Lý Trường Thiên không ở trong trướng, chẳng biết đã đi đâu.
Yến Thù nhíu mày đặt chân nến xuống bàn chất đầy binh thư thẻ tre, định ra ngoài doanh trướng xem có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đúng lúc này, y dẫm lên một bức thư bằng da thú rơi dưới bàn.
Yến Thù khom người nhặt bức thư kia, phủi sạch bụi bặm rồi đặt lại trên bàn Lý Trường Thiên.
Yến Thù cũng không định xem bức thư.
Sau khi cất kỹ bức thư da thú, y thậm chí đã quay lưng đi.
Nhưng Yến Thù vẫn đứng khựng lại.
Bởi vì khi khóe mắt lơ đãng liếc qua.
Y trông thấy trên bức thư da thú kia có chữ Bắc Địch.
Loáng thoáng còn có mấy chữ "lương thảo", "mai phục".
Yến Thù đứng lặng tại chỗ không biết làm sao, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Hồi lâu sau y quay lại cầm bức thư kia lên.
Lật xem vài lần, Yến Thù giống như rơi xuống hầm băng, tay chân lạnh buốt, lỗ tai ù đi, đầu óc hỗn loạn.
Y dường như đã quên cách hít thở, nín nhịn hồi lâu, hít một hơi thật sâu lại không thở ra được mà nghẹn trong phổi, lục phủ ngũ tạng như bị xé nát đau thấu tâm can.
Bức thư da thú kia được trao đổi giữa Lý Trường Thiên và Bắc Địch, là bằng chứng Lý Trường Thiên cấu kết với Bắc Địch để giữ mạng, trong thư Lý Trường Thiên đã báo cho Bắc Địch lộ trình và thời gian vận chuyển lương thảo từ kinh thành đến Sóc Phương!
Y chợt nhớ lại trước đó Lý Trường Thiên thường xuyên có tâm sự nặng nề, tìm không thấy tăm hơi.
Chẳng lẽ lúc đó Lý Trường Thiên đã liên lạc với Bắc Địch rồi sao?
Yến Thù đầu váng mắt hoa không thở nổi.
Y chống tay lên bàn, nhắm mắt cúi đầu hít sâu, khi ngẩng đầu lên ánh mắt lạnh lẽo, thần sắc kiên định.
Yến Thù không tin.
Không tin Lý Trường Thiên phản bội để cấu kết với Bắc Địch.
Y muốn đích thân đi hỏi Lý Trường Thiên, hỏi cho rõ ràng.
Yến Thù cất kỹ bức thư kia rồi vội vàng ra khỏi doanh trướng, gặp ai cũng hỏi Lý Trường Thiên ở đâu.
Nhưng doanh trướng chủ soái dường như đã xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều cuống cuồng hoảng hốt.
Yến Thù hỏi thăm mấy tướng sĩ cũng chẳng biết được gì.
Đang lúc Yến Thù không biết làm thế nào thì y chợt nhớ ra điều gì, vội vàng chạy đến dinh thự Tần Quyết Minh ở thành Tây Sóc Phương.
Lý Trường Thiên từng ở chung với mình trong dinh thự của Tần Quyết Minh.
Chẳng lẽ Lý Trường Thiên biết trong dinh thự có lối đi bí mật?
Nhưng nếu Lý Trường Thiên biết thật thì chắc gì đã có thể thông qua lối đi bí mật kia để lén ra khỏi thành Sóc Phương và gửi thư từ qua lại với Bắc Địch?
Yến Thù không dám nghĩ nữa mà chạy nhanh về phía thành Tây.
Trong khi Yến Thù đang tìm Lý Trường Thiên, Trưởng Tôn Bách cũng vội vàng hốt hoảng đi tìm Yến Thù.
"Yến đại nhân ở đâu?!"
"Doanh trướng Tần tướng quân cháy rồi!"
-
Bóng đêm sâu thẳm, nơi này vắng vẻ cách xa quân doanh, hơn nữa sau lần thất bại trước đó Tần Quyết Minh đã ra lệnh cho dân chúng trong thành rời khỏi Sóc Phương về Trung Nguyên, vì vậy hiện giờ đường phố vắng lặng không một bóng người.
