Dệt Kén

Chương 41: C41: Đáp án đúng đắn



May mắn là xương sườn của Tưởng Lâu không gãy, hôm sau đi bệnh viện chụp X-quang thì chỉ nứt xương nhẹ, có thể điều trị duy trì.

Chủ yếu là cố định ngoài và thuốc giảm đau, cố định bằng đai ngực co giãn với băng dính, vốn dĩ nên gây tê ngoài màng cứng nhưng Tưởng Lâu ngại phiền, bảo bác sĩ kê thuốc giảm đau rồi về đi học.

Lê Đường phát hiện Tưởng Lâu xin nghỉ nửa ngày, chạy bộ giữa giờ cũng không tham gia. Lúc ra chơi cậu gọi điện cho hắn, không gọi được bèn nhắn Wechat hỏi hắn có phải hôm qua thi đấu bị thương không.

Trên xe về trường, Tưởng Lâu mở điện thoại trông thấy một đống tin nhắn Lê Đường gửi, không thể không thán phục trực giác chính xác của cậu.

Không giấu nổi, Tưởng Lâu không muốn nói thật nên chỉ nói đối thủ hôm qua khó đối phó, bị thương nhẹ ngoài da.

Lê Đường vạch trần không thương tiếc: "Bị thương ngoài da mà anh chịu đi bệnh viện?"

Buổi trưa, Tưởng Lâu vừa quay về trường đã bị Lê Đường chặn trước cổng, sau đó "áp giải" vào nhà vệ sinh nam bắt cởi áo cho cậu kiểm tra.

Nhìn băng gạc quấn quanh ngực và lưng là Lê Đường biết ngay chắc chắn hắn bị thương nặng, chạm nhẹ vào vết máu bầm sưng phù mãi không lên tiếng. Tưởng Lâu ngoảnh đầu đã thấy mắt cậu đỏ hoe, đang mím môi kìm nước mắt.

Trong phút chốc lòng dạ rối bời, Tưởng Lâu dang tay ôm cậu vào lòng: "Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ thôi."

Lê Đường nhoài trên vai hắn cất giọng nghẹn ngào: "Đối thủ là ông nào mà hung ác thế hả, đánh người ta ra nông nỗi này, còn thua nữa... Thua rồi có tiền không?"

Thấy cậu vẫn nhớ phải quan tâm vấn đề thu nhập mà Tưởng Lâu buồn cười, ngờ đâu cười rung ngực động đến vết thương, đau tái mét mặt mày.

Lê Đường xót hết ruột gan, không khỏi bùi ngùi: "Cũng may bây giờ em quen chạy bộ rồi, nếu không anh chẳng bế được em."

Hồi mới chạy Lê Đường đau khớp không sao đi nổi, có một lần Tưởng Lâu cậy xung quanh không người, bế công chúa Lê Đường từ toà nhà tổng hợp về toà nhà dạy học mà không thở hổn hển chút nào.

Tưởng Lâu lại nói: "Bế được."

Hắn nói xong thì muốn thực hành, Lê Đường hết hồn vội ấn hắn lại: "Thôi thôi được rồi, anh đang là thương binh đấy."

Cậu nhón chân hôn lên môi Tưởng Lâu, sau đó cười nói: "Trong thời gian chờ anh lành lặn, em sẽ chủ động."

Nói thì nói vậy nhưng thực tế kỳ thi đánh giá đang đến gần, mọi người đều bận sứt đầu mẻ trán.

Ngoại trừ học tập Lê Đường còn có việc khác cần suy nghĩ. Chủ nhiệm lớp mới gọi cậu lên văn phòng, hỏi cậu có định chuyển học bạ về đây không.

"Cô đã xem kết quả học kỳ trước của em, xem như tiến bộ ổn định. Từ trước đến nay trường ta luôn nhận nhiều học sinh xuất sắc, người ta hay nói phù sa không chảy ruộng ngoài mà." Cô chủ nhiệm đánh vào tình cảm: "Dĩ nhiên nếu em không muốn chuyển cũng không sao, chỉ cần em học tại Trung học Số 1 Tự Thành thì em là học sinh trường ta."

