Cách lần vẽ tranh trước đã một khoảng thời gian khà dài, nàng thử rất nhiều phương pháp nhưng không có lần nào thành công. Tần Uyển không rõ vì sao lại như vậy, từ nhỏ tới lớn dị năng của nàng chưa bao giờ thất bại.
Nhưng mặc dù có như vậy, Tần Uyển cũng không buông bỏ thử đi thử lại.
Từ sau khi gặp gỡ nam tử giống hệt Túc Hành, Tần Uyển càng thấy nhớ Túc Hành.
Sau một nén nhang, vẽ xong.
Trong tranh Túc Hành đội mũ giáp màu bạc đứng dưới cửa thành, tay cầm một cành hoa quỳnh.
Đây là lần đầu tiên hai người ước hẹn, khi đó Túc Hành xấu hổ chẳng khác nào đứa trẻ, lúc nói chuyện với nàng mặt cứ đỏ rực. Nàng nhớ vậy. Tần Uyển gác bút xuống, nhắm mắt nhớ lại.
Bình thường chỉ cần nàng vừa mở mắt ra nàng sẽ xuất hiện ở dưới cửa thành, sau đó ào vào lòng Túc Hành. Nhưng bây giờ, một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là ngôi nhà vắng lặng, không có cửa thành, cũng không có Túc Hành, chỉ có nàng và những bức tranh dải khắp phòng.
Tần Uyển giật mình thất thần, từng cơn lạnh lẽo lan tràn quanh người, khủng hoảng quét qua trái tim nàng. Nếu sau này không còn được gặp Túc Hành nữa, nàng nên làm sao đây?
Bút vẽ rơi trên mặt đất, đánh thức Tần Uyển.
Nàng che mặt, có nước mắt chảy ra khỏi kẽ hở ngón tay, nàng im lặng khóc thút thít.
Nhưng đúng vào lúc này, có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng nàng.
“A Uyển.”
Nước mắt ngừng rơi, nàng mừng rỡ xoay người, khi nhìn thấy người trước mắt, nàng khàn khàn gọi: “A Hành!” Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, Tần Uyển lại phản ứng kịp, sắc mặt chuyển lạnh.
Nàng lạnh lùng như băng: “Tại sao lại là ngươi?”
Túc Hành nói: “Ta nghe thấy nàng khóc.”
Nàng lau khô nước mắt, đáp: “Không liên quan tới ngươi. Ngươi…” Nhìn cánh cửa sổ mở rộng sau lưng Túc Hành, cách hắn làm thế nào để vào nhà đã quá rõ ràng, nàng cau mày nói: “Đi ra ngoài.”
Túc Hành nhìn quanh bốn phía, nhìn những bức tranh rơi đầy đất, khẽ thở dài.
Hắn nói: “A Uyển, vì sao nàng không tin ta? Ta là Túc Hành mà, là A Hành của nàng.” Nhìn thấy bức tranh trên bàn, hắn lại nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta ước hẹn, ta nhớ lúc ấy chỉ có ta và nàng biết, ta ngắt hoa quỳnh, sau đó nàng còn bảo cho ta biết nàng không thích hoa quỳnh, nàng thích hoa đào hơn, sau này mỗi lần ước hẹn, ta sẽ ngắt một cành đào đưa cho nàng. Ủ hoa đào làm rượu, chúng ta ở bên hồ Hàm Quang uống rượu ngắm trăng.”
Sợ Tần Uyển không tin, Túc Hành lại nói tiếp: “Nàng là người khác thường, nàng vẽ xong có thể dùng ý niệm là bước được vào trong tranh.”
Nét lạnh lùng trên mặt Tần Uyển tiêu tán hết, thay vào đó là kinh ngạc và rung động.
Nếu hai lần trước nàng còn có thể lừa gạt mình rằng nam tử trước mắt không phải là Túc Hành nhưng một lần này, nàng có thế nào cũng không lừa mình được nữa, cảnh tượng nàng ước hẹn với Túc Hành hiển hiện rõ trước mắt, chẳng khác gì lời hắn nói, hơn nữa biết được dị năng của nàng, trên thế gian này trừ nàng ra thì chỉ có Túc Hành.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Vì sao có thể giống A Hành của nàng đến vậy.
Túc Hành đáp: “ta chính là Túc Hành.”
Hắn bước lên trước, muốn lau khô nước mắt cho nàng nhưng Tần Uyển tránh được, nàng nhìn hắn không chớp mắt. Cuối cùng Túc Hành rũ tay xuống, hắn nói: ‘Ta biết nàng nhất thời khó có thể tiếp nhận nhưng không sao cả, ta có thể chờ. Chỉ có điều trước lúc ấy, cầu nàng cho phép ta ở bên nàng, có được không?”
Rồi hắn nói tiếp: “Nếu nàng không bằng lòng, ta sẽ đứng ngoài cửa chờ nàng. Chỉ có điều tới khi trời sáng, người đi qua đường sẽ nhìn thấy ta, có lẽ sẽ cho hai chúng ta là vợ chồng giận dỗi nhau, nàng phạt ta đứng ngoài cửa. Trấn Phù Thủy không rộng lắm, có lẽ chưa tới nửa ngày cả trấn đã biết chuyện xảy ra giữa chúng ta.”
Ngay cả tính vô lại cũng giống nhau như vậy…
Tần Uyển mờ mịt, nàng mấp máy môi: “Ngươi…”
Túc Hành chen vào nói: “Ta ngủ trên đất, đêm đã khuya, nàng cũng mau ngủ đi.”