Trong doanh trướng, Yến Thù ngồi tựa trên giường, tóc xanh xõa tán loạn trên vai, tuy sắc mặt và bờ môi đều tái nhợt như tuyết nhưng ánh mắt bình thản, chẳng có chút khốn khổ nào.
Lý Trường Thiên ngồi cạnh giường bưng một bát cháo hoa hầm nhừ, cầm muỗng sứ khuấy liên tục để cháo mau nguội.
Yến Thù nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lý Trường Thiên múc nửa muỗng nếm thử, thấy không còn nóng mới đưa cho Yến Thù.
Yến Thù cúi đầu húp cháo từ tay Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên không biết nghĩ tới chuyện gì mà bỗng dưng nhoẻn miệng cười.
"Có chuyện gì vui vậy?" Yến Thù hỏi.
"Không có, tự nhiên nghĩ đến trước kia đều là ngươi chăm sóc ta, đút ta ăn, không ngờ phong thủy luân chuyển rồi." Lý Trường Thiên vừa cảm khái vừa múc một muỗng cháo.
"Nếu có thể thì ta hy vọng không bao giờ phải chăm sóc ngươi như vậy." Yến Thù nhẹ giọng.
"Hả?" Lý Trường Thiên sững sờ, "Tại sao?"
"Bởi vì nếu ngươi cần chăm sóc như thế chứng tỏ đã bị thương cực nặng." Yến Thù thở dài, "Ta chỉ mong ngươi có thể vui vẻ khỏe mạnh, vô bệnh vô hại, vô ưu vô sầu."
Lý Trường Thiên: "Chà."
Y thật biết cách nói chuyện mà.
Chết tiệt, dù sao mình cũng là xuyên qua, nói lời tán tỉnh sao có thể chịu thua người đầy nhân nghĩa lễ trí như Yến Thù cơ chứ!!!
Sau đó Lý Trường Thiên vắt hết óc, phí hết tâm tư nghĩ nửa ngày.
Một chữ cũng không nghĩ ra.
Lý Trường Thiên: "......Chết tiệt!"
Yến Thù: "......?"
"Không có gì không có gì, húp cháo húp cháo." Lý Trường Thiên đưa cháo loãng tới miệng Yến Thù.
Ăn xong một bát cháo, tinh thần Yến Thù tốt hơn đôi chút, y sờ nhẹ lên vai, cảm nhận miệng vết thương vẫn chưa khép lại mà nóng hổi, cả người y đều bị sốt nhẹ.
Yến Thù biết độc chưa trừ tận gốc nên khẽ nhíu mày.
"Đau lắm à?" Lý Trường Thiên ngồi cạnh giường dè dặt hỏi, "Đại phu nói vết thương này rất khó khép lại, phải chữa trị lâu lắm."
"Không đau." Yến Thù thu tay lại, cố tỏ ra bình thản.
"Đều tại ta......" Ánh mắt Lý Trường Thiên tràn ngập tự trách.
"Không trách ngươi." Yến Thù ngắt lời Lý Trường Thiên, "Là ta muốn bảo vệ ngươi bình an, đây rõ ràng là ý nghĩ của ta, xử sự của ta, chân tình của ta, tất cả đều bắt nguồn từ ta, làm sao có thể nói một câu trách ngươi được?"
Lý Trường Thiên: "......"
Chết tiệt chết tiệt.
Đều là nói chuyện.
Tại sao trong đầu y chỉ có bát vinh bát sỉ và ngũ giảng tứ mỹ thế chứ!
"Trường Thiên, cho ta xem vết thương của ngươi đi." Yến Thù nói.
"Haizz, thay vì ngươi nhìn vết thương của ta thì tự xem bệnh cho mình còn hơn." Lý Trường Thiên cười nói.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn tháo dây lưng cởi áo.
Con ngươi trong mắt Yến Thù hơi co lại.
Trên người Lý Trường Thiên quấn đầy vải trắng, hầu như không có chỗ nào hở, cánh tay bị quất roi còn rịn máu khiến y không khỏi nhớ lại hôm đó một roi sắt rơi xuống làm máu thịt lẫn lộn.
"Không đến nỗi khoa trương vậy đâu, đại phu trong quân cứ nhất định phải băng bó thế thôi." Thấy sắc mặt Yến Thù không ổn, Lý Trường Thiên vội nói, "Ngươi đừng thấy trên người ta băng bó thế này mà lo lắng, thật ra trên lưng chỉ có mấy vết đao thôi, hơn nữa vết thương cũng lành nhanh lắm, đã sớm kết vảy rồi, ngươi cũng biết khả năng hồi phục của ta mà."
Nhìn dáng vẻ này của y, tim Lý Trường Thiên chợt mềm nhũn.
Lý Trường Thiên bỗng nhớ tới hôm đó ở bên Yến Thù trước khi ly biệt, mình mượn rượu làm càn, chẳng những hôn Yến Thù mà còn đè y ra làm loạn.
