Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận

Chương 8: Tôi chia nửa giường cho cậu (2)



Diệp Luân nghe thế thở dài, hoàn toàn không hiểu trong cái đầu bé nhỏ của cục cưng Chu đang nghĩ gì: “Tại sao cậu lại nghĩ đến Kình Phong?”

Chu Dật nghiêng đầu: “Lấy ví dụ thì tất nhiên phải tìm người mà hai chúng ta đều quen biết rồi.”

Ừm, nghe có lý lắm, nhưng…

“Cậu quên hết bạn học cấp ba của chúng ta rồi à?” Diệp Luân hỏi với gương mặt vô cảm.

“À…” Chu Dật ngơ ra vài giây, vỗ tay cái bộp: “Đúng nhỉ!”

“Vả lại loại như Kình Phong không phải trầm tính mà là ngoài lạnh trong nóng.” Diệp Luân sửa soạn xong, chuẩn bị ra cửa, còn không quên giải thích với cậu ta: “Hay gọi là ngang tàng thì thích hợp hơn. Đối với người như vậy, cậu ấy cố chấp, cậu phải kiên trì hơn cả cậu ấy, ví dụ như cậu ấy không đồng ý ngủ với tôi, tôi càng phải bò lên giường cậu ấy, hạ gục được một lần thì xem như giải quyết xong chuyện cả đời.”

“Huýt~” Đại ca huýt gió một tiếng: “Kinh nghiệm đối phó kẻ địch của Diệp Luân phong phú đấy, nhưng cậu có dám nói vậy trước mặt Kình Phong không? Xem xem là cậu hạ gục cậu ấy trước hay là cậu ấy điều giáo cậu trước.”

Diệp Luân cực kỳ thức thời, chưa bao giờ giành làm anh hùng, cậu cười chỉ vào cậu ta: “Đại ca xấu bụng nha, mưu đồ châm ngòi quan hệ bạn cùng phòng.”

“Các cậu có quan hệ gì tốt để châm ngòi à?” Đại ca cười gian xảo: “Quan hệ ngủ chung giường sao?”

“Thôi đi.” Diệp Luân xua tay: “Khai giảng lâu vậy rồi, tôi và cậu ấy còn chẳng nói chuyện với nhau quá hai mươi câu.”

Dứt lời, Diệp Luân nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ xuất phát. Dù đóa hoa có ý rơi xuống dòng nước vô tình, nhưng cũng đâu thể để con gái nhà người ta chờ mãi được.

Chu Dật đứng phía sau rướn cổ hỏi: “Vậy chuyện giường ngủ thì sao, có ngủ chung với tôi nữa không?”

“Không cần đâu.” Diệp Luân đã bước nửa người ra ngoài cửa, chỉ ló mỗi đầu vào: “Ngay từ đầu tôi đã đoán được cậu ấy sẽ không đồng ý rồi, nên đã mua cái đệm về trải dưới đất, ban chiều đã được đưa đến nơi giao nhận, lát nữa tôi về sẽ tiện đường mang về luôn.”

Lúc Diệp Luân đo kích cỡ thì bị nhầm số, bất cẩn mua đệm lớn hơn hai số, nhưng cậu cũng không trải cả ngày: Sáng sẽ dọn lên, tối trước khi ngủ thì mang ra, như vậy sẽ không cản trở mọi người ra vào.

Kể từ sau khi trải đệm dưới đất, Diệp Luân luôn có ý thức dậy sớm, chờ Chu Dật và bọn đại ca rề rà thức dậy, trong phòng đã được dọn dẹp hết từ lâu rồi.

Nên tính đi tính lại, người duy nhất bị ảnh hưởng lại chính là Kình Phong đang vô cùng lúng túng.