Thật ra Lê Đường không để ý việc chuyển học bạ. Mặc dù thi ở thủ đô có lợi cho cậu, song nếu học bạ của cậu không ở Trung học Số 1 Tự Thành thì cậu vẫn là học sinh bán chính thức, thể nào cũng thiếu cảm giác thuộc về và cảm giác ổn định.

Nếu là trước đây có lẽ cậu còn xoắn xuýt đôi chút, nhưng hiện tại cậu đang hẹn hò với Tưởng Lâu cũng như quen biết rất nhiều bạn ở ngôi trường này, không còn muốn về trường cũ lắm. Hơn nữa học bạ ở Trung học Số 1 Tự Thành thì Lê Viễn Sơn không thể "điều" cậu về thủ đô bất cứ lúc nào, đây là một liều thuốc an thần đối với cậu.

Lê Đường bèn gọi điện cho Lê Viễn Sơn, nói khéo để bày tỏ suy nghĩ muốn chuyển học bạ.

Quả nhiên Lê Viễn Sơn không đồng ý, còn phản ứng dữ dội hơn Lê Đường tưởng tượng: "Không được, không cho chuyển. Não con bị úng nước hay gì, người ta muốn có hộ khẩu ở thủ đô, muốn học bạ ở thủ đô còn không được, con đang ngon lành lại cứ muốn bỏ?"

Lê Đường cố nói: "Bây giờ kết quả học tập của con rất tốt, không cần về thủ đô cũng có thể thi được điểm cao..."

"Bố không quan tâm điểm chác của con, ban đầu bố đồng ý cho con đi Tự Thành không phải kêu con định cư ở cái chỗ đấy." Lê Viễn Sơn bực mình: "Nếu không phải thầy Chương nói mấy năm nay mệnh bố không tốt vì giữ mẹ con bên cạnh, phải đưa mẹ con vào Nam thì bố cần gì phí nhiều công sức thế."

Lê Đường biết thầy Chương trong lời Lê Viễn Sơn. Từ ngày Lê Viễn Sơn bắt đầu làm ăn đã cực kỳ tin vào tử vi phong thuỷ, thầy Chương này từng chỉ một "con đường sáng" khi công ty của Lê Viễn Sơn đứng trước ngã rẽ chuyển đổi mô hình, từ bấy công ty ngày càng phát triển mở rộng, Lê Viễn Sơn cũng ngày càng tin tưởng thầy Chương, tặng ông muôn vàn đồ cổ quý hiếm.

Có một lần thầy Chương đến nhà nói ao cá giá trị cả đống tiền trong sân là hướng nước vào ở phía Tây không may mắn, ngay hôm đó Lê Viễn Sơn bèn gọi người tới đập đi xây lại.

Vậy nên không có gì lạ khi Lê Viễn Sơn nghe lời thầy Chương, chẳng qua...

Lê Đường hỏi: "Bố bảo đưa mẹ về Tự Thành để mẹ yên tâm dưỡng bệnh cơ mà?"

"Đấy cũng là một phần nguyên nhân." Lê Viễn Sơn ậm ờ: "Đợt này mẹ con có đi đâu không?"

Bấy giờ Lê Đường mới nhận ra, hình như cứ cách một thời gian Lê Viễn Sơn lại hỏi cậu là Trương Chiêu Nguyệt có đi đâu không.

Trước đây cậu chỉ xem như bố quan tâm sức khỏe của mẹ, bây giờ ngẫm nghĩ lại thấy kỳ lạ.

"Chắc không ạ." Lê Đường cũng úp mở: "Ban ngày con đi học, tối về thì mẹ đều ở nhà."

Cậu không nói cho Lê Viễn Sơn chuyện có một tối Trương Chiêu Nguyệt đi thăm bạn cũ đến nửa đêm mới về.


Nhưng không có nghĩa là cậu không nghi ngờ.

Cúp điện thoại, Lê Đường nghĩ nếu về Tự Thành không phải chủ ý của mẹ thì hôm đó mẹ đi gặp ai?

Thật sự là người bạn có hoàn cảnh tương tự Tưởng Lâu sao?

*

Cuối tuần, Lê Đường không đến nhà Tưởng Lâu để hắn nghỉ ngơi dưỡng thương.

