Âu Dương Vũ đang suy nghĩ hết sức khẩn trương, chợt nghe thấy thanh âm này thì không khỏi sợ hết hồn. Nàng xoay đầu vèo lại, vội vàng quát lên: "Chuyện gì?"
Trong hoàn cảnh này, khi mà mọi người đang hưng phấn vui mừng thì tiếng kêu bối rối khẩn trương của nàng quá khác biệt. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều kinh ngạc quay lại nhìn về phía nàng.
Âu Dương Vũ lúc nãy mới hiểu được phản ứng của mình hơi quá, mặt nàng thoáng chốc trở nên đỏ bừng. Bất quá lớp sơn trên mặt thực sự quá dầy, màu đỏ kia một chút cũng không lộ ra. Mặc dù không bị nhìn ra khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cảnh nàng bối rối lại hiện rõ trước mắt mọi người.
Người gọi nàng là Tôn - thị vệ theo sau Na Tư. Hắn hiển nhiên cho rằng Âu Dương Vũ sợ hết hồn, ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, quái nhân kia vẫn ở trong góc như cũ, hai mắt nhắm lại không nhúc nhích. Vẻ mặt Na Tư bình tĩnh, nhưng càng là như thế, biểu hiện của hai người này vẫn làm cho nội tâm nàng cảm thấy bất an.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, Âu Dương Vũ thấp giọng nói: "Ngại ngùng, mới vừa rồi ta mải suy nghĩ quá." Tôn nói: "Không có gì."
Âu Dương Vũ hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tôn sờ sờ đầu, cười cười không được tự nhiên, nói: "Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là muốn nói chuyện với ngươi." Âu Dương Vũ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nữa.
Nàng nhìn thoáng qua Na Tư vẫn bất động thanh sắc chăm chú nhìn mỹ nhân trên đài, bỗng nhiên tâm thần vừa động, nói: "Đúng rồi, Tôn, ta muốn đi nhà xí, ta phải đi đâu?"
Tôn nói: "Rất đơn giản, ta gọi một người tới dẫn ngươi đi." Dứt lời, hắn hướng bên cạnh phất tay. Sớm có mấy người giúp việc đứng chờ ở cầu thang, nhìn thấy hắn phất tay, có một trung niên hán tử vội vàng bước nhanh đến. Tôn chỉ vào Âu Dương Vũ nói: "Dẫn hắn đến nhà xí."
"Vâng."
"Chậm đã, Tôn, người cùng Âu Dương đi đi, có thể hảo hảo chiếu ứng lẫn nhau." Người mở miệng chính là Na Tư. Nghe được lời nói của hắn, vẻ mặt Tôn đầy kỳ quái, Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng: hắn gọi Tôn tới để theo dõi ta.
Tôn mặc dù không rõ tại sao chuyện đơn giản như đi nhà xí mà cũng cần chiếu ứng lẫn nhau nhưng hắn vẫn cung kính đáp một tiếng, đi theo sau người hầu từ từ xuống lầu.
Na Tư chăm chú nhìn trên thạch đài, hiện tại trên đài đã đổi một đôi mỹ nhân khác. Có tổng cộng là mười đôi mỹ nhân, cứ hết đôi này ra thì lại đến đôi khác, sau đó là một tiết mục đặc sắc của thế giới này là sẽ có một người được mời để tham gia phối ngẫu cùng. Trong khi mọi người thèm thuồng, hướng về những mỹ nhân mà bình luận từ đầu đến chân thì Na Tư lại bất đồng, tâm của hắn vẫn đặt ở trên người của Âu Dương Vũ.
Nghe tiếng bước chân của đám người Âu Dương Vũ từ từ biến mất ở cầu thang, Na Tư bỗng nhiên quay đầu lại, sải bước đi về phía thang lâu. Thấy hắn rời đi, hai người thị về còn lại hết ta nhìn ngươi rồi lại ngươi nhìn ta, liền vội vàng đi theo.
Một người thị vệ bước nhanh về phía sau Na Tư, thấp giọng hỏi: "Chủ tử, có cái gì phân phó sao?"
Na Tư dồn dập đi về phía trước, vừa đi vừa vội vàng nói: "Đi theo ta là được."
Một thanh niên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Na Tư bình thường vẫn thong dong mà nay bộ dạng lại khẩn trương, không khỏi kêu lên: "Na Tư, ngươi muốn đi đâu? Muốn hôn mỹ nhân thì cũng phải đợi đến thời gian nghỉ ngơi a."
Na Tư cũng không quay đầu lại, nói: "Ta có chút chuyện nhỏ, các ngươi cứ xem trước."
Thanh niên kia kỳ quái lẩm bẩm: "Di, Na Tư này là thế nào?" Hắn thầm nghĩ: dù sao những mỹ nhân này còn phải một lúc nữa mới phát sáng hoàn toàn, màn vui còn ở phía sau. Không bằng ta cùng đi với hắn xem một chút.
