Khi vô số phim điện
ảnh về thời thanh xuân xuất hiện tại các rạp chiếu phim lớn hôm nay,
hoài niệm từ từ biến thành một giai đoạn bất tử trong quá khứ, cô với
Tiết Giai Nhu nhất định là sinh ra để cùng đồng cảm với nhau, cũng không thể tùy ý xem qua một chút, tiếp tục sống cuộc sống của mình, thanh
xuân có vô số kiểu, có người thích đem tình yêu làm điểm chính, có người thích đem tình thân làm điểm chính, mà có người thích đem tình bạn làm
điểm chính. Tới hôm nay, Trình Vũ Phỉ phát hiện, giai đoạn đó của mình
chỉ còn lại có tình bạn vẫn còn tồn tại.
Trình Vũ Phỉ thường nhớ
tới lúc cùng Tiết Giai Nhu ở giờ thể dục dạy đánh vũ cầu, cho tới khi
tổng kết bốn năm học đại học đánh vũ cầu đối với cô mà nói lại không
bằng một góc năm học cấp ba. Trên giờ học thể dục, cô phát hiện An Diệc
Thành ít tham dự bất kỳ hoạt động nào, không giống các bạn nam khác,
cùng đá banh với nhau, cũng không chơi bóng rổ với ai, ngay cả bóng bàn
và vũ cầu cũng đều không đụng tới, dù là lúc đó anh còn vui vẻ cầm dụng
cụ theo, Tiết Giai Nhu lập tức đánh giá, cô cá là anh không thích vận
động người, bình thường không thích vận động tính cách của người đó
thiên hướng về hướng nội, Trình Vũ Phỉ lại không cảm thấy như vậy, bởi
vì nếu như anh không muốn chơi như lời người khác nói, cũng sẽ không
ngồi ở bên thao trường nhìn người khác chơi, lúc đó có thể trở lại trong phòng học, nhưng cô cũng không phản bác lại lời nói của Tiết Giai Nhu.
Anh luôn ngồi yên tĩnh ở chỗ đó, thỉnh thoảng cũng sẽ có nữ sinh đi qua chủ động nói chuyện với nhau, cô thì không muốn hành động giống như một
trong những nữ sinh đó, cô chỉ thuộc loại ngồi yên lặng ở một bên, cùng Tiết Giai Nhu đánh vũ cầu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang bên kia,
đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, giống như bọn họ cũng ở đây cùng
nhau.
Thật ra cô không nói cho Tiết Giai Nhu biết, cô luôn ở lại
muộn hơn sau giờ tự học buổi tối, cô làm vậy là vì có nguyên nhân khó
nói. Đến buổi tối, phòng học bên trái, cửa sổ có thể chiếu ra cảnh tượng trong phòng học, mặc dù có hơi mờ do bị ngược ánh sáng, nhưng cô có thể lợi dụng điều này, quang minh chánh đại mà nhìn, không cần lo lắng bị
anh phát hiện, cũng không cần lo lắng sẽ có người phát hiện bí mật nhỏ
của cô, loại cảm giác đó nhỏ bé và ngọt ngào.
Sau này, giờ tự học buổi tối không còn là sự ngọt ngào của cô nữa, cô đang rất mong đợi mỗi tuần hai tiết học thể dục, trong lớp có rất nhiều bạn thích học, cho dù là giờ thể dục, cũng dùng để làm việc khác hoặc là học bài, làm bài
tập, nhưng anh lại không như vậy, hơn nữa hình như anh cũng không cần
làm như vậy, mặc dù anh rất cố gắng, nhưng lại khiến người ta biết,
thành tích của anh là do thiên phú cùng cố gắng kết hợp mà có. Trong giờ thể dục, nhìn qua anh có vẻ khá lặng lẽ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn, anh ngồi ở chỗ đó, thái độ cũng không nhạt nhẽo, điều này làm cho cô luôn suy nghĩ, không biết lúc đó anh đang suy nghĩ điều gi.
Nếu như An Diệc Thành biết cô lúc ấy đang suy ngĩ, có lẽ sẽ nói cho cô
biết, lúc đó anh đang suy nghĩ chuyện gì. Thật sự không phải anh không
muốn đi đá banh và chơi bóng rỗ, chẳng qua là sau khi chơi những trò đó xong, vết bẩn trên quần áo sẽ có nhiều hơn, mẹ giặt quần áo lúc đó bộ
dáng rất tốn sức khiến anh không đành lòng, từ đó về sau, anh lập tức
không đụng đến bất kỳ vận động nào nữa, hơn nữa ngay cả cầm bút cũng sẽ
rất cẩn thận, không để cho đầu ngọn bút đụng phải áo lưu lại dấu vết.