Anh là người dậy cực sớm, ngày nào cũng phải tranh thủ đến nhà thi đấu huấn luyện, thường xuyên bò dậy từ lúc trời chỉ mới hửng sáng, đôi khi không tránh được phải cúi đầu, đập vào mắt là gương mặt say ngủ ngoan ngoãn của Diệp Luân, ai bảo đệm nằm của cậu lại ở ngay trước giường của anh chứ, có trách phải trách cái đệm quá to.

Thế là một cái đệm to được phủ tấm ga trải giường màu lam đậm, Diệp Luân thì ôm gối ngủ ở giữa, làn da trắng nõn hơi phát sáng dưới ánh ban mai dịu nhẹ, trông như vì sao hạ phàm, rơi xuống biển rộng vậy.

Cậu sải thẳng cả tay và chân, để lộ cái bụng nhỏ bằng phẳng và đôi chân thon dài, trông có vẻ càng gầy hơn, nhất là cổ tay và mắt cá chân, xương lộ rất rõ, mang cảm giác quyến rũ lạ kỳ.

Khiến mỗi lần Kình Phong nhìn thấy đều muốn vươn tay nắm lấy, mảnh khảnh như vậy, mảnh khảnh đến tinh tế, cảm giác chỉ cần dùng một tay đã giữ chặt.

Nhưng anh chưa bao giờ dám làm thế.

Chỉ nhìn thì có thể xem như một bức tranh, nhưng một khi vươn tay nắm lấy rồi, Kình Phong biết với cái tính ngang tàng của mình, có lẽ cả đời cũng sẽ không buông tay.

Nhắc đến cũng lạ, “cả đời” không phải một từ dễ hứa hẹn. Lòng người hay thay đổi, Kình Phong là một chàng trai hiếu động, từ nhỏ đến lớn cũng từng thích rất nhiều thứ, món đồ chơi mà anh quý nhất hôm nay, không chừng ba năm sau sẽ trở thành vật chẳng đáng một xu.

Nhưng trước Diệp Luân, anh lại có cảm giác nguy cơ rằng mình sẽ “không cai được”, nên vẫn luôn cẩn thận dè dặt, không dám giẫm trúng bãi mìn này.

Xét về mặt “tự biết mình”, Kình Phong đã giỏi hơn bao nhiêu người đồng trang lứa khác. Bởi ngay từ ánh nhìn đầu tiên, anh biết ngay Diệp Luân đã hoàn toàn thỏa mãn tất cả niềm yêu thích của anh một cách hoàn hảo, thuộc loại người mà anh khó lòng chống cự nhất.

Thế nên mỗi lần nhìn thấy Diệp Luân say ngủ và trở người chẳng chút đề phòng, tiếng ma xát của hai cái đùi lõa lồ kia khiến Kình Phong phải mừng rỡ hô to trong lòng:

Không ngủ chung với cậu chàng này thật mẹ nó đúng là sáng suốt mà.

Dân gian có một cách nói đó là “trốn được hôm nay sao trốn được ngày mai”.

Kình Phong có nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng “ngày mai” lại đến nhanh như thế.

Kể từ khi khai giảng đến nay đã một tháng rưỡi, mọi cảm giác mới mẻ cũng xua đi cả, việc sinh hoạt và học tập đều đang được sắp xếp đâu vào đấy.

Điều bất ngờ nhất có lẽ là mùa mưa bão mãi chẳng kết thúc.

Mỗi lần Diệp Luân nhìn ra ngoài cánh cửa sổ thủy tinh rộng lớn trong lớp, đều có thể nhìn thấy áng mây xám xịt trải rộng trên bầu trời, nghe tiếng mưa xối xả, luôn có dự cảm như đang trong “thời buổi loạn lạc”.

Mà với cậu, mùa thu năm mười tám tuổi quả thật cũng quá chông chênh. Và Diệp Luân của nhiều năm sau luôn bất giác nhớ đến và cảm thán từ tận đáy lòng:

Vì để cậu bước vào cuộc đời của Kình Phong hoặc ngược lại, khiến cho Kình Phong xuất hiện trong sinh mệnh của cậu, quả thực ông trời đã không tiếc mọi giá, xét theo mọi mặt ý nghĩa.

