Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 109: Cuối cùng phải chấm dứt



Yến Thù chăm chú nhìn Thẩm Triều, cảnh giác lùi ra sau mấy bước, y nín thở lắng nghe rồi quan sát bốn phía xem có những kẻ khác mai phục hay không.

Thẩm Triều cười nói: "Yến đại nhân đừng lo, ở đây chỉ có mình ta, vả lại ta và Yến đại nhân từng gặp nhau một lần, chỉ là khi đó Yến đại nhân chưa thấy mặt ta thôi."

Yến Thù cảm thấy người này cũng không có ác ý gì, y trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì liền hỏi: "Ảnh Tử?"

Thẩm Triều chắp tay sau lưng thở dài, hắn gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."

"Yến đại nhân." Thẩm Triều nói, "Nơi này chúng ta không nên ở lâu, ta chỉ nói ngắn gọn thôi, lần này ta đến để nói cho Yến đại nhân biết nơi ẩn nấp của Từ đại nhân."

Yến Thù bừng tỉnh đại ngộ.

Hôm đó sau khi tách ra ở Cẩm Sắt phường, y vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì về Từ Nhất Huyền và Thi Hoa Niên, thì ra bọn họ có người tương trợ!

Nếu y và Từ Nhất Huyền cùng về kinh thì chẳng những có thể rửa sạch oan khuất của Từ Nhất Huyền mà còn có đủ nhân chứng vật chứng để vạch trần tội ác của Hàn Nhai!

Mười vạn lượng bạc cứu trợ thiên tai vô cớ biến mất.

Ba mươi ba Cẩm Y Vệ vô tội chết thảm.

Đảng phái tranh đấu nhiều năm gây ra án oan.

Phản quốc thân dị tộc, kéo thiên hạ bách tính đang bình an vào bùn lầy.

Tất cả những chuyện này cuối cùng phải chấm dứt thôi.

-

Ở bên kia, Lý Trường Thiên đi đường lớn từ cổng chính về Thiên Khuyết Sơn Trang.

Sở dĩ hắn dám như thế là vì lúc cứu Yến Thù hắn đều dùng vải đen che mặt nên chắc chắn những người khác sẽ không nhận ra mình.

Thay vì lén lút trở về bị người hoài nghi thì chi bằng quang minh chính đại đi đường lớn.

Nhưng nói không hồi hộp là không đúng.

Lý Trường Thiên cũng chẳng biết thủ vệ Hàn Nha có thể nhận ra hắn bằng cách khác hay không.

Ví dụ như thanh âm, ví dụ thân hình.

Nhưng chuyện đã đến nước này đành phải tới đâu hay tới đó thôi.

Thiên Khuyết Sơn Trang đèn đuốc sáng trưng, Lý Trường Thiên vừa xuất hiện đã bị thị vệ Hàn Nha lấy cớ "người khả nghi cần thẩm vấn" để bắt lại, sau đó Lý Trường Thiên bị bọn hắn trói chặt hai tay kéo đến trước mặt một người.

Đó là một nữ tử mặc y phục dạ hành, tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt mỹ lệ, thần sắc lạnh lùng.

Nàng vừa thấy người bị áp giải tới là Lý Trường Thiên thì ánh mắt lập tức sa sầm, nàng tiến lên một bước nắm chặt vạt áo Lý Trường Thiên lạnh lùng nói: "Đêm hôm khuya khoắt chạy ra Thiên Khuyết Sơn Trang làm gì? Nếu dám nói láo thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi."

Nói rồi nữ tử kia lấy ra từ bên hông một cây chủy thủ, nàng nheo mắt để lưỡi đao lạnh lẽo lên mặt Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên nói: "Ta......"

"Trường Thiên đi mua thuốc cho ta."

Thanh âm ôn nhu vang lên ngắt lời Lý Trường Thiên.

Đám người cùng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Lý Thu Thủy chậm rãi đi tới.

"Quận chúa." Nữ tử kia và đám thị vệ cùng nhau hành lễ.

