Bên trong sở nghiên cứu thủy sinh bỏ hoang không lắp đặt thiết bị cho con người sinh sống, nhưng tôi hoàn toàn không cần phải bận tâm chuyện này, bởi vì khi Agaras ôm tôi vào hồ nước lớn bên trong sở nghiên cứu, tôi liền lập tức cảm thấy thân thể sinh ra phản ứng không bình thường — Biến dị đột nhiên ngừng lại vào hai năm trước lại lần nữa phát tác, hơn nữa còn khiến tôi bất ngờ hơn bất cứ lần nào trước đây.
Tôi trơ mắt nhìn hai chân của tôi dần dần mọc ra rất nhiều miếng vảy màu bạc lấp lánh, bộ phận cơ thịt dư thừa mọc lan ra từ sườn đùi trong của tôi, dung hợp hai chân của tôi thành một thể, trên bàn chân của tôi nhô ra vô số sợi tơ mảnh nửa trong suốt, nhanh chóng bện lại như máy dệt, sau đó cấp tốc xòe ra, tạo thành một chiếc vây đuôi hình quạt sắc bén.
Dị biến trên cơ thể tôi xảy ra nhanh chóng và mãnh liệt như thế, tựa như một quân đoàn tế bào đang bạo phát một cuộc chiến tranh cuồng loạn dưới biểu bì, giống như một đám ma quỷ chém giết trong thể xác, khiến máu của tôi sôi sục tán loạn trong động mạch, một cỗ sức mạnh phun trào từ trong ra ngoài, gần như muốn xé rách cơ thể tôi thành từng mảnh, khiến tôi không còn thời gian nhàn rỗi để cảm thấy khiếp sợ hay thống khổ, chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt, thân thể run rẩy điên cuồng thừa nhận hết thảy.
Trong suốt cả quá trình dày vò này, Agaras vẫn gắt gao ôm tôi, cho đến khi biến dị rốt cuộc hoàn thành.
Tôi tựa vào lồng ngực rộng rãi kiên cố của hắn, đầu óc mơ mơ màng màng, nhưng kỳ động dục sau biến dị lại bắt đầu kéo đến, khiến tôi theo bản năng dùng đuôi cá yếu ớt vừa mới thành hình lộn xộn cọ xát, thậm chí là trêu chọc cái đuôi thô dài hơn tôi rất nhiều kia, đói khát mà ngốc nghếch giống như một đứa trẻ mới sinh cầu sữa.
Tôi không thể nào hình dung được loại cảm giác kỳ diệu này —
Rõ ràng khi sờ bằng tay tôi có thể cảm nhận được cấu tạo trên đùi của tôi không khác gì so với thân hình con người vốn có [ngoại trừ có một tầng màng vảy bao bọc từ trên mông tới một khe nhỏ kín đáo ở vị trí hạ thân], công năng sẵn có của cấu tạo này chắc hẳn cũng không khác nhiều so với ban đầu, nhưng dường như mỗi một miếng vảy đều là điểm mẫn cảm của tôi, chỉ là ma sát với đuôi cá của Agaras thôi đã khiến tôi thoải mái đến muốn bay lên trời.
Điều này không khỏi làm tôi nhớ lại cảnh tượng mình lỗ mãng vuốt ve đuôi cá của Agaras khi còn trên thuyền (cảnh bắt cá ngay chương 1 đó =))), hiện tại tôi mới ý thức được vì sao lúc ấy hắn lại lộ ra thần thái như vậy, bởi vì hành động của tôi quả thực chẳng khác nào một bên vuốt ve khu vực mẫn cảm của hắn, một bên vô ý thức phát ra tín hiệu cầu yêu với hắn: Này, đến đây đi, tôi là thuộc về anh, mau tới chiếm lấy tôi đi!
Đuôi cá không thể tùy tiện sờ loạn, chẳng trách Agaras lại cho rằng tôi đang dụ dỗ hắn, đúng là gặp quỷ……
Tôi ngây ngốc suy nghĩ, sờ sờ vảy dưới thân tôi, trước mắt hiện ra thân ảnh của Lilith, đáy lòng đột nhiên nặng nề.
