CHƯƠNG 48: NƯỚC MẮT - HỢP THỂ
Cao Minh đã tới nhà Tống Minh Chi - nơi mà ông lão cảm nhận được sức mạnh của Mạc Nguyên cùng Mạc Vĩnh. Thế nhưng, anh bị tấn công bất ngờ, không kịp trở tay, không kịp thắc mắc.
"Đây là đâu?"
Tỉnh lại, đầu anh có chút choáng váng. Vì đôi mắt đã bị che lại nên anh không thể nhìn thấy được mọi thứ xung quanh. Anh thử lắng nghe một chút, nơi đây khá yên tĩnh, vẫn là mùi hương đó, không khí cũng khá quen thuộc. Vậy là anh đang ở trong ngôi nhà của Tống Minh Chi.
"Giọng nói đó cũng chính là của bà ta!" - Cao Minh nghĩ thầm.
"Thế nhưng, tại sao bà ấy lại làm vậy?
Người phụ nữ này quả thật không đơn giản, rốt cuộc thì bà ta đứng về phía nào?
Ban đầu, bà ta thần thần bí bí, tạo ra các ám hiệu, thử thách để thúc đẩy mình và cậu ta bước tiếp trên con đường này. Bà ta là vợ cũ của tướng lĩnh Huỳnh Đức Duẩn, là chị gái của hoàng hậu Tống Minh Ngọc, thân phận không thể coi thường. "
Theo nhận định ban đầu của anh, Tống Minh Chi ở cùng chiến tuyến với họ, bà ấy từng một lần bị trọng thương trong lúc tiến hành nghi lễ, và là do tên quỷ đánh lén. Nghĩ đi nghĩ lại, đối thủ lớn nhất của dòng họ anh là gia tộc quỷ, vậy chuyện này cũng do họ gây ra? Nhưng nếu như vậy, tại sao Tống Minh Chi lại tham gia vào vụ này?
"Bà ta đang suy tính điều gì?"
...................................................
Trời nhá nhem tối.
Cuối cùng thì Cao Minh cũng nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Người đó đi lại xung quanh, đi một lát rồi ngừng, bước chân hắn không dứt khoát, hắn thở dài một lát rồi bước ra ngoài. Lát sau, hắn ta quay trở lại, mang theo một vài món ngon lành, giọng nói hắn ồm ồm - cứ như thể bị che đậy bởi một tấm vải nào đó vang lên:
"Bọn họ nói rằng, đây là bữa ăn cuối cùng của anh!"
Cao Minh nghe sao thấy giọng nói này quen quen, nhưng anh không dám chắc. Bởi vì điều này quá mơ hồ. Anh đang bị trói, hai tay bị xiềng xích kéo sang hai bên, chân anh bị chúng cố định bởi một tảng đá rất nặng, rất lớn. Nếu có thể, anh đã thẳng tay kéo phăng tấm vải che mắt xuống để nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
"Cậu là ai?" - Anh mơ hồ hỏi.
"Tôi biết anh, nhưng anh không biết tôi. Và điều đó cũng không quan trọng."
Cao Minh im lặng không nói gì, người đó lại nói tiếp.
"Điều mà anh cần quan tâm ở đây chính là tình thế của mình. Nào, ăn đi". Người đó giơ cao cái thìa trên tay, ý muốn đút cho Cao Minh ăn.
"Không cần" - Anh lạnh lùng lên tiếng.
"Haiz, anh cố chấp như vậy làm tôi khó xử. Có cái này tôi muốn khuyên anh, nếu anh có thể phối hợp tốt, mạng của anh... chúng tôi sẽ cố gắng giữ lại. Tôi không dám chắc là có thể cứu anh, nhưng tôi có thể cứu được Mục Nhất Dương. Khi đó, nếu anh còn sống, chẳng phải rất tốt sao?"
"Cậu ta đang ở đâu?" - Cao Minh không quan tâm đến lời nói của hắn ta mà chỉ nhớ đến cái tên "Mục Nhất Dương" quen thuộc.
