Anh hận cô, mỗi lần
nhìn vào ánh mắt anh thì cô luôn nhìn thấy rõ có sự thù hận, rõ ràng như vậy, nhưng hình như không phải là muốn róc xương róc thịt cô, cô không
nói được cảm nhận của mình trong giờ phút này, người đàn ông này thế
nhưng hận mình.
Cô ngồi lên ghế bên cạnh tài xế, mặt mày rủ
xuống. Cô đã từng nghĩ tới quan hệ tốt nhất với anh trong quá khứ, đó là một ngày, hai người gặp trên đường, anh dừng bước, chào hỏi cô, còn nhớ cô từng là bạn học của anh, vậy là tốt nhất. Kém nhất, cũng không coi
là kém cõi nhất, nhưng có khả năng nhất, nhưng mà cũng chỉ là anh hoàn
toàn không biết cô là ai. Loại cảm giác này không phải chưa từng có, sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, cả lớp cùng đi ăn bữa cơm
chia tay, cô lấy dũng khí cầm một ly rượu tới trước mặt anh, mời anh một ly, anh nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ nhưng có mấy phần kinh ngạc, giống
như anh hoàn toàn không biết cô. Thái độ xa lạ như vậy, làm cho cô trực
tiếp uống hết ly rượu bức người đó, mới có thể đè nén ghen tuông trong
lòng.
Cô cho là kém cỏi nhất chỉ là không nhớ đến cô, xem như cô
chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh, thì ra đây không phải là kém
cỏi nhất, kém nhất là anh lại hận cô.
Không chỉ một lần, không
chỉ một lần cô cảm thấy thù hận trong mắt anh, không dày đặc, lại đi lặp lại xung quang cô, làm thế nào cũng không mất đi. Không phải là không
từng nghi ngờ, có lẽ bởi vì chuyện cha cô làm, cô tốn rất nhiều thời
gian đi tìm hiểu, kết luận là hai gia đình hai người hoàn toàn không có
giao tiếp, chứ đừng nói đến ân oán hai gia đình.
Cha An Diệc
Thành chết sớm, mẹ của anh nuôi anh lớn lên, tình trạng gia đình đơn
giản như vậy, ngay cả muốn nghĩ phức tạp, hình như cũng không thể có
phức tạp. Như vậy, Trình Vũ Phỉ càng thêm không hiểu, ánh mắt thù hận
kia là vì sao. Không nghĩ ra, vì vậy không suy nghĩ thêm nữa.
Cô
ngừng suy nghĩ, liếc mắt nhìn cây kim chỉ tốc độ, anh chạy tốc độ rất
nhanh rồi, làm cho dạ dày cô lại co bóp mạnh. Cô hơi nhếch môi, không có ý định nhắc nhở anh, cô không quên chuyện lần trước nhắc nhở anh chạy
chậm lại một chút, anh không những không chạy chậm lại mà còn tăng tốc
độ, ngược lại nhanh hơn, thậm chí bởi vì cô nhắc nhở, anh quay mặt lại
nhìn cô, một chiếc xe từ phía đối diện lái tới, anh quay đầu nhìn lại
phía sau cũng không nhìn nó, cô bị sợ đến sắc mặt trắng bệch còn anh thì vẫn rất tự nhiên.
Thật ra thì cô không ngờ tới sẽ gặp anh ở nhà
hàng, Hạ Tư Tư đạt được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc, đối với giới
truyền thông công khai bày tỏ hiện tại sự nghiệp của cô ấy thuận lợi,
chỉ hy vọng tình cảm cũng như sự nghiệp thuận bườm xuôi gió, khi đó kí
giả hỏi cô ấy, có ăn mừng cũng người yêu mình hay không, Hạ Tư Tư chỉ
cười không nói.
Khi đó An Diệc Thành còn chưa về nước, Trình Vũ
Phỉ còn tưởng rằng anh sẽ ở nước ngoài với Hạ Tư Tư, không nghĩ tới
chuyện hai người lại nhanh chóng trở về như vậy, ngay cả truyền thông
cũng chưa từng đoán được.