Liệu tôi có thể biến về hình dạng con người được không? Hay là cả đời đều nhất định phải sinh sống như nhân ngư? Tôi lắc lắc đầu, bị Agaras kéo vào trong ngực, hắn yêu thương hôn lên lỗ tai hình cánh mới mọc ra của tôi.
Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu tôi, sau đó lại chìm sâu vào thần kinh hỗn độn, bị khí tức mê người lấp đầy xoang mũi nuốt hết.
“Em còn cảm thấy đau không, Dessaro?” Agaras không biết tôi đang miên man suy nghĩ cái gì, chỉ ôn nhu dùng bàn tay luồn vào trong tóc tôi, ép đầu tôi vào trên vai hắn, thế nhưng bất cứ đụng chạm nào của hắn vào lúc này cũng đều khiến huyết mạch tôi sôi sục, “Em sẽ thích ứng nhanh thôi.”
Tôi khàn khàn nỉ non một tiếng, nâng cái đầu nặng nề lên, ma xui quỷ khiến ngậm lấy đầu ngón tay của hắn.
Bàn tay hắn thon dài tráng kiện, làn da trơn lạnh mà mềm dẻo, khớp xương rõ ràng, lộ ra vẻ bá đạo của vương giả.
Tôi say mê mút vào từng đốt ngón tay của hắn, nâng mí mắt lên, nheo nheo nhìn hắn tựa như một chú mèo trộm thịt.
Agaras dường như cực kỳ hưởng thụ tôi hướng hắn cầu hoan như vậy, hắn chậm rãi nhếch môi cười, đôi mắt tối tăm ẩm ướt như đầm lầy, đồng thời vươn ra một bàn tay khác vỗ về chơi đùa vành tai tôi, dùng móng tay nhẹ nhàng gãi gãi, giống như rất yêu thích nó.
Lỗ tai của tôi bị hắn làm cho ngứa ngày, rung rung giống như hai cây quạt nhỏ, đuôi cá không kìm chế được cuốn lấy người hắn càng chặt, gần như bện thành một chiếc đuôi sam, một khắc cũng không muốn buông ra.
Hắn thấy tôi khiêu khích như vậy liền lập tức phấn khích, một tay lật tôi qua đặt trên vách bể, dùng cái đuôi cường tráng mà hữu lực kia của hắn quấn lấy thân thể mới sinh vặn vẹo không an phận của tôi, bắt đầu kịch liệt công thành đoạt đất giống như tối hôm qua.
Chúng tôi cứ như vậy ở trong nước giao hợp gần một ngày.
Tôi không đếm được chúng tôi đã làm bao nhiêu lần, thế nhưng nhất định là rất điên cuồng, thậm chí tôi còn hoài nghi nếu tôi và Agaras còn kéo dài thêm một chút thì sẽ chết vì túng dục quá độ mất.
Sau khi kỳ động dục bị biến dị khơi ra biến mất, tôi gần như là lập tức té xỉu trong lòng Agaras, bất tỉnh nhân sự.
……
Sau đó tôi rơi vào một giấc mơ vô cùng hỗn loạn.
Trong mơ tôi nhìn thấy ngôi nhà và người thân ở Moscow, mơ thấy mọi người từ biệt tôi trên cảng khi tôi khởi hành, mơ thấy tình cảnh hai năm trước trên đảo nhân ngư, mơ thấy thế giới giống như nghĩa địa khổng lồ của nhân ngư kia, mơ thấy nhóm người Lafare và Da Vinci mất tích đã lâu, còn có quân đội của Rhine, mơ thấy rất nhiều.
Từng bức họa giống như phim điện ảnh xẹt qua trong đầu tôi, một tấm lại một tấm, ngắn ngủi không tiếng động, một ít bức ảnh còn thừa lại, dần dần trôi xa khỏi tôi.
