng dưng, hắn hốt hoảng cứ như có một tia sét chạy qua bên tai. "Không thể nào. Người đó sao lại là...?"
............................................
"Thưa chủ nhân, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ." - Tên quỷ hầu ngắn gọn báo cáo.
"Vậy còn, chuyện ta bảo ngươi? Đã tìm ra hắn là ai chưa?" - Tên quỷ hỏi, hắn ta hứng thú với truyền nhân nhà họ Liễu.
"Hôm nay, hắn không đến hiện trường, tôi tạm thời không thể tìm được hắn...." - Tên quỷ hầu nói dối, hắn đang muốn che dấu cho Cao Minh sao?
"Nhất định phải tìm được. Dù có phải lật tung cả thành phố này lên, cũng phải tìm ra hắn cho ta!" – Sự kiên nhẫn đã không còn, hắn ta rất muốn biết thân phận của Liễu Minh, để có thể lo trước mọi chuyện, đánh phủ đầu phòng khi bất trắc.
Tên quỷ chỉ còn cách nghe theo: "Vâng!"
........................
Cao Minh trở lại căn hộ. Ngôi nhà không có dấu hiệu bị đột nhập, người đang ngủ cũng bình an vô sự. Thật may quá!
Đã hơn ba giờ sáng rồi. Ngoài trời đang rất lạnh, anh không muốn ngay lập tức chui vào chăn, làm ảnh hưởng đến Mục Nhất Dương mà chỉ ngồi một lát trong phòng. Lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt cậu đang ngủ, anh bỗng dưng thấy luyến tiếc..
"Cứ mãi như vậy thì tốt rồi!"