"Tôi không biết. Nhưng nếu anh không nghe lời "hắn ta", Mục Nhất Dương có lẽ cũng sẽ chết."
Cao Minh trầm ngâm không nói gì, có thể anh đang suy nghĩ điều gì đó.
"Yêu cầu của chúng tôi đơn giản lắm. Chỉ cần anh chia tay với cậu ta, chúng tôi lập tức thả người."
"Chia tay? Chia tay thì có liên quan gì đến bọn họ?" - Cao Minh nghĩ thầm. Anh không thể hiểu được mục đích thật sự của bọn chúng ở đây là gì.
"Không chỉ chia tay, anh còn phải nói những lời cay đắng trước mặt cậu ấy." - Người đó tiếp tục nhắc nhở anh.
Cao Minh khó hiểu tột cùng: "Tại sao phải làm vậy?"
"Chúng tôi cần nước mắt của cậu ta"
"Nước mắt của cậu ấy?". Cao Minh vẫn chưa hình dung được suy nghĩ của bọn chúng.
"Đúng vậy?"
Dường như bọn chúng đang chuẩn bị làm một việc nào đó. Cao Minh có chút lo lắng: "Các ngươi định làm gì?"
"Ồ, vậy là anh không biết gì hết sao? Nước mắt của cậu ta, là chất xúc tác khiến hai viên đá quay trở lại hình dáng ban đầu của nó."
Thấy dáng vẻ mơ hồ của anh, người đó lại tiếp tục giải thích: "Hai viên đá ĐEN VÀ TRẮNG, chúng được tạo ra từ một viên ngọc có tên là Linh Thạch. Linh Thạch - chính là hiện thân của hoàng hậu Tống Minh Ngọc, hay nói cách khác chính là phụ mẫu của Mục Nhất Dương. Chính vì thế mà năm đó, không ai biết được xuất thân của bà ta. Rồi bà ta cũng trở thành hoàng hậu, viên ngọc đã nhiễm trần khí, nó đã bị biến đổi, mất hết tính "ngọc". Một pháp sư đã tách nó thành hai mảnh, mỗi mảnh được giao cho một thế lực."
"Linh Thạch ban đầu chỉ mang trong nó linh hồn của hoàng hậu. Thế nhưng, từ khi bị phân chia, chúng đã nhiễm khí tính môi trường. Viên đá màu đen nhiễm quỷ khí, viên đá màu trắng thì nhiễm hòa khí, chúng trở nên xung khắc nhau, không thể hợp lại thành một."
Cao Minh vẫn im lặng lắng nghe.
"Và điều kiện để hai viên đá hợp lại làm một chính là: Nước mắt của người mang dòng máu hoàng tộc. Nếu như tôi đoán không nhầm thì anh đã biết rõ thân phận của cậu ta: con trai vua Đường Sinh –Thái Tử Đại Địa Đường Tử Hàn. Cậu ta là người còn lại duy nhất mang dòng máu đó - và cũng là người duy nhất có thể thực hiện kế hoạch của chúng tôi." - người đó lại tiếp tục.
"Tại sao các người lại muốn thống nhất hai viên đá đó?" - Cao Minh ngờ vực.
"Chúng tôi muốn hồi sinh một vài người, bởi vì Linh Thạch có thể thực hiện được tất cả mọi điều ước trên đời. Hắn ta (ý chỉ tên quỷ) muốn hồi sinh thiếu chủ của hắn - Phương Thế Phong, lí do làm sao thì ta không biết. Ái chà, hình như hắn còn muốn hồi sinh cả Liễu Lệ Nhiên - cô gái của dòng họ anh."
Cao Minh chấn kinh, suy nghĩ của anh lại trở nên phức tạp hơn. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao tên quỷ lại muốn hồi sinh tiền bối của mình? Nếu mục đích của hắn là khôi phục gia tộc đã đổ vỡ - thì hắn ta phải đề phòng và diệt trừ mọi tai họa trước chứ!!!