Anh không muốn mang đến cho người phụ nữ đó bất kỳ phiền phức nào nữa,
thêm nữa anh còn muốn vì mẹ giảm bớt gánh nặng, anh có khả năng làm mọi
chuyện.
Trình Vũ Phỉ ngay cả chuyện hỏi anh, cô cũng chưa từng đi tìm An Diệc Thành, dù vẩn đề đó cô rất muốn biết, rất muồn hỏi anh như
thế nào, cô rối rắm chần chừ đến thứ n lần, nhưng đúng là vẫn còn không
làm được. Cô suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như cô như vậy đi hỏi hắn vấn đề, có thể là quấy rày anh hay không, có thể hay không làm xáo trộn kế
hoạch đã được sắp xếp trước của anh. Còn nữa, cô cố ý đi hỏi anh mấy vấn đề như vậy, có thể anh sẽ phát hiện ra bí mật của cô hay không...... Dù là cô thật sự nghĩ rất kỹ nghĩ việc đến gần anh, khoảng cách gần
muốn đi xem rõ ràng bộ dáng của anh, loại cảm giác đó nhất định sẽ khiến cô cảm thấy hạnh phúc, chỉ rất là nhanh cô lại tìm được cho mình một
lý do không nên đi hỏi anh vấn đề đó, cô thật sự sợ mình đi tới trước
mặt anh, mình lại đột nhiên đỏ mặt, như vậy không cần che giấu, mọi
người đều biết là có chuyện gì xảy ra.
Trong lớp cũng có mấy
chuyện mà bạn học nói, ai đó thích An Diệc Thành, bị nhắc tới tên là bạn nữ đó luôn là đỏ bừng cả khuôn mặt cùng người nói chuyện náo loạn lên.
Như vậy như không lại bày ra dáng vẻ như vậy, khiến cô xấu hổ, làm sao
mà cô làm được?
Thỉnh thoảng lúc ngủ, cô cũng thường suy nghĩ,
cô như vậy đến tột cùng là tính làm chuyện gì. Cứ như vậy liên tục,
Trình Vũ Phỉ và An Diệc Thành hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào, cái này chẳng lẽ chính là điều cô muốn sao? Có lẽ, lúc này mới coi là đuổi
theo ai đó là một dạng bi kịch, cô nghĩ như thế.
Giữa cô và anh, không có khả năng chuyển biến, thật sự không có, cô khó chịu khi nghĩ tới chuyện tiếp nhận thực tế này.
Nhưng nếu như cuộc sống thật không vì mình điên cuồng một lần, cô nhất định
sẽ hận mình. Đúng là nói tốt nghiệp rất chuyện buồn, là từ khi bắt đầu
một bài hát 《 bằng hữu, tất cả mọi người khóc bù lu bù loa, cô khi đó
nhìn qua khe hở mà xem vẻ mặt của anh, phát hiện anh còn chút nhàn nhạt, một phút kia không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thi tốt nghiệp trung học, thi vần đáp xong, sau đó là cuối cùng là đi ăn tiệc chia tay.
Đó là lần đầu tiên cô dũng cảm đi tới trước mặt của anh, lại là mượn cớ
lấy danh nghĩa là tiệc chia tay, mời lớp trưởng uống rượu, thật ra thì
đã có không ít người mời anh uống rượu, cô không phải người đầu tiên,
cũng không phải là người cuối cùng, nhưng khi cô đứng ở trước mặt anh
thì vẻ mặt của anh là khiếp sợ và kinh ngạc, chuyện này khiến cô cảm
thấy tổn thương rất nhiều, có phải là anh cũng không biết cô là ai hay
không?
Có lẽ khi tốt nghiệp sau, anh không phải nhìn cô nữa, cũng không biết cô cũng là bạn học của anh thời trung học, ý nghĩ này khiến cô hết sức khổ sở.
Tâm tình của cô rất sa sút, nhưng đó là tiệc
chia tay, tất cả mọi người hăng hái đang cao, Tiết Giai Nhu cũng không
có chú ý tới tâm tình của mình. Các bạn học đều ở đây tính toán kế tiếp
đi nơi nào điên cuồng chút, các địa điểm đều có người đề nghị, ăn cơm
xong, lục tục có người rời đi. Cô vẫn không nhúc nhích, cũng không còn
cùng Tiết Giai Nhu cùng đi KTV ca hát, cô chỉ là nhìn ở bên kia quán anh thật có chút lợi hại, cô không biết anh uống bao nhiêu, cũng không
nhiều, có lẽ là không có thế nào biết uống rượu, nhìn anh đứng lên thật
sự không ổn.
