Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 77: Đồng Minh





Dịch+biên: Zasw Quả nhiên, những lời này của nàng khiến Thiên không khỏi kinh ngạc. Âu Dương Vũ biết hắn kinh ngạc cái gì, hắn cho là mình cùng nữ nhân trên thế giới này giống nhau, đầu óc ngu si, tâm tính ngu xuẩn, hắn là không ngờ được mình cũng có năng lực phán đoán.
Hi Thú hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Thiên đại nhân chớ xem thường nàng, Âu Dương Vũ chẳng những ngoại hình yêu dị, lòng dạ cũng rất sâu. Xem thường nàng thì hậu quả rất nghiêm trọng.”
Hắn mới nói tới đây, Liễu ở bên cạnh hừ một cái, nói: “Tôn giả đại nhân, Thiên đại nhân, nếu tất cả mọi người đều ở đây, vậy thì hãy giải quyết cho xong đi.”
Lời của hắn vừa nói ra, đột nhiên gió cuốn mây chuyển, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, một cơn gió ập đến, trong nháy mắt, nàng thấy bàn tay Hi Thú như cây quạt phất lên một cơn gió, mà bên cạnh hắn, thân thể Liễu xoay tròn, chưởng phong gào thét không dứt.

Mà mục tiêu công kích của hai người cũng là cùng một người: Thiên!
Hiển nhiên, Thiên cùng Âu Dương Vũ giống nhau, trăm triệu lần không nghĩ tới, hai người không nói hai lời liền đột nhiên liên thủ hướng hắn phát động công kích! Ba người vốn là thực lực đều ở sàn sàn như nhau, muốn phân cao thấp thì cá nhân Hi Thú thực lực còn muốn hơi thắng. Nếu hai người công kích một người khác, Thiên dù là danh tiếng rất lớn cũng phải từng bước lui về phía sau, rơi vào thế hạ phong.
Ba người giống như ba cơn gió lốc đang gào thét, hỗn chiến ở chung một chỗ làm cho người ta hít thở không thông. Động tác của ba người cũng rất nhanh chóng, mà trong đó pháp thuật phần lớn là đôi môi mặc niệm, cùng với biến hóa ở bàn tay, Âu Dương Vũ nhìn một chút cũng không hiểu. Không tới chốc lát thời gian, nàng cảm thấy như muốn ngất đi, chỉ cảm thấy ba người giống như ba điểm sáng trong bóng tối, xoay tròn ở chung một chỗ, xoắn vào nhau, khiến cho bốn phía gió gào thét không ngừng.
Quả thật là như thế, ba người công kích nhau tạo thành một khối không khí kỳ quái. Rõ ràng là xoay tròn với tốc độ rất cao, nhưng lại làm cho người không nghe được bất kỳ tiếng động nào. Không những động tác của bọn họ không tạo ra âm thanh, ngay cả chung quanh gió thổi cây động, tiếng nước chảy róc rách cũng mất đi thanh âm, Âu Dương Vũ chỉ cảm giác mình lâm vào một cái thế giới cực kỳ quỷ dị không có tiếng động.
Nàng cắn môi dưới thật chặt, hai mắt trong nháy mắt cũng không nháy mà nhìn ba người hỗn chiến, mặc dù cái gì cũng xem không hiểu, nhưng là cặp mắt của nàng vẫn nhìn rất chăm chú. Sắc mặt của nàng tái nhợt, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: vậy mà ta còn cho là một thân công phu của chính mình nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, cũng có thể bằng vào nó mà thoát thân, nhưng ta cho đến đến hiện tại mới phát hiện ra, công phu của ta đối với bọn hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào?
Trong khi Âu Dương Vũ trong lòng thấp thỏm lo âu, ba người thành ba điểm sáng hỗn chiến bỗng nhiên dừng lại!
Việc này thực sự là quá đột ngột rồi. Chỉ là một trong nháy mắt, Âu Dương Vũ liền thấy ba điểm sáng treo trên không trung kia không chút nhúc nhích. Khi nàng trừng mắt nhìn, cho là mình nhìn lầm rồi, ba người đã rơi xuống trên mặt đất!
Âu Dương Vũ vội vàng nhìn về phía Liễu, hai mắt Liễu không hề chớp mắt nhìn Thiên, khuôn mặt khả ái không lộ ra bất kỳ vẻ mặt nào. Bất quá y phục hắn mặc dù xốc xếch nhưng không có bị thương, điều này làm cho Âu Dương Vũ nhất thời buông lỏng.
Nhìn lại phía Hi Thú, tiểu tử này thậm chí ngay cả y phục cũng không có loạn, vẫn rất gọn gàng, gương mặt tuấn tú hiện vẻ lạnh lùng.
Mà Thiên thì có điểm không chịu nổi. Khóe miệng của hắn trào ra một dòng máu tươi, bộ ngực cũng hiện lên một dấu đại thủ ấn [1]. Đại thủ ấn hiện lên màu đỏ, ở trong bóng tối chợt lóe lên, tựa hồ có ánh sáng hiện lên, lộ ra vẻ hết sức kỳ quái.