Nếu chỉ đơn thuần như vậy, Tống Minh Chi có can hệ gì? Chuyện này càng lúc càng khó hiểu rồi!
Như nhìn được thắc mắc trên khuôn mặt anh, người đó lại tiếp tục:
"Anh đang nghi hoặc rằng tại sao Tống Minh Chi lại xuất hiện ở đây sao? Để tôi nói cho anh nghe điều này trước đã."
"THIẾU CHỦ của hắn - Phương Thế Phong, đã bị chính tay Liễu Lệ Nhiên giết chết. Tưởng chừng như cậu ấy sẽ ra đi vĩnh viễn, tứ hồn thất vía sẽ hóa thành hư không. Nhưng may mắn thay, Liễu Lệ nhiên ra tay xong thì không dọn dẹp hậu quả, hắn (tên quỷ) đã kịp thời gom lại một trong bảy vía củathiếu chủ. Khi trở về, ông ta nghe tin Quỷ Vương - Phương Thiết Bạch đã chết, nên đã xuyên không tới 647 năm sau."
"Mười năm trôi qua, ông ta đã nắm được thời cơ, liền liên thủ với Tống Minh Chi. Bà ta muốn đứa con của mình sống lại nên đã lập nên kế hoạch này. Quả thật thì "đáng sợ nhất chính là lòng dạ đàn bà", bà ta đã thao túng các anh rất lâu rồi, chiếm được hoàn toàn lòng tin của các anh. Tuy nhiên, có một điều mà bà ta không thể lường trước là Huỳnh Đức Duẩn - người chồng đáng trọng của mình lại biết được kế hoạch này, và ông ta ra sức ngăn cản. Và không theo kế hoạch - con cờ này cũng phải hi sinh."
Cao Minh lúc đầu kinh ngạc, nhưng nghe người kia nói, anh cũng hiểu được mọi chuyện.
"Tại sao cậu lại nói cho ta biết chuyện này?"
"Để giải đáp mọi nghi vấn trong lòng anh. Chắc anh chẳng vui vẻ gì khi chết mà không biết tại sao mình chết đâu nhỉ?".
"Mục đích của bọn họ, nói thật thì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi. Tóm lại, tôi khuyên anh, một lát nữa hãy nghe lời bọn họ một chút, anh cũng sẽ không bị tổn thất."
Cao Minh tuyệt nhiên không đáp lại.
Một tiếng gọi ở bên ngoài vọng tới: "Kha Đông"
"Được, ta tới ngay!".
Kha Đông nhìn lại Cao Minh một lần nữa rồi nhanh chóng li khai.
"Người đó tên là Kha Đông sao? Giọng nói của hắn... có phần quen thuộc." - Cao Minh suy nghĩ.
...............................................
Mục Nhất Dương đã tới nơi mà Kha Đông nói. Thức ăn ở đây ngon tuyệt, cậu ăn uống đã đời một phen mà không hề lo nghĩ bất cứ điều gì.
Kha Đông không biết lên tiếng thế nào thì Mục Nhất Dương đã mở lời trước: "Hồi nãy đi ngang qua đây, tôi thấy có một căn nhà bên hồ rất đẹp, chúng ta có thể tới đó không?"
Nên trả lời sao đây? Thực lòng thì Kha Đông không muốn hại cậu ta, nhưng nếu ngay bây giờ hắn tạo phản, mọi chuyện cũng chỉ thêm rối. Thôi thì lát nữa hắn sẽ tùy cơ ứng biến.
.................................................
Kha Đông rời đi được vài phút thì cửa phòng mở ra. Nhiệt độ bỗng thay đổi rất nhiều - Cao Minh cảm thấy vậy. Anh cảm thấy như mình đang ở trong một cái lò nung vậy. Chuyện gì đã xảy ra?