Yến Thù đi cực nhanh, nhẹ nhàng phi thân lên mái nhà, chẳng bao lâu sau đã đến dinh thự thành Tây.
Yến Thù lặng lẽ đứng trên nóc nhà, chợt thấy một bóng người vội vàng đi đến tứ hợp viện.
Bóng dáng kia Yến Thù vô cùng quen thuộc, chỉ giây lát sau y đã nhận ra là ai.
Yến Thù điểm nhẹ mũi chân đáp xuống trước mặt hắn.
Lý Trường Thiên hoảng hốt lui lại phía sau, khi thấy người tới thì sắc mặt vốn đã cực kém lập tức trắng bệch.
Hai tay hắn ôm một vật được quấn chặt trong lớp vải, ánh trăng lờ mờ nên Yến Thù cũng không nhìn ra là vật gì.
Thấy ánh mắt Yến Thù rơi vào trên người mình, Lý Trường Thiên vô thức che kín vật trên tay rồi ôm thật chặt như sợ bị cướp đi.
Hai người đều im lặng chờ đối phương mở miệng.
Giằng co hồi lâu, Yến Thù lấy từ trong ngực ra bức thư da thú giữa Lý Trường Thiên và Bắc Địch.
Ánh mắt Lý Trường Thiên trong nháy mắt ảm đạm xuống, hắn cười khổ một tiếng, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn: "Ngươi thấy rồi à."
"Ta không tin." Yến Thù nói.
Y nói cực kỳ chắc chắn, không có chút trách móc hay nghi ngờ nào.
Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn Yến Thù với vẻ kỳ quái, tựa như được Yến Thù tin tưởng nên cảm thấy vui mừng hân hoan, nhưng lại nghĩ tới chuyện gì nên bi thương quẫn bách, không biết nên khóc hay cười.
"Trường Thiên, cùng ta về đi." Yến Thù tiến lên nửa bước.
Lý Trường Thiên không nói gì mà chỉ lắc đầu.
"Vì sao, có phải ngươi có chuyện gì khó nói không?" Yến Thù nhẹ giọng hỏi như sợ quấy nhiễu hắn.
"Yến Thù, ngươi về quân doanh đi, cứ mặc kệ ta." Lý Trường Thiên chậm chạp thở dài rồi hạ quyết tâm nói, "Nếu ngươi thật sự tin ta thì hãy để ta đi."
"Ta sẽ không để ngươi đi đâu." Yến Thù hấp tấp nói, "Nếu hỏi đời ta có chuyện gì hối hận nhất thì chính là chia tay ngươi ở Bạch Đế Thành, bỏ lại một mình ngươi lâm vào nguy hiểm, làm sao ta có thể tiếp tục phạm sai lầm được, Trường Thiên, ngươi có nỗi khổ tâm gì hãy nói với ta, đừng chịu đựng một mình nữa được không?"
Yến Thù thường ngày thanh lãnh tích chữ như vàng, lúc này nói nhiều như vậy quả nhiên là vô cùng nóng lòng.
Hốc mắt Lý Trường Thiên đỏ bừng, khóe miệng hắn rõ ràng nhếch lên cười nhưng chỉ khiến người ta thấy đắng chát: "Chẳng có gì khổ tâm cả, chuyện này đều do ta tự quyết định."
Yến Thù vừa định hỏi hắn quyết định chuyện gì thì trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trầm mặc một lát, Yến Thù hỏi: "Trong tay ngươi...... ôm vật gì vậy?"
Lý Trường Thiên run lên, cũng phát hiện không ổn.
Vật hắn ôm trong ngực đang rỉ máu loang lổ, máu đỏ thấm qua lớp vải dày dính lên người Lý Trường Thiên, thậm chí còn nhỏ giọt xuống thảm cỏ dưới chân khiến người ta rùng mình.
"Tránh ra!" Lý Trường Thiên bỗng nhiên nóng nảy, "Để ta đi, mặc kệ ta!"
Hắn dùng bả vai huých Yến Thù ra, muốn đi vào tứ hợp viện.
"Trường Thiên! Sao ta có thể mặc kệ ngươi được?" Yến Thù đưa tay níu lại Lý Trường Thiên.
