Dệt Kén

Chương 20: C20: Không được hai lòng



Tuần mới, Lê Đường bước chân khoan khoái vào lớp, chừng như khắp chốn đi qua đều là nắng vàng rực rỡ.

Ngoại trừ chỗ bạn cùng bàn của cậu.

Từ giờ truy bài Lý Tử Sơ đã gục lên bàn không nhúc nhích, bình thường cậu ta còn đi giám sát kỷ luật mà bây giờ bàn sau có người nói chuyện to cũng mặc kệ.

Lê Đường lén nghịch điện thoại cậu ta cũng không nhìn lấy một cái, bất thường đến mức khiến người ta tưởng cậu chàng bị ốm.

Hết tiết, Lê Đường lo lắng chọc vai Lý Tử Sơ: "Có cần xin nghỉ giúp cậu không?"

Lý Tử Sơ vùi mặt trong cánh tay, uể oải nói: "Không sao, để tôi yên tĩnh một mình đi."

Lê Đường không hó hé nữa, giở sách cũng nhẹ nhàng hết sức.

Giở được hai trang mới chậm chạp nhận ra điều khác lạ, cậu nghiêng đầu nhìn, mái tóc vừa dài ra chút xíu của Lý Tử Sơ lại bị san bằng, thậm chí còn ngắn hơn đầu đinh ngày trước.

Bảo là muốn làm tóc cơ mà, sao lại cắt ngắn rồi? Lê Đường ù ù cạc cạc, thầm nghĩ lẽ nào cái người chê đâm tay lại không chê nữa?

Tập thể dục giữa giờ Lý Tử Sơ cũng ở lớp không ra sân, Lê Đường muốn nói chuyện mà chẳng kiếm được ai.

Nhưng cậu vẫn có thể ngắm trai đẹp. Tưởng Lâu cao ráo đứng cuối hàng, Lê Đường tranh thủ lúc tập thể dục xoay người "nhìn trộm" hắn.

Những tưởng thần không biết quỷ không hay, ai dè khi thực hiện một động tác quay người nào đó, cậu vừa vặn eo đã trông thấy Tưởng Lâu không quay người mà nhìn mình cười với vẻ mặt "tôi biết tỏng".

Lê Đường ngượng tới nỗi cứng cổ không dám quay sang nữa, tai đỏ như hai con tôm luộc.

Trên đường từ sân thể dục về lớp, có người vỗ vai Lê Đường, Tô Thấm Hàm lớp A2 chen hàng lên gọi cậu.

"Bạn cùng bàn cũ." Cô bạn vẫn gọi Lê Đường bằng xưng hô ấy: "Nghe nói cậu biết đàn piano."

Lê Đường có phần trở tay không kịp: "... Ai nói cho cậu?"

"Hoắc Hi Thần chứ còn ai vào đây được nữa? Cậu ta bảo nhà cậu có piano."

"Tôi học từ cấp một, chỉ biết tí tẹo thôi."

"Biết đàn Song of the Lark không?" [1]

[1] Song of the Lark của Tchaikovsky.

"... Biết."

Lê Đường nhớ ở kỳ thi cấp độ mình từng chọn đàn một đoạn trong bản nhạc này, lúc đó cậu cảm thấy hay nên còn tìm bản nhạc hoàn chỉnh để học.

"Vậy thì quá tốt!" Tô Thấm Hàm vui vẻ: "Dạ hội năm mới tháng sau, cậu có thể đàn nhạc đệm giúp tôi không? Tôi muốn múa trên nền nhạc này."

Lê Đường từng nghe Lý Tử Sơ phổ cập kiến thức về dạ hội năm mới của trường Trung học Số 1 Tự Thành. Đó là một buổi dạ hội liên hoan có giáo viên và học sinh trong trường đăng ký tiết mục biểu diễn, tổ chức vào trước Tết Dương lịch hàng năm.

"Vì sao không bật thẳng nhạc đệm?" Lê Đường hỏi.

Tô Thấm Hàm bĩu môi: "Như thế không có cảm giác gì hết, thiết bị âm thanh trường mình chán òm, nhạt nhẽo quá không múa được."

Lê Đường đang tính nói thì Tô Thấm Hàm giành lời: "Nhưng piano xịn lắm, tuần trước mới cân chỉnh xong, âm sắc siêu đỉnh."


"..." Trong phút chốc Lê Đường không có gì để phản bác: "Nhưng lâu rồi tôi không đàn, nhỡ làm vướng chân cậu..."

