Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 40: Nhị Vương Tử





Chỉ trong nháy mắt, Âu Dương Vũ đã sinh hảo cảm với Nhị vương tử này.
Cảm giác được nàng đang đánh giá, Nhị vương tử quay đầu lại nhìn nàng: "Làm sao vậy?"
Âu Dương Vũ vội vàng đặt tay lên ngực nhấn một cái, lúng ta lúng túng nói: "Tiểu nhân đã sớm được qua sự nhân từ của Nhị vương tử điện hạ, hiện tại bản thân được gặp ngài, trong lòng rất là kích động."
"Nhân từ?" Nhị vương tử cười khổ một tiếng, nói: "Đây cũng không phải là một lời khen có giá trị."
Âu Dương Vũ sửng sốt, lập tức hiểu được, trong thế giới này thì nhân từ quả thật không giống ca ngợi mà giống như là lời châm biếm. Nàng đang định giải thích, Nhị vương tử lại phất phất tay, nói: "Không cần khẩn trương."

Ánh mắt của hắn không còn chăm chú nhìn vào thạch thư (sách đá) nữa mà xoay người đi về hướng Âu Dương Vũ. Đến cách nàng năm thước thì mới dừng lại, ngồi xuống trên một khối đá lớn bằng phẳng.
Vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, Nhị vương tử ôn hòa nói: "Minh Vũ, tới đây tâm sự với ta."
Âu Dương Vũ đáp một tiếng, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống. Nhị vương tử mắt nhìn phía trước, hồi lâu sau mới hỏi: "Minh Vũ, ngươi là người ngoại quốc?"
Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: "Tiểu nhân đến từ thành Duyên Bình."
Nhị vương tử gật đầu, hỏi: "Minh Vũ, ngươi nói một chút, Duyên Bình Vương của các ngươi là hạng người gì?" Âu Dương Vũ nào biết được cái chuyện này? Lập tức trợn mắt choáng váng.
Thấy nét mặt nàng, Nhị Vương tử không nhịn được cười khẽ, chuyển sang nói chủ đề khác: "Theo ý của ngươi, thế nào thì gọi là nhân từ?"
Âu Dương Vũ suy nghĩ nhanh như chớp, nàng trừng mắt nhìn, giả vờ trầm tư nhưng đang tinh tế quan sát. Một lát sau, nàng mới lên tiếng: "Cảm nhận của tiểu nhân a, nhân từ chính là thuộc hạ và dân chúng thích, cũng có ý tứ là kính yêu!"
"Thích? Kính yêu?" Nhị vương tử lẩm bẩm vài lần, hắn đứng dậy, thong thả đi trong phòng. Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm: "Dân chúng thích, kính yêu? Đúng rồi, phải là dân chúng thích, kính yêu!"
Đi tới trước mặt của Âu Dương Vũ, hắn vươn tay ra vỗ mạnh lên vai nàng, ha hả cười nói: "Minh Vũ a, ngươi nói rất khá, rất tốt, giúp ta hiểu được một chuyện."
Hắn nhấc tay ra, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng. Nhìn bộ dạng vội vã và vẻ mặt trầm tư, hiển nhiên là đang nghĩ tới điều gì.
Âu Dương Vũ hơi sững người một chút, liền đi theo phía sau hắn, đi tới gian phòng ngoài cùng của thư phòng. Nàng vừa đi ra ngoài liền thấy Nhị vương tử đang cúi đầu tập viết.
Nhìn bộ dạng chuyên chú của hắn, Âu Dương Vũ vội vàng ngay ngắn lui sang một bên. Nàng làm thư thị, cũng không phải là làm công việc của thư đồng, nàng chỉ cần xử lý tốt sự thanh khiết của thư phòng, sửa sang lại vị trí của sách là được.