Tôi mở rộng đuôi cá thon dài mềm mại, được bóng dáng Agaras dẫn dắt, xuyên qua cơ thể của những sinh vật biển phát sáng khổng lồ không biết tên, tựa như lướt qua những thứ mình từng có trong sinh mệnh, nếm trải một ít gian truân và đau khổ không thể diễn tả, yên tĩnh không tiếng động chìm sâu xuống đại dương, phảng phất đã vượt qua cả cuộc đời dài đằng đẵng.
“Dert, Dert! Gọi Dert, cậu có nghe thấy không?”
Trong mê man trôi nổi, một âm thanh khiến tôi dần dần tỉnh táo lại.
Tôi mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ nhìn theo tiếng gọi, phát hiện đó là thanh âm truyền đến từ trong đống quần áo tôi đặt trên bàn cạnh hồ nước, là máy nhắn tin, hơn nữa còn là thanh âm của Luo Diya.
Tôi nhanh chóng bơi qua, trèo lên sàn mới đột nhiên phát hiện hai chân tôi lại biến về như cũ, chỉ là trên bàn chân còn lưu lại mấy miếng vảy lấp lóe còn chưa kịp thu hồi vào da, nhưng màu da của tôi đã trở nên cực kỳ tái nhợt, phiếm ánh xanh lạnh nhàn nhạt, giống hệt như Agaras, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy lạnh, đứng ở trong nước khiến tôi vô cùng thoải mái, tôi hoàn toàn có thể ngủ một giấc ở trong đó.
Đây có lẽ là thời kỳ cuối cùng tôi lộ ra hình thái nhân loại, cả trong lẫn ngoài cơ thể tôi đều đang biến hóa đến gần với nhân ngư.
Xem ra nguyên nhân cơ thể tôi ngừng biến dị trong hai năm chính là không phát sinh tiếp xúc với Agaras.
Tôi bi ai nghĩ, đứng lên nhìn bốn phía, phát hiện Agaras không ở đây, không biết là hắn đi đâu, bên ngoài đã là buổi tối rồi.
Trên bàn đặt một bộ áo tắm khô ráo, hiển nhiên là chuẩn bị cho tôi, xem ra hắn cũng đoán trước được tôi vẫn sẽ biến trở về hình dáng con người.
Tôi hít một hơi thật sâu, mặc quần áo, tìm kiếm cái máy nhắn tin kia, nó đã bị nước vào, thế nhưng đèn còn sáng, tôi không thể không thán phục về chất lượng của hàng hóa Mỹ.
“Alo, alo, Luo Diya, là cô sao? Tôi là Dert.”
Trong máy nhắn tin truyền đến một trận tạp âm, tôi đè lên vài cái nút, đợi thêm một hồi, rốt cuộc cũng nghe được tiếng trả lời: “Này, Dert, là anh sao, anh ở đâu, trong thành phố xảy ra vài chuyện, tôi rất lo lắng cho anh.”
“Đừng lo lắng, Luo Diya, tôi rất an toàn.
Xảy ra chuyện gì? Nghe giọng cô hình như rất căng thẳng.” Tôi trả lời.
Luo Diya đè thấp thanh âm: “Ở chỗ anh có báo ngày hôm nay không?”
“Không có, sao vậy?”
“Ngày hôm qua những người muốn giao dịch với gia tộc Moira… Ừm, ý tôi là, cái công ty Đức muốn thu mua đống đá kỳ quái kia của Korov đã đến Venice, thế nhưng buổi sáng hôm nay lại phát hiện có mấy người chết, tôi tận mắt chứng kiến thi thể của bọn họ đều trôi nổi trên mặt nước, xương sống bị đánh nát, anh có tin được không, tủy sống của bọn họ đều bị hút khô, trên gáy còn có dấu răng của dã thú.
Thật đáng sợ, anh đang ở đâu? Mau trở về đi, trong thành Venice hiện tại rất không an toàn, cảnh sát đang điều tra quái vật đả thương người kia khắp nơi.”