"Ai biết nhà lớp trưởng ở đâu không?"
Sau đó có mấy người trong đám bạn học có người hỏi.
Không có người trả lời, Trình Vũ Phỉ do dự hồi lâu, rốt cuộc ra tiếng, "Tôi biết rõ."
Cô cùng đi theo anh, biết nhà anh ở nơi đâu, chỉ là đi vào ngõ hẻm kia cô
sợ, khi cô sợ, là lại có suy nghĩ, không biết anh mỗi lần đi xuyên qua
nơi đó với tâm trạng gì.
"Vậy bạn dẫn đường, chúng ta đưa trưởng lớp trở về." Bạn học trai nói như thế.
Tiết Giai Nhu gật đầu một cái.
Chỉ là khi vừa ra cửa không xa, bạn học nam có điện thoại của người yêu gọi tới, vì vậy nhìn Trình Vũ Phỉ với ánh mắt cực kì ái ngại, chính bạn ấy cũng cảm thấy để trưởng lớp cho một bạn học nữ đưa về, như vậy không
tốt lắm.
"Không có gì đâu, bạn đi đi, tôi đưa lớp trưởng về." Cô
cười cười, bạn nam kia không phát hiện, thật ra thì cô có chút vui sướng thoáng qua.
Bạn học nam do dự thật lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy người yêu của mình tương đối quan trọng, dặn dò cô một ít lời, rồi rời đi.
Chỉ có giờ khắc này, cô mới cảm thấy được thỏa mãn, bọn họ hai người đơn
độc ở một chỗ rồi, tình cảnh như thế cô đã nhiều lần rất nhiều lền tưởng tượng ra.
Sau đó thì sao? Đây đối với cô mà nói, là một lần thật sự dũng cảm, nhưng ngay sau đó, cũng là chính cô lại thấy lòng tự trọng của mình bị coi thường.
Nhưng lúc đó cô không lựa chọn đưa anh
về nhà, chẳng qua nhìn anh tương đối khổ cực, lúc này mới đưa anh đi đến quán trọ gần đây, thuê một căn phòng đơn. Sau khi vào cửa, mặt của cô
cũng nóng rang có chút hốt hoảng, sau đó cô dìu anh đến trên giường, cô
bắt đầu dùng khăn lông thấm ướt nước, lau mặt cho anh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn hình dáng của anh ở khoảng cách gần rõ ràng đến
như vậy, ngũ quan rất đẹp chỉ là bình thường dáng vẻ thư sinh đã che đậy một ít nét tinh xảo, lông mi rất dài, da cũng rất đẹp, cô nhìn nhìn,
không khỏi bật cười.
Sau khi giúp anh xử lí mấy chuyện cơ bản, cô liền chuẩn bị đi, ra cửa, sẽ phải đóng cửa lại cái trong giây phút kia, cô đột nhiên ngồi xổm xuống cứ thể khóc ồ lên, đang bước chân rời khỏi
gian phòng này phòng trong nháy mắt, một cái ý nghĩ lóe ra, điều này
cũng cho phép cô một lần cuối cùng thấy anh, cho dù thi tốt nghiệp trung học điểm số còn chưa đang lên, nhưng có thể lên mạng kiểm tra thành
tích, ngay cả điền bảng nguyện vọng cũng chỉ có thể điền trên web, ngay
cả cơ hội gặp mặt thêm một lần nữa cô cũng không có cơ hội......
Một lần cuối cùng.
Cô không cam tâm như vậy, loại không cam lòng này cô cũng đã thích anh rất lâu, đối với chuyện tương lai lại quá mịt mù, cô không muốn cứ như vậy
mà từ bỏ cho qua, thế nên cô lại vào phòng với anh.
Cô cảm thấ,
nếu như cô đem lần đầu tiên trân quý nhất của mình cho anh, như vậy đời
này cô nhất định không tiếc, loại này ý nghĩ đầy tội lỗi này tiến sâu
vào đầu cô, xua đi không được. Thật ra cô không biết nên làm thế nào,
khi trời xui đất khiến biết loại phương thức này có thể sinh ra đứa trẻ
thì nàng phản ứng đầu tiên là hoài nghi, thật có thể không?
