Lý Trường Thiên đứng dưới cổng thành Sóc Phương ngước nhìn chiếc đầu bị treo trên cao, thật lâu không nói gì.
Nửa ngày sau, Lý Trường Thiên quay người đi, tay cầm ngọc bội hoa sen Tịnh Đế trên cổ cẩn thận vuốt ve, chậm rãi trở về thành Sóc Phương.
Thành Sóc Phương đã không còn yên tĩnh an nhàn như xưa.
Lúc trước Tần Quyết Minh dẫn binh từ biên cương rút lui về cố thủ ở Sóc Phương đã hạ quân lệnh không được cướp bóc, không được phá hoại hay đe dọa dân chúng.
Vì vậy dù mấy vạn tướng sĩ trưng dụng nhà dân làm quân doanh thì Sóc Phương vẫn yên bình như ban đầu.
Nhưng Bắc Địch mới xâm chiếm ba ngày ngắn ngủi mà nơi này chỉ còn đất đai khô cằn và tường gạch đổ nát, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Lý Trường Thiên lẳng lặng đi trên đường, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy tên binh sĩ Bắc Địch đang lục lọi trong đống đổ nát xem còn sót lại thứ gì không.
Vì hắn mang gương mặt của người Trung Nguyên nên thường xuyên bị lũ Bắc Địch chặn lại khiêu khích.
Sau khi bị ngăn cản đủ kiểu, rốt cuộc Lý Trường Thiên cũng vào được quân doanh Bắc Địch, tướng sĩ Bắc Địch đang đốt lửa uống rượu bù khú, hiện giờ bọn chúng thắng trận nên từ trên xuống dưới đều vui vẻ ăn mừng.
Nhưng ở cổng thành vẫn có binh sĩ tinh nhuệ canh giữ đề phòng đánh lén.
Lý Trường Thiên nín thở tránh đi tai mắt kẻ khác, lặng yên không một tiếng động ẩn nấp bên cạnh doanh trướng.
Ở đó có một đống rơm nhỏ mà hai ngày nay hắn lén lút đem vào.
Hắn xác định hướng gió rồi ngẩng đầu nhìn trời, lặng lẽ nhét một cây châm lửa vào đống rơm.
Cây châm lửa cháy âm ỉ kia nằm trong đống rơm nặng nề, đợi ban đêm gió lớn sẽ tiếp sức cho nó bùng lên.
Làm xong việc này, Lý Trường Thiên đi đến doanh trướng của chủ soái.
Khả Hãn Bắc Địch và tám tên tướng lĩnh Bắc Địch đã ở đó ăn mừng từ lâu, trong trướng bày đầy bàn tiệc, trên bàn đặt đồ ăn và rượu ngon, đám Bắc Địch ăn uống linh đình.
Lý Trường Thiên vào doanh trướng hành lễ, được ban cho một bàn trong góc doanh trướng và một bình rượu ngon.
Uống ngà ngà say, Bắc Địch Khả Hãn gọi Lý Trường Thiên bảo hắn nêu cảm nghĩ khi chém đầu Tần Quyết Minh.
Lý Trường Thiên bình tĩnh miêu tả.
Khả Hãn Bắc Địch cười giễu cợt Tần Quyết Minh, mỉa mai hắn chỉ là thất phu vô dụng nên mới lâm vào kết cục phơi thây nơi hoang dã.
Lý Trường Thiên cầm chung rượu trên bàn hớp một ngụm.
Các tướng lĩnh Bắc Địch khác cũng nhao nhao kể lại mấy ngày trước, thiết kỵ của bọn hắn xông vào thành, người Trung Nguyên hoảng hốt bỏ chạy tán loạn, bọn hắn giễu cợt người Trung Nguyên nhu nhược, lúc cao hứng còn đập bàn cất tiếng cười to,
"Này người Trung Nguyên." Bỗng nhiên một tên tướng lĩnh Bắc Địch khinh miệt gọi về phía Lý Trường Thiên.
Mặc dù Lý Trường Thiên quy hàng nhưng vẫn cảm nhận được trong số tướng lĩnh Bắc Địch có không ít kẻ xem thường và căm ghét hắn, đó là sự khinh thường đã khắc vào xương tủy.
Lý Trường Thiên cũng không tức giận mà ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn y.
"Ở Trung Nguyên các ngươi, khi gặp kẻ gọi là Hoàng thượng kia đều phải quỳ xuống hô to vạn tuế sao?" Tên tướng lĩnh Bắc Địch kia hỏi.
"Không sai." Lý Trường Thiên gật đầu.
"Vậy ngươi nên quỳ lạy Khả Hãn của chúng ta đi chứ? Hả? Mọi người nói xem có đúng không?" Tên Bắc Địch kia nói to.
"Đúng vậy, đúng vậy." Các tướng sĩ Bắc Địch khác nhao nhao phụ họa.
"Quỳ cho chúng ta xem người Trung Nguyên các ngươi quỳ thế nào đi."
"Này, sao ngươi không nói gì thế?"
Thấy Lý Trường Thiên thật lâu không lên tiếng, Khả Hãn Bắc Địch mở miệng nói: "Ta cũng muốn tìm hiểu người Trung Nguyên các ngươi rốt cuộc hành lễ với thiên tử thế nào, để chúng ta mở mang tầm mắt được không?"
Lý Trường Thiên nhìn Khả Hãn Bắc Địch, bỗng nhiên cười nói: "Nghe nói Khả Hãn có thể lấy một địch mười, dũng mãnh thiện chiến, hữu dũng hữu mưu, kinh động như gặp thiên nhân, chúng ta hành lễ cũng là điều đương nhiên, cần gì mở mang tầm mắt."
Nói xong Lý Trường Thiên chống tay lên bàn đứng dậy, hắn rót đầy chung rượu của mình, sau đó đi đến trước mặt Khả Hãn Bắc Địch giữa doanh trướng, vén áo bào, hai đầu gối quỳ mạnh xuống đất.
Đầu gối nện xuống đất cứng rõ ràng là rất đau.
Lý Trường Thiên chẳng chút biến sắc, hai tay ôm quyền, rũ mắt hô to: "Chúng thần hèn mọn nguyện cho Khả Hãn sống lâu trăm tuổi, thiên tử vạn năm, dập đầu biểu lộ tâm ý, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Dứt lời Lý Trường Thiên quỳ xuống lạy, đầu dập xuống đất phát ra tiếng vang.
Tướng sĩ Bắc Địch chung quanh làm như thấy chuyện gì thú vị lắm nên phá lên cười vang, đập bàn rầm rầm, ngay cả Khả Hãn Bắc Địch cũng cười đến mức thở hổn hển.
Lý Trường Thiên giữ nguyên tư thế cung kính rất lâu, đến khi Bắc Địch Khả Hãn bảo hắn đứng lên.
Lý Trường Thiên bình tĩnh đứng dậy, cầm chung rượu trên bàn mình hỏi Bắc Địch Khả Hãn: "Khả Hãn, chúng thần hèn mọn có thể kính ngươi một chén không?"
Khả Hãn Bắc Địch vừa cười vừa giơ lên chung rượu của mình hướng về phía Lý Trường Thiên lắc nhẹ, cũng không để tâm lắm.
Lý Trường Thiên cầm chung rượu đến trước bàn Bắc Địch Khả Hãn, hắn cười nâng chén: "Kính Khả Hãn."
Dứt lời Lý Trường Thiên đưa chung rượu lên môi uống một hơi cạn sạch.
Khả Hãn Bắc Địch cũng ngửa đầu nốc rượu.
Trong giây lát, không biết chung rượu trên tay ai bất chợt rơi xuống đất! Âm thanh vang dội như tiếng pháo hiệu, khúc ca bi tráng chấn động lòng người!
Sát ý trong chớp mắt lóe lên! Lý Trường Thiên bất thình lình rút từ trong ngực ra một cây dao găm đâm vào lồng ngực Khả Hãn Bắc Địch!
Từ xưa hay nói đừng nên khinh người, thành bại hưng vong chỉ tích tắc!!!
Chung quanh la hét, bàn ghế chén đĩa rơi xuống đất loảng xoảng, ánh mắt Lý Trường Thiên lộ vẻ độc ác, như cảm thấy chưa đủ nên rút ra dao găm, giữ chặt cánh tay Khả Hãn Bắc Địch đang vùng vẫy giãy chết rồi cứa thêm một nhát vào cổ hắn!!
Ở doanh trại đằng kia, không biết nơi nào bị bắt lửa, vốn chỉ là một ngọn lửa nhỏ nhưng đống rơm khô kia cực kỳ dễ cháy, gió lớn thổi qua lập tức bùng lên!
Mà lúc này, ngoài thành Sóc Phương, Lệ Trảm Phong và Trưởng Tôn Bách đang dẫn theo tướng sĩ bò lổm ngổm trong hào sâu chờ cơ hội tốt.
Thì ra trước đó rút lui khỏi Sóc Phương chỉ là kế hoãn binh!
Bối rối bỏ chạy tán loạn cũng chỉ là giả vờ!
Ngày đó Bắc Địch tiến công thành Sóc Phương, Trưởng Tôn Bách vốn định liều chết đánh cược, nhưng Lệ Trảm Phong nhớ tới lối đi bí mật tìm được trước đó nên chợt nghĩ ra một kế.
Trước tiên họ có thể giả vờ bỏ thành chạy trốn rồi lợi dụng lối đi bí mật, chờ quân địch trong đêm lơ là cảnh giác sẽ quay lại đánh giết bọn chúng không kịp trở tay!
Trùng hợp sao hôm nay lại chính là ngày họ thực hiện kế hoạch.
Hai vị tướng quân định đợi trời tối người yên mới lén lút tiến vào thành, ai ngờ trong thành Sóc Phương bỗng nhiên bốc khói cuồn cuộn, các thủ vệ Bắc Địch trên tường thành không hiểu sao đều rút lui hết.
Lệ Trảm Phong và Trưởng Tôn Bách liếc nhìn nhau.
"Chuyện gì đã xảy ra, có âm mưu gì không đây?" Trưởng Tôn Bách nhíu mày, "Kế sách này thật sự có thể thực hiện được sao? Tên phản đồ Lý Trường Thiên kia có lẽ đã tiết lộ lối đi bí mật cho người Bắc Địch rồi."
Lệ Trảm Phong trầm tư một lát rồi nói: "Đi! Chúng ta dẫn binh vào."
-
Đêm đó thành Sóc Phương hỗn loạn tưng bừng.
Tiếng kêu gọi dập lửa, tiếng chém giết, Khả Hãn xảy ra chuyện, người Trung Nguyên trở về, ồn ào ầm ĩ, ai nấy đều hối hả.
Lý Trường Thiên không biết mình trốn ra như thế nào.
Sau khi hắn ám sát Khả Hãn Bắc Địch, tướng lĩnh Bắc Địch chung quanh lập tức xông lên, Lý Trường Thiên cầm dao găm liều chết nghênh chiến nhưng mau chóng lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.
Lý Trường Thiên cứ tưởng mình sẽ chết dưới mưa đao.
Nhưng ngoài chuyện doanh trại bị cháy thì thành Sóc Phương còn xảy ra chuyện khác, tướng sĩ nhao nhao đến tìm Bắc Địch Khả Hãn và tướng lĩnh Bắc Địch, mọi người bắt đầu tháo chạy thoát thân, thừa dịp hỗn loạn Lý Trường Thiên may mắn thoát khỏi khốn cảnh, ẩn nấp trong một dinh thự bỏ hoang.
Nhưng hắn cũng bị thương.
Tay chân đều có vết đao và máu bầm, đi đường lảo đảo, hai tay bị đứt dây chằng đau nhói từng cơn, nặng nhất vẫn là phần lưng bị rạch vài đao, cũng không biết rốt cuộc sâu bao nhiêu, chỉ có thể cảm thấy máu tươi thấm qua y phục, đau đến nỗi Lý Trường Thiên toát mồ hôi lạnh.
Dù Lý Trường Thiên đã thoát ra nhưng nhất thời cũng không biết mình có thể đi đâu.
Bất lực và mờ mịt dâng lên trong lòng Lý Trường Thiên.
Hắn xé tay áo băng bó đơn giản cho vết thương, sau đó chần chừ một lát rồi lảo đảo đi tới cổng thành.
Lý Trường Thiên cố né tránh người khác nhưng vẫn gặp mấy tên tướng sĩ Bắc Địch, sau một trận chém giết, hắn rốt cuộc cũng đến được cổng thành.
Lý Trường Thiên ngước nhìn đầu Tần Quyết Minh treo trên cổng thành, bỗng nhiên nước mắt nóng hổi trào ra, khóc không thành tiếng.
Hắn quật cường cố nén nước mắt không để lăn xuống, sau đó run rẩy nói: "Tần đại nhân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó rồi."
Dứt lời Lý Trường Thiên trèo lên cổng thành Sóc Phương.
Từ cổng thành nhìn ra xa có thể trông thấy ánh lửa đầy trời trong thành Sóc Phương, các tướng sĩ đang chém giết lũ Bắc Địch.
Nhưng Lý Trường Thiên không để ý tới điều đó, hắn tìm được chỗ treo đầu Tần Quyết Minh muốn lấy xuống.
Chiếc đầu bị cắm vào một cây sào dài khảm vào tường thành, cách lỗ châu mai trên tường thành một khoảng.
Lý Trường Thiên chống một tay lên tường thành nhoài ra nửa người, cúi người xuống muốn kéo cây sào lên.
Hắn vừa cúi người thì vết thương trên lưng nứt ra, y phục bị đao chém rách siết vào da thịt khiến Lý Trường Thiên đau đến run rẩy.
Nhưng Lý Trường Thiên cũng không từ bỏ, vì hắn với không tới nên nhoài cả người ra ngoài.
Ngay khi Lý Trường Thiên sắp với tới cây sào, hai mắt hắn bỗng nhiên tối sầm vì mất máu, sau đó cả người chúi nhủi về phía trước.
Hắn cứ như vậy không kịp đề phòng ngã xuống tường thành như một con diều đứt dây, không gì níu kéo, không nơi nương tựa.
Trăng sáng trên cao, bóng đêm mênh mông, ánh sao trải dài ở nơi hoang vu, sương đêm giá rét.
Lý Trường Thiên chấp nhận số mệnh nhắm mắt lại.
Mặc dù hắn không nghĩ mình sẽ sống sót ra khỏi quân doanh Bắc Địch.
Nhưng nếu quả thật phải chết thì hắn vẫn mong có thể chết dưới đao.
Ít ra như thế còn oanh liệt một chút, không như bây giờ, lẻ loi trơ trọi ngã xuống.
Lý Trường Thiên chợt thấy hối hận.
Hối hận vì không nói với Yến Thù một câu "Ta thích ngươi".
Nhưng nghĩ lại thì hắn cảm thấy thật may mắn vì đã không nói.
Dù sao chỉ thêm đau buồn mà thôi.
Khi cả người rơi xuống đất chắc hẳn rất đau.
Xương cốt nứt gãy, ngũ tạng dập nát.
Rất đau rất đau rất đau.
Lý Trường Thiên sợ đau, hắn hy vọng khi rơi xuống đất sẽ không đau như mình tưởng tượng.
Nhưng Lý Trường Thiên không ngờ.
Hắn rơi xuống dưới.
Nhưng không có đất cứng, không có xương cốt nứt gãy, không có ngũ tạng dập nát.