Giọng nói sắc sảo của Tống Minh Chi cất lên: "Ngươi đã nghe Kha Đông kể hết mọi chuyện rồi. Nếu như chút nữa mà không làm theo, ta sẽ hành hình ngươi. Nếu ngươi chết, Mục Nhất Dương cũng không sống dễ dàng gì. Ngươi nên tự biết an phận."
"Tại sao?" - Cao Minh thản nhiên nói. "Cậu ấy là cháu bà, là con của em gái bà!"
"Haha. Ngươi nói đến Tống Minh Ngọc sao? Nó đâu phải tiểu muội đáng thương của ta! Chính nó..... chính nó....." Nói đến đây, Tống Minh Chi tức giận, đay nghiến: "Chính vì nó quá ngu ngốc, nên mọi thứ mới rắc rối như bây giờ. Chính là nó.... nó đã bức ta hại chết tiểu Nguyệt (con của Tống Minh Chi). Không, chính ả đã giết con ta. Mối thù này ta nhất định phải báo."
"Ta không hiểu, hoàng hậu chính là nguyên nhân của mọi chuyện sao?" - Cao Minh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh.
"Hừ....ngươi đã bao giờ tự hỏi rằng, tại sao Mục Nhất Dương có thể sống lại sau khi đã chết rất lâu chưa? Ngươi đã bao giờ thắc mắc là tại sao linh hồn của Phương Thế Phong lại có thể ở trong thân thể Mục Nhất Dương mà không có một chút tác dụng phụ nào ? Chính là vì.... mệnh căn của chúng quá đồng nhất, giống như là cùng một mẹ sinh ra."
Cao Minh biến đổi sắc mặt: "Chẳng lẽ????"
"Đúng vậy đấy. Phương Thế Phong và Mục Nhất Dương là hai anh em cùng mẹ khác cha. Tống Minh Ngọc - ả ta đã từng có một thời ân ái triền miên với Phương Thiết Bạch. Thế nhưng sau này, không hiểu sao nó lại được làm hoàng hậu, còn mang thai thái tử. Nếu ta đoán không nhầm thì có một người đã xen vào giữa ả và Phương Thiết Bạch. Vì vậy sau khi sinh ra Phương Thế Phong, nó đã để cho đứa bé mồ côi mẹ."
"Hừ... ngươi nghĩ nguyên nhân của cuộc chiến đó chỉ đơn thuần là vì lòng ganh ghét thôi sao?
"Năm đó, ta vì bảo vệ người chồng yêu quý của mình mà đã trở thành kẻ nhẫn tâm - giết chết chính đứa con gái của mình. Bây giờ, ta muốn thay đổi tất cả, ta muốn sống với gia đình ta, muốn hạnh phúc với họ cả đời."
"Không, bà đừng ảo tưởng và mù quáng nữa. Cái gì đã là quá khứ rồi thì để nó ra đi, đừng hoài niệm."
Cao Minh chưa kịp nói hết câu thì Tống Minh Chi ngắt lời.
"Im đi. Nếu ta không thể hạnh phúc thì các ngươi đừng hòng sống tốt. Hừ, mà ngươi có biết, ai là người đã xé bức thư kia, châm ngòi li gián giữa Phương Thế Phong và Liễu Lệ Nhiên không? Chính là ta. Đúng vậy! Lúc đó con của ta đã chết, bọn họ còn đáng chết hơn, ta muốn tất cả bọn chúng đều đau khổ như ta, không ai có thể cười nhạo ta cả."
"Bà thật quá ích kỉ!". - Cao Minh nặng nề nói.
"Cứ cho là vậy đi. Ngươi xem, ta ích kỉ, nhưng kết quả là ta có thể hạnh phúc. Còn các ngươi thì sao? Lòng tốt của các ngươi có được báo đáp không? Ta không muốn làm người tốt, ta chỉ muốn sống tốt. Thế cũng không được sao?"