Sáng sớm thứ Hai, đám sâu lười của phòng 319 lần đầu tiên dậy muộn.

Nguyên nhân vì Diệp Luân đã quên sạc pin cho chiếc điện thoại mà thường ngày cậu dùng để đặt báo thức, thế nên đám bạn đêm hôm trước tán dốc đến hai giờ sáng đã sơ ý ngủ quá giờ.

Còn Kình Phong? Dù buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, anh vẫn sẽ vùng vẫy thức dậy đi huấn luyện.

Đại ca ngồi bên mép giường, nói với vẻ khổ sở: “So với Kình Phong, chúng ta đều là bọn khốn nạn.”

Ba người còn lại nhìn nhau, đều trông thấy quầng thâm dưới mắt đối phương, dù tâm trạng cũng khổ sở như vậy nhưng vẫn không nén được tiếng cười.

Khỉ Còi ngáp một cái nghĩ: Có lẽ đây là tuổi thanh xuân nhỉ. Một thanh xuân rất ngốc cũng rất ngầu. Có thể mặc sức phí hoài, bởi rằng có đủ thời gian để phung phí.

Vốn đã dậy muộn, còn phải xếp hàng rửa mặt đi học. Thời gian gấp rút nên cuối cùng Diệp Luân chưa kịp dọn đệm đã xách cặp vội vã ra ngoài cùng đám bạn, chạy hối hả đến lớp, nghĩ bụng để trưa rồi về dọn sau.

Đây vốn không phải vấn đề gì lớn, mọi người đều không để tâm lắm. Nhưng vừa tan tiết thứ hai, Diệp Luân đã nhận được điện thoại của đại ca, bảo cậu mau về phòng một chuyến.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Luân là bị trộm đồ, nghe tiếp mới biết còn thảm hơn bị trộm đồ nữa, phòng 319 ngập nước rồi.

Nhờ bạn cùng lớp xin nghỉ giúp, Diệp Luân phi như bay về ký túc xá. Lúc đến nơi, những người khác đều đã có mặt, bấy giờ đang cầm cây lau và giẻ lau để vệ sinh phòng.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Luân chạy đến mức mệt bở hơi tai, vịn khung cửa hỏi.

Chu Dật tay chân mảnh khảnh, bấy giờ làm việc mệt quá nên chây lười một lúc, bèn chạy đến giải thích cho cậu nghe.

Ban nãy họ đang học thì thầy hướng dẫn đột ngột xông đến trước cửa lớp tìm người, bảo ống nước trong nhà vệ sinh phòng 319 đã cũ quá rồi, không biết thế nào mà bị toét cả một đường, nước phun ra ngập hết cả phòng ký túc xá.

Phía nhà trường đã liên hệ bên hậu cần đến tu sửa, không có vấn đề gì lớn, bảo họ cũng nhanh chóng về dọn dẹp, xem có tổn thất nào không.

Thông thường thì những thứ sợ trúng nước như sách vở, máy tính, sản phẩm điện tử đều đặt trên bàn học, không nguy hiểm gì. Nhưng phòng 319 thì khác, nó có một thứ ở dưới đất…

Đầu Diệp Luân như bị mây đen che phủ, hỏi một cách tuyệt vọng: “… Đệm và chăn của tôi thế nào rồi?”

Chu Dật mím môi trông cực kỳ tiếc nuối, vươn tay chỉ ra ban công: “Kìa, ở bên đó, ướt sũng rồi, được Kình Phong kéo ra ngoài phơi khô.”

Diệp Luân nghe thế cũng không ôm hy vọng gì: “Còn cứu được không?”

“Chỉ bị thấm nước ướt thôi, đều là nước sạch, không có gì to tát.” Đại ca trong phòng xen mồm: “Phơi khô rồi là dùng được thôi, chỉ là nửa tháng kế đều sẽ có mưa, không biết phải chờ đến bao giờ mới khô được.”