Lòng tôi lập tức vang lên lộp bộp, hít ngược một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ chắc không phải là Agaras làm chứ? Cái gọi là công ty của Đức chắc hẳn chính là đám người Sacalare, Agaras muốn đối phó với bọn họ đồng thời đoạt lại bào tử của nhân ngư là chuyện đương nhiên, nhưng tại sao lại muốn hút khô tủy sống của bọn họ chứ? Chẳng lẽ là hắn tiện tay xem bọn họ là thức ăn sao? Hơn nữa làm như vậy không khỏi quá kiêu ngạo rồi, sẽ khiến toàn bộ Venice náo động.
Chậc… Thật kỳ quái.
“Hiểu rồi, mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi đang gặp một người bạn cũ, duy trì liên lạc.” Nói xong, tôi liền tắt máy đi, đầy bụng nghi ngờ miết lấy nó, đi đến trước cửa sổ của sở nghiên cứu, nhìn ra phía ngoài, tìm kiếm bóng dáng Agaras.
Xung quanh rãnh nước không có đèn đóm gì, nhất là chỗ chúng tôi đang ở, hoàn toàn chìm trong bóng râm, thế nhưng khu thành thị cách đó không xa lại đèn đuốc huy hoàn, những con thuyền lớn nhỏ ngang dọc trong đó, xen lẫn với mưa to, làm tôi hoa cả mắt, trong lòng cũng rất loạn, một loại khủng hoảng không nói rõ dâng lên trong lòng.
Đám dư nghiệt Nazi kia lại ngóc đầu trở lại, tôi không biết Rhine và Sacalare có còn sống hay không, không biết bọn họ có nhận ra sự tồn tại của Agaras hay không, nếu nhận ra sẽ tiến hành thủ đoạn gì.
Thành phố này nằm dưới phạm vi khống chế của các thế lực Mafia, mà bọn họ lại là đồng minh có quan hệ giao dịch, nơi này chung quy vẫn là địa bàn bị vũ lực của con người chiếm cứ, nếu bọn họ liên thủ đối phó Agaras, hắn có thể ứng phó được sao? Trong biển hắn quả thực là thủ lĩnh nhân ngư đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thế nhưng lên bờ rồi, bại lộ dưới hỏa lực của đối phương, có lẽ hắn sẽ hoàn toàn rơi vào thế yếu, không khác gì một con cá bị đặt trên thớt gỗ, Agaras hiểu rất rõ điều này, cho nên hắn mới muốn cực lực ngụy trang thành con người trà trộn vào trong Mafia.
Liệu có phải Agaras đã xảy ra chuyện gì hay không, bị người ta bắt được rồi sao? Tôi phải chờ một chút, đợi đến buổi sáng ngày mai, nếu hằn còn chưa trở về tôi sẽ……
Tôi bất an bước qua bước lại, chạy lên trên lầu để tầm nhìn được rõ hơn, thế nhưng tôi vừa mở cánh cửa trên tầng ra, liền ngoài ý muốn phát hiện trong phòng được trang bị rất đầy đủ thiết bị cho con người sinh hoạt, giường, quần áo, tủ, bàn vân vân, bên trên thế nhưng còn đặt mấy thứ rất lâu trước kia tôi từng dùng, còn có quả bóng nước cao su hồi nhỏ tôi chơi cùng với hắn.
Tôi không khỏi nghẹn họng sửng sốt vài giây, không thể tin nổi cầm nó trong tay, một dòng nước ấm khó ùa lên trong lòng, khiến tôi rất lâu vẫn không hồi phục được tinh thần.
Tôi có thể cảm nhận được một cách chân thực tình yêu mà Agaras dành cho tôi, đây là thứ không gì có thể so sánh được, bao gồm cả thời gian, bao gồm cả không gian.
Tôi cầm lấy trái bóng cao su kia, ngồi xổm xuống vỗ vỗ, có chút thất thần ngơ ngác.
Đột nhiên tôi nghe thấy dưới tầng truyền đến một tiếng động, trái tim tôi co rụt lại, vội vã chạy xuống, liền thấy Agaras đẩy cửa tiến vào, đuôi của hắn không thấy, mặc chiếc áo gió màu đen âm u kia, thu chiếc ô ướt đẫm lại, đóng cửa, giống như một lữ khách thần bí tìm nơi ngủ trọ ban đêm.
