Dessaro Nhân Ngư

Chương 71: Chương 71




“Thật sự sẽ trở về nguyên hình sao?” Tôi dán vào mũi hắn thấp giọng trêu tức, chưa từ bỏ ý định muốn đùa giỡn hắn.

Hắn biếng nhác gật gật đầu, tôi nhếch môi lên, chậm rãi cúi đầu, giống như một con mãng xà trơn ướt linh hoạt trượt xuống, cằm để trên bụng hắn, ánh mắt dõi theo hắn, liếm liếm đôi môi: “Vậy nếu… tôi làm thế này thì sao?…… Chuyện lần trước anh hi vọng tôi giúp anh……”
Tôi đè thấp thanh âm khàn khàn, giống như một con mèo tham ăn dò xét liếm một cái lên vùng bụng còn mang vị nước biển của hắn, hít sâu một hơi để bình phục trái tim đang bang bang kinh hoàng, cúi cổ xuống, há miệng định ngậm vào, Agaras lại đúng lúc lấy tay nâng cằm tôi lên, giật một cái kéo tôi vào trong lòng, áp chế hai tay tôi ở sau lưng, môi hung hăng đánh úp lại, tầng tầng hôn cắn tôi, răng nanh kẹp lấy đầu lưỡi tôi hút mạnh, làm cho tôi có chút đau, giống như đang cố ý trừng phạt hành động vừa rồi của tôi.
Mà tôi lại không cầu xin tha thứ giống như vừa rồi nữa, dùng sức mạnh mới sinh ra trong cơ thể tôi không chịu thua hôn trả hắn, cắn lên bờ môi của hắn, cũng vặn vẹo lung tung ở trên người hắn, hắn lại nhất quyết không tha dùng hai cánh tay như đai thép khóa chặt eo tôi, đè tôi xuống đất muốn chế ngự tôi, tôi liền dùng hai chân gắt gao dây dưa với hắn, chúng tôi tựa như hai con báo biển đực đánh nhau kịch liệt trên bãi biển, đương nhiên, nếu kết quả tranh đấu của chúng nó chính là ngươi chết ta sống, thì tôi và Agaras lại không giống vậy.
Rất nhanh Agaras liền dễ dàng chiếm thượng phong trong trận “chiến tranh” này, môi của tôi sưng phù lên, cả người đều thở không ra hơi, hổn hển bị thân thể hắn ép xuống bao phủ dưới người, thế nhưng tôi lại cảm thấy ngón tay hắn run lên nhè nhẹ, đó là bởi vì hắn đang hưng phấn đến cực điểm, điều này hoàn toàn có thể nhận ra từ vẻ thâm trầm hiện lên trên mặt hắn, tôi cảm thấy rất vừa lòng với điểm này.
“Em đang hướng tôi cầu yêu sao, Dessaro… Hửm?” Agaras gần như là cắn răng phun ra từng từ, thế nhưng đồng thời hắn lại cười, thoạt nhìn vừa sủng nịch lại vừa đau đầu đến nghiến răng nghiến lợi đối với hành vi của tôi.
“Sao nào, biểu hiện của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Tôi tiến lên liếm liếm bờ môi hắn, đắc ý nhìn hắn, ôm chặt sau cổ hắn, động động cánh mũi ngửi mùi hương phát ra từ bên tai hắn, lại bị hắn hung hăng hôn áp trở về, bàn tay tùy ý mà điên cuồng vuốt ve bên trong áo tắm của tôi, qua hồi lâu mới miễn cưỡng phanh lại.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thứ kia của tôi và hắn đều ngang nhiên đứng thẳng: “Em không biết, là bắn — tinh… Nó sẽ khiến tốc độ lưu động máu của tôi trở nên cực kỳ nhanh, hệ thống thân thể sẽ xảy ra hỗn loạn, không thể nào duy trì hình thái ổn định được.”
“Hóa ra là như vậy… Cho nên……”
Những chuyện khác cũng không thể làm sao? Gặp quỷ!

Tôi thở ra một hơi, kéo kéo khóe miệng, nhất thời cảm thấy giống như bị hất một chậu nước lạnh, cả người trở nên uể oải, buông lỏng hai chân đang gắt gao quấn quanh eo hắn, lại bị tay hắn giữ lại, cả người bị ôm ngang lên, được hắn mang vào trong nước.

