Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 141: Chương cuối



Sau khi quyết định chữa bệnh, hôm sau hai người cùng tìm gặp Từ Nhất Huyền và Thi Hoa Niên.

Yến Thù từng giải oan cho Từ Nhất Huyền, có ơn với hắn nên được khoản đãi hết sức nhiệt tình.

Trong phòng trải thảm lông cừu trắng tinh, lư hương cạnh bàn tỏa khói lượn lờ, Thi Hoa Niên ngồi trước bàn pha trà cho Lý Trường Thiên và Yến Thù, rót vào chén ngọc rồi đặt trước mặt hai người.

"Yến đại nhân nghĩ kỹ chưa?" Thi Hoa Niên nghiêm túc hỏi, "Hậu quả của việc chữa trị này đều biết rõ rồi chứ?"

"Ừm." Yến Thù gật đầu.

Trái lại Lý Trường Thiên lộ vẻ bối rối bất an, chỉ hận không thể biết rõ từng chi tiết nên liên tục hỏi: "Phường chủ, xin hỏi vết thương của y, đau đầu, mệt mỏi nhất định có thể chữa khỏi đúng không?"

Thi Hoa Niên bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: "Ừ, nhất định có thể trị hết, sau khi độc bị trừ tận gốc thì Yến đại nhân sẽ khoẻ mạnh không khác gì người thường, nhưng có thể sẽ quên hết quá khứ."

"Đương nhiên cũng có thể sẽ không quên."

"Mạng số duyên phận đều do trời định."

"Nếu vậy......" Lý Trường Thiên bất an nhìn Yến Thù, "Vậy thì chữa đi nhé?"

Yến Thù khẽ gật đầu.

"Được, ta sẽ gọi người chuẩn bị, Yến đại nhân phải ở lại phủ ta ba ngày." Thi Hoa Niên nói, "Lý đại nhân cứ về chờ đi."

"Hả? Ta không thể ở đây sao?" Lý Trường Thiên hỏi.

Thi Hoa Niên lắc đầu: "Tốt nhất là không nên, khi chữa bệnh sẽ rất thống khổ, ta sợ Lý đại nhân ở đây làm nhiễu loạn tinh thần Yến đại nhân, như vậy sẽ bất lợi cho việc chữa bệnh."

"Trở về chờ ta đi." Yến Thù bảo Lý Trường Thiên, "Chỉ ba ngày thôi."

"Một ngày dài bằng ba thu lận đó!" Lý Trường Thiên nói.

Yến Thù khẽ mỉm cười.

Lý Trường Thiên biết rõ việc này phải lý trí chứ không thể làm theo cảm tính nên đành nghe lời Thi Hoa Niên ngoan ngoãn về dinh thự.

Khi chia tay, hai người đều không muốn làm quá mức long trọng, nếu không sẽ khiến lòng người bất an, vì vậy chỉ vẫy tay tạm biệt.

Lý Trường Thiên đi vài bước lại quay về, hai tay ôm mặt Yến Thù hôn lên trán y một cái.

Lý Trường Thiên cười nói: "Yến đại nhân, ta vẫn mong ngươi đừng quên ta."

"Được." Yến Thù gật đầu chắc chắn.

Hai người lại từ biệt nhau, lần này Lý Trường Thiên vừa quay đầu thì hạ quyết tâm không ngoái lại nữa.

Hắn về dinh thự của Yến Thù một mình, nhìn khoảng sân yên tĩnh vắng lặng chợt cảm thấy trống rỗng.

Tuy chỉ ba ngày nhưng ba ngày này thật sự quá khó chờ đợi.

Lý Trường Thiên ra phố mua mấy vò rượu mạnh, hy vọng có thể say qua ba ngày này, như vậy sẽ không cần buồn khổ lo âu nữa.

Biết đâu say một trận rồi tỉnh lại sau giấc ngủ thì Yến Thù đã khỏi bệnh.

Cũng sẽ không quên hắn.

Hai người kết lương duyên, nhất bái thiên địa, uống rượu hợp cẩn, động phòng hoa chúc.

Sau đó sóng vai đồng hành, cận kề bên nhau cả đời.

Lý Trường Thiên đi đến quán rượu trong hẻm nhỏ thì chợt nghe thấy hai bà lão đang tán gẫu.

"Này, hôm qua ngươi đi vái Bồ Tát chưa?"

"Đi rồi, đi rồi, phải xin Bồ Tát phù hộ chứ."

Lý Trường Thiên khựng lại, lấy ra ngọc bội hoa sen Tịnh Đế giấu trong cổ áo rồi trầm ngâm suy tư.

Trên ngọc bội trơn nhẵn không tì vết có khắc hai chữ "bình an" và một đoạn kinh ngắn, trong thời gian chiến hỏa phân tranh, núi thây biển máu, ngọc bội này đã cùng Lý Trường Thiên vượt qua những giây phút khó khăn nhất.

Lý Trường Thiên quay lưng rời khỏi quán rượu.

Hắn không muốn say hết ba ngày này.

Lý Trường Thiên quyết định đến chùa Bồ Đề cầu bình an cho Yến Thù.