Tôi nhào tới, cầm lấy chiếc ô kia cho hắn, lại ngửi được một mùi máu tươi nồng nặc.
“Anh đi đâu? Agaras!” Tôi túm lấy áo hắn, kinh hoảng sợ hắn bị thương, liền cuống quýt cởi bỏ nút áo của hắn xem xét, nhưng sau khi mở áo gió ra tôi lại phát hiện trên người hắn không có tổn hại gì, càng khiến tôi giật mình là, nửa người dưới của hắn bình thường hơn rất nhiều so với lần trước [đương nhiên trừ thứ đồ có kích thước kinh người kia] — Trên làn da không có một miếng vảy cá, giữa hai chân cũng không có bộ phận cơ thể dính liền, trên chân chỉ còn lưu lại một lớp màng trong suốt, nhưng nếu không nhìn kỹ, thì đây chính là một đôi chân không khác gì chân của đàn ông nhân loại.
“Nếu đã muốn ngụy trang thành con người, ít nhất anh cũng phải mặc một cái quần lót bên trong chứ, bằng không sẽ bị người ta hoài nghi anh là tên nghiện khỏa thân, thủ lĩnh đại nhân.” Tôi nhíu nhíu mày, bàn tay xoa khuôn mặt ẩm ướt của Agaras, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cúi xuống nhìn tôi của hắn, hai tay túm lấy áo hắn, “Này, nói cho tôi biết đi, xảy ra chuyện gì, làm sao anh làm được thế này?”
Lúc hỏi như vậy tôi đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, bởi vì hành vi và thái độ của tôi khiến tôi cảm thấy bản thân giống như biến thành một người phụ nữ gia đình, ấy không, là phụ nam, chờ đợi người chồng trắng đêm không về để thẩm vấn hắn.
Chết tiệt, tôi tuyệt đối không muốn như vậy, thế nhưng tôi quả thực rất để ý đến việc đêm qua Agaras đi nơi nào, tôi không có cách nào nhịn xuống sự nóng nảy của mình được, vừa rồi tôi đã rất lo lắng.
“Tôi giết vài người, cần hấp thu gen của bọn họ để bản thân phát sinh đột biến.” Mũi Agaras áp lên mũi tôi khàn khàn nói, tiếng thở dốc của hắn thật nặng nhọc, nói xong liền xoay xoay cổ, trên xương sống phát ra vài tiếng lạch cạch rõ ràng.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, tôi vẫn không khỏi có chút khó tin: “Quả nhiên là anh làm…… Thông qua hấp thụ tủy sống… Ông trời của tôi ơi……”
Có lẽ đây chính là phương pháp để Agaras có thể tạm thời duy trì hình thái con người.
Hắn cần định kỳ hấp thu tế bào nhân loại để tiến hành biến dị mô phỏng.
Tôi không thể dùng sinh vật học để giải thích hành động của Agaras được, ngay cả việc hình dung nó cũng rất khó khăn: Thông qua dung hợp gen nhân loại để thay đổi hình thái một bộ phận của bản thân, cái này nên gọi là gì? Quả thực vừa nghe đã rợn cả người, khó có thể tin nổi, nếu tôi không biết hắn, cũng không biết mấy người bị giết hại kia là thuộc về phe Nazi, tôi nhất định sẽ xếp hắn vào danh sách sinh vật ngoài hành tinh có tính xâm lược cấp độ cảnh báo cao.
“Tôi nghĩ rằng em sẽ chạy trốn.” Agaras nhìn chằm chằm bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ của tôi, cong khóe môi, hắn cởi áo gió, trần truồng lõa thể kề sát tôi, khiến tai tôi không khỏi nóng rực lên, ánh mắt tham lam lưu luyến trên thân thể và hai chân thon dài hữu lực kia của hắn, nhìn hắn quả thật rất có dáng người mẫu, chính là cái loại tỉ lệ hoàng kim có thể đi lên trang bìa tạp trí thời trang Italia kia.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, có chút miệng khô lưỡi khô lầm bầm nói: “Sẽ không, tôi sẽ không chạy trốn nữa.”.