Dòng nước lạnh lẽo lập tức khiến những tế bào đang sôi trào khắp người tôi phục hồi trở lại, không nhịn được run run, trạng thái của Agaras thoạt nhìn cũng bình tĩnh hơn không ít, hắn kéo tôi lên đặt trên vách bể, nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, nhìn chằm chằm môi của tôi, ngón tay xoa má tôi, miết cánh môi của tôi, sau đó bất ngờ cạy mở hàm răng của tôi ra, làm nước bọt của tôi không thể tự kìm hãm chảy xuống theo khóe miệng, cái lưỡi bị hắn lật quấy trêu đùa, lại cố tình không tránh né được, má ầm ầm nóng lên.
“Nếu không phải không có nhiều thời gian, tôi nhất định sẽ khiến em tỉ mỉ nếm thử hương vị của tôi……”
Hắn dán vào vành tai của tôi, giống như sắc ma phun ra những ngôn từ hạ lưu, nhưng lực chú ý của tôi lại hoàn toàn bị một trọng điểm khác hấp dẫn: “Thời gian không nhiều?” Tôi trầm giọng hỏi, “Anh biến thành hình người là muốn vội vã đi làm chuyên gì, đoạt lại mấy cái… Ách… Yoila kia của anh sao?”
“Ừ.” Hắn gật gật đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thoáng chốc trở nên lãnh liệt, giống như hoàn toàn thay đổi một bộ mặt khác, tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên vì khả năng tự chủ và sự biến đổi của hắn, “Tôi cảm ứng được chúng nó đang ở gần đây, hiện tại tôi rất cần chúng nó trở lại trong cơ thể tôi.”
“Tại sao vậy? Hiện giờ Yoila đang ở trong tay Mafia hay là trong tay công ty của Đức kia?” Tôi nhíu mày, nghĩ rằng cho dù mấy cái bào tử nhân ngư đó đang ở trong tay bên nào, cũng nhất định đều bị bảo quản cực kỳ nghiêm mật.
Agaras như có chút đăm chiêu lắc đầu: “Tôi không biết, không thể xác định.

Chúng nó đang bị cách ly bởi một ít kim loại đặc thù, khiến tôi không thể tiến hành “liên kết”, tôi phải nghĩ cách trà trộn vào trong bọn họ.” Hắn nheo mắt lại, đường cong trên cằm căng thật chặt, hắn mở lòng bàn tay ra cho tôi xem, tôi lập tức kinh ngạc phát hiện chỗ cổ tay của hắn có một mạch máu đang ẩn ẩn hiện lên ánh sáng màu lam mỏng manh, lóe lên tựa như một ngọn đèn chỉ thị không đủ điện: “Tôi cần phải đoạt lại bọn chúng trước khi thông đạo hoàn toàn khép kín, bằng không tôi sẽ không có đủ năng lượng để mang con dân của tôi trở lại Atlantis.”
“Cái gì?” Tôi ngẩn người, “Hai năm trước các anh không mở ra thông đạo trở về sao?”
“Không có.” Thanh âm của Agaras trở nên âm trầm, hắn khép nửa mí mắt, đáy mắt đầy u ám, “Khi vụ nổ xảy ra mấy con thuyền kia cũng chìm xuống cùng với tôi, toàn bộ con dân của tôi bị kẹt trong lốc xoáy thời không ở thông đạo, tôi mất trọn một năm mới có thể thoát ra từ bên trong.”
“Lốc xoáy thời không là cái gì?”

“Nó chính là trận tai họa đã phá hủy Atlantis hồi đó.

Nó là một loại từ trường còn lưu lại trong thông đạo, hình thành nên một trùng động, có thể hút tất cả đồ vật đi qua nó vào trong, cho nên chúng tôi gọi nó là lốc xoáy.

