Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 43: Cưỡng Chế





Cầu phấn hồng phiếu a! Cấp cầu phấn hồng phiếu! « thiên diện tao nhã » cấp cầu xin mọi người phấn hồng phiếu ủng hộ! Các vị, phấn hồng phiếu trướng đến mau lời mà nói..., quyển sách có phần thưởng chương tiết .
Rất nhiều người hỏi ta, tại sao không cần đẹp tuyệt thú hoàn tham gia bỉ tái, mà muốn nặng mở một quyển sách. Thứ nhất, đẹp tuyệt thú cũng chính là đề tài có chút tà ác, cảm giác không thể ở quá chánh quy trường hợp làm nổi bật tâm tư của nhân vật. Thứ hai, « thiên diện tao nhã » quyển sách này, ta suốt cấu tứ rồi nửa năm, ta hoa ở nó phía trên tâm huyết, càng hơn cho đẹp tuyệt thú hoàn, mỹ thú đối với ta mà nói, quan trọng nhất là nó có thể làm cho lòng ta tình buông lỏng.
---------------------------
Âu Dương Vũ cảm thấy căng thẳng, âm thầm kêu khổ: Vương Cung? Ta làm sao dám tới Vương Cung?
Lần này nàng chưa dùng qua quả có nước sơn để khuôn mặt trở nên sưng vù, hiện tại sơ hở chồng chất. Chỉ có ở loại không háo sắc như Nhị vương tử, đơn thuần như cô bé La Tử thì mới có thể xen lẫn vào. Chứ kẻ hữu tâm như Na Tư thì khẳng định là sẽ bị hoài nghi, huống chi ánh mắt của nàng căn bản là không che dấu được?
Lúc này, La Tử đã vội vàng kêu lên: "Vậy thì tốt quá, Minh Vũ, vậy chúng ta cùng đi chứ." Dứt lời, nàng ấy kéo ống tay nàng muốn xông về phía trước.

"Ngừng ngừng, chờ một chút!" Âu Dương Vũ kéo lấy ống tay áo của La Tử, đem nàng ấy kéo qua một bên, thấp giọng nói: "Một mình nàng đi trước đi."
La Tử trừng to mắt hỏi: "Tại sao? Còn chàng?"
Âu Dương Vũ cười khổ nói: "La Tử, ta chỉ muốn làm một người hầu chính là vì muốn sống an tĩnh. Nhị vương tử gọi ta đi tham gia cái loại náo nhiệt này, ta không thích a."
Nàng ôn nhu nhìn La Tử, nhẹ giọng nói: "Nàng đi trước đi, nghe lời ta, trở lại thì chúng ta vào trong sơn cốc chơi. Ta chuẩn bị một chút đồ ăn ngon cho nàng nếm thử." Hướng về phía La Tử đang trừng mắt nhìn, Âu Dương Vũ khẽ cười nói: "Bất quá đây là bí mật của chúng ta! Nàng không thể nhắc tới cho người khác nga!"
La Tử là một người đơn thuần, nàng ấy không cần Âu Dương Vũ nói lý do hợp lý, nàng ấy chỉ có thấy được Âu Dương Vũ đối với mình quan tâm cùng ôn nhu.
Nàng ấy đỏ bừng mặt, vui vẻ đáp: "Hảo hảo, ta đi đây, hì hì."
La Tử chạy tới trước mặt người hầu kia, nói với hắn mấy câu rồi mang người nọ rời đi. Nhìn bóng lưng của bọn họ, Âu Dương Vũ không biết tại sao trái tim lại nhảy lên thật nhanh không ngừng.
Loại bất an này, cho đến khi nàng ngồi ở trên giường trong gian phòng mình vẫn không có nửa điểm thở được bình thường, hơn nữa là càng theo thời gian trôi qua thì nó càng tăng lên. Âu Dương Vũ đứng lên, nàng lo lắng nhìn xung quanh, thầm nghĩ: ta làm sao vậy, ta là sao thế này? Chẳng lẽ ta để lộ ra sơ hở nào? Nhưng ta đã không để cho có cơ hội xuất hiện sơ hở à nha.
Đúng lúc nàng đứng ngồi không yên, một trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến. Ngay sau đó, một người đứng ở ngoài cửa hô: "Minh Vũ có ở đó hay không? Nhị vương tử điện hạ gọi người vào trong Vương Cung."
Âu Dương Vũ nhanh chóng ngẩng đầu lên, nàng suy nghĩ một chút rồi đứng dậy mở cửa phòng ra.
Ở cửa là hai đại hán, hai người này đều rất dũng mãnh, thoạt nhìn giống như là cao thủ thân kinh bách chiến. Hai người thấy Âu Dương Vũ thì đồng thời ngẩn ra.
Đại hán bên trái nói: "Minh Vũ, Nhị vương tử điện hạ ời vào trong Vương Cung!"