Hôm đó hắn vừa nghĩ sắp phải rời xa Yến Thù, cộng thêm men say xúi giục nên đã hạ quyết tâm, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót.
Ngẫm lại Yến Thù chẳng những không thẹn quá hóa giận đánh hắn mà còn hôn hắn.
Vậy hai người họ xem như lưỡng tình tương duyệt rồi nhỉ?
Nhưng mấu chốt là Yến Thù vẫn chưa nói rõ với hắn.
Biết đâu sau này Yến Thù lại nói chẳng qua là huynh đệ giúp nhau giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
Vật phải làm sao đây?
......
Thôi bỏ đi, thay vì tin Yến Thù sẽ nói ra lời cẩu huyết này.
Lý Trường Thiên thà tin heo biết bay còn hơn.
Tuy Yến Thù không nói.
Nhưng trong lòng y có nghĩ như vậy không?
Từ lâu Lý Trường Thiên đã phát hiện triều đại này không ngại nam phong.
Đã vậy thì say rượu làm loạn có phải cũng không nên để trong lòng?
Nếu nhắc lại chuyện này với Yến Thù, có khi nào Yến Thù sẽ cảm thấy hắn nhỏ mọn, không phóng khoáng, không tiêu sái hay không?
Lý Trường Thiên càng nghĩ càng bế tắc, ngay cả Yến Thù gọi mình cũng không nghe.
"Trường Thiên!"
"Hả?" Lý Trường Thiên đột nhiên hoàn hồn.
"Ngươi đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?" Yến Thù có chút bất đắc dĩ.
"Khụ, không có gì." Lý Trường Thiên xấu hổ gãi đầu, "À phải rồi, chẳng phải trước kia ngươi luôn gọi tên đầy đủ của ta sao? Bây giờ đổi sang gọi Trường Thiên làm ta hơi choáng, không kịp nhận ra ngươi đang gọi ta."
Lý Trường Thiên nhớ lại.
Lần đầu tiên Yến Thù gọi hắn Trường Thiên hình như là hôm đó hắn muốn quy hàng Bắc Địch, Yến Thù chặn hắn lại rồi khuyên can hắn.
Nhưng đó cũng chẳng phải hồi ức gì tốt đẹp, Lý Trường Thiên lắc lắc đầu rồi nhìn Yến Thù.
Ai ngờ Yến Thù không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm Lý Trường Thiên.
Dường như y đang suy nghĩ chuyện gì, không nói một lời, đôi môi mím lại, ánh mắt nhìn Lý Trường Thiên đã mất đi vẻ cao ngạo thanh lãnh thường ngày, thậm chí còn lộ ra bối rối không dễ phát hiện.
Yến Thù khẽ nhíu mày như không hiểu tại sao Lý Trường Thiên lại hỏi như thế.
Hồi lâu sau, trong mắt Yến Thù không còn cảm xúc gì khác, chỉ còn hụt hẫng và chán nản.
Y giống như một con thú nhỏ muốn lại gần chơi đùa với người khác, đột nhiên lại bị bắt nạt nên cuộn mình lại, vừa luống cuống vừa tổn thương.
Lý Trường Thiên mờ mịt.
Yến Thù lúng túng thật lâu, rũ mắt nói: "Thật xin lỗi, là ta đường đột, sau này ta sẽ không xưng hô thiếu lễ tiết và quy củ như vậy với ngươi nữa."
Lý Trường Thiên: "...... Hả?!"
Bỗng nhiên bên ngoài có tướng sĩ đến báo Lệ Tướng quân gọi Lý tướng quân đến doanh trướng hành quân bàn chuyện quan trọng.
Đối thoại của hai người bị cắt ngang, bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngập.
Lý Trường Thiên gật đầu, tướng sĩ thông báo liền lui ra khỏi doanh trướng.
Lý Trường Thiên quay lại nhìn Yến Thù, thấy y rũ mắt đã khôi phục vẻ thanh lãnh thường nhày, như thể cảm xúc vừa rồi hiện ra trên mặt chỉ là ảo giác của Lý Trường Thiên.
"Yến Thù, ta....." Lý Trường Thiên muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì, hồi lâu mới thốt ra một câu, "Lệ Tướng quân gọi ta đi bàn chuyện quan trọng."
Hắn đúng là nói nhảm mà.
Yến Thù bình tĩnh gật đầu: "Ừ, việc quân quan trọng."
"Vậy ta đi trước nhé." Lý Trường Thiên đứng dậy.
"Được." Yến Thù đáp.
Lý Trường Thiên do dự nửa ngày rồi đi ra doanh trướng.
Sau đó hắn lại chạy về.
Yến Thù sững sờ nhìn hắn.
Lý Trường Thiên vội nói: "Ta có linh cảm lần này mà đi thì xong đời!"