Nhưng Tưởng Lâu không nằm được, ngủ dậy làm đề rồi sửa soạn ra ngoài.

Hắn tra trên web chính thức thấy trung tâm thương mại ở trung tâm Tự Thành có cửa hàng đồ xa xỉ, vừa hay tiền thưởng trận đấu cũng được chuyển vào tài khoản, tuy chưa nghĩ ra thời điểm tặng nhưng cứ mua trước đã, chuẩn bị sẵn không bao giờ thừa.

Đến nơi mới biết còn phải xếp hàng, Tưởng Lâu đứng trong hàng nghe con gái xung quanh nói gì mà trước đây phải mua hàng rồi thì mới được mua, vào cửa hàng còn phải đợi một lúc lâu... Hắn bèn lên mạng tra, may sao dây chuyền hắn muốn mua không phải mẫu đắt hàng, không cần mua gì trước và cũng không cần đặt trước.

Xếp hàng nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt hắn, vốn tưởng chỉ cần vào quầy chọn đồ rồi thanh toán là xong, không ngờ lại được dẫn ra sô pha ngồi chờ hơn mười phút mới có người tiếp.

Tưởng Lâu đưa ảnh trong điện thoại nói muốn mua dây chuyền mặt hoa hồng đỏ tráng men, nhân viên tư vấn tỉnh bơ liếc hắn, như thể đang tò mò sao cậu nhóc trẻ thế lại mua mẫu này, trông cách mặc cũng không giống người khá giả.

Nhưng chỉ cần trả tiền thì là ông lớn, quẹt thẻ xong, nhân viên tư vấn vừa cười tươi như hoa đóng gói giúp Tưởng Lâu, vừa nhắm mắt khen láo: "Tuy mẫu dây chuyền này không cháy hàng nhưng cũng đẹp độc đáo, anh mua tặng bạn gái phải không?"

Cửa hàng không phục vụ quá ba khách một lượt, cho nên không quá ồn.

Chẳng mấy khi tâm trạng Tưởng Lâu rất tốt, nhìn mặt dây chuyền tinh xảo đặt trong hộp trang sức, môi hắn khẽ giương lên: "Không, bạn trai."

Rời khỏi cửa hàng, tiếng ồn ào huyên náo trên phố khiến Tưởng Lâu cau mày.

Chuyện tiếp theo phải làm còn khiến hắn buồn bực hơn.

Hắn mở lịch sử cuộc gọi, gọi vào số hiển thị cuộc gọi nhỡ từ mấy hôm trước. Điện thoại nối máy sau hai tiếng tút, Tưởng Lâu hờ hững nói: "Ra ngoài gặp mặt đi."

Hai mươi phút sau Trương Chiêu Nguyệt đến trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.

Cô đi thang máy lên tầng, vừa ra khỏi thang máy đã bắt gặp Tưởng Lâu ngồi cạnh cửa sổ sát đất trong tiệm cà phê.

Hắn không gọi món cũng không uống cà phê, trước mặt có một cốc nước miễn phí của tiệm. Thấy Trương Chiêu Nguyệt đến hắn cũng chỉ ngước mắt một cách lạnh nhạt, không mảy may gợn cảm xúc, khiến Trương Chiêu Nguyệt nhớ đến lần gặp mặt vào mười hai năm trước, khi bé trai chờ ở cổng ga tàu trông thấy cô, dù không nở nụ cười cũng có thể nhận ra ánh sáng trong mắt.

Ấy là ánh sáng của niềm vui sướng và háo hức, khác hoàn toàn giờ phút này.

Trương Chiêu Nguyệt dằn vị đắng chát dâng lên trong cổ họng, thầm nhủ nên thế.

Năm xưa mình đối xử với con như vậy, hiện giờ con nên đối xử với mình như thế.

Lần trước gặp nhau trời quá tối, lần này ở trong trung tâm thương mại đèn đuốc sáng trưng, cuối cùng Trương Chiêu Nguyệt cũng có thời gian ngắm kỹ Tưởng Lâu.

Bất kể vóc người hay ngoại hình thì thiếu niên trước mặt đều đã mang dáng dấp người lớn. Trong mười hai năm cô không đoái hoài, hắn phải chịu biết bao gian nan khổ cực mà vẫn trưởng thành rất tốt.