Cô
cũng không biết mình nên làm sao, cô chủ động hôn anh, hơn nữa nước mắt
liền chảy xuống ở trên mặt của anh, cô không biết mình về sau có thể hối hận hay không, nhưng một khắc này, cô tuyệt đối không hối hận.
Chuyện rất thuận lợi, cô làm xong trong nháy mắt, là kéo đau đớn không dứt
thân thể chạy đi, cô vừa khóc vừa chạy, vì mình sa ngã, hoặc cứ giả là đối với mình có sự chán ghét mà vứt bỏ.
Sau hôm ấy, cô không còn gặp lại anh.
**********************************
Tối hôm đó, cô và An Diệc Thành dĩ nhiên là cũng không làm gì, cô nói
chuyện với anh lại lâm vào ngõ cụt, loại ngõ cụt này không phải lần đầu
tiên, nhưng vậy cũng không phải là một lần cuối cùng. Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại vẫn còn rất sớm, sắc trời vẫn đen nhánh như
cũ, ngay cả tia nắng ban mai cũng không có, mà bên người cô cũng không
có ai. Cô lấy tay sờ qua đi, cả nơi ấm áp cũng không còn, anh đã rời đi thật lâu, là đã đi ngay lập tức sao?
Cô từ trên giường xuống,
không muốn mở đèn, đi giày vào, hướng về phía cửa mà đi tới, mới vừa kéo cửa ra, đang chuẩn bị tiến tới thì vừa vặn đối mặt An Diệc Thành, trong bóng tối hai người ẫn nhận thấy được đối phương sau đó tự mình nhanh
chóng đứng lại. Trên người anh có mùi thuốc lá đậmm đặc, mới vừa rồi là
anh đi ra ngoài hút thuốc?
Quả nhiên trước khi nói mấy chuyện quan trọng, cô không cách nào lại không phán đoán sự thật này.
"Chuẩn bị đi ra ngoài?" An Diệc Thành nhẹ giọng hỏi.
Cô lắc đầu, suy đoán anh có thể nhìn thấy động tác của mình, "Không có."
Chẳng lẽ cô lại nói, cô chỉ là muốn xem anh có rời đi hay không.
"Ừ." Anh không cần phải nhiều lời nữa.
Anh đi lướt qua người cô, hình như còn có ý muốn tiếp tục ngủ, cũng phải,
anh bề bộn nhiều việc, dù anh không thích biểu hiện ra, nhưng cô biết
thời gian đối với anh mà nói từ trước đến giờ đều rất quý báu, cho dù là dùng để ngủ.
"An Diệc Thành." Cô gọi anh lại.
"Hả?"
"Anh có yêu đứa trẻ hay không?" Khi cô hỏi đến vấn đề này thì hàm răng gắt gao cắn môi.
Thật lâu, cô vẫn không nghe được câu trả lời của anh, vấn đề này rất khó trả lời sao? Anh có thích đứa bé hay không, anh thích con trai hay con gái?
"Tôi chỉ yêu con của của tôi."
Âm thanh của anh rốt cuộc cũng truyền đến, cô nhíu chặt lông mày, anh nói
ra câu này có ý gì? Giống như có hàm nghĩa khác tương tự như vậy. Cô
chỉ là nhìn anh, bóng đêm che giấu rất tốt những cảm xúc vương trên mặt
cô.
An Diệc Thành đi tới bên giường ngồi xuống, lúc này mới nhìn về phía cô, "Em không mệt mỏi sao?" Nói nhảm nhiều như vậy.
Anh hình như có chút bất mãn, cô lúc này mới đi tới phía anh. Đang đến gần
anh thì một tay của anh bắt được cô, ôm cô vào trong lòng ngực của anh,
cằm của anh đặt trên vai của cô, hướng về phía cổ của cô bật ra hơi thở. Đột nhiên lại mập mờ tới quá mức, cô cảm thấy tâm tình của mình giống
như là đang ngồi xe cáp treo, một lát lên một lát xuống, hoàn toàn không biết anh là đang vui vẻ hay là tức giận hoặc là khổ sở.
Miệng
của anh cắn trên lỗ tai của cô, nói chính xác là cắn xé, không dùng sức
hết sức, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy hơi ngứa một chút, "Em hôm
nay hình như vẫn hỏi tôi chuyện đứa nhỏ."
Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng, hơn nữa đưa tay để trên bụng của cô.
Cô cũng nhanh chóng biết anh suy đoán điều gì, lập tức nói gấp, "Không có."