Trình Vũ Phỉ nghĩ đến thời cấp ba, mọi
người đã công khai chấp nhận Hạ Tư Tư và An Diệc Thành là một đôi, cũng
cho hai người là một đôi do trời đất tạo nên, Hạ Tư Tư xinh đẹp nổi
tiếng toàn trường, An Diệc Thành thì thành tích học tập xuất sắc nhất
trường mọi người đều biết, hai người này cho dù đứng chung một chỗ, cũng là cảnh đẹp ý vui. Nhiều năm trước là một đôi, đi tới bây giờ vẫn là
một đôi, như vậy mới phù hợp với sắc màu cổ tích.
Cô nghĩ tới
những thứ này khóe miệng nâng lên hơi giễu cợt. Cô khó chịu, lại không
chịu thừa nhận, nhất định phải nén trong lòng mới bằng lòng bỏ qua.
Người đàn ông này là người mà cô đã từng thương nhớ, là cô ngày đêm
tưởng tượng có thể cùng chung bước với người đàn ông này, thậm chí cô đã từng tưởng tượng sẽ sinh con dưỡng cái vì anh, trong lòng cô anh là
người thiếu niên không nhiễm tạp chất...... Nhưng bây giờ thì sao,
người đàn ông trên cao này, là thế nào đối với cô? Đem mình nuôi giống
như người tình, thậm chí anh còn có một người bạn gái, việc làm của anh
với đại đa số đàn ông có tiền trên thế giới này đều giống nhau, cũng
không có gì sai, cũng không tới lượt người khác chỉ trích, nhưng cô khó
chịu, người thiếu niên áo trắng trong lòng cô, biến thành bộ dạng mà
chính cô không chấp nhận được.
Lái xe rất lâu, rốt cuộc cũng tới
biệt thự tư nhân. Mỗi lần xe của anh đi về hướng này thì cô đều không
nhịn được nghĩ đến biệt thự này không phải nhà của anh, có lẽ chỉ là một trong những khu nhà cao cấp bên ngoài, có phải từng khu nhà cao cấp này đều có một người phụ nữ hay không? Cô tự nghĩ mình rất đê tiện, giống
như không bảo vệ tự ái sứt mẻ rách nát buồn cười của chính mình hoặc thứ khác, dù sao đều hèn mọn như thế, vì vậy không giãy giụa khổ sở nữa.
Nhà chính thức của anh, truyền thông từng nói tới, mặc dù ngày thứ hai công khai nói xin lỗi không nên ảnh hưởng sinh hoạt cá nhân của anh, mà
nguyên nhân bị nói đến là Hạ Tư Tư từng vào lúc sáng sớm lái xe rời khỏi đó, vì vậy quan hệ của hai người, không cần nói cũng biết.
Rốt
cuộc xe cũng dừng lại, Trình Vũ Phỉ mở cửa xe liền nhanh chóng đi xuống, đứng ở một bên, lại không nhịn được phun ra. Dạ dày cô vô cùng khó
chịu, nhưng ngực, so với dạ dày càng khó chịu hơn.
Cô không muốn
chấp nhận thiếu niên mặc áo trắng lại biến thành bộ dạng hôm nay, cũng
không muốn chấp nhận mình có một ngày cũng trở thành loại phụ nữ mình đã từng khinh bỉ nhất.
Trình Vũ Phỉ rốt cuộc khống chế nôn mửa,
xoay người lại thì An Diệc Thành đã rời đi. Cô đứng tại chỗ thở dốc một
lúc lâu, khóe miệng nâng lên cười như không cười, anh lạnh nhạt đối với
mình như vậy, lại cứ để cho cô trở thành người phụ nữ của anh, cô không
biết nên hình dung là người đàn ông này yêu thích cô hay là nên cảm thán sở thích đặc biệt của anh.
Lúc cô đi vào biệt thự nhỏ này thì
người giúp việc đang bưng thức ăn lên, xem ra là biết anh hôm nay sẽ
tới, mới chuẩn bị xong tất cả nhanh như vậy. Cô đã từng chú ý, ở đây
bình thường trừ người làm thêm giờ, hình như chỉ có một người giúp việc ở lại chỗ này, khi nào anh trở về thì có thêm một dì nấu cơm.