"A...... A Vô." Lý Thu Thủy gọi, nàng cong mắt cười, "Đã lâu không thấy ngươi dịch dung thành nữ tử, nhưng súc cốt đổi cuống họng sẽ đau lắm nhỉ? Ngươi đừng miễn cưỡng mình."

Bị nhận ra ngay lập tức, A Vô tỏ vẻ mừng rỡ: "Cũng không miễn cưỡng, tạ ơn quận chúa quan tâm, quận chúa vừa nói mua thuốc......"

"Ừm, gần đây không biết ăn phải thứ gì nên dạ dày khó chịu, lúc chạng vạng tối sai Trường Thiên vào Bạch Đế Thành mua thuốc cho ta, nào ngờ lại xảy ra chuyện phạm nhân trốn thoát." Lý Thu Thủy ngữ khí nhàn nhạt, "Thật không đúng lúc."

Nghe Lý Thu Thủy nói, A Vô khẽ nhíu mày.

Nếu nói không đúng lúc thì chi bằng nói là quá trùng hợp.

A Vô cũng không ngốc, trước đó Lý Trường Thiên tự tiện xông vào nhà lao, lần này Yến Thù trốn thoát sao có thể không có chút liên quan nào với hắn?

"A Vô, ta có thể dẫn Trường Thiên đi không?" Lý Thu Thủy khẽ hỏi.

A Vô: "...... Quận chúa...... Cái này......"

"A Vô." Lý Thu Thủy gọi tên hắn, giọng nói đầy vẻ cầu khẩn.

A Vô yên lặng rũ mắt nói: "Người này vào Bạch Đế Thành mua thuốc cho quận chúa thì chúng ta bắt nhầm rồi, quận chúa dẫn hắn đi đi."

Trong lòng Lý Thu Thủy thở phào nhẹ nhõm, nàng thì thầm: "A Vô, cám ơn ngươi."

"Quận chúa, dung túng chính là tối kỵ, bây giờ Hàn đại nhân đang ở Bạch Đế Thành, không thể xảy ra chuyện bất thường được, sớm muộn gì hắn cũng sẽ liên lụy ngài." A Vô thấp giọng cắn răng nghiến lợi nói.

Lời này có chút vô lễ nhưng Lý Thu Thủy cũng không tức giận, nàng mỉm cười với A Vô không hề nói gì.

Lý Thu Thủy xoay người cởi dây thừng trên cổ tay Lý Trường Thiên rồi dẫn hắn đi.

Lý Trường Thiên cũng yên lặng, cúi đầu ngoan ngoãn theo sau Lý Thu Thủy, trên đường đi không nói một lời.

Đến khi về phòng, bốn phía không có tai mắt, Lý Trường Thiên mới lên tiếng: "Thật xin lỗi tỷ, đệ......"

Lý Thu Thủy bỗng dưng đưa tay che miệng Lý Trường Thiên.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Đệ không cần nhiều lời."

Lý Trường Thiên hiểu rõ gật đầu.

Lý Thu Thủy thu tay lại, lo âu hỏi: "Trường Thiên có bị thương không? Trên người có chỗ nào đau không?"

Lý Trường Thiên nghẹn giọng.

Hắn biết chuyện mình thả Yến Thù đi sẽ mang đến cho Lý Thu Thủy áp lực và khủng hoảng lớn chừng nào.

Có thể vì việc này mà nàng sẽ phải nghĩ cách nói dối để ứng phó với những kẻ đa mưu túc trí kia.

Nhưng Lý Thu Thủy chẳng những không hề tức giận, không hề trách cứ Lý Trường Thiên mà còn lo lắng hỏi thăm hắn.

Có bị thương hay không, trên người có chỗ nào đau không?

"Sao vậy? Sao không nói gì, chẳng lẽ bị thương rất nặng à?" Lý Thu Thủy hoảng hốt.

"Không có! Không bị thương ạ." Lý Trường Thiên nhe răng cười với Lý Thu Thủy.

