Đẹp Như Tranh Vẽ

Chương 3



Niềm vui của Tần Uyển vội tan biến, trong lòng nàng cực kỳ mất mát. Nhưng mà ngày ngày cứ thế trôi, sau mấy ngày nghỉ ngơi Tần Uyển lại treo biển mở cửa tiếp tục làm việc. Mới vừa treo biển lên, một bóng trắng đã lướt qua, khẽ khàng đứng trước người nàng.

Lòng Tần Uyển căng thẳng.

Là Túc Hành…

Nhưng ngay sau đó nàng đã kịp có phản ứng lại, không phải là Túc Hành, vẫn là vị nam tử mấy ngày trước.

Tần Uyển tức giận trừng hắn một cái: “Công tử không nhớ trước đó ta đã nói gì với công tử sao? Nếu công tử còn tiếp tục đi theo ta nữa, ta sẽ không khách khí đâu. Tuy ta chỉ là một nữ tử, nhưng nói tới thủ đoạn công tử chắc cũng không đoán nổi đâu.” Ví như giam người vào trong tranh, để cho hắn sống không bằng chết, phương pháp này từng có không ít tặc nhân nếm thử, cuối cùng, khi thả ra, ngây ngây dại dại, từ đó kính nàng như thần.

“A Uyển…”

Tần Uyển cau mày: “Cái tên này không phải là tên công tử có thể gọi.”

Túc Hành đổi thành: “Tần cô nương.” Hắn nói xong thì chỉ lên tấm biển, cười khẽ: “Tần cô nương treo tấm biển này lên không phải là muốn làm ăn buôn bán sao?Ta nghe nói kỹ thuật vẽ tranh của Tần cô nương rất tốt cho nên mới mộ danh mà tới xin Tần cô nương vẽ cho ta một bức tranh.”

Tần Uyển nghe xong cũng không cự tuyệt, có thể nhìn khuôn mặt chẳng khác nào hôn phu của mình nàng lại có chút không được tự nhiên.

Mà lúc này, Túc Hành đã cất bước vòng qua Tần Uyển, đi thẳng vào, vô cùng tự nhiên ngồi xuống ghế bành, không có lấy một chút lúng túng e ngại của khách không mời mà tới. Thấy Tần Uyển còn đang sững sờ đứng ngoài cửa, Túc Hành khẽ cười một tiếng: “Tần cô nương còn chưa đi vào sao?”

Tần Uyển tỉnh táo lại, đi vào trong nhà.

Nét mặt nàng không chút thay đổi hỏi: “Muốn vẽ cái gì?”

Túc Hành đáp: “Ta nghe Đông Tử bảo, cô nương vẽ tranh rất giống người thật, vật thì vẽ cho ta một bức họa chân dung đi. Ta ngồi ở đây có được không?”

Tần Uyển nói: “Muốn có bức họa của ta phải có trăm lượng vàng.”

“Có thể.” Túc Hành không chút do dự đáp.

Tần Uyển không ngờ nam tử này sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, nàng nheo mắt lại, nói: “Nếu cuối cùng ngươi không trả nổi trăm lượng vàng, ta sẽ đi báo quan bắt ngươi ngồi tù.”

Túc Hành lên tiếng: “Được.”

Tần Uyển thấy thế cũng đành nhấc bút lên vẽ.

Túc Hành nhìn nàng không chớp mắt, ánh mắt chăm chú đó nói cho nàng biết, trong mắt hắn chỉ có đúng một người là nàng. Ánh mắt hắn quá nóng bỏng, Tần Uyển không chịu nổi, chỉ nhìn hắn một lần rồi không ngẩng đầu lên nữa.

Vẽ Túc Hành, nàng nhắm mắt lại cũng có thể vẽ.

Dung mạo Túc Hành đã sớm tạc trong lòng nàng.

“Ta nghe Đông Tử nói, vị hôn phu của cô nương đã sớm không còn trên nhân thế? Người đó mất như thế nào?”

Tần Uyển đáp: “Chuyện đó không liên quan tới ngươi, ngươi không nên hỏi nhiều.”

Túc Hành lại hỏi: “Là bởi vì…đánh giặc?”

Tần Uyển chợt ngẩng đầu.

Biết Túc Hành vì đánh giặc mà mất chỉ có mình nàng, vì sao nam tử trước mắt này lại biết? Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao có thể giống Túc Hành như đúc? Đủ loại nghi vấn nổi lên trong lòng khiến lòng Tần Uyển trăm mối khó giải.

Đối với ánh mắt vẫn nóng bỏng như cũ của Túc Hành, Tần Uyển mím chặt môi, không để ý tới hắn nữa.

Chưa tới nửa nén hương, bức họa Túc Hành đã hiện lên trên mặt giấy. Nàng nhìn xuống, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, cánh mũi cũng chua xót đến rối tung rối mù.

Túc Hành của nàng đã rời khỏi nhân thế bốn năm hai tháng hai mươi ngày…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.