Anh
rõ ràng đã ăn cơm rồi, nhưng lúc này lại còn ngồi ở bên bàn cơm. Trình
Vũ Phỉ suy nghĩ một chút, đi tới, ngồi vào đối diện với anh, kim chủ
muốn ăn cơm, cô cũng nên cùng ăn mới đúng. Cô tự dưng nghĩ như vậy, lần
lượt ghê tởm mình, giống như được một loại khoái cảm muốn tự làm khổ
mình.
Lúc An Diệc Thành ăn cơm, không thích nói chuyện, cũng
không nhìn cô. Trình Vũ Phỉ thấy anh hoàn toàn không có dự định để ý
chính mình, hỏi thăm dì giúp việc có nấu cháo không, dì cũng ở đây một
thời gian, biết được cô cũng được coi như bà chủ ở nơi này, lập tức gật
đầu, đi phòng bếp vì cô bưng cháo ra ngoài.
Trình Vũ Phỉ nhìn
cháo còn bốc hơi nóng, lúc này mới dùng cái muỗng khuấy lên, từng miếng
từng miếng uống. Lúc nãy dạ dày bị ói đã trống không, sau khi có cháo
vào, có chút ấm áp, chính cô cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Cô ăn rất chậm, ăn được một nửa thì người đàn ông ngồi đối diện cũng đã
lên lầu, Trình Vũ Phỉ cũng thả lỏng căng thẳng xuống. Cô không thích ở
cùng anh, nhất là mặt đối mặt như vậy. Cô thà rằng anh vẫn sống trong ký ức của cô, cũng không cần anh dùng cách này xuất hiện trong cuộc sống
của cô, mà hình tượng của anh cũng sụp xuống như vậy.
Dù có ăn
chậm nữa, vẫn phải tới lúc ăn xong, cô cố ý kéo dài thời gian ăn cơm,
hơn nữa sau đó còn ngồi một lát, lúc này mới đi tới lầu hai. Xung quanh
biệt thự nhỏ này rất xinh đẹp và tĩnh mịch, phong cảnh tươi đẹp, không
gian lớn nhỏ cũng phù hợp với sở thích của cô, không đến nỗi lớn để
người ta cảm thấy trống trải, chỉ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, vốn
là phù hợp sở thích của cô, nhưng trong lòng cô không thể có ấn tượng
tốt lên được.
Khi cô vào phòng thì vừa đúng lúc An Diệc Thành từ
trong phòng tắm đi ra, đối mặt với cô thì có vẻ mặt khác. Cô và anh cùng nhìn nhau không khoảng khắc ngắn ngủi, cô nghĩ anh khi đối mặt với Hạ
Tư Tư có vẻ mặt như thế hay không? Chắc không phải, chính cô cũng có thể tự trả lời cho mình.
Thân hình của anh không tệ, không có vận
động viên nam nào bắp thịt rắn chắc như vậy, mặc dù gầy, nhưng dưới quần áo tuyệt đối có thân hình, người cao thon, hiện tại cho dù tóc nhỏ
nước, cũng không có bất kỳ cảm giác nhếch nhác, ngược lại còn làm cho
gương mặt tinh xảo càng rõ ràng hơn. Người đàn ông như anh, coi như trừ
tiền bạc ra, cũng sẽ có một đống lớn phụ nữ nhào đến, huống chi hôm nay
anh còn có tài sản to lớn, một người đàn ông như thế muốn phụ nữ nào
không được, vì sao hết lần này đến lần khác lại chọn trúng mình?
Trình Vũ Phỉ rất nhanh dời tầm mắt của mình đi, bước đến phòng tắm. Cô đã hai mươi sáu tuổi, không phải mười sáu tuổi còn có thể tưởng tượng người
đàn ông này có phải cũng sẽ yêu mình hay không, cô vô cùng hiểu bản chất của tình yêu nam nữ, anh mang cô tới đây chỉ có một mục đích duy nhất.