Nhớ lại lần trước từ biệt nhau ở Bạch Đế Thành, khi gặp lại bộ dạng Lý Trường Thiên cực kỳ thê thảm, trong lòng Yến Thù vẫn còn sợ hãi.
Y vừa hoảng vừa vội, hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa nho nhã bình thường mà siết chặt cánh tay Lý Trường Thiên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cưỡng ép hắn về quân doanh.
Hai người giằng co, trong lúc vô tình vật nhuốm máu trong tay Lý Trường Thiên bị giật ra khỏi lớp vải.
Phía chân trời bỗng nhiên lóe lên một tia chớp, trời đất lập tức sáng như ban ngày.
Mặc dù Lý Trường Thiên đã vội vàng cầm mảnh vải quấn lại vật trong tay mình.
Nhưng Yến Thù vẫn nhìn thấy.
Yến Thù vốn luôn trầm tĩnh lại đột ngột run rẩy, sợ hãi cực độ.
Trong ngực Lý Trường Thiên ôm...
Một cái đầu.
Một cái đầu còn đang nhỏ máu.
Cái đầu kia không phải của ai khác mà chính là người thân duy nhất của Yến Thù, là nghĩa phụ của y, Tần Quyết Minh!
Yến Thù chợt thấy trời đất quay cuồng, bước chân lảo đảo, y thậm chí còn không cảm nhận được bi thương, ngoại trừ cảm giác không chân thực thì chẳng còn gì khác.
Sợ hãi và bi thương bỗng chốc bị chặn lại ở ngực, vì quá mức chấn kinh nên cứ tích tụ dần dần.
Chỉ khi bàn chân dẫm trên mặt đất truyền đến cảm giác chân thực, nỗi bi thương tựa như hồng thủy phá vỡ bức tường thành cuối cùng rồi nhấn chìm Yến Thù.
"Xin lỗi."
Yến Thù nghe thấy Lý Trường Thiên mặt xám như tro nói.
Sau đó Lý Trường Thiên giơ tay lên tung một chưởng đánh ngất Yến Thù vẫn đang bàng hoàng sợ hãi nên không có chút đề phòng nào.
"Yến Thù, xin lỗi......"
Đó là câu nói sau cùng mà Yến Thù nghe được trước khi ngất đi.
Ngoại trừ xin lỗi thì Lý Trường Thiên không nói gì nữa.
Khi Yến Thù tỉnh lại đã thấy mình nằm trong quân doanh.
Y không biết mình trở về bằng cách nào.
Trưởng Tôn Bách đứng bên cạnh Yến Thù, thanh âm khàn khàn, thương tâm bi thống vạn phần.
Hắn nói: "Tiểu nhân dối trá bội bạc Lý Trường Thiên đã cấu kết với Bắc Địch chém đầu Tần tướng quân dâng cho Khả Hãn Bắc Địch rồi."
Nói đến đây Trưởng Tôn Bách đau buồn đến mức rơi lệ.
Sau khi Trưởng Tôn Bách tham gia quân ngũ vẫn luôn đi theo Tần Quyết Minh nên rất kính trọng hắn, xem hắn như ân sư, nào ngờ danh tướng một lòng trung thành với đất nước lại rơi vào kết cục này, sao có thể không bi thương cho được.
Trưởng Tôn Bách vừa dứt lời thì Lệ Trảm Phong đi vào doanh trướng, sắc mặt hắn cũng cực kém.
"Tần công gặp nạn, lòng quân đại loạn, chúng ta phải rút lui thôi, Bắc Địch sắp tấn công vào thành Sóc Phương rồi."
-
Đêm đó Lý Trường Thiên dâng đầu của Tần Quyết Minh cho Khả Hãn Bắc Địch, Khả Hãn Bắc Địch vui mừng khôn xiết treo cái đầu kia lên cao để đe dọa kẻ thù và làm tăng khí thế của Bắc Địch.
Đáng thương cho Tần Quyết Minh nhọc nhằn gần nửa đời, đến chết cũng không được yên ổn.
Biết đối phương không có tướng lĩnh chắc chắn sẽ đại loạn, Bắc Địch lập tức phái binh tấn công thành Sóc Phương.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, toàn bộ tướng sĩ trong thành bỏ chạy tán loạn, thiết kỵ Bắc Địch chẳng cần tốn chút công sức nào cũng vào được thành Sóc Phương.
Bắc Địch phóng hỏa cướp bóc trong thành Sóc Phương, thỏa sức làm loạn ba ngày khiến tòa thành vốn đang êm đềm lại biến thành phế tích, nếu dân chúng Sóc Phương còn ở đây thì nhất định sẽ rơi vào cảnh máu chảy thành sông, địa ngục trần gian.
Ngày thứ tư, Khả Hãn Bắc Địch thấy tiền tài súc vật cướp được thì hết sức vui mừng, quyết định mở tiệc ăn mừng, sau đó tiếp tục tấn công Trung Nguyên để bốn bề Trung Nguyên bất ổn, chiến hỏa không ngừng.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Lý Trường Thiên một thân một mình đi tới cổng thành Sóc Phương.
Khói đen cuồn cuộn, khắp nơi đều là đống đổ nát, đầu Tần Quyết Minh bị lũ Bắc Địch treo trên cổng thành bám đầy đất cát nhìn rất đáng sợ.
Lý Trường Thiên đứng ở cổng thành ngửa cổ nhìn lên.
Hắn nhớ lại bốn ngày trước, hắn thừa dịp Yến Thù ngủ say đi đến doanh trướng Tần Quyết Minh.
Tần Quyết Minh đứng giữa doanh trướng, hai tay chắp sau lưng, trên mặt hiện lên ý cười bình tĩnh, hắn nói: "Trường Thiên, chờ ngươi đã lâu."
Lý Trường Thiên cực kỳ bi ai nhìn Tần Quyết Minh rồi hỏi.
"Tần đại nhân, thật sự chỉ có thể làm như vậy thôi sao?"
Tần Quyết Minh cười nói: "Có lẽ còn cách khác nhưng ta không nghĩ ra, Trường Thiên, sức khỏe của ta không gắng gượng được nữa, ngươi cũng biết đấy, hiện giờ khí thế trong quân đang dần sa sút, nếu ta ngã bệnh thì sẽ gây ra khủng hoảng rất lớn, đã vậy thì chi bằng......"
"Chi bằng để ta chết xứng đáng một chút."
"Có lẽ ta còn một hai năm nữa để sống, nhưng cũng chẳng cần sống tiếp làm gì."
Tần Quyết Minh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thở dài nhìn Lý Trường Thiên: "Chỉ khổ cho ngươi, đã bị người khác hiểu lầm còn phải trà trộn vào quân địch, khổ cho ngươi rồi, ta có lỗi với ngươi, ta cũng...... có lỗi với Thù nhi......"
Lý Trường Thiên lắc đầu.
Hắn đúng là người thích hợp nhất.
Hắn từng đi theo Lý Thu Thủy đến Bắc Địch, về mặt thân phận từng là người của Hàn Nhai, Bắc Địch tất nhiên sẽ dễ dàng tin hắn.
"Sau khi chém đầu ta nhớ phóng hỏa đốt chỗ này đi."
Tần Quyết Minh vừa nói vừa cầm trường kiếm gác lên cổ.
"Tần đại nhân." Lý Trường Thiên run rẩy gọi.
Tần Quyết Minh hít sâu một hơi rồi nói với trời đất.
"Ta Tần Quyết Minh, dẫn binh chín năm ở Sóc Phương, bảo vệ biên cương, giữ vững đất nước, chưa từng bội tín, cũng chưa từng hổ thẹn với nước nhà, bây giờ lấy máu tế trời, nguyện tướng sĩ quân ta bất khuất dũng cảm, không màng vinh nhục công tội, đánh đuổi dị tộc, ý chí cao cả, tận diệt kẻ thù."
"Tử Khanh ơi Tử Khanh, cuối cùng ta có thể đi tìm ngươi rồi."
Lưỡi kiếm cắt yết hầu, máu tuôn ra như suối.
Một giấc mộng dài, hồn về quê cũ.
Trong điện Thái Y ở Hoàng cung, cây ngân hạnh lác đác lá vàng, dưới ánh mặt trời ấm áp, người kia mặc trường sam xanh nhạt, tay cầm y điển, ý cười dịu dàng.