"Từ nay tiết thể dục hàng tuần cậu đến phòng nhạc tập cùng tôi, tôi đã báo giáo viên rồi." Tô Thấm Hàm nháy mắt với cậu: "Cũng không cần tuần nào cũng tập, có thể mang điện thoại đi làm việc riêng."

Lê Đường có cảm giác muốn từ chối mà không được, Tô Thấm Hàm tiếp tục dụ dỗ: "Hơn nữa biểu diễn ở dạ hội năm mới thì nghỉ đông có thể tham gia trại đông đó."

Lê Đường cũng từng nghe nói đến trại đông, là chuyến đi nghỉ dưỡng kéo dài một tuần dành cho top 30 khối của trường Trung học Số 1 Tự Thành. Nó thật sự là đi nghỉ, không huấn luyện quân sự, không tham quan trường đại học, cũng không tọa đàm và nghiên cứu học thuật vớ vẩn, chỉ đơn giản là chơi.

Vì vậy hoạt động này được tụi học sinh trường Trung học Số 1 Tự Thành rất yêu thích, về sau mở rộng điều kiện cho cả những học sinh có "cống hiến đặc biệt" cho trường đi trại đông.

Từ bé Lê Đường đã tham gia vô số hoạt động tập thể tương tự, trại đông trại hè ở nước ngoài cũng từng đi hơn mười lần, cho nên vốn dĩ cậu không hứng thú với kỳ nghỉ trong nước có vẻ keo kiệt của trường Trung học Số 1 Tự Thành.

Nhưng mà Tưởng Lâu sẽ đi.

Hai lần thi tháng Tưởng Lâu đều ổn định trong top 20 của khối.

Cùng đi du lịch với Tưởng Lâu thật sự có sức cám dỗ rất lớn.

Hiển nhiên Tô Hàm nhìn ra Lê Đường đang lung lay, bồi thêm một câu: "Vả lại cậu xem tôi vừa mới thất tình, tội nghiệp biết bao."

Lê Đường: "..."

Tuy tỏ tình thất bại không hẳn là thất tình, nhưng...

Thấy cậu sắp bị thuyết phục, Tô Thấm Hàm thừa thắng xông lên: "Vậy thì chốt thế nhé, đến lúc ấy tôi sẽ chuẩn bị nước uống và đồ ăn vặt, cậu đi người không là được."

Không chờ Lê Đường trả lời, cô bạn đã xoay người trở về hàng lớp A2.

Tiết thể dục chiều thứ tư bị hai giáo viên môn chính chia đôi, thế là Lê Đường có lý do chính đáng thoát được một kiếp.

Cậu in sẵn hợp âm bài Song of the Lark từ trên mạng và đến phòng nhạc ở tòa nhà tổng hợp tập luyện trước. Đáng lẽ cậu định tập ở nhà, nhưng sợ quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nên lại thôi.

Lê Đường vừa tập được hai lần thì Tô Thấm Hàm đến, mang theo một túi quà vặt to đùng.

Thậm chí Tô Thấm Hàm còn thay cả trang phục múa có lớp lông vũ dày lộng lẫy như áng mây, dáng cô bạn cao gầy, mặc vào vừa đẹp vừa thanh lịch.

Trước tiên cả hai khớp động tác múa với nền nhạc chậm, sau đó chia đoạn tập luyện và trau chuốt cho nhau.

Tô Thấm Hàm nhờ Lê Đường xem giúp mình, Lê Đường bèn cho vài đề nghị, sau khi sửa quả nhiên hiệu quả tốt hơn.

"Bạn cùng bàn cũ, khiếu thẩm mỹ của cậu ổn đấy, khác hẳn tụi con xấu xấu bẩn bẩn!" Tô Thấm Hàm không tiếc lời khen ngợi.

Lê Đường nghĩ thầm có khả năng vì tôi là gay, nhân cơ hội này đưa ra ý kiến: "Sau này cậu đừng gọi tôi là bạn cùng bàn cũ nữa..."

Gọi thế làm cậu cứ nghĩ đến Tưởng Lâu.

Tô Thấm Hàm nhạy bén hiểu ý cậu, tâm trạng ỉu xìu đi trông thấy.

Lê Đường chưa quên cô bạn là người mới "thất tình" không lâu, nhìn một chốc rồi dè dặt nói: "Cậu... không sao chứ?"

Tô Thấm Hàm lặng thinh giây lát: "Có sao thì cũng làm thế nào được, vẫn phải sống như thường thôi."


Cô bạn lấy lại tinh thần, xách váy: "Cho nên thay vì lãng phí thời gian nghĩ ngợi lung tung thì thà làm chút chuyện có ý nghĩa còn hơn... Nào tiểu Đường, tấu nhạc!"