Diệp Luân thở dài, vào phòng tìm ghế ngồi xuống để nghỉ ngơi một lúc. Cậu còn đang đắm chìm trong nỗi đau chăn đệm hy sinh chưa hoàn hồn lại, một cái giường đang yên đang lành bây giờ không sử dụng được, cậu không biết phải làm sao trong mấy ngày tiếp theo đây.

Có lẽ cậu thật sự không hợp với ngôi trường đại học này, kể từ khi nhập học đến nay, đã bị tra tấn không biết bao nhiêu lần chỉ vì mỗi vấn đề đơn giản cơ bản nhất đó là “đi ngủ”…

Lần này bị ngập nước hoàn toàn là tai nạn ngoài ý muốn, tổn thất của Diệp Luân là lớn nhất, mọi người cũng ngại bắt cậu làm việc, thế là để cậu ngồi một bên nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc, giáo viên bên chỗ hậu cần đã đến đây một chuyến, xác nhận tình trạng hiện tại.

Bọn Phương Vĩ đi theo sau giúp đỡ, Diệp Luân vểnh tai nghe mới biết hóa ra vết toét trên ống nước không lớn, lượng nước cũng không khoa trương như đã tưởng tượng. Nếu xảy ra vào cuối tuần, có người trong phòng thì sẽ phát hiện ngay và báo sửa chữa kịp thời, hoàn toàn không có chuyện dẫn đến những việc kế tiếp.

Điều bất đắc dĩ nhất đó là trùng hợp thay hôm nay lại là thứ Hai, tất cả mọi người đều có tiết, thế nên mới xảy ra thảm kịch nước lũ tràn phòng.

Con trai làm việc, thông thường đều sẽ khá nhanh nhẹn, chẳng bao lâu sau phòng đã được lau dọn xong. Mặt đất còn hơi ướt, nhưng cũng hết cách rồi, chỉ có thể chờ nó khô từ từ thôi.

Đến khi cả bọn ngồi xuống uống ngụm nước, vấn đề mấu chốt nhất đã được đưa lên bàn đàm phán.

“Lát nữa phòng khô rồi thì dọn đệm của Diệp Luân vào.” Đại ca lên tiếng khơi chuyện trước: “Đặt ngoài ban công, lát nữa cũng ướt sũng thôi.”

“Không sao, không được nữa thì vứt đi.” Diệp Luân nghĩ rất thoáng, mà cũng bắt buộc phải nghĩ thoáng: “Lát nữa tôi ra siêu thị trường mua thêm một tấm đệm là được.”

“Vậy thì lãng phí quá.” Chu Dật là một cậu bé ngoan cần cù tiết kiệm, lập tức kéo tay Diệp Luân lại, ngỏ ý: “Thôi cậu cứ ngủ với tôi đi, tôi chia nửa giường cho cậu.”

Diệp Luân cảm động lắm, vươn tay xoa đầu cậu ta, nói với vẻ “hiền hậu”: “Cảm ơn, nhưng cậu sẽ đá tôi, tôi không muốn bị đứt đường sinh đẻ, nên không muốn ngủ với cậu đâu.”

Tình cảm giữa hai người họ như anh em ruột vậy, chẳng có gì không nói được, nên Diệp Luân hoàn toàn không có dự định giấu giếm hay khách sáo. Chê là chê, không để bạn biết thì sao còn gọi là chê được chứ, đúng không?

Cục cưng Chu nghe thế cực kỳ tức giận, bèn kéo cậu khóc lóc lăn lộn đòi bàn điều kiện. Diệp Luân bị cậu ta bám riết lấy vui vẻ không thôi, phiền muộn ban nãy cũng vơi đi nhiều, không còn để ý nữa.