Lúc này, ở bên ngoài, Mục Nhất Dương đã bước tới cửa, cậu mở cánh cửa ra. Cao Minh và Tống Minh Chi đang ở trước mặt, Mục Nhất Dương vội mừng, định cất lên tiếng gọi thì Mạc Vĩnh không biết từ lúc nào đã chế áp cậu, nhấn đầu cậu xuống sàn nhà đánh "rầm" một cái. Cao Minh cảm nhận được linh lực quen thuộc liền hét lên: "Dương Dương, chạy đi!"
Thế nhưng, không còn kịp nữa rồi, Mục Nhất Dương đã ngất đi và bị trấn áp - cũng giống như Cao Minh vậy.
Tên quỷ từ đâu bước tới, hắn lấy ra từ trong quan tài của Phương Thế Phong một chiếc hộp đen. Tiếp theo, hắn dùng dao, cắt một vệt trên tay Mục Nhất Dương, dùng rất nhiều máu của cậu vẽ lên chiếc hộp đựng linh hồn đó một chiếc đầu lâu.
Mục Nhất Dương đang bất tỉnh cũng phải khóc ré lên, Cao Minh thấy vậy nên rất đau xót: "Các người định làm gì vậy?"
Tống Minh Chi tháo tấm vải bịt mắt anh ra, để anh chứng kiến toàn bộ tình cảnh lúc này. Trước mặt anh, Mục Nhất Dương đang chảy máu đầu, trên tay còn có một vết cắt lớn, nửa tỉnh nửa mê, gục xuống, khuôn mặt trắng bệch, không còn sức sống.
"Dương Dương, tỉnh lại, không được buông thả như vậy."
"Cậu tỉnh lại mau, nếu không đừng trách tôi!"
Tiếng la hét của Cao Minh cuối cùng cũng len lỏi được vào vách tai Mục Nhất Dương. Cậu tỉnh lại, ngơ ngác nhìn xung quanh, nhìn thấy Tống Minh Chi, tên quỷ, Mạc Vĩnh rồi đến Cao Minh. Khuôn mặt anh đang lo lắng cực độ. Mệt! cậu quan sát xung quanh, cậu nhìn thấy hai viên đá đang được đeo trên cổ mình, lại nhìn xuống mấy sợi dây xích đang chế cậu mình và Cao Minh. Mục Nhất Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không thể làm gì khác, chỉ đành lực bất tòng tâm.
Tên quỷ nhắc nhở Tống Minh Chi: "Bà nói là đã có cách lấy được nước mắt của nó, nhưng bây giờ thì sao?"
"Ta đã nghĩ bọn chúng yêu nhau sâu đậm, nhưng bây giờ hãy tiến hành theo cách của ông."
"Được."
Tên quỷ bước gần đến Mục Nhất Dương, nâng thật mạnh đầu cậu lên và nói: "Khóc! Khóc ngay cho ta!"
Mục Nhất Dương đã mệt mỏi lắm rồi, không thể nói gì, cậu chỉ thầm nghĩ :"Cái gì? Tại sao ta phải khóc?"
"Bốp!" - Tên quỷ đánh Mục Nhất Dương thật mạnh.
"Dương Dương, bằng bất cứ giá nào cũng không được khóc!" - Cao Minh hét lên, trấn an Mục Nhất Dương, rằng anh luôn ở đây.
"Hừ, đồ khốn, ngươi không chịu khóc chứ gì? Được lắm!".
Nói rồi, tên quỷ tiến lại gần Cao Minh, dùng một lực mạnh nhất, đá liên hồi vào bụng anh, lại dùng tay tát liên tiếp vào mặt anh. Rõ ràng là sức mạnh của con người và ác quỷ khác nhau quá nhiều, dù Cao Minh khỏe mạnh, cứng rắn như thế nào đi chăng nữa thì giới hạn của anh cũng chỉ đạt tới cảnh giới cao nhất của con người mà thôi. Máu trong thân thể anh khuấy động không ngừng, chỉ đợi cơ hội phun ra.
Cao Minh cắn răng chịu đựng, toàn thân anh đang bị những lực vô hướng khắp nơi dồn ép. Tên quỷ ra đòn quyết định, dùng toàn bộ sức mạnh của mình đánh anh.