Cách gọi mới làm Lê Đường rùng mình, tự an ủi thôi thì cứ vậy đi, ít nhất còn tốt hơn "bạn cùng bàn cũ".

Bốn mươi lăm phút trôi qua, Tô Thấm Hàm đã múa thỏa thê nhét bọc đồ ăn vặt vào tay Lê Đường, mặc áo khoác vào rồi đi ngay.

Lê Đường không ăn hết nhiều thế, xách đồ đuổi theo, ra cửa lại trông thấy Hoắc Hi Thần.

Hắn đang đứng nói nói cười cười với Tô Thấm Hàm, bầu không khí tương đối hài hòa.

Bấy giờ Lê Đường mới nhớ trước đây Hoắc Hi Thần từng theo đuổi Tô Thấm Hàm.

Mà bây giờ Tô Thấm Hàm đã bị Tưởng Lâu từ chối, coi bộ cũng không định theo đuổi tiếp, thành ra Hoắc Hi Thần lại có cơ hội, dù sao người ta vẫn nói khi tình yêu không như ý thì dễ thừa nước đục thả câu nhất mà.

Vậy Lý Tở Sơ phải làm sao? Thảo nào dạo này cậu ta cứ sa sút tinh thần, tóc cũng cạo ngắn cũn cỡn... Không còn ai sờ nữa thì tất nhiên cũng chẳng chê đầu đinh đâm tay.

Lê Đường về lớp cất đống đồ ăn vặt dưới gầm bàn, Lý Tử Sơ dịch chân đá phải, liếc xuống một cái rồi lại ngẩng lên.

Lê Đường đoán cậu ta biết nguồn gốc của đống đồ ăn vặt, vội vàng tỏ rõ thái độ: "Tôi chỉ tập luyện cùng Tô Thấm Hàm, không hề đứng về phe bạn ấy."

Lý Tử Sơ buồn cười: "Cậu như thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này."

Lê Đường ngẫm nghĩ: "Lạy ông tôi ở bụi này nghĩa là muốn giấu sự thật nhưng lại để lộ chân tướng, vốn dĩ tôi đã nói sự thật, cậu dùng từ sai rồi."

Lý Tử Sơ cười sặc sụa, ứa cả nước mắt: "Xem ra dạo gần đây cậu học Văn chăm chỉ hơn thật."

Cậu ta nói với Lê Đường, từ đầu đến cuối cậu ta đều không coi Tô Thấm Hàm là tình địch.

"Chuyện tình cảm đòi hỏi sự đồng thuận từ hai phía, có khi cô bạn còn chẳng biết đến một người như tôi, tự tôi ở đây đấu đá với người ta làm gì."

Lê Đường cảm thấy cậu ta rộng rãi và tỉnh táo quá, đang định bày tỏ lòng ngưỡng mộ thì thấy Lý Tử Sơ che mắt chửi thề: "Mẹ kiếp, tức chết tôi rồi."

Không muốn người khác nhìn thấy mình khóc, Lý Tử Sơ nghiến răng nói: "Uổng công tôi giữ gìn nụ hôn đầu mười tám năm."

Lê Đường: "..."

Lý Tử Sơ biết Lê Đường nghe nói chuyện của mình và Hoắc Hi Thần từ Tưởng Lâu, nhắc nhở: "Vật họp theo loài người phân theo nhóm, cẩn thận Tưởng Lâu bị cậu ta ảnh hưởng mà đểu dần đều."

Lê Đường lúng túng: "Tôi với Tưởng Lâu không phải quan hệ đó."

Lý Tử Sơ liếc cậu bằng đôi mắt đỏ hoe vừa khóc xong: "Thế mà đại hội thể thao cậu lại chạy đi xem cậu ấy, còn xin nghỉ vì người ta?"

"... Tôi chỉ lo lắng cho cậu ấy mà."

"À, sự lo lắng giữa bạn bè bình thường."

"..."

Nói thì nói vậy nhưng tiết thể dục sau đó, Lê Đường vừa đánh đàn trong phòng nhạc vừa lơ đễnh nghĩ, mình và Tưởng Lâu chỉ là bạn bè thôi ư?"


Giữa bạn bè với nhau sao có thể chạm môi chứ?

Một khi mất tập trung thì sẽ thường xuyên đàn sai.

May mà hôm nay Tô Thấm Hàm phải đến phòng phát thanh, tập múa chưa được nửa tiết đã đi trước. Một mình Lê Đường luyện đàn trong phòng học rộng rãi, mệt thì ngẩn người ngắm cây cối mây trời ngoài cửa sổ.