Lý Thu Thủy khẽ thở phào, nàng chợt nhớ ra cái gì nên nhỏ giọng nghiêm túc căn dặn: "Trường Thiên, ngày mai nhất định sẽ có người lục soát phòng, đệ nhớ vứt hết những thứ cần vứt xuống vách núi đi nhé."

"Vâng ạ." Lý Trường Thiên gật đầu.

Lý Thu Thủy còn muốn dặn dò thêm thì đột nhiên có người nặng nề gõ cửa ba lần.

Nàng giật mình, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ và bất an, nắm lấy cánh tay Lý Trường Thiên.

Thị vệ ngoài cửa nói: "Quận chúa, Hàn đại nhân gọi ngài đến sảnh chính bàn chuyện quan trọng, mời ngài nhanh chóng khởi hành."

"Biết rồi." Lý Thu Thủy lên tiếng.

Chờ người ngoài cửa đi xa, Lý Trường Thiên bất an hỏi: "Tỷ, sao giờ này lại gọi tỷ đi bàn chuyện, chắc không phải......"

Lý Thu Thủy lắc đầu: "Chắc không đâu, đừng lo."

Lý Thu Thủy trấn an xoa đầu Lý Trường Thiên rồi đứng dậy rời đi.

Tuy bình tĩnh an ủi Lý Trường Thiên nhưng thật ra Lý Thu Thủy tâm loạn như ma, thấp thỏm lo âu.

Trên đường đến phòng khách, Lý Thu Thủy có chút không tập trung tinh thần.

Nàng biết Lý Trường Thiên và Yến Thù quan hệ không bình thường, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ Lý Trường Thiên sẽ giúp Yến Thù bỏ trốn!

Nếu sự việc đã bại lộ, Hàn Nhai nhất định sẽ giận tím mặt.

Đến lúc đó nàng nên làm gì, nên làm gì đây......

Nàng phải làm thế nào mới có thể bảo vệ Lý Trường Thiên, bảo vệ đệ đệ của mình.

-

Khi Lý Thu Thủy đến sảnh chính thì thấy Hàn Nhai và A Vô đều ở đó.

Hàn Nhai đang ngồi trên ghế thái sư bằng gỗ tử đàn khảm sứ giữa thính đường, khuôn mặt uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo, hắn bưng trà tế phẩm, mấy thị vệ uy phong lẫm liệt đeo đao bảo vệ chung quanh hắn.

A Vô cũng ở đó.

Lý Thu Thủy nhìn thoáng qua đã nhận ra A Vô trong đám người, đúng lúc A Vô cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau, Lý Thu Thủy nghi ngờ A Vô đã báo cáo chuyện của Lý Trường Thiên với Hàn Nhai nên đáy mắt toát lên vẻ hoảng sợ.

A Vô âm thầm lắc đầu.

Lý Thu Thủy thoáng yên tâm lại.

"Hàn đại nhân." Lý Thu Thủy hành lễ.

"Ừm." Hàn Nhai đặt chén trà trong tay xuống rồi sai người đem ghế tới cho Lý Thu Thủy.

Lý Thu Thủy một mực cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Hàn Nhai.

Mấy năm nay Lý Thu Thủy và Hàn Nhai cũng chưa gặp nhau bao nhiêu lần, hai người chỉ liên lạc qua thư từ.

Kỳ thật nàng e ngại Hàn Nhai là vì tự thấy mình hèn mọn và hạ đẳng.

Lý Thu Thủy luôn cảm thấy ánh mắt Hàn Nhai nhìn mình không phải giống như đang nhìn một con người.

Mà là một tấm thẻ đánh bạc, một món đồ.

Đôi khi Lý Thu Thủy vẫn nghĩ lúc trước vì sao Hàn Nhai lại chọn nàng thay quận chúa đến Bắc Địch hòa thân.

Lý Thu Thủy còn nhớ rõ hôm đó.

Nàng bưng trà nhẹ nhàng gõ cửa phòng quận chúa, lại phát hiện cửa khép hờ.

Nàng hoang mang nhìn qua khe cửa vào trong, chỉ thấy cái ghế ngã xuống đất và......

Một đôi chân lơ lửng.