Hai anh em ở bên kia chơi đùa như chốn không người, ba anh chàng còn lại cũng không rảnh rỗi.

Kình Phong thuộc loại không thích nói chỉ biết hành động, cũng là người ra sức nhiều nhất trong việc dọn phòng ban nãy. Tiết trời oi bức, vừa nằm xuống đã ra đầy mồ hôi, bấy giờ bèn ngồi dậy lấy khăn lau.

Đang tập trung thì có người huých khủy tay anh một cái.

Kình Phong quay đầu, Phương Vĩ đang bĩu môi sang phía Diệp Luân, ý là: Mau lên đi!

Kình Phong vờ như không hiểu, cười với cậu ta cứ như đang đùa giỡn, sau đó quay đầu về tiếp tục lau mồ hôi.

Phương Vĩ hết cách với anh, khoanh tay giận dỗi.

Không bao lâu sau, lại có người giẫm chân anh một cái. Kình Phong bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, lần này đổi thành Khỉ Còi đang liếc mắt ra hiệu với anh, nhân tiện còn tặng thêm khẩu hình miệng: Đồ thỏ đế!

Trời sinh con trai đều háo thắng ưa mạnh, lòng tự trọng lớn hơn ai hết, ghét nhất bị người khác bảo là “thỏ đế”.

Ngày thường Kình Phong rất ít trúng chiêu trò ấu trĩ thế này, nhưng nếu không phản ứng một chút thì nghĩa là chấp nhận câu mắng rồi, thế nên anh nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi: Cậu mẹ nó sao không nhường đi?

Khỉ Còi trợn mắt, vươn tay chỉ lên trời với dáng vẻ cực kỳ hùng hồn: Ông đây ở giường trên!

“…”

Kình Phong nản lòng, anh biết cãi lại câu này thế nào được, đâu thể đi đổi giường chứ? Từ nhỏ đến lớn chuyện gì anh cũng giỏi, khuyết điểm duy nhất đó là sợ độ cao, hơn nữa mới sinh ra đã vậy, di truyền gia đình, từ đời tổ tiên truyền thẳng đến thế hệ này, hết cứu rồi.

Nên đừng có mơ đến mấy chuyện đổi giường gì đó. Còn Phương Vĩ và Khỉ Còi rõ ràng biết chuyện này nên cứ như đã thông đồng với nhau từ trước, hợp tác cùng sang đây xúi giục anh phải gật đầu.

Với tình huống bây giờ, có khăng khăng giữ ý mình thì trông tàn nhẫn quá. Kình Phong cũng biết phản ứng của mình hơi quá đáng, nhưng anh cũng đâu thể nói rõ với mọi người rằng:

Tôi không ngủ với Diệp Luân là vì muốn tốt cho cậu ấy.

Nhỡ có người hỏi “tại sao” thì anh biết trả lời thế nào, nói thật lòng à?

Ba người họ ở bên này diễn kịch câm, chốn công cộng rộng rãi nên đâu thể trông mong người khác không thấy được.

Cục cưng Chu đối diện tò mò lắm: “Các cậu chỉ trời chỉ đất chơi trò gì vậy, tôi cũng muốn tham gia nữa!”

Khỉ Còi và đại ca nhìn nhau, hai miệng cùng đồng thanh: “Không có gì.”

Càng nói không có gì nghĩa là càng có gì, Diệp Luân khác với Chu Dật ngây thơ, chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra được vấn đề nằm ở chỗ Kình Phong, thế là dời tầm mắt sang.

Ngay khoảnh khắc ấy, Kình Phong lập tức quay mặt tránh đi, nhưng do dự một lúc, hiếm có lần không lùi bước mà quay mặt về lại. Không biết suy nghĩ chuyện gì, hồi lâu sau mới nhìn chằm chằm Diệp Luân rằng:

“Lúc nãy bọn tôi thảo luận, cậu không cần ra ngoài mua đệm mới, qua đây ngủ với tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.