Tôi cần phải nghĩ mọi cách đi đến điểm bắt nguồn của cái đó, tìm đến thứ đã phá hủy Atlantis trước kia, mượn năng lượng của nó để mở ra thông đạo trở lại thời gian lúc ấy, mới có thể giải cứu bọn họ, mấy ấu chủng kia là huyết mạch cuối cùng của tộc chúng tôi.”
Hắn trầm ngâm.
Tôi chấn động, lập tức liên tưởng đến mấy người Lafare và Da Vinci, nói như vậy có lẽ bọn họ vẫn còn sống, cũng kẹt ở trong cái gọi là lốc xoáy thời không? Tôi có chút không thể tin suy ngẫm đến lượng tin tức khổng lồ chứa đựng trong mấy lời này, “thứ kia”? Không phải là chỉ quả bom nguyên tử chấm dứt thế chiến thứ hai sao?
“Anh là nói, anh muốn trở lại Hiroshima của Nhật Bản trước thế chiến thứ hai sao? Nói chính xác hơn là, anh muốn đến khu vực biển năm đó quả bom nguyên tử kia bị ném xuống? Anh muốn tìm đến xác của quả bom nguyên tử kia?”
“Bom nguyên tử…” Hắn thấp giọng lặp lại từ này, dường như cũng không biết nên gọi nó như thế nào, “Đúng vậy, tôi cần phải tìm đến nó, bằng không mấy ấu chủng kia bị nhốt trong lốc xoáy, bởi vì chịu ảnh hưởng từ loại vật chất ngầm bên trong phát ra, rất có thể sẽ nảy sinh biến hóa đáng sợ nào đó, tôi không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra, tôi không thể cho phép chủng tộc của tôi diệt vọng trong thế kỷ này, cho dù phải trả bất cứ giá nào.”
Hắn rũ mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, mặt mày nhiễm lên vẻ sắc bén như một lưỡi đao, khiến gương mặt vốn tái nhợt như sương lạnh của hắn có vẻ hết sức lãnh khốc, thậm chí đến tôi cũng cảm thấy vài phần xa lạ, điều này làm cho tôi ẩn ẩn cảm giác được hắn dường như đang quyết ý muốn đơn độc đối phó với hiểm nguy, cho dù không biết có phải tôi đã lo lắng dư thừa hay không, thế nhưng tôi lập tức có chút bất an: “Tôi đi cùng anh, Agaras.” Tôi dõi theo ánh mắt hắn, “Tôi có thể giúp anh.

Mấy năm trước tôi đã đi qua Hirosima, cũng đã lặn xuống biển ở đó, tôi biết xác bom nguyên tử nằm ở đâu, tuy rằng không được đến gần nơi đó, nhưng tôi nhớ rõ tọa độ của nó trên máy đo điện tử.”
Lúc nói ra những lời này tôi miễn cưỡng cười cười, nhưng mấy hình ảnh hiện ra trong đầu lại làm da đầu tôi run lên.


Tôi thề, kỳ thật hải vực kia là nơi tôi tuyệt đối không tình nguyện đến lần thứ hai, lúc ấy vì muốn hoàn thành một báo cáo nghiên cứu khoa học về cua nhện biến dị do bức xạ hạt nhân tạo nên, tôi cùng một bạn học Nhật Bản của tôi đã trải qua một chuyến hành trình ca nô đáng sợ nhất trong cuộc đời, tôi vĩnh viễn cũng không thể quên được mấy con cua chân dài đến hai mét, cái càng đáng sợ đủ để kẹp đứt cổ một người kia.

Nếu không phải kỹ thuật lặn của tôi coi như khá tốt, chỉ sợ đã phải bỏ mạng ở nơi đó rồi, mà bạn học của tôi cũng suýt chút nữa mất đi một chân.
Ngay tại thời điểm tôi chìm đắm trong ký ức khiến người ta sợ hãi kia, một bàn tay của Agaras đặt lên mặt tôi làm tôi bất ngờ hoảng sợ, ánh mắt hắn chứa áp suất thấp khiến tôi cảm thấy một loại áp lực vô hình như nghẹn trong cổ họng: “Em ở lại đây chờ tôi.

Đi vào lốc xoáy, tôi không thể cam đoan em an toàn, bởi vì tôi cần phải tạm thời duy trì hình thái nhân loại để ẩn giấu bản thân.

Dessaro, ngoại trừ những nguy hiểm chưa biết, còn có những thứ đã biết.

Đêm qua tôi nhìn thấy cái người trước đây vẫn luôn dây dưa với em, hắn vẫn chưa chết, hơn nữa còn là người phụ trách giao dịch.”
Rhine?
Tong khoảnh khắc, tôi cảm thấy trên lưng giống như bị một con rắn độc lạnh lẽo ghê tởm bò lên, không nhịn được nổi một thân da gà, thế nhưng điều này không hề ngăn cản tôi lập tức phát ra kháng nghị, tôi cầm chặt cổ tay của Agaras, chắc như đinh đóng cột nói: “Không, tuyệt đối không được, anh đừng mơ bỏ lại tôi rồi một mình hành động! Có phải anh cảm thấy tôi không đủ mạnh mẽ có phải không, Agaras?”
“Em cũng không khác gì những ấu chủng mới sinh cả.”
“Không giống nhau, tôi có anh, huyết thống của thủ lĩnh!” Tôi túm càng chặt, đứng thẳng, hơi hơi ngẩng đầu lên, chóp mũi để ở môi dưới của hắn, “Tôi cảm thấy sức lực của mình đang mạnh lên, mà trong hai năm anh không ở đây, tôi cũng có thể bảo vệ bản thân rất tốt.” Tôi dõi theo hai mắt của hắn, dùng ngữ khí cường điệu không cho phép nghi ngờ nói, “Này, anh bạn, anh coi tôi là cái gì chứ? Là thằng nhóc mười lăm năm trước sao? Thật là buồn cười.