Lý Thu Thủy quýnh quáng đẩy cửa vào, phát hiện quận chúa đã treo cổ tự tử.

Đầu nàng ong lên, ngồi phịch xuống đất, máu như đông lại, cả người bị nỗi sợ hãi bao trùm.

Nàng ngây người rất lâu, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, run rẩy đứng lên muốn ra ngoài thì đúng lúc gặp Hàn Nhai ở cửa.

Hàn Nhai xông vào phòng ôm quận chúa xuống, ngồi phịch trên mặt đất gọi tên nàng khóc ròng.

Lý Thu Thủy khóc một hồi, đứng dậy muốn đi gọi người thì bị Hàn Nhai kéo lại.

"Đại nhân, ta đi gọi người đến giúp đỡ." Lý Thu Thủy giải thích.

"Không, không cần."

Hàn Nhai nói.

Hắn thất thần ôm thi thể con gái mình, cứ thế ngồi lặng trên mặt đất rất lâu, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thu Thủy hỏi: "Việc này còn người nào biết nữa không?"

Lý Thu Thủy khóc nói: "Không có, là ta phát hiện đầu tiên, vừa muốn gọi người thì gặp đại nhân."

Hàn Nhai trầm mặc nửa ngày rồi đột nhiên nói: "Việc này không được nói cho người khác biết, chuyện hòa thân ngươi sẽ đi thay quận chúa."

Lý Thu Thủy chỉ nhớ lúc ấy mình khóc đến hụt hơi, hoảng hốt nhớ lại ân tình quận chúa dành cho mình nhiều năm qua, xem như thay nàng hòa thân là giúp quận chúa giải quyết việc hậu sự nên gật đầu đáp ứng.

Sau này Lý Thu Thủy nghĩ lại hôm đó Hàn Nhai không phải đang hỏi thăm nàng.

Câu nói kia của hắn là câu trần thuật.

Giọng điệu như ra lệnh không cho phép cãi lại.

Mà qua nhiều năm như vậy, chuyện quận chúa mất sớm vẫn bị giấu kín.

Dường như ngoại trừ nàng và Hàn Nhai thì không còn người thứ ba biết đến.

Nhưng những người chôn cất quận chúa, những người trong phủ nhìn thấy manh mối này đã đi đâu?

-

Sau khi Hàn Nhai ban ghế ngồi cho Lý Thu Thủy thì cũng không nhiều lời, hắn lại bưng chén trà bằng sứ xanh chậm rãi thưởng thức.

Qua một lát sau, Thẩm Triều vội vàng đi vào phòng.

"Hàn đại nhân." Thẩm Triều hành lễ.

"Ngồi đi." Hàn Nhai ban ghế rồi chậm rãi mở miệng hỏi Thẩm Triều, "Ba ngàn binh sĩ Bắc Địch đã thu xếp xong chưa?"

"Bẩm Hàn đại nhân, đã giấu kín ở Thiên Khuyết Sơn Trang rồi ạ, mọi việc không có gì thay đổi cả." Thẩm Triều đáp.

"Ừm, làm tốt lắm." Hàn Nhai tán thưởng, giọng hắn nhàn nhạt nghe không ra vui buồn, "Nghĩa tử Tần Quyết Minh chạy trốn đã tra ra chưa?"

A Vô bước lên phía trước, cúi đầu cung kính nói: "Bẩm vương gia......"

A Vô chưa nói xong thì ngoài cửa đột nhiên có kẻ la hét đi vào.

"Mẹ nó, đã bảo người Trung Nguyên các ngươi đều là rác rưởi mà, một kẻ sống sờ sờ mà tìm lâu như vậy vẫn không ra, đúng là bọn ngu xuẩn không làm nên trò trống gì, lần trước cũng thế, rõ ràng nhiều thủ vệ như vậy mà lại để cho một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đem phạm nhân đi, lần này lại là chuyện gì nữa? Chắc không phải là tên lần trước gây ra đấy chứ?"

Sắc mặt Lý Thu Thủy và A Vô trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.