Hắn cùng Na Tư hiểu nhau quá rõ, sự dị thường này của Na Tư quả thật là không tầm thường. Vì vậy hắn suy nghĩ một chút, không nén được lòng hiểu kỳ liền theo Na Tư đi xuống. Đi xuống cùng hắn còn có hai hộ vệ mà hắn mang theo.
Cho đến khi mấy người này rời khỏi đại sảnh, hán tử thấp bé trong góc mới từ từ mở cặp mắt không có tròng mắt kia ra. Qua một lúc lâu, khóe miệng hắn mới từ từ cong lên, lộ ra một bộ mặt tựa hồ như cười, vừa tựa hồ nổi giận.
Âu Dương Vũ đi rất nhanh, nàng khẽ khom lưng, kẹp hai chân, một bộ dáng khó mà còn nhịn được nữa.
Thấy nàng gấp gáp như thế, người giúp việc kia cùng Tôn cũng đi nhanh hơn vài phần. Chuyển qua một chỗ ngoặt, đi tới một tòa thạch ốc (nhà đá) nho nhỏ, người giúp việc chỉ vào bên trong nói: "Đến rồi, vào đi thôi."
Âu Dương Vũ đáp ứng một tiếng, liền phóng vào bên trong. Nàng vừa mới biến mất ở trong thạch ốc không lâu, Na Tư vội vàng chạy đến, không thấy Âu Dương Vũ, hắn không khỏi khẽ biến sắc mặt, quát lên: "Âu Dương đâu?"
Tôn cùng người giúp việc kia vừa định xoay người rời đi liền bị Na Tư khẩn trương trách cứ. Hai người nhìn thoáng lẫn nhau, Tôn lên tiếng: "Hắn vừa mới tiến vào."
"Ân, như vậy a, vừa lúc ta cũng có chút muốn giải quyết, vậy cũng đi vào." Dứt lời, Na Tư không nói hai lời liền xông vào nhà vệ sinh.
Na Tư vừa mới vọt tới cửa thạch ốc, liền chính diện đụng phải Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn Na Tư, kỳ quái hỏi: "Chủ tử, ngài cũng tới?"
Na Tư cười không được tự nhiên, hắn gật đầu nói: "Ừ, ta có chút không thoải mái." Dứt lời, hắn tiếp tục tiến vào bên trong. Âu Dương Vũ quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn, vừa nhìn ra ngoài đã thấy ba bốn đại hán, trong lòng âm thầm kêu khổ: làm sao lại tới đây vội vã như vậy? Ta căn bản lúc này không có thời gian rời đi a.
Nàng vừa mới đi vào trong thạch ốc chính là để tìm xem có cửa sổ thoát ra ngoài không. Cửa sổ thì chưa tìm được, liền nghe tiếng chất vấn của Na Tư ở bên ngoài. Âu Dương Vũ đoán ra Na Tư hiện tại đối với mình đã sinh lòng hoài nghi, nếu mình mạnh mẽ phá cửa thoát ra, vậy hắn có thể lập tức khẳng định. Nếu lúc đó hắn mời Mịch Yêu Linh tương trợ, chính mình bỏ chạy tới chỗ nào?
Na Tư mới đi vào, nàng liền lập tức đi ra. Lúc này hảo hữu của Na Tư mang theo người hầu cùng chạy tới. Hảo hữu nhìn thấy Na Tư, không khỏi ha ha cười nói: "Di, tiểu tử ngươi vội vã như vậy, lại là đi nhà xí a?" Na Tư trong lòng có quỷ, nghe được câu này liền không khỏi căng thẳng, lặng lẽ nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, thấy mặt nàng không chút thay đổi nào mới hơi yên lòng một chút.
Hảo hữu nhìn hướng trên đài, ha ha cười nói: "Thiệt là, ta còn tưởng có trò hay để xem. Được rồi, chúng ta nhanh nhanh quay lại. Đôi mỹ nhân thứ mười cũng xuống đài rồi. Hai mươi mỹ nhân kia cũng đến lúc tuyển chọn người may mắn tối nay được vào hương trướng rồi."
Lời nói của hắn lập tức khiến mọi người hưng phấn. Âu Dương Vũ mặc dù trong lòng cực kỳ khẩn trương, nhưng cũng có chút tò mò. Đoàn người vội vàng trở lại trên lầu. Khi bọn trở lại thì đúng lúc vị đại hán xuất hiện lúc khai mạc vừa mới lên đài. Hai tay hắn mở ra, ý bảo mọi người lập tức an tĩnh lại.
Hắn hướng về bốn phía xung quanh giương tay bốn lần xong, quảng trường lập tức trở nên yên lặng như tờ. Đại hán kia ha ha cười một tiếng, mở miệng ra.