Âu Dương Vũ nhíu mày nói: "Thân thể của ta có điểm khó chịu."
Chân mày đại hán kia cau lại, trừng mắt trâu quát lên: "Điện hạ ời, làm sao người lại dám khước từ?"
Âu Dương Vũ âm thầm kêu khổ, trong lòng hối hận không ngừng. Chính mình mới vừa rồi không có kiếm chỗ trốn, trong lòng rõ ràng có bất an mà còn ở lại chỗ này. Thật là sơ suất quá.
Đại hán bên trái tiến lên một bước, cánh tay chụp lấy tay nàng nói: "Đi thôi." Lúc này, đại hán bên phải tiến lên một bước dài, vừa vặn ngăn cản hết đường của Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ khuôn mặt lạnh lùng, cánh tay vung lên, quát: "Nhị vương tử gọi các ngươi tới bắt ta hay là tới mời ta? Vô lễ như vậy mà gọi là mời sao?"
Hai đại hán bị nàng dạy dỗ như vậy không khỏi ngây ngẩn cả người. Hai người đồng thời hiện lên vẻ cười cười trên mặt, đại hán bên phải nói: "Minh Vũ, ngươi không nên tức giận. Ngươi là một dân chúng nho nhỏ, có thể được bệ hạ gọi đến là một chuyện rất vinh hạnh a, làm sao ngươi có thể ra sức khước từ chứ? Mới vừa rồi chúng ta nhận được người bên cạnh điện hạ phân phó, nói nhất định phải mời ngươi đến Vương Cung một chuyến cho nên chúng ta mới vô lễ, ngươi không nên tức giận."
Người bên cạnh Nhị vương tử? Ta cũng không có cái gì danh tiếng a, người nọ tại sao nhất định muốn ta đến Vương Cung? Có thể hay không là hắn đã khám phá dịch dung của ta, hoài nghi ta có vấn đề?
Nàng nghĩ sơ qua, bất kể tình huống như thế nào thì bây giờ cũng không có ý nghĩa. Nàng cắn răng, nói: "Được rồi, các ngươi dẫn đường đi."
Hai người đáp một tiếng, kẹp Âu Dương Vũ ở giữa hai người, mang theo nàng đi tới hướng đại môn.
Vừa ra cửa phủ, ngoài đó đã có ba con ngựa. Âu Dương Vũ thấy có ngựa, trong lòng lại an tĩnh hơn chút ít. Ba người ngồi trên lưng ngựa liền đi về hướng Hoàng Cung.
Trên đường phố, người đến người đi, tụ ba tụ bảy thành từng đám. Mỗi người đều có thần thái vội vàng, hai mắt như đang phát sáng, vừa nghị luận vừa lộ ra vẻ thập phần hưng phấn. Âu Dương Vũ tinh tế quan sát, nói đến nói đi thì cũng không có gì hơn chính là "Yêu nữ" cùng Tế Đế.
Đúng rồi, hiện tại mới cách việc xôn xao hôm qua có một ngày a.
Dần dần, ba người tiến vào trong một ngõ hẻm, con đường tắt này vừa sâu vừa dài, nhìn vào chỉ thấy đen hun hút, trông rất là an tĩnh.

Âu Dương Vũ phát hiện mình bất tri bất giác lại giục ngựa đi ở trước hai đại hán, còn đường phía sau thì hai người đã ngăn chặn kín kẽ. Âu Dương Vũ cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: ta đúng thật là trông gà hóa cuốc. Nàng vừa mới nghĩ vậy thì hai đại hán đồng thời thắng ngựa.
Âu Dương Vũ rùng mình, quay đầu lại nhưng trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa hỏi: "Sao vậy?"
Hai người nhìn nàng, đồng thời nhếch miệng cười một tiếng, đại hán bên trái nói: "Tiểu tử, đã có ai nói rằng mắt ngươi rất đẹp chưa? Nhìn rất giống một nữ nhân."
Tim của Âu Dương Vũ bang bang nhảy loạn lên, nặn ra một nụ cười nói: "Hai vị như thế nào lại nói cái này?"
Đại hán bên phải đưa tay chậm rãi lấy từ bên hông một một sợi roi, nói: "Cũng không có gì, ánh mắt của tiểu tử ngươi quá gây chú ý rồi, hơn nữa trên mặt giống như thoa đồ đông tây gì đó. Chủ tử chúng ta nói, hiện tại cứ kẻ nào có đôi mắt xinh đẹp, nhãn thần thu hút thì vô luận là nam nữ cũng mang đến để người nhìn thử."
Âu Dương Vũ lùi lại sau một bước, trong lòng hối hận tới cực điểm: tại sao mình lại nhìn người của thế giới này đơn giản như vậy? Mình biết mình dịch dung còn sơ hở chồng chất, còn không có tìm chỗ trốn qua việc này đã mà lại vội vàng chạy đến phủ của Nhị vương tử khoe khoang, bây giờ phải làm sao cho phải?
Đại hán bên trái rút ra yêu đao [1], cười hì hì nói: "Tiểu tử, cũng không có gì, chẳng qua là cho ngươi đi gặp mặt. Ngươi là đi theo chúng ta? Hay là muốn chúng ta mang đi? " Dứt lời, hắn đem yêu đao vung lên!
[1]yêu đao: là cái đao bé bé mang ở thắt lưng ấy. Tại hạ chả biết nó tên là gì nữa nên để nguyên theo hán việt vậy.
Đại hán bên phải cũng giục ngựa đi lên một bước, đem roi ngựa trong tay vung lên, quát: "Tiểu tử, đừng có từ chối, nếu không lại bảo hai ca không nói chuyện thị phi. Ta xem ngươi da mịn thịt mềm (trói gà không chặt), cần gì phải làm ra việc giãy dụa vô dụng? Yên tâm, chủ tử chúng ta không có hứng với nam sắc, chỉ cần ngươi không phải nữ nhân thì người sẽ không động tới ngươi. Ha ha ha ha."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.