Mặc dù là suy đoán không tốt, nhưng trên thực tế thì chuyện đúng như vậy
mà, con người phải biết địa vị của mình, mới không bị thương.
Sau khi Trình Vũ Phỉ từ trong phòng tắm đi ra, phát hiện anh chỉ mặc áo
choàng tắm đứng trên ban công hút thuốc. Mùa đông An Xuyên, không khí
luôn ẩm ướt và lạnh, rét lạnh vào trong xương cốt, làm thế nào cũng
không thoát khỏi tâm hồn lạnh lẽo được. Cô nhìn chằm chằm bóng lưng đó,
trong lòng từ từ cảm thấy chua xót, coi như cô cho rằng bây giờ anh
không còn là người thiếu nên áo trắng trong lòng cô nữa, nhưng cô không
lừa được mình, khi cô nhìn bóng lưng đó, vẫn có thể làm cho nhịp tim của cô rồi loạn như cũ.
Giống như phảng phất ngày đó cô đi theo phía sau người thiếu niên đó, không biết vì sao lại đi theo anh, nhưng không kềm chế được muốn nhìn anh, cho dù chỉ là một bóng lưng, nhưng vẫn là
không kềm chế được nhìn. Cô ngu ngốc cỡ nào, còn có thể là lúc đang đi
học, cố ý đem theo một chiếc gương nhỏ, soi gương thành một đường cong,
đúng lúc có thể nhìn thấy anh ngồi một góc phía sau, từ gương quan sát
động tác của anh, coi như chỉ có như vậy, tim cô cũng có thể đập rộn
lên.
Cô hung ác bấm mình một cái, Trình Vũ Phỉ, cô thật là không có thuốc nào cứu được.
Giống như cảm thấy ánh mắt của cô, An Diệc Thành từ từ xoay người, tầm mắt
rơi trên mặt cô. Anh khẽ ném tàn thuốc, trực tiếp đi về phía cô, tới
trước mặt cô thì đứng lại, sử dụng bàn tay anh vừa rồi còn cầm điếu
thuốc tới mặt cô. Tay anh hoạt động ở trên mặt cô, làm cho cô tự dưng
cảm thấy nhột, giờ phút này cô nhìn không được cảm xúc trong mắt anh,
cũng không hiểu vì sao ánh mắt anh khi nhìn cô có sự hận thù.
Rốt cuộc anh cũng rút tay về, cúi đầu, hôn trên bờ môi của cô. Trong
miệng anh còn mang theo mùi thuốc lá như có như không, giống như kỳ tích không làm cho cô chán ghét, cô không có phối hợp, cũng không có phản
kháng. Anh hôn cô một lát, đột nhiên đẩy cô đến trên tường, giở trò muốn cởi áo ngủ của cô.
Trong phòng vừa đủ ấm, nhưng cô vẫn có thể
cảm nhận được lạnh lẽo tay anh mang tới, giống như hành vi của anh chỉ
là muốn lấy đi nhiệt độ của cô.
Một lúc lâu, anh mới nửa ôm nửa kéo cô đến bên giường, cô nằm trên giường lớn, ngay sau đó, anh lập tức trực tiếp đè lên.
Môi của anh dọc theo từ mặt của cô đi xuống phía dưới, tay cũng tới gần nơi riêng tư của cô. Đúng lúc này, điện thoại Trình Vũ Phỉ vang lên, theo
bản năng cô cứng lại một chút,
tròng mắt An Diệc Thành ngưng tụ, đột nhiên cười, dựa vào tay dài của mình với tay cầm lấy điện thoại, để bên tai của cô, mà môi anh dán bên tai khác của cô, "Cô nhận đi......" âm thanh thế nhưng trong đó mang theo mê hoặc vô hạn.
Trình Vũ
Phỉ muốn đẩy anh ra, nhưng đẩy không được, chỉ có thể nhìn anh chằm
chằm, nhưng anh chẳng những không có ý định rời đi cô, mà còn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, ánh mắt dường như còn cố ý khiêu khích: có dám
nhận hay không?
Trình Vũ Phỉ cắn môi, An Diệc Thành cũng ngay sau đó nhấn phím call kết nối.