[1] đại thủ ấn: dấu bàn tay tạo thành khi “tung chưởng”
Từ từ, thân thể Thiên loạng choạng, “Phụt” một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu tươi. Đưa tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, Thiên lại cười nói: “Trong thiên hạ, có thể làm hai vị tôn giả liên thủ, cũng chỉ có một người yêu nữ. Thiên không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, lại có là đối tượng để các vị công kích.”
Hắn mỉm cười, chậm rãi mà nói, trong thanh âm mang theo giọng tươi cười, vẻ mặt thoải mái: “Chẳng qua là để cho ta có chút không rõ chính là, mới vừa rồi tôn giả đại nhân có hai lần cơ hội có thể một đòn khiến cho tại hạ bị thương nặng, nhưng không biết tại sao Ẩn Tôn Liễu đại nhân muốn một tay tương trợ ta a? Người ta nói Liễu đại nhân mặc dù mặt như thiếu niên, nhưng tâm tư biến hoá kỳ lạ khó lường, hôm nay xem ra quả nhiên không giả.”
Lời này vừa ra, nhất thời Hi Thú cùng Âu Dương Vũ đồng thời nhìn về phía Liễu. Đặc biệt là Âu Dương Vũ, nàng ngơ ngác nhìn Liễu, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nghi ngờ suy nghĩ. Bất quá, cái nghi ngờ này mới kéo dài mấy phút đồng hồ, nàng lập tức hiểu được: Liễu không muốn để cho Thiên hoàn toàn không có lực chiến đấu, chính là muốn thông qua Thiên để kiềm chế Hi Thú. Hắn là muốn đem hai người tự đánh nhau.
Bất quá, Hi Thú hiển nhiên sớm hiểu được điểm này. Hắn lạnh lùng nhìn Liễu một cái, thanh âm băng hàn nói: “Ẩn tôn giảo hoạt, ta sớm có nghe thấy, không nghĩ tới hắn lại đến lúc này còn tính toán, thật là mưu trí, thật là khôn ngoan.”
Hừ mạnh một cái, Hi Thú nhìn về Thiên, cười lạnh nói: “Làm sao, ngươi còn chuẩn bị tiếp tục ở lại?”
Thiên ha ha cười một tiếng, hắn cười lần này, máu tươi lại từ trong miệng trào ra, chảy qua kẽ môi. Lại đưa tay lêm lau đi máu tươi, Thiên tự nhiên mà nói: “Đi, tự nhiên là muốn đi.” Dứt lời, hắn cất tiếng cười to, cho đến thân ảnh của hắn ở trong bóng tối hoàn toàn biến mất, tiếng cười kia vẫn như ẩn như hiện truyền đến.
Quay đầu, Hi Thú hướng về phía Liễu lạnh lùng nói: “Hiện tại, chúng ta hãy phân cao thấp. Người thắng lợi sẽ mang nàng đi.”
Liễu nhìn hai mắt Hi Thú, từ từ lắc đầu. Hắn thấp giọng thở dài nói: “Ngươi không có có cảm giác được cái gì không đúng sao?”
“Cái gì?” Hi Thú nhanh chóng hướng bốn phía nhìn lại.

Liễu hừ lạnh một tiếng, đề cao thanh âm nói: “Ở sau Thiên lại có một vị cao thủ tới. Bất quá vị đại nhân vật này, bây giờ vẫn trốn ở một bên xem chúng ta diễn trò. Hi Thú, dưới tình huống như thế, chúng ta vẫn không thể đánh.”
Thanh âm của hắn vừa rơi xuống, chỉ thấy trong một bụi cỏ ở xa xa, một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.
Quả nhiên có người đi theo. Hi Thú biết, đây không phải là Liễu nhìn ra, mà là hắn căn cứ vào tình huống mà phân tích ra. Hắn nhìn về phía Liễu, hai mắt từ từ thêm âm trầm, thầm suy nghĩ: bọn họ nhiều lần nói cho ta biết, chống lại Liễu này phải thật cẩn thận, không một chút nào được phân tâm. Xem ra quả nhiên không giả, tiểu tử này thoạt nhìn rất bình thường, cũng cùng nàng giống nhau, là một tên giảo hoạt.
Liễu mặt sắc mặt ngưng trọng nhìn phương hướng người nọ ly khai, thấp giọng nói: “Là Bì, hắn cũng tới. Hi Thú, chúng ta hãy rời xa nơi này. Hắn và Thiên đều có một bộ pháp môn truy tung người. Chúng ta hãy tìm cách đem bọn họ bỏ rơi rồi lại đánh một trận.”
Dứt lời, hắn quay đầu về phía Âu Dương Vũ nói: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong liền sải bước đi về phía trước. Mới đi mấy bước, thân ảnh Hi Thú thoáng một cái liền chặn ở phía trước. Hi Thú hai tay chắp ở sau lưng, lạnh lùng nói: “Liễu đại nhân chuẩn bị đi nơi nào? Địa bàn của ngươi sao? Lúc này, Liễu đại nhân cũng đừng có sử dụng tâm kế nữa. Ngươi chưa từng nghe qua sao? Ở dưới pháp thuật tuyệt đối, bất kỳ quỷ kế nào cũng lộ ra vẻ rất buồn cười!” Thanh âm dừng lại, Hi Thú tiếp tục nói: “Bọn hắn bây giờ cũng đi, trong một canh giờ này chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta phân cao thấp. Liễu đại nhân, ra tay đi.”
————————————————————
Cuối cùng cũng đến màn chiến đấu của Liễu và Hi Thú, liệu nàng Âu Dương Vũ của chúng ta sẽ cam chịu yên lặng ngồi xem hay sẽ làm ra hành động gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.