Bất kể có tin hay không thì Lý Trường Thiên vẫn muốn làm điều gì đó.

Người bận rộn sẽ không rảnh rỗi để lo lắng bất an nữa.

Lý Trường Thiên về phủ dắt một con ngựa, sau khi hỏi đường thì vội vàng cưỡi ngựa rời kinh thành, vừa đi vừa tìm.

Hắn vẫn chưa quen đường nên lần mò hết một ngày mới đến được chân núi dưới chùa Bồ Đề.

Ở chân núi có đặt một lư hương cao lớn, không ít khách hành hương đều ở đây thắp nhang cúng bái. Dù sao chín trăm chín mươi chín bậc thang dốc đứng không phải ai cũng có thể leo lên.

Khi Lý Trường Thiên chạy đến đã là đêm khuya, côn trùng kêu vang, lạnh lẽo tịch mịch.

Ban ngày dưới chân núi nhang khói rợp trời, giờ phút này lại vắng vẻ chỉ còn lác đác vài người.

Có khách hành hương thấy Lý Trường Thiên muốn leo lên núi thì khuyên nhủ: "Tiểu huynh đệ, đến dịch trạm nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai hãy lên, ngươi xem bậc thang kia dốc như vậy, muốn leo lên đỉnh núi cũng phải mất ba bốn canh giờ chứ không ít đâu."

Lý Trường Thiên cười với người kia.

"Không sao! Giờ ta leo lên thì khoảng hừng đông có thể lên tới rồi!"

Nói xong Lý Trường Thiên bất chấp tất cả leo lên núi.

Khách hành hương tốt bụng nhắc nhở cũng không phải là thừa.

Mặc dù Lý Trường Thiên khỏe mạnh nhanh nhẹn nhưng đêm khuya gió lớn, chẳng những thấy không rõ đường mà bậc đá vừa hẹp vừa dốc, có mấy chỗ phải bám vào bằng cả tay lẫn chân.

Lý Trường Thiên nhớ rõ mỗi lần leo được ba trăm ba mươi ba bậc đá phải lạy một lần nên trong lòng thầm đếm hết sức nghiêm túc, cứ sợ mình đếm sai.

Nhưng sau khi leo lên được ba trăm ba mươi ba bậc đá thì Lý Trường Thiên mới phát hiện mình chỉ lo hão, bởi vì ở đó có một miếu thờ bằng đá xanh nằm ở hướng Bắc quay mặt về hướng Nam.

Tùng vàng bách xanh mọc ra từ vách núi sau miếu, mấy nhánh cây vươn ra như đang chào đón các tín đồ thành kính có lòng cầu nguyện.

Trời tối, ánh trăng nhạt nhòa, Lý Trường Thiên tìm hồi lâu mới thấy một chỗ bằng phẳng trước miếu, sau đó quỳ xuống dập đầu lạy.

Lạy xong Lý Trường Thiên tiếp tục leo lên.

Càng lên trên núi càng dốc đứng, Lý Trường Thiên không thấy rõ đường nên mỗi bước đều loạng choạng, thậm chí còn bị vấp ngã mấy lần, dù hắn đi cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn bị nhánh cây và cỏ dại cứa rách y phục, trên mặt và cánh tay cũng đầy vết trầy xước.

Chín trăm chín mươi chín bậc đá, Lý Trường Thiên leo ròng rã bốn canh giờ.

Khi sắc trời dần sáng lên thì chùa Bồ Đề đã gần ngay trước mắt.

Bộ dạng Lý Trường Thiên hết sức chật vật, dây cột tóc bị tuột ra, trên mái tóc rối bù còn vương lá khô, quần áo cũng bị rách mấy đường, lờ mờ thấy được vết máu, hai đầu gối dính đầy bùn đất, có phủi mấy cũng không sạch.

Dù đã hừng đông nhưng chùa Bồ Đề vẫn chưa đóng cửa.

Lý Trường Thiên sửa sang lại y phục tóc tai rồi bước vào.

Vừa qua cổng lớn liền trông thấy giữa chùa đặt một chiếc lư hương giống hệt như dưới chân núi, trong lư thắp nhang tỏa khói trắng lượn lờ, mùi nhang trầm khiến tâm hồn lắng lại.

Chùa Bồ Đề nằm trên đỉnh núi, giờ đang là tảng sáng, mây bay lượn lờ quanh đỉnh núi, mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên đỉnh đại điện, Lý Trường Thiên đứng đây tựa như hòa vào một bức tranh đẹp đến choáng ngợp.

Lý Trường Thiên đến trước lư hương rồi quỳ xuống đệm, hai tay chắp lại, chậm rãi cúi xuống lạy.

Trong đại điện vang lên tiếng sư sãi đọc kinh.

Lý Trường Thiên chợt cảm thấy bình yên lạ lùng.

Đời người có tám nỗi khổ, sinh lão bệnh tử, yêu nhưng phải chia ly, oán hận lâu dài, cầu không được, buông không nỡ.

Thành kính cầu Phật, chỉ cầu không khổ.

Đời này Lý Trường Thiên đã nếm trải rất nhiều sinh ly tử biệt.

