Hôm nay trời rất đẹp, Tần Uyển vừa mở cửa đã gặp ngay vị khách đầu tiên trong ngày. Là người ở cuối hẻm phía đông, tên là Tác Đông Tử, da đen nhẻm, trông cũng rất đàng hoàng.
Nàng treo biển xong, nghiêng người qua, nói: “Được, vào đi, ta vẽ cho huynh.”
Tần Uyển là một họa sĩ, lấy nghề vẽ tranh kiếm sống, mấy năm trước mới đến trấn Phù Thủy. Sau khi thành danh ở hội thi vẽ mỗi năm được cử hành một lần, mỗi ngày người tìm đến Tần Uyển nhờ vẽ tranh cứ nối liền không dứt.
Tần Uyển chỉ vào một cái ghế đẩu, nói: “Ngồi đi, cứ tự nhiên. Ta ở đây cũng không có quy tắc gì đặc biệt, nếu huynh cảm thấy nhàm chán, khi ta vẽ tranh cũng có thể nói chuyện với ta.”
Đông Tử ngồi xuống, quan sát căn nhà. Tần Uyển cũng bắt đầu trải tờ giấy Tuyên Thành lên án, chấm mực, bắt đầu phác họa đường nét của Đông Tử lên trên mặt giấy Tuyên Thành. Nàng vừa vẽ vừa nói: “Huynh vẽ bức này để dùng làm gì vậy?”
Đông Tử thoáng ngại ngùng cười một tiếng: “Mẹ ta bảo tuổi ta đã không còn nhỏ nữa, đã tới lúc nên thú một thê tử rồi.”
Tần Uyển hiểu rõ, vào mỗi dịp cuối năm người tìm nàng vẽ tranh đều rất nhiều, phần lớn là để đưa cho bà mối đem đến cho đối tượng thân cận. Tần Uyển cũng không hỏi nhiều nữa. Đông Tử lại nói: “Tần cô nương có thể nghĩ tới…”
Tần Uyển cũng không ngẩng đầu, thẳng thắn ngắt lời: “Chỗ này của ta không có quy tắc gì đặc biệt nhưng có một điều, đừng bao giờ nói chuyện cưới gả với ta.”
Tần Uyển hạ bút xuống, vô cùng nâng niu lấy một cuộn tranh từ trong cái hòm phía sau ra, tay nàng khẽ run lên, trải cuộn tranh ra, bên trong vẽ một người, mắt đen mày rậm, mặt như quan ngọc, áo bào màu trắng tôn lên vẻ nho nhã khó tả.
Tần Uyển bình thản nói: “Ta đã đáp ứng với chàng không phải chàng sẽ không lấy chồng.”
“Nhưng mà…” Đông Tử nuốt nước bọt, đem năm chữ “Hắn đã sớm chết rồi” nuốt vào trong cổ họng. Cả trần Phù Thủy đều biết Tần Uyển có một vị hôn phu, đáng tiếc trước ngày thành thân một ngày đã lìa đời.
Về phần vì sao lại chết, Tần Uyển cũng chưa từng nói với ai.
Đông Tử không dám nhiều lời, lặng lẽ nhìn người trong bức họa thêm mấy lần, trong lòng không khỏi bùi ngùi. Người trong tranh khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết là nhân trung long phượng, so với dung mạo xinh đẹp của Tần cô nương đúng là rất xứng, đáng tiếc là vừa tráng niên đã mất sớm.
Đợi mực khô hết, Tần Uyển mới cuốn cuộn tranh vào.
“Một xâu tiền, đi thong thả, không tiễn.”
Sau khi Đông Tử rời đi, Tần Uyển lại trải bức tranh cuộn ra.
Gương mặt Túc Hành vẫn như cũ nhưng đã sớm không còn bên cạnh nàng nữa rồi. Mấy năm qua, nàng vẫn luôn chờ mong Túc Hành bước vào trong mỗi cơn mơ của mình, tiếc là vẫn chưa bao giờ thỏa nguyện. May mà khả năng vẽ của nàng rất tốt, chàng không bước vào trong mộng của nàng, nàng liền vẽ chàng ra, sau đó sẽ đẹp như tranh này, cũng với chàng vành tai tóc mai chạm vào nhau quấn quýt cho tới sáng.
Tần Uyển là người có dị năng.
Nàng thích vẽ, cũng có tài vẽ. Phàm là tranh nàng vẽ, nàng đều có thể dùng ý niệm nhập vào trong tranh.
Nhưng dạo gần đây dị năng của nàng lại mất đi hiệu lực, cho dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể vào trong những bức tranh mình vẽ nữa, người ở trong tranh sẽ không bao giờ… nói với nàng: “A Uyển, Túc Hành muốn lấy thiên hạ làm sính, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Nàng chỉ có thể nhìn bức tranh lạnh lẽo, cánh mũi chua xót.
Ta nguyện ý, ngàn nguyện ý vạn nguyện ý, chỉ cần chàng sống lại.