Có điều tai trái của hắn...

Trương Chiêu Nguyệt không nhịn được nhìn tai trái của hắn, nhớ lại khi nãy đứng ở ngoài trông thấy hắn nghiêng tai trái nói chuyện với nhân viên phục vụ, dáng vẻ chuyên chú đó làm tim cô quặn thắt.

Dường như sắc mặt hắn cũng nhợt nhạt hơn lần trước gặp, người cũng gầy đi...

Trương Chiêu Nguyệt cầm thực đơn để cạnh bàn, cố gượng cười: "Chưa ăn trưa đúng không? Chúng ta gọi món trước."

Giống như đã đoán được cô sẽ hỏi câu này, Tưởng Lâu đáp không cần suy nghĩ: "Muốn ăn gì thì bà tự gọi, tôi nói xong những lời muốn nói sẽ đi ngay."

Không chờ Trương Chiêu Nguyệt phản ứng, Tưởng Lâu lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi áo ném lên bàn.

"Tiền bà cho tôi đều ở trong này, mật khẩu là sinh nhật bà." Nói đến đây Tưởng Lâu ngừng giây lát: "Đừng nghĩ quá nhiều, hồi bé tôi từng lục được giấy chứng nhận ly hôn của bà với bố ở nhà, trên đấy có số căn cước của bà."

Chỉ hai câu đã khiến Trương Chiêu Nguyệt luống cuống: "Đây vốn là tiền của con, bất kể về mặt pháp luật hay..."

"Hay tình lý?" Tưởng Lâu bật cười: "Nhưng tôi cảm thấy giữa tôi và bà không có tình cảm gì đáng nói. Về mặt pháp luật thì chờ có phán quyết hẵng tính, tôi không có lý do gì để nhận trước tiền bồi thường của bà."

Hắn dùng từ "tiền bồi thường" thay cho "trợ cấp nuôi dưỡng". Trương Chiêu Nguyệt hiểu hắn đang vạch rõ giới hạn với mình, không định coi cô là mẹ nên hiển nhiên không cần cô nuôi dưỡng.


Hắn xem như cô đang làm từ thiện.

Trương Chiêu Nguyệt hít sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi mới nói: "Tưởng Lâu, thật ra con không cần phải như vậy... Mẹ biết con rất thân với Lê Đường, cũng có thể đoán được con muốn trả thù mẹ, mẹ không rõ cụ thể con tính làm thế nào, mẹ chỉ muốn hỏi con, con có từng nghĩ tới không, làm thế không chỉ huỷ hoại nó mà cũng sẽ huỷ hoại chính con?"

Tưởng Lâu chỉ cảm thấy nực cười: "Huỷ hoại? Vậy năm ấy bà quay về Tự Thành, có từng nghĩ sẽ huỷ hoại cuộc sống của tôi và bố không? Có từng nghĩ sẽ huỷ hoại tính mạng của bố không?"

"Mẹ cũng không muốn, mẹ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện ấy." Những năm qua Trương Chiêu Nguyệt luôn tránh nhớ tới quá khứ đó: "Khi ấy Lê Đường mới năm tuổi, nó chỉ muốn đi tìm mẹ, nó chỉ quá sốt ruột..."

"Đủ rồi." Tưởng Lâu không muốn nghe những lời bào chữa: "Bà yên tâm, tôi sẽ không làm hại Lê Đường."

Tôi sẽ không làm hại em ấy. Đây là sự nhượng bộ mà Tưởng Lâu đã hạ quyết tâm đưa ra.

Tuy rằng bản chất nó là một dạng thoả hiệp. So với trả thù thất bại thì hắn sợ mất Lê Đường hơn mà thôi.

Tưởng Lâu nói xong bèn đứng dậy định đi, Trương Chiêu Nguyệt vội vàng đứng lên theo: "... Con nói sao?"

Tưởng Lâu bình tĩnh đáp: "Có thể tin lời tôi. Tôi không như bà."

Trương Chiêu Nguyệt lại bị chế giễu. Mười hai năm trước, cô gỡ tay Tưởng Lâu kêu hắn tự đi về và nói với hắn: "Cứ coi như không có người mẹ là mẹ."