Tôi nói cho anh biết, tôi muốn kề vai chiến đấu với anh, không ai có thể ngăn cản tôi, anh cũng không được.”
Một tay hắn nắm chặt lấy gáy tôi, trong ánh mắt cuồn cuộn mây đen như chuẩn bị một hồi bão táp, khiến tôi không khỏi có chút kinh hoàng, lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì để phòng ngừa tôi không nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Nhưng tôi không hề để lộ ra bất cứ ý tứ muốn lùi bước nào, chỉ nín thở ngưng mắt nhìn chằm chằm hắn: “Nếu anh không để tôi đi cùng, Agaras, từ nay về sau anh cũng đừng mong gặp lại tôi nữa, tôi sẽ chạy đi thật xa, khiến anh vĩnh viễn cũng không tìm thấy.”
“Em lại uy hiếp tôi?” Agaras nheo mắt lại, gió lốc nơi đáy mắt dường như sắp thổi quét đi ý niệm của tôi, không dư lại chút gì.

Tôi chần chờ một giây, mặt không chút thay đổi gật gật đầu: “Đúng vậy, tin tôi đi, tôi thật sự sẽ làm như vậy, tôi sẽ chạy đến nước Mỹ, đó là nơi mà anh không thể dùng cái đuôi để đến đâu.”
Hắn siết chặt lấy eo tôi một phen, đặt tôi đè lên trên người, bàn tay để lên trán tôi, tôi ẩn ẩn cảm thấy trong lòng bàn tay của hắn truyền qua một cảm giác tê dại như có điện, khiến đại não của tôi choáng váng từng đợt, tôi lập tức phản ứng lại được có lẽ hắn đang muốn đánh ngất tôi, không khỏi kích động lên, run rẩy khớp hàm: “Không, đừng đối xử với tôi như vậy… Agaras……”
Ngay vào lúc tôi cảm thấy trời đất đảo lộn sắp ngất xỉu, thì đột nhiên, một tiếng súng phanh một cái vang lên bên cạnh, vách thủy tinh của bể nước thoáng chốc bị bắn vỡ, khiến tôi lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mệt mỏi dần kéo đến, chỉ thấy Agaras kêu khẽ một tiếng ở bên tai, ôm chặt cơ thể tôi nhảy ra ngoài cửa sổ, thả người rơi vào trong dòng nước tối đen.
Tôi đi theo hắn nhanh chóng luồn vào những cột trụ dày đặc như rừng rậm của các công trình kiến trúc dưới đáy nước, cũng không biết bơi đi bao xa, bơi mãi tới chỗ một đội thuyền bị bỏ không tương đối trống trải, mới rốt cuộc trồi lên mặt nước, nơi này vô cùng tối tăm, một người cũng không có, bí mật đến không thể bí mật hơn.
Tôi còn chưa hết kinh hoàng lau sạch nước trên mặt: “Sao lại thế này? Vừa rồi có người bắn súng vào chúng ta sao? Anh bị người ta theo dõi?”
Agaras lật tôi quay lưng lại với hắn, dường như đang kiểm tra xem trên người tôi có bị thương hay không, sau khi xác định tôi không có vấn đề gì hắn mới lên tiếng: “Tôi nghĩ là vậy.”
Nói xong, hắn ôm lấy cơ thể tôi từ phía sau, bao bọc cả người tôi vào lồng ngực rộng lớn, kiên cố như đá tảng của hắn, môi hôn lên trên gáy tôi, hít thật sâu mùi của tôi, bàn tay ôn nhu xoa trán tôi, dùng thanh âm gần như thì thầm cúi đầu nói: “Đừng chạy đi quá xa, Dessaro.”
Sau đó trước mắt tôi tối đen, thoáng chốc mất đi ý thức..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.