Cậu lại nhớ ngày bé đánh đàn ở nhà giáo viên, cũng là tầng hai như bây giờ, nhìn ra sẽ thấy độ cao và khung cảnh tương tự. Lúc đó cậu luôn nghĩ khi nào mẹ mới đến đón mình, hôm nay mẹ cũng mặc váy xinh đẹp phải không?

Những năm tháng ấy, Lê Đường từng học đàn nhạc phim Titanic để làm Trương Chiêu Nguyệt vui. Trương Chiêu Nguyệt rất thích bộ phim này, thường xuyên bật đ ĩa blu-ray tại nhà nên Lê Đường cũng xem một vài lần, hễ gần đến cảnh thân mật của nam nữ chính là Trương Chiêu Nguyệt lại dùng bàn tay mềm mại che mắt cậu.

Nghĩ đến cảnh tượng khi đó, ngón tay Lê Đường lướt trên phím đàn, khúc nhạc trong trẻo như dòng suối tràn ra.

Đến đoạn cao trào, Lê Đường kẹt lại vì quên hợp âm. Bỗng dưng cậu nghe thấy một tràng pháo tay, ngoảnh đầu bắt gặp Chu Đông Trạch đứng ở cửa.

Cậu ta cười tươi đi vào: "Hóa ra cậu đàn giỏi thế."

Lê Đường không dám nhận: "Không đâu, sai nhiều nốt lắm."

"Cậu khiêm tốn quá đấy." Chu Đông Trạch nói: "Hồi nhỏ tôi cũng bị mẹ tôi bắt đi học đàn một thời gian, thật sự là chẳng thích thú tẹo nào, cũng không có năng khiếu, bố tôi suốt ngày cầm chổi lông gà canh tôi tập, tôi cứ ngồi mãi rồi ngủ gật mất, học suốt một kỳ mà đàn bài Ngôi sao nhỏ lấp lánh vẫn ngắc ngứ."

Lê Đường rất đồng cảm: "Nhập môn nhạc cụ bao giờ cũng khô khan, hồi bé tôi cũng ghét luyện đàn."

"Nghe thì sao, không ghét chứ?"

"Tất nhiên, các bản nhạc piano đều rất hay."

"Thế xem như tôi không chuẩn bị nhầm quà." Chu Đông Trạch lấy trong túi quần đồng phục ra hai tấm vé: "Chủ nhật tại phòng hòa nhạc Tự Thành, buổi biểu diễn piano, có thời gian rảnh đi không?"

Lê Đường ngớ người nhìn tấm vé, đó là buổi biểu diễn của một nghệ sĩ piano nổi tiếng, ở thủ đô cũng khó kiếm vé.

Cậu không biết có nên nhận lời không, bối rối đáp: "Vé tốn nhiều tiền lắm nhỉ?"

"Cậu cứ trả lời có thời gian hay không là được rồi." Chu Đông Trạch nói: "Lần trước đã hứa sẽ bù sinh nhật cho cậu, tôi cũng không biết cậu thích gì, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có cái này là không sai. Bây giờ có vẻ chọn quá đúng, cậu đàn piano hay như thế, chắc chắn nghe càng hiểu hơn."

Trước ánh mắt gần như là tha thiết của Chu Đông Trạch, Lê Đường tiến thoái lưỡng nan.

Cậu cũng không phải người cực kỳ thiếu nhạy bén, trước kia Chu Đông Trạch tặng cậu hoa hồng, lúc chơi bóng rổ bảo cậu ra ngoài sân nghỉ ngơi, đại hội thể thao phân cho cậu công việc nhẹ nhàng ở trạm phát thanh, những việc này đã làm cậu để ý. Hơn nữa tuần trước Chu Đông Trạch còn nói một tràng dài vì lo lắng cho cậu.

Trong mắt Lê Đường, Chu Đông Trạch luôn là người nhã nhặn lịch sự, đối xử với bạn học và bạn bè cũng hiền lành tốt bụng. Tuy cậu ta nói những lời chẳng khác nào đặt điều Tưởng Lâu, nhưng nếu không phải thật lòng lo lắng cho cậu thì nhất định cậu ta sẽ không "khua môi múa mép" sau lưng người khác.

Lê Đường cảm kích cậu ta, cũng thật lòng coi cậu ta là bạn, nhưng hai đứa hẹn riêng đi nghe biểu diễn, còn là để bù đắp sinh nhật thì thật sự hơi thái quá.

Cậu không hề muốn phát triển mối quan hệ ấy với Chu Đông Trạch.