Mười hai năm sau, cô không chỉ quay về Tự Thành mà còn mưu toan muốn tìm lại thân phận người mẹ, thậm chí còn hy vọng không bị con trai hận, ngóng trông hắn gọi mình một tiếng "mẹ".

Bất kể lòng người dễ thay đổi hay vật còn người mất, tóm lại cô đã không giữ lời.

Hổ thẹn đan xen thất vọng, Trương Chiêu Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng bừng, cô lại sắp khóc.

Cô biết lần này Tưởng Lâu chủ động gặp cô, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.

Hắn muốn tính toán rành mạch với cô, muốn cắt đứt triệt để với cô, thực hiện lời cô đã nói năm đó.

Cuối cùng của cuối cùng, cảnh tượng mười hai năm trước như đảo ngược, Trương Chiêu kéo tay Tưởng Lâu, cất lời vô ích bằng giọng nghẹn ngào: "Không phải mẹ không muốn, mà là mẹ không thể..."

Không phải không muốn về nhà, không phải không nhớ con, mà là không làm được.

Lực kéo động đến vết thương của Tưởng Lâu, hắn cau mày nhưng vẫn nhếch môi cười giễu: "Không phải không thể, mà là muốn không đủ nhiều."

Trong những năm qua, biết bao lần sắp tuyệt vọng hắn đều cảm thấy không thể nữa rồi, không vượt qua được nữa rồi, nhưng lần nào cũng cố chịu đựng tiếp.

Sự thật nhiều lần nói cho hắn biết "nhân định thắng thiên" hoàn toàn không phải giảng đạo vô bổ, chỉ cần tâm niệm muốn sống đủ mạnh thì luôn có thể tìm thấy hi vọng vượt qua, dù cho chỉ là một que diêm trong mùa đông lạnh giá hay một ngôi sao nhỏ nhoi giữa màn đêm tăm tối.

Những việc khác cũng tương tự.

Vậy nên lấy đâu ra nhiều lời viện cớ như thế, chẳng qua là sợ cuộc sống an nhàn hiện tại biến mất, muốn và khát khao không đủ lớn mà thôi.

Tưởng Lâu đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm sau khi gỡ được gánh nặng.

Hắn mân mê hộp trang sức trong túi áo, không khỏi mong chờ nét mặt của Lê Đường khi nhận được nó.

Hắn nở nụ cười từ tận đáy lòng đầu tiên trong ngày, nghĩ thầm rõ ràng là cậu chủ nhỏ ăn sung mặc sướng, lớn lên trong vòng tay bố mẹ mà sao nhận được một bó hồng đỏ cũng vui mừng đến thế?

*

Gần như cùng thời gian và cùng địa điểm, Lê Đường đứng trên lan can tầng hai của trung tâm thương mại nhìn xuống dưới, sau khi chắc chắn hai người ngồi trước cửa sổ quán cà phê là ai thì vừa ngạc nhiên vừa mù mịt.

Hôm nay cậu lại đi bổ túc môn xã hội với Tô Thấm Hàm, đến trưa Tô Thấm Hàm nói muốn ăn thử cửa hàng bánh ngọt mới mở ở trung tâm thương mại, vừa hay cậu cũng muốn nên đi cùng cô bạn, không ngờ lại gặp mẹ và Tưởng Lâu tại đây, cả hai còn ngồi cùng bàn nói chuyện trực tiếp.

Mới nói vài câu Tưởng Lâu đã đứng dậy bỏ đi, Trương Chiêu Nguyệt ngồi thêm vài phút, liên tục lau mắt. Đến khi Trương Chiêu cũng ra về, Lê Đường cầm lòng không đặng đi theo.

Lên xe taxi, Lê Đường gọi điện cho Tô Thấm Hàm đang xếp hàng báo mình có chút việc phải về nhà trước.

Gần đến nhà, trong lúc lưỡng lự Lê Đường đã nhắn Wechat hỏi Tưởng Lâu đang ở đâu, hắn trả lời: Ở nhà, vừa ngủ dậy.


Lê Đường vô cớ nắm chặt điện thoại. Là một người quen nói dối, Lê Đường hiểu rõ càng là nói dối trong trường hợp không cần thiết thì càng đáng nghi.