"Phụt" - Một ngụm máu lớn được phun ra.
Máu chảy ròng từ tất cả các lỗ trên đầu (hai mũi, hai tai, hai mắt và miệng), ngón tay, ngón chân anh - máu chảy không ngừng.
Mục Nhất Dương làm sao có thể kiềm chế được đây? Cậu gắng gượng nãy giờ, nhưng giọng nói Cao Minh lại tiếp tục vang lên : "Không được khóc! Không được khóc. Tôi đã từng chết một lần! Không được khóc"
Mục Nhất Dương nghe lời anh, cố gắng cầm cự.
Tên quỷ khó chịu vô cùng: "Ý chí của ngươi cũng tốt lắm, để xem ta làm thế nào thu phục ngươi!".
"Mạc Vĩnh, đem cái ta đã chuẩn bị tới đây!". - Hắn ra lệnh cho Mạc Vĩnh.
Mạc Vĩnh ngay lập tức thực thi, mang vào một chậu than hồng, vừa mới nung xong.
Tên quỷ gắp một viên than lớn, đưa lên trên cao, đe dọa Mục Nhất Dương: "Nếu ta dùng cái này khắc trên người cậu ta một vài vết sẹo, ngươi sẽ khóc chứ?" - Hắn ta đắc ý cười.
"Không được! A." - Mục Nhất Dương hét lên, nhưng không kịp nữa rồi, hắn ta đã đưa hòn than đỏ rực đó lên trên cánh tay và bụng Cao Minh, một vài mảng da của anh bị cháy. Đau đớn khiến khuôn mặt anh vặn vẹo nhưng Cao Minh vẫn cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không kêu lên một tiếng, anh vẫn còn tỉnh táo nhắc nhở Mục Nhất Dương: "Không được khóc! Nếu cậu khóc, chúng ta sẽ thua, tôi cũng sẽ chết!"
Mục Nhất Dương, khóe mắt đã ươn ướt nãy giờ, nay cũng chỉ vì câu nói của anh mà bình tĩnh lại, nhưng con tim cậu cứ như bị siết chặt, thật đau, thật khó chịu quá! Anh càng kiên định, cậu càng đau lòng hơn nữa.
"Hừ, các ngươi làm ta điên lên rồi đấy, vẫn còn già mồm được..."
Tên quỷ đã không thể bình tĩnh được nữa, hắn ta tức giận cực độ, liền mất hết lí trí, thả viên than xuống, dùng hai đầu que sắt nhọn (Cái que dùng để gắp viên than lên), thẳng tay đâm vào mắt Cao Minh.
Đau đớn khiến Cao Minh hét lên, anh ngất đi.
"Á....... " - Mục Nhất Dương gào thét đến lạc giọng.
Vậy là hết, đôi mắt của Cao Minh đã không còn nữa, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu sẽ biến mất. Tất cả chỉ là quá khứ. Mọi thứ vỡ tan. Mục Nhất Dương không thể tin nổi vào mắt mình, cậu chấn động, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía anh.
Hết rồi.
Một giọt, hai giọt... nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
"Cao Minh...tôi... xin lỗi, nhưng tôi ....tôi......không thể kìm lòng mình được. Tôi không thể ......ngừng khóc .......khi nghĩ đến anh, huhu. Làm ơn, đừng.......đừng bắt tôi chịu đựng, tôi không thể kiềm chế nữa rồi.....tôi yêu anh....."
Run rẩy nói những lời chân thành, Mục Nhất Dương bật khóc nức nở, khóc rất nhiều, khóc cứ như thể hai con mắt sắp rơi ra khỏi tròng.
Và có một điều cậu không biết rằng, hai viên đá ĐEN VÀ TRẮNG, chỉ có thể hòa quyện vào nhau, khi chúng cảm nhận được.... nước mắt..... của kẻ si tình.... và ....của một tình yêu chân thành.
Bỗng dưng, hai viên đá trên cổ cậu, sáng lên...