Nhưng Lê Đường dở nhất khoản từ chối, ngày bé cậu từng từ chối tham gia tiệc sinh nhật của bạn học vì không có thời gian, mỗi vậy thôi mà tối đến cũng trằn trọc khó ngủ, chỉ lo bạn buồn bã đau lòng.

Huống chi Chu Đông Trạch còn chân thành thế này, chỉ mời một mình cậu.

Chu Đông Trạch lại chìa vé ra, toan nói tiếp thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Ba tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ, hai người trong phòng đồng loạt nhìn ra. Người đến cũng mặc đồng phục, áo khoác không kéo khóa để hở áo phông trắng bên trong, dáng người cao gầy đứng dựa khung cửa, môi nở nụ cười nhưng ánh mắt bình tĩnh đến mức rét run.

"Lê Đường." Tưởng Lâu nói: "Cô tiếng Anh tìm cậu."

Với tư cách là lớp phó thể dục, Chu Đông Trạch chạy đến đây xem như là trốn việc. Vì thế cậu ta tạm thời tạm biệt Lê Đường, quay về sân thể dục trước.

Ra đến cửa, Chu Đông Trạch bước chậm lại nhìn Tưởng Lâu một giây, lúc đi ngang qua hắn thì khẽ đụng vai hắn, không biết có phải cố ý hay không.

Lê Đường hoàn toàn không nhận ra tình hình ở cửa.


Cậu cất sheet nhạc, đóng nắp đàn lại: "Cô tiếng Anh tìm tôi làm gì, ở lớp hay văn phòng?"

Không ai đáp lời.

Lê Đường ngờ vực nhìn Tưởng Lâu, hắn đã bước vào và đứng cách Lê Đường chưa đầy nửa mét, nụ cười trên môi tắt lịm, ánh mắt nhìn thẳng Lê Đường vô cớ toát lên vẻ dò xét.

Lê Đường hoảng hốt: "Sao, sao thế?"

"Cô không tìm cậu." Tưởng Lâu nói: "Tôi gạt cậu đấy."

Lê Đường hiểu ngay: "... Cậu nghe thấy rồi?"

Nghe thấy lời mời của Chu Đông Trạch, cũng nhận ra cậu không muốn đi nên giúp cậu giải vây?

Tưởng Lâu không trả lời mà nói với cậu: "Không được hai lòng."

Hóa ra không phải.

Cơ mà...

Lê Đường còn khó hiểu hơn: "Hai lòng cái gì?"

Giọng Tưởng Lâu bình bình: "Cậu ta đang hẹn cậu."

"Đúng vậy, làm sao à?"

"Cậu ta có cảm tình với cậu."

"... Cậu kỳ thị đồng tính?"

"Tôi nói rồi, không được hai lòng."

Thật ra Lê Đường không thích cách trò chuyện "cậu cứ hỏi còn tôi trả lời phải theo tâm trạng" này lắm, mấy câu hỏi liên tiếp bị ngó lơ, tốt tính như cậu cũng không khỏi hơi cáu.

Lại còn "nụ hôn" không rõ ý nghĩa và thái độ tưởng đúng mà thực ra không phải của Tưởng Lâu nữa. Mỗi khi cậu vui mừng không ngớt vì một cái đụng chạm thân mật hay một câu nói mập mờ, đêm đến lại lòng dạ rối bời do nghĩ mãi chẳng ra hàm ý.

"Hai lòng gì chứ, từ này không dùng như vậy đâu." Giọng Lê Đường nhỏ đi: "Bọn mình cũng đâu phải người yêu."

Không khí thoắt im bặt.

Lê Đường vừa dứt câu thì hối hận... Nói như thế thật sự thẳng thắn quá, thậm chí còn giống như đang oán trách.

Tuy nhiên Lê Đường biết với vô số biểu hiện chủ động của mình từ trước đến giờ, người thông minh như Tưởng Lâu chắc chắn đã nhìn ra.

Cũng chính cái kiểu trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra ấy khiến người ta chịu đủ giày vò.

Thế nhưng hướng phát triển sau đó ngược hẳn với dự đoán của Lê Đường.

"Bọn mình không phải sao?"

Vẫn tông giọng bình tĩnh ấy nhưng lời Tưởng Lâu nói ra đủ để khiến tim đập nhanh hơn.

"Tôi tưởng bọn mình đã là thế rồi." Tưởng Lâu nhìn Lê Đường, dường như trong mắt chất chứa sự hụt hẫng và khó hiểu: "Ít nhất tôi không làm những việc đó với ai ngoài cậu."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Đường: Cả đời này cũng chưa từng sốc như thế bao giờ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.