Khi cậu xuống taxi, xe của nhà đã dừng trong sân.

Lê Đường bước vào trong, cách cửa chính hơn mười mét đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trong nhà, một là Trương Chiêu Nguyệt và một là Lê Viễn Sơn chẳng biết về từ khi nào.

"Tôi hỏi cô đi đâu, đi gặp ai, cô cứ vòng vo với tôi làm gì?"

"Tôi muốn đi đâu thì đi, cần phải báo cáo anh chắc?"

"Cô đi gặp thằng ranh con ấy đúng không? Tôi biết ngay thể nào cô cũng tranh thủ lúc tôi không có đây đi gặp nó!"

"Nó là con trai tôi, anh nói chuyện tôn trọng chút đi!"

"Thú nhận rồi phải không, ha, tôi biết mà, mồm thì nói sẽ không đi tìm nó, rốt cuộc một giọt máu đào hơn ao nước lã, không nỡ chứ gì."

"Tôi chỉ muốn giúp nó, tiền trợ cấp nuôi dưỡng khi xưa tôi cho nó bị cô nó lấy hết rồi, những năm qua một mình nó sống chẳng dễ dàng..."

"Nó không dễ dàng thì tôi dễ dàng à? Bao nhiêu tiền như thế nói một câu tôi đưa ngay, nó đánh nhau với người ta bị điếc, tôi còn bỏ tiền cho nó phẫu thuật rồi làm máy trợ thính, tôi tận tình tận nghĩa với nó rồi! Ngược lại là cô, từ đầu chúng ta đã ký thỏa thuận giấy trắng mực đen, cô phải ở lại đến khi Lê Đường hai mươi tuổi, chỉ được làm mẹ của một mình Lê Đường!"

"Tôi biết, tôi biết nên không cần anh nhắc lại... Tôi là người chứ không phải cái máy, tôi có tình cảm, tôi cũng quý Lê Đường, nếu không phải năm xưa anh ép tôi thì tôi đã không bỏ trốn, Lê Đường cũng không đi theo, bố nó cũng không chết..."

"Bây giờ cô đang trách tôi?"

"Không trách anh thì trách ai! Nếu anh không nhất quyết đưa tôi về Tự Thành, tôi đã không gặp lại nó, cũng không..."

Trương Chiêu Nguyệt im bặt.

Bởi cô đã liếc thấy bóng người đứng trước cửa.

Đêm nay Lê Đường cứ ngủ một lúc lại tỉnh, chốc thì mơ thấy con bướm thường xuất hiện trong mơ, chốc lại mơ thấy hình ảnh ngoài đời thật, chẳng hạn như khuôn mặt đẫm nước mắt của Trương Chiêu Nguyệt.

Cậu nghe thấy mình hỏi: "Vậy nên Tưởng Lâu là anh con sao?"

Chẳng hề có người bạn gặp hoàn cảnh tương tự nào cả. Khi tất cả khả năng đều bị loại trừ, khả năng còn lại dù vô lý tới đâu cũng là đáp án chính xác.

Trương Chiêu Nguyệt mấp máy môi nhưng không trả lời, nước mắt trào ra mãnh liệt hơn.

Còn Lê Viễn Sơn đứng đằng kia, lần đầu tiên cậu thấy bố kiềm chế tính tình nóng nảy thường ngày, trở nên trầm lặng ít nói, Lê Đường hỏi có phải thật không thì cũng không dám gật đầu hay phủ nhận.

Cậu tỉnh dậy nhìn bộ dạng tiều tụy của mình trong gương, không có tâm trạng sửa soạn mà chỉ nghĩ, sao lại là thật cơ chứ.

Vì sao đây không phải một giấc mơ?

Lúc Lê Đường chuẩn bị đi học, Trương Chiêu Nguyệt theo ra cửa, muốn nói lại thôi. Cậu đã muốn hỏi mẹ vì sao nhưng vừa ngoảnh đầu lại quên mất.

Thôi thì không hỏi nữa, cậu đã biết rất nhiều, đủ để chắp vá ra sự thật.

Cậu vẫn nói một câu luôn chẳng có ai nghe: "Con đi học đây."