Còn bây giờ.

Nguyện cho người ra đi sẽ được yên nghỉ, nguyện cho người ở lại được khoẻ mạnh.

Nguyện cho y có thể bình an vui vẻ cả đời.

-

Lý Trường Thiên đang quỳ lạy thì bỗng nhiên có hai tiểu hòa thượng cầm chổi đi tới.

"A? Sớm như vậy mà đã có người rồi sao?" Thanh âm trong trẻo của một tiểu hòa thượng vang lên.

"Chắc là có chuyện gì quan trọng muốn cầu xin Phật Tổ ấy mà." Tiểu hòa thượng còn lại nói.

"Nhắc đến mới nhớ, lâu rồi không thấy Yến Thù đại nhân nữa nhỉ."

Lý Trường Thiên nghe thấy tên quen thuộc thì lập tức ngẩng đầu lên, hắn đứng dậy đi đến trước mặt hai vị tiểu hòa thượng cười hỏi: "Hai vị tiểu sư phụ, Yến Thù mà các ngươi vừa nói là thiếu khanh Đại Lý Tự Yến đại nhân phải không?"

Hai tiểu hòa thượng để chổi sang một bên rồi chắp tay trước ngực niệm A Di Đà Phật: "Thí chủ, ngài là bạn của Yến Thù đại nhân à?"

Lý Trường Thiên gật đầu, tò mò hỏi: "Sao hai vị lại biết y?"

Tiểu hòa thượng có thanh âm trong trẻo nói: "Yến đại nhân thường xuyên đến đây mà."

Lý Trường Thiên sững sờ: "Thường xuyên? Bậc thang dốc đứng khó leo như thế mà y thường xuyên đến sao?"

"Đúng vậy." Tiểu hòa thượng bên cạnh nói, "Yến đại nhân rất thành kính, mỗi lần tới đây đều dập đầu quỳ lạy rất lâu!"

"Vậy tiểu sư phụ có biết Yến Thù cầu nguyện gì không?" Lý Trường Thiên hỏi.

Hai tiểu hòa thượng liếc nhìn nhau rồi nói.

"Biết chứ, Yến đại nhân từng nói người trong lòng y đang ở biên cương xa xôi bảo vệ nước nhà, an nguy không rõ, y đến để cầu cho người mình yêu được bình an."

Lý Trường Thiên sửng sốt hồi lâu rồi cám ơn hai vị tiểu sư phụ.

Hắn đi ra cổng núi, đứng trước chùa Bồ Đề nhìn xuống dưới.

Đường núi dốc đứng, trăm bậc thì hết chín mươi bậc cheo leo hiểm trở, cực kỳ khó đi.

Lý Trường Thiên chợt cảm thấy mình phải trở về.

Lý Trường Thiên xuống núi rồi cưỡi ngựa trở lại kinh thành, quay về dinh thự của Yến Thù.

Lần này đến đây mất hai ngày, tính cả ngày Yến Thù rời đi thì hôm nay đã là ngày thứ ba.

Lý Trường Thiên đẩy cổng dinh thự bước vào sân.

Cả phòng khách lẫn phòng ngủ đều im ắng.

Yến Thù vẫn chưa về.

Lý Trường Thiên bỗng dưng không biết làm sao.

Nhưng hắn không phải người dễ nản lòng, mặc dù Yến Thù chưa về khiến hắn luống cuống nhưng rất nhanh tìm được cách trấn an mình.

Lý Trường Thiên quyết định làm cho mình bận rộn lên.

Thế là hắn xách thùng gỗ đi tới giếng nước, chuẩn bị đổ đầy nước để lau dọn phòng.

Trong khi múc nước, Lý Trường Thiên bất giác nhớ lại những ngày đầu ở trấn Xuất Dư khi mới xuyên qua thế giới này.

Lúc đó trong lòng hắn chỉ có mờ mịt và bất lực, càng không biết phải đi đâu về đâu.

Không nơi nương náu, vừa đáng thương vừa đáng buồn.

Nhưng đúng vào lúc đó.

Khi hoa mộc tê rơi xuống.

Lý Trường Thiên vừa quay người thì chợt phát hiện Yến Thù rõ ràng đã rời khỏi trấn Xuất Dư nhưng chẳng hiểu sao lại trở về.

Khi đó Lý Trường Thiên cũng đang múc nước.

Hệt như bây giờ.

Không biết có phải do ảo giác hay không mà Lý Trường Thiên chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Hắn ngoái đầu nhìn lại.

Người kia.

Áo trắng như tuyết, ấm áp như ngọc.

Lý Trường Thiên ngẩn ngơ nhìn vào mắt y.

Rõ ràng y là người rất lãnh đạm nhưng lúc này khóe môi lại mỉm cười.

Y gọi khẽ.

"Trường Thiên."

"Ta về rồi."

Mây bay lững lờ, lục bình phiêu bạt, thuyền lá lênh đênh.

Than kiếp này số mệnh mỏng manh, chẳng có gì lưu luyến.

May mà gặp được ngươi, từ nay không còn bàng hoàng, không còn mê mang, không còn lang thang.

Vừa gặp đã biết là cố hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.