Đúng lúc Âu Dương Vũ chuẩn bị đi sang một gian phòng khác thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra, hai thiếu nữ đi đến.
Đi tuốt ở đằng trước là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, thiếu nữ này cũng một thân đồ trắng, áo bào tựa như đay lại tựa như bông vải, bên hông quấn một cái thắt lưng bằng da thú, chân mang giày. Da nàng đen sẫm, diện mạo có ba phần giống Nhị vương tử, chẳng qua là Nhị vương tử kia ngũ quan tuấn mỹ, còn trên gương mặt nàng thì cực kỳ bình thường.
Thiếu nữ hưng phấn đi vọt vào, thấy Nhị vương tử đang múa bút thành văn liền lặng lẽ le lưỡi, tiêu sái đến một bên nhìn.
Theo sau thiếu nữ là một nha hoàn mặt tròn. Nha hoàn này có một đôi mắt linh hoạt, nàng vừa tiến vào liền quét mắt đến Âu Dương Vũ, thấy tiểu thư nhà mình an tĩnh ngốc ở một bên, nàng đi tới trước mặt Âu Dương Vũ, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Âu Dương Vũ đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích cho dù nàng nhìn chăm chú.
Lúc này, thanh âm ôn hòa của Nhị vương tử truyền đến: "Di, là Đại muội a, sao muội lại tới đây?" Thế nào lại hưng phấn thế kia?"
Thiếu nữ vừa nghe, lập tức vọt tới trước mặt Nhị vương tử bắt lấy tay áo, hưng phấn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn nhìn hắn vui vẻ nói: "Nhị ca, ca biết muội mới tới nơi nào không?"
Nhị vương tử ôn nhu nhìn nàng, cười nói: "Không biết. Bất quá La Tử của chúng ta vẫn là một người an tĩnh, có thể làm muội hưng phấn thế này thì nhất định là một chuyện rất lớn."
La Tử đắc ý cười, nháy mắt vui vẻ nói: "Nhị ca, ca đúng là thông minh. Vừa rồi muội mới tới phủ của Tam ca a."
Nàng quơ cánh tay, vui vẻ nói: "Nhị ca, ca cứ im lặng ở nhà, không thú vị chút nào. Ca biết hiện bên ngoài náo nhiệt cỡ nào không? Tại mỗi tửu đường đều đầy người ngồi, mọi người cùng tụ tập lại trước đại môn của phủ Tam ca. Buồn cười hơn chính là, có rất nhiều người cầm những chuỗi trân châu nói cái gì mà đấy chính là Mịch Yêu Linh. Ha hả, nhị ca, ca không biết, cơ hồ mọi người trong thành đều xuất động rồi. Khắp nơi là người người tấp nập, so sánh với nhạc viên đấu giả còn muốn náo nhiệt hơn, mọi người còn hưng phấn hơn."
La Tử một hơi nói nhiều như thế có chút không kịp thở, nàng vội che ngực thở dốc. Thấy bộ dạng này của nàng, rốt cuộc nha hoàn cũng không để ý Âu Dương Vũ nữa, vội vàng bước lên vuốt lưng nàng. Nhị vương tử vẻ mặt đầy quan tâm nhìn nàng, lắc đầu nói: "Muội biết rõ muội không thể kích động, thế mà còn hưng phấn như thế."
La Tử sau một lúc thì hơi thở cũng bình ổn lại, Nhị vương tử thấy nàng khôi phục, cười cười, nhìn ra ngoài nói: "Chuyện này ta cũng nghe nói. Bất quá là một phụ nữ mà thôi, những người này đúng là điên rồi."

Âu Dương Vũ nghe đến đó, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhị vương tử.
La Tử khách khách cười một tiếng, nói: "Quả nhiên không hổ là Nhị ca của muội, nhưng là người trong thành Á Tố cũng không nghĩ như vậy a. Đây chính là yêu nữ đó! Ngàn năm mới xuất hiện yêu nữ! Muội nghe nói a, Duyên Bình Vương đã chạy tới thành Á Tố, muội còn nghe nói a, hiện tại Tam ca cũng bị phụ vương gọi vào trong cung rồi."
"Còn có chuyện này?" Nhị vương tử lập tức quay lại nhìn nàng, hỏi: "Là bởi vì việc này sao?"
La Tử cười nói: "Đương nhiên rồi, ai kêu Mịch Yêu Linh thật ở trong tay Tam ca. Nhị ca, muội xem phụ vương của chúng ta cũng động tâm với yêu nữ."
Nhị vương tử cau mày, nhìn ra ngoài cửa hoa viên một lúc lâu, mới gật đầu nói: "Hẳn là có thể có." Hắn trầm tư, trong ánh mắt thỉnh thoảng chớp động tia sáng.
La Tử bước tới trước mặt hắn, kéo tay áo hắn kêu lên: "Nhị ca, chúng ta vào Vương Cung xem một chút đi, khẳng định là sẽ rất vui."
Nhị vương tử cười khổ lắc đầu, quát mắng: "Muội a, thân thể đã không tốt, vậy mà lại thích loại náo nhiệt này." Khóe mắt hắn đảo qua, thấy Âu Dương Vũ, không khỏi chỉ về phía nàng nói: "Đây là thư thị mới tới của ta, muội nếu nhàm chán thì hãy chơi cùng hắn đi. Nhị ca muội còn có việc cần làm."
Âu Dương Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của La Tử. La Tử cùng nàng đều có một đôi mắt trong như làn thu thủy, cả hai đều không khỏi ngẩn ra. Nàng nhìn thẳng về phía Âu Dương Vũ, từ từ nghiêng đầu, nhưng lúc này cặp mắt của nàng đến nháy cũng không nháy một cái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.