Thứ hai mưa dầm, tất thảy đều ảm đạm mùi bụi đất. Chỉ mình Lê Đường không ngừng bắt bản thân duy trì tỉnh táo trong tiếng chuông vào tiết và hết tiết nối đuôi nhau.

Những mảnh vỡ trôi vào quên lãng mà cậu xem nhẹ hoặc không muốn tin lần lượt bị ép trở về vị trí ban đầu, tái hiện thành hình ảnh hoàn chỉnh.

Nỗi ngạc nhiên thoáng chốc của Tưởng Lâu khi hai đứa trở thành bạn cùng bàn rồi nói tên cho nhau; câu "cậu biết tôi là ai" không đầu không đuôi dưới ánh đèn đường sau tiết tự học tối; cảm giác thân thuộc lạ kỳ đến từ ngôi nhà nhỏ dưới chân núi và hai người mẹ đều thích Titanic; sự lạnh lùng khiến người ta run sợ khi nhắc đến quá khứ; những giả thiết về yêu và hận, giả thiết về anh em...

Còn cả sự tiếp cận có chủ ý, sự quan tâm quá mức, thái độ khi gần khi xa, câu "thích" mãi chưa nói thành lời. Lê Đường từng dằn vặt buồn thương vì nó nhưng chưa từng tìm hiểu sâu xa, chỉ nghĩ mình yêu trước nên dĩ nhiên phải chủ động hơn.

Tưởng Lâu không thích người ngu dốt, kể cả xem phim cũng ghét nhân vật ngốc nghếch động đâu hỏng đấy, vậy thì anh ấy thấy mình như thế nào?

Lê Đường nghĩ, anh ấy nhìn nhận một đứa ngốc lãng quên cuộc gặp gỡ đầu tiên vào mười hai năm trước, xem nhẹ tất cả chi tiết dẫn đến sự thật, tò mò mọi chuyện về anh nhưng không bao giờ hỏi "đứa bé ấy là ai" như thế nào?

... Đứa bé ấy là ai, đứa bé hại chết bố anh là ai?

Nếu cậu hỏi từ sớm, cậu và Tưởng Lâu có còn phát triển đến quan hệ hiện tại không?

Tưởng Lâu sẽ không đành lòng phải không, hay hắn sẽ nói thẳng với cậu "đứa bé hại tôi mất mẹ mất bố, hại tôi một thân một mình mười mấy năm chính là cậu".

Đùng đoàng... Tiếng sấm đầu tiên trong năm rền vang quá bất ngờ.

Không cần chạy bộ buổi sáng, tụi học sinh ở lại lớp đọc sách làm đề, ngủ nghê và nói chuyện, loa phát thanh phát điệu nhạc nhẹ nhàng.

Không ai biết trong lòng Lê Đường đang đất rung núi chuyển chẳng kém gì đám mây vũ tích [1] va chạm vào nhau.

[1] Mây vũ tích dày đặc và mọc lên thành tháp theo phương thẳng đứng với phần đỉnh phình ra như súp lơ, thường báo hiệu mưa ngắn nhưng có kèm các hiện tượng thời tiết cực đoan.

Vậy thì, Lê Đường không kìm được nghĩ tiếp, vậy thì anh ấy nên ôm ấp tình cảm gì với mình?


Là hận phải không, không thể nào là yêu được.

Chưa biết chừng anh còn hận đến mức muốn giết mình ấy chứ.

Hận như thế thì sẽ làm thế nào?

Nếu là mình thì mình sẽ làm thế nào? Phải làm sao mới có thể khiến người hại mình đau khổ tột cùng chịu hình phạt tương ứng?

Cậu đang nghĩ thì tiếng nhạc trong loa phát thanh đột ngột dừng lại, thay vào đó là một đoạn âm thanh đầy tiếng ồn hoàn toàn khác, nghe như tiếng vải vóc ma sát xen lẫn tiếng đụng chạm, tiếng th ở dốc lộn xộn không theo quy luật, hiển nhiên chưa được khử tiếng ồn một cách chuyên nghiệp.

Nhưng bằng ấy cũng đủ để nghe rõ tiếng nói chuyện, tuy chỉ là vài mẩu ngắn đứt quãng không rõ ràng.

Người lên tiếng là đàn ông, chính xác hơn là một cậu nhóc, giọng thiếu niên trong trẻo nhưng vẫn hơi khàn vì d*c vọng.

"Đừng mà... Nhanh quá... Em không được đâu..."

Từng tiếng kêu khó nhịn.

"Em yêu anh... Em yêu anh... Em yêu anh lắm."

Trái tim bị xé toạc hết lần này đến lần khác.

*

Chín rưỡi sáng, một bóng hình chạy băng băng trong mưa, lao vào tầng hai tòa nhà tổng hợp.

Cửa phòng phát thanh bị đá tung, Tưởng Lâu đi vào gặp ngay Trần Chính Dương lấm la lấm lét chuẩn bị đi ra.

Trong phòng chỉ có một mình Tr ần Chính Dương, Tưởng Lâu tiến lên đấm thẳng mặt nó.

Trần Chính Dương gần như bị đánh bay, ngã "bịch" xuống đất, sau đó lại bị Tưởng Lâu xách cổ áo lôi dậy.

Tưởng Lâu đầy vẻ hung ác, trừng nó từ trên cao: "Mày phát đúng không, có phải mày không?"

Trần Chính Dương hoàn hồn sau giây phút sững sờ, mặc kệ đau đớn mà cười toét miệng: "Sao lại là tao? Không phải mày đưa audio cho Vương Nghiên à? Tao chỉ phá mật khẩu giúp mày một tay thôi."

Mặt Trần Chính Dương vốn đã gian giảo, bây giờ má sưng lên có phần đáng sợ.

"Tao còn giúp mày xử lý chút đấy, có phải mày nên cảm ơn tao không?" Trần Chính Dương nhổ máu trong miệng: "Cậu ta rên lẳng lơ quá nhỉ, cảm giác sao mà..."

Không chờ nó dứt câu, Tưởng Lâu đã lại vung đấm đánh tiếp. Lần này hắn sử dụng hết sức làm mặt Trần Chính Dương gần như vẹo đi, bấy giờ mới kêu đau oai oái, hét to cứu với, có đứa giết người, mau tới bắt kẻ giết người.

Trong tràng tiếng thét gào chói tai có thể sánh ngang tiếng ồn, tai phải của Tưởng Lâu chộp được tiếng bước chân từ xa lại gần một cách chuẩn xác.

Tiếng bước chân ấy đến từ người không nên xuất hiện ở đây vào lúc này nhất.

Thế nhưng tất cả đã quá muộn.

Lê Đường đứng giữa cửa phòng phát thanh nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong, bỗng nhiên hiểu ra.

Muốn giải một câu hỏi thì bạn phải đứng từ góc độ người ra đề, tránh bẫy rập, nhìn thấu ngọn nguồn, phân tích từng li từng tí rồi mới đánh thẳng vào vấn đề.

Hận như thế thì phải trả thù làm sao?

Phải tìm được mong muốn của người đó, thuận theo sở thích để người đó chìm đắm và lún sâu, để người đó không thể rời xa bạn.

Còn phải biết người đó sợ nhất điều gì, phải tự tay đưa người đó lên thiên đàng rồi buông tay ở thời điểm người đó yêu bạn nhất, nhìn người đó rơi vào địa ngục.

Chỉ trèo cao ngã đau chưa chắc đã đủ, dẫu sao người đó cũng không sợ chết, chỉ sợ địa ngục không có bạn.

Cho nên Tưởng Lâu phải xóa giọng mình đi.

Tưởng Lâu muốn một mình Lê Đường xuống địa ngục.

... Đây là đáp án đúng đắn hoàn hảo nhất.

Giữa tiếng nổ đùng đùng, đất trời sụp đổ, Lê Đường nhắm nghiền mắt, ra sức nhắm chặt hơn.

Cậu thở dài vì chẳng ngờ lúc này mình vẫn còn ý thức.

Mọi hy vọng bỗng chốc tan thành cát bụi cũng chỉ thế mà thôi.

Nhưng vì sao hình ảnh cuối cùng em nhìn thấy lại là gương mặt bàng hoàng đau khổ của anh?

Anh mới là đồ ngốc.

Thù lớn đã trả, anh nên vui mới phải chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.