Hắn ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên bả vai không bị thương của Yến Thù rồi nhìn thẳng vào mắt Yến Thù nói: "Yến Thù, con người ta không suy nghĩ sâu xa nên đôi khi sẽ phản ứng ngốc nghếch, ngươi nhẫn nại một chút, có việc gì thì giải thích với ta thêm mấy câu, lúc nãy ta hỏi ngươi là thật sự không biết tại sao ngươi đổi cách gọi, ta không có ý gì khác cả, ngươi gọi ta Trường Thiên, ta thật sự rất vui."
Yến Thù chớp mắt, trong con ngươi không còn ảm đạm mà dần sáng lên.
Y do dự nửa ngày mới nói: "Chúng ta đã ân ái với nhau, kết tóc cùng gối, vì vậy ta nghĩ gọi ngươi thân mật hơn một chút cũng chưa chắc không được."
Một tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu Lý Trường Thiên.
Lý Trường Thiên cảm thấy hình như mình đã hiểu rõ rồi.
Hắn còn đang nghĩ liệu Yến Thù có xem chuyện ngày đó như trò đùa hay không mà Yến Thù đã chắc chắn hai người họ xác định quan hệ ở bên nhau rồi sao?!
Lý Trường Thiên biết Yến Thù lễ nghĩa nghiêm khắc, có quy củ của riêng mình.
Những lễ nghi này đều bộc lộ trong đời sống hàng ngày dù là việc lớn hay nhỏ.
Hơn nữa rất nhiều quy củ Lý Trường Thiên dùng tư duy hiện đại để xem xét lại cảm thấy rất cứng nhắc.
Chẳng hạn như trước đó mình cởi đồ trước mặt y thì không được, nhưng cởi đồ để bôi thuốc xử lý vết thương thì được.
Đại khái là thế.
Nhưng Lý Trường Thiên không biết Yến Thù đối đãi với chữ "tình" này lại nghiêm túc đứng đắn như vậy.
Lý Trường Thiên chợt nhớ lại hôm đó hai người đều dục hỏa đốt người, động tình không thôi, Yến Thù vẫn còn nói cái gì không quy củ.
Lý Trường Thiên cứ tưởng y chỉ thuận miệng nói vậy để tăng thêm tình thú mà thôi.
Bây giờ xem ra......
Yến Thù rất chân thành cảm thấy hôm đó hai người không biết nhục mà tư thông với nhau!!!
Lý Trường Thiên bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Dù sao ngày đó hắn mượn rượu để động tay động chân với Yến Thù.
Hắn chợt cảm thấy như mình lừa bán Yến Thù mà y còn giúp hắn đếm tiền.
Đây đúng là......
Lời to rồi!!!
Chết tiệt!
Lý Trường Thiên hắn kiếp trước nhất định đã tích phúc lớn!
Lý Trường Thiên quay đi chỗ khác cúi đầu che miệng, vì nhịn cười nên bả vai run nhẹ.
Yến Thù luống cuống nhìn hắn.
Lý Trường Thiên ngẩng lên cười, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Hắn nói: "Quá được đi chứ! Cái gì mà chưa chắc không được, quả được luôn ấy! Không còn gì được hơn nữa! Ta thích ngươi gọi ta như vậy! Sau này ngươi gọi nhiều một chút được không?"
"Được." Yến Thù thở phào như trút được gánh nặng.
"Í, vậy có phải ta cũng nên đổi cách gọi ngươi không?" Lý Trường Thiên sờ cằm suy nghĩ, "Thù Thù?"
Yến Thù: "......"
Lý Trường Thiên: "Ừm...... hơi kỳ quái nhỉ, A Thù? Tiểu Yến Yến?"
Yến Thù: "......"
Yến Thù khó nhọc nói: "Ngươi gọi ta Yến Thù là được rồi, không cần sửa lại đâu."
"À được thôi, ta cũng thấy ngượng miệng, vẫn là Yến Thù tốt hơn." Lý Trường Thiên nói.
Yến Thù giống như tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Vậy hai ta đều nói rõ rồi, không có hiểu lầm đúng không?" Lý Trường Thiên nói.
"Ừ." Yến Thù gật đầu.
Lý Trường Thiên: "Được, vậy ta đến doanh trướng hành quân đây."
Yến Thù: "Ừ."
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên khoát tay với mình rồi sải bước ra khỏi doanh trướng.
Doanh trướng lập tức yên tĩnh lại.
Yến Thù sờ nhẹ lên bả vai bị thương rồi nằm xuống định nghỉ ngơi một lát.
Đúng lúc này, bên tai y vang lên tiếng bước chân.
Yến Thù hoang mang ngẩng đầu nhìn, thấy Lý Trường Thiên chẳng biết tại sao lại chạy về.
Lý Trường Thiên bước nhanh đến trước giường, một tay đè lại bả vai Yến Thù, đột nhiên cúi xuống hôn lên khóe miệng y.
Bờ môi mềm mại dán lên môi Yến Thù, tuy không xâm nhập nhưng vẫn đủ kiên định.
Yến Thù sửng sốt.
Yến Thù kinh ngạc nhìn Lý Trường Thiên, nhìn hắn cong mắt cười hì hì.
"Suýt nữa quên nói với ngươi chuyện quan trọng nhất."