Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Chương 28: Bệnh viện



Đang thở dài lo lắng đi ra khỏi phòng thi, Hân chạy thật nhanh sang phòng của nó hỏi han nhưng lại không thấy. Mấy ngày rồi không được gặp nó tự dưng thấy nhớ vô cùng. Thường thường thì kì thi nào cũng thế, nó luôn là người bước ra cuối cùng, vậy mà hôm nay lại nhanh nhẹn ra khỏi phòng thi còn sớm hơn cả mình thì thật là lạ. Thấy mấy nữ sinh đứng lại túm tụm trên bục giảng nói gì đó, cô bèn chen vào hỏi thăm

- Các cậu có chuyện gì mà sôi nổi vậy? - Quay sang nhìn mỗi người một cái

- Chả là vừa rồi có người ngất xỉu tại phòng - Một bạn nữ quay Hân nói

- Ngất ư? Ai vậy? - Tò mò

- Là một bạn nữ, để xem nào hình như....hình như tên của bạn ấy là Trương.....À đúng rồi Trương Thùy Linh

- Cái gì? Là con heo sao? - Hân bắt đầu hốt hoảng

- Cậu quen bạn ấy sao?

- Không quan trọng, vậy nó đâu rồi? - Hân bắt đầu lo sợ

- Thầy cô đưa đến bệnh viện rồi

Nghe thấy vậy Hân quay người chạy thật nhanh tìm xe đến bệnh viện, rời khỏi cổng trường được một lúc thì lại sực nhớ rằng mình chưa có hỏi là bệnh viện nào, cô tự cốc cho mình mấy phát vào đầu. Tuy nhiên trong đầu nảy lên suy nghĩ, tình hình khẩn cấp như vậy thì chỉ có thể là bệnh viện WO - bệnh viện gần đây nhất.

Được một lúc thì cũng đến nơi, cô chạy một mạch vào bên trong, đến chỗ quầy y tá thì gấp gáp hỏi

- Chị... chị cho em hỏi, bệnh nhân Trương Thùy Linh nằm ở phòng...phòng nào ạ? - Hân vừa nói vừa thở dốc

- Trương Thùy Linh? - Cô y tá hơi nhíu mày

- Vâng vâng cái bạn mà vừa mới được đưa vào đây cách đây chắc khoảng 5 phút thôi - Hân vội vã nói

- Để xem nào, cô bé đó nằm ở phòng 502. Ơ? Đâu rồi? - Cô y tá vừa nhìn danh sách phòng bệnh vừa nói đến lúc ngẩng mặt lên thì chẳng còn thấy bóng dáng nào trước mặt nữa.

Về phần Hân, cô nàng sau khi nghe cá chị y tá lề mề kia thốt ra số 502 thì như gặp cướp, chạy hết sức đi tìm. Lên đến tầng hai của tòa nhà thì thấy một cô giáo ngồi ở dãy ghế chờ bên phải hành lang. Nói chính xác thì cô giáo đó là người coi môn Toán của cô, người này đối với cô mà nói thì có ấn tượng vô cùng sâu sắc, coi thi chặt không thở nổi, bảo sao vừa nhìn thấy đã nhận ra liền . Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!!! Cô đứng tại chỗ 2 phút, lấy lại tinh thần sau đó mới nhanh chân bước đến

- Dạ chào cô - Ngoan ngoãn cúi đầu chào

- Em là? - Cô giáo hơi ngạc nhiên

- Dạ em là bạn thân của bạn nữ nằm trong này - Tay chỉ vào căn phòng cấp cứu ngay trước mặt

- À thì ra là vậy, em có biết tại sao bạn lại như thế không?

- Dạ thật sự là chúng em bận ôn thi nên cũng không gặp nhau nhiều,vừa rồi em mới biết chuyện - Hân cảm thấy có lỗi

- Em ấy vừa mới nộp bài thi thì ngã xuống sàn. Làm cho cô cũng cảm thấy hốt hoảng

"Reng reng" Điện thoại cô giáo reo lên

- Em nghe

- Dạ được rồi, em về ngay

- Thật xin lỗi, hiện tại cô phải về nhà gấp. Có lẽ phải phiền em ở lại đây rồi - Cô giáo đứng dậy áy náy nhìn Hân

- Dạ vâng ạ, phiền cô thế này em cũng cảm thấy áy náy lắm. Cảm ơn cô rất nhiều - Hân cúi đầu

- Không có gì, em ở lại chăm sóc tốt cho bạn nhé, cô đi được

- Vâng, tạm biệt cô

Hân đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh lo lắng. Cái đồ heo ngốc này,chăm sóc bản thân kiểu gì vậy trời? Chờ mi tỉnh lại ta sẽ cho biết tay.

- À đúng rồi phải gọi cho chồng nó ngay - Vội vàng lấy điện thoại ra thì sức nhớ mình làm gì có số của anh, cô thở dài thất vọng rồi lại bỏ điện thoại vào trong cặp

"Tinh tinh " Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã mở ra, thấy bác sĩ cùng một y tá đi ra, cô vội vàng bước đến rối rít hỏi

- Bác sĩ..bác sĩ bạn cháu sao rồi?

- Cô bé không sao, lí do bị như vậy là làm việc quá sức, giấc ngủ không đạt yêu cầu và đặc biệt là vấn đề về dinh dưỡng

- Vấn đề dinh dưỡng? Do ăn quá nhiều chăng? Một ngày nó ăn 4 bữa cơ mà - Hân thắc mắc hỏi

- Ngược lại điều đó. Có vẻ như cô bé bỏ bữa khá nhiều nên không đủ dinh dưỡng cộng thêm làm việc quá sức dẫn đến cơ thể bị suy nhược. Dù sao gia đình cũng phải chăm sóc tốt cho bệnh nhân, tránh có lần sau nếu không sẽ nặng hơn bây giờ - Bác sĩ nói một nèo làm Hân hết hồn

- Dạ vâng, gia đình sẽ chú ý hơn. Vậy giờ cháu vào thăm được chưa ạ?

- Có thể nhưng tránh làm bệnh nhân mệt mỏi

- Vâng cháu nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ

Nói rồi cô bước nhanh vào bên trong, nó vẫn đang nằm ngủ trên giường bệnh, khuôn mặt xanh xao không còn sức sống. Trên tay vẫn còn đang gắn ống truyền nước, trông nó gầy đi trông thấy. "Con nhỏ ngốc nghếch này, mới mấy ngày không gặp mà nó đã hại bản thân thế này đây, đúng là đồ con heo ngu ngốc mà!!!" Đứng lẩm bẩm trách móc nó mà nước mắt không tự chủ mà cũng rơi xuống. Lúc này cô cảm thấy thương nó, chưa bao giờ cô thấy nó quyết tâm thế này, ôn bài thế nào lại làm cho bản thân bị dày vò. Tưởng rằng nó nói thế thôi ai ngờ nó lại làm đến vượt sức tưởng tượng. Mà còn chưa kể đến, nếu anh mà biết